Bạn đang xem bài viết Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình Chương 4: Con Chó Ma Quỷ, được cập nhật mới nhất trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Đã gần tám giờ lúc Ba Thám Tử Trẻ bước xuống xe buýt Wilshire và đi đến Paseo Place. Cha xứ nhà thờ St. Jude, đang đứng trước nhà, lục lạo trong túi áo khi ba thám tử bước đến. Ông vui vẻ gật đầu chào và chúc một buổi sáng tốt lành.
Hannibal, Bon và Peter không gặp bà Bortz khó chịu khi bước vào tòa nhà ông Prentice ở, nhưng ba bạn không thấy ông ở nhà.
“Ba bạn trẻ của tôi”, giấy nhắn viết, “tôi ở số 329 Lucan Court. Nhà ngay phía sau lưng tòa nhà này. Băng qua lối đi, vòng ra cửa trước. Tôi sẽ chờ các cậu.”
– Là căn nhà bị trộm vào – Hannibal nói.
Ba Thám Tử Trẻ nhìn xuống ban- công và thấy bà Bortz đã ra khỏi nhà. Bà mặc áo đầm, mái tóc đỏ hung rối bù.
– Ông Prentice không có ở nhà à? – Bà hỏi.
– Dường như không – Hannibal nói.
– Không hiểu ông ta có thể đi đâu vào giờ này nhỉ? – Bà nói.
Ba thám tử không trả lời bà. Ba bạn đi xuống cầu thang, băng qua sân, ra ngoài bằng lối sau tòa nhà – một lối nhỏ đi ngang qua chỗ giặt ủi, nhà kho và có vài bậc thềm dẫn lên lối đi. Ba thám tử nhìn thấy thùng rác, nhà xe và lưng các tòa nhà của đường bên kia.
Đúng như Fenton Prentice đã nói, số 329 Lucan Court nằm ngay phía sau lưng căn hộ của ông. Đó là một dinh thự vuông vức, một tầng. Khi Peter bấm chuông, thì người ra mở cửa là Charles Niedland, người đàn ông tóc bạc đứng nói chuyện với Fenton Prentice tối hôm qua. Trông ông có vẻ nhớn nhác.
– Mời vào.
Ông bước lui, mở rộng cánh cửa.
Ba Thám Tử Trẻ bước vào một nơi nửa nhà nửa căn hộ đơn. Cửa sổ mái được khoét ngay giữa trần phòng khách. Phòng không có thảm và rất ít đồ gỗ. Có nhiều bàn vẽ và một giá vẽ. Hình chụp và phác hoạ được ghim khắp nơi trên tường, sách được xếp thành chồng khắp mọi nơi. Có cả một máy truyền hình nhỏ, một dàn âm thanh stereo tinh vi và một bộ đĩa đồ sộ.
Fenton Prentice ngồi trên giường, hai tay ôm cằm. Trông ông mệt mỗi nhưng bình tĩnh.
– Chào các cậu – ông nói – Có thể các cậu sẽ muốn giải thêm một vụ bí ẩn nữa. Hoá ra, chính tôi là người bị mất trộm tối hôm qua.
– Kìa, anh Fenton – Charles Niedland nói – tôi tin chắc chỉ là một vụ trộm ngẫu nhiên thôi. Cảnh sát đã làm cho tên trộm hoảng sợ trước khi hắn kịp lấy thêm gì khác ngoài con chó Carpates.
Charles Niedland quay sang ba thám tử.
– Anh Fenton có nói tôi rằng các cậu có tài điều tra. Tôi nghĩ trong trường hợp này không có gì bất bình thường để điều tra. Tên trộm vào bằng cửa sổ nhà bếp. Hắn dùng dao cắt kiếng đục một lỗ, với tới mở cái chốt ra. Rất bình thường.
– Nhưng hắn chỉ lấy mỗi con chó Carpates – Prentice nhấn mạnh.
– Cảnh sát không cho rằng như vậy là bất bình thường – Charles Niedland nói – Cảnh sát nói máy truyền hình không đáng một xu, màn hình chỉ có chín inch. Còn dàn stereo thì mang số bảo hiểm xã hội của em trai tôi ở dưới đế dĩa và trên hai cái loa. Sẽ rất khó bán lại. Ngoài ra ở đây không còn gì đáng giá nữa. Em trai tôi sống rất giản dị.
– Một nghệ nhân vĩ đại – ông Prentice nói – Cậu ấy sống vì nghệ thuật.
– Con chó Carpates là gì ạ? – Peter hỏi.
Charles Niedland mỉm cười.
Hannibal gật đầu ra vẻ hiểu biết.
– Vùng ấy còn được biết với tên Transylvania. Quỷ hút máu Dracula được cho là sống tại vùng đó.
– Đúng – Charles Niedland nói – nhưng con chó ma quỷ không phải là quỷ hút máu, mà cũng không phải ma sói. Dân làng tin rằng con chó là hồn ma của một ông quý tộc – một người say mê săn bắn và đã nuôi một đàn chó săn hung dữ. Nghe nói đàn chó có lai sói.Ôông quý tộc muốn đàn chó phải thật nhạy bén khi săn, nên ông để chúng ốm đói. Theo truyền thuyết cũ, vào một đêm có một con chó xổng chuồng đã cắn chết một đứa bé.
– Ghê quá! – Bob thốt lên.
– Đúng. Một tấn bi kịch, nếu thật có chuyện ấy xảy ra. Cha của đứa bé yêu cầu phải giết hết đàn chó. Ông quý tộc không chịu, và người ta kể rằng ông ấy đã quăng vài đồng tiền cho người dân làng này để đền bu cho đứa trẻ đã chết. Dĩ nhiên là người cha giận điên lên, và trong cơn tức, người này đã lượm một cục đá, ném mạnh vào ông quý tộc. Cục đá làm ông này chết, nhưng không chết ngay. Trước khi chết, nhà quý tộc xấu xa đã nguyền rủa cả làng và tất cả những ai sống trong làng. Ông ấy nguyện sẽ trở về làm ma ám nơi đó.
– Cháu đoán ông ấy biến thành một con chó? – Peter nói.
– Một con chó đàn khổng lồ – Charles Niedland nói – một con chó săn ốm đói, có thể có lai sói. Toàn bộ đàn chó săn của ông quý tộc bị hủy diệt, nhưng vào những đêm tối tăm, một sinh thể hốc hác trơ xương sườn chạy lang thang ngoài đường, kêu rên la hét. Dân chúng khiếp sợ. Có vài người để thức ăn ở ngoài cho con thú, nhưng nó không chịu ăn. Nếu con chó ma quỷ từng là ông quý tộc, thì lời nguyền rủa đã thành sự thật. Ông ấy đã quay về ám ngôi làng. Tuy nhiên, có một sự công bằng kinh tởm trong chuyện này, bởi vì ông ấy luôn ốm đói, y như đàn chó của ông từng bị ốm đói. Đến một lúc nào đó, dân làng không chịu nổi bỏ đi chỗ khác ở. Nếu con chó vẫn còn lang thang chỗ đó thì nó làm ma ám một nơi hoang tàn bỏ hoang.
– Em trai của bác vẽ tranh con chó à? – Hannibal hỏi.
– Em trai tôi không phải hoạ sĩ – Charles Niedland giải thích – Cậu ấy là một nhà điêu khắc nhưng cậu ấy có phác họa khi nghiên cứu thiết kế. Cậu ấy làm việc với thủy tinh và pha lê – đôi khi pha lê kết hợp với kim loại.
– Con chó Carpates là tác phẩm tuyệt đẹp – Fenton Prentice nói – Edward Niedland thực hiện tuyệt tác ấy đặc biệt cho tôi. Hoàn thành cách đây một tháng nhưng chưa giao. Edward Niedland có cuộc triển lãm về những tác phẩm mới nhất của mình tại Hành lang Maller, và cậu ấy muốn đưa vào đó con chó Carpates. Dĩ nhiên là tôi vui lòng để cậu ấy trưng bày. Vậy mà bây giờ mất hết rồi!
– Vậy là một bức tượng chó bằng thủy tinh – Bob khẳng định.
– Pha lê – ông Prentice chỉnh – pha lê và vàng.
– Pha lê là một loại thủy tinh – Charles Niedland nói rõ – nhưng một loại rất đặc biệt. Làm bằng thứ silic hảo hạng nhất, với hàm lượng oxyt chì rất cao, do đó nặng hơn và sáng hơn thủy tinh bình thường nhiều. Em trai tôi làm việc với thủy tinh – và pha lê – nóng đến nỗi gần như là chất lỏng. Cậu ấy tạo hình bằng công cụ, rồi nung nóng trở lại khi đã nguội, rồi tạo hình thêm nữa, nung nóng, tạo hình, cứ như thế cho đến khi có được hình thù như ý. Rồi cậu ấy sẽ hoàn chỉnh, chà và mài bằng axit. Khi xong rồi, con chó Carpates là một bức điêu khắc tuyệt vời. Mắt con chó được viền vàng, và có bọt vàng sùi ra ở mép. Trong truyền thuyết, người ta nói mắt con chó sáng chói lên.
– Có thể bác sẽ lấy lại được – Bob hy vọng nói – Một vật như thế sẽ rất khó bán.
– Sẽ bán được cho ai không có lương tâm và hiểu biết về công trình của Edward Niedland – Fenton Prentice nói – Cậu ấy còn trẻ quá… rất tài. Có người sẽ vui vẻ giao du với bọn trộm cướp để sỡ hữu được một tác phẩm của cậu ấy.
Hannibal nhìn khắp căn nhà giản dị.
– Chú ấy làm việc ở đây à? – Thám tử trưởng hỏi – Chú ấy phải cần một cái lò để làm việc với thủy tinh nóng chảy chứ?
– Em trai tôi có xưởng ở khu đông Los Angeles – Charles Niedland nói – Cậu ấy làm việc ở tại đó.
– Ở đây không có bức điêu khắc nào khác à? – Hannibal hỏi – Em của bác không giữ cái nào cho chính mình sao? Hay còn để ở xưởng?
– Edward có một bộ sưu tập nhỏ, tác phẩm của chính mình và của các nghệ nhân khác, giữ tại nhà ở đây. Tôi cho dọn mọi thứ đến một nơi an toàn hơn khi cậu ấy mất. Hoàn toàn do tình cờ mà con chó Carpates có ở đây khi tên trộm đột nhập vào.
Fenton Prentice thở dài.
– Triển lãm ở hành lang nghệ thuật của em tôi kết thúc cách đây vài ngày. Cậu ấy cũng đã mượn vài món của những chủ nhân khác, và tôi đã mang trả lại. Cuối giờ chiều hôm qua, tôi ghé qua đây, định giao con chó Carpates cho anh Fenton và soạn vài quyển sách của em tôi. Tôi đến đúng lúc anh Fenton đang chờ các cậu – anh ấy đã nói với tôi trước về các cậu trong ngày, khi tôi gọi để sắp xếp hẹn. Nên tôi để con chó Carpates lại, đi ra ngoài ăn một tí. Khi trở về, tôi nhìn qua cửa sổ thấy có kẻ lạ đang ở trong nhà. Tôi gọi cảnh sát ngay bằng điện thoại của hàng xóm.
– Anh Charles à, anh thật là bất cẩn – ông Prentice nói giọng hơi cay đắng.
– Kìa anh Fenton ơi, đừng cãi nhau nữa chứ – Charles Niedland trả lời – cứ cho là xui xẻo.
– Có ai biết rằng con chó sẽ được giao hôm qua không? – Hannibal hỏi.
Cả hai người đàn ông lắc đầu.
– Con chó Carpates có được bảo hiểm không? – Bob hỏi.
– Có, nhưng ích lợi gì khi nó không còn nữa? – Prentice đáp – Cũng… cũng y như bị mất bức Mona Lisa vậy! Người ta không thể nào được đền bù một vật như thế.
– Chắc là cảnh sát đã tìm thử dấu vân tay và các thứ khác? – Hannibal nói.
– Cảnh sát ở đây đến nửa đêm rắc bột dấu vân tay khắp mọi nơi – Charles Niedland trả lời – Dường như không tìm thấy gì cụ thể cả. Hiện cảnh sát đang kiểm tra hồ sơ về các tội phạm đã biết xem có tên nào chuyên trộm đồ mỹ nghệ hay không.
– Chắc chắn cảnh sát sẽ rà rất kỹ – Hannibal nói – cháu không nghĩ tụi cháu có thể làm gì hơn.
Ông Prentice gật đầu, chào Charles Niedland, rồi dẫn ba thám tử trở về lối đi sau nhà, vào sân tòa nhà ông ở. Bà Bortz có mặt ở đó, đang lặt lá khô trên cây. Ông Prentice làm như không thấy bà và đi lên lầu, cùng ba thám tử theo sau.
Khi đã vào căn hộ ông Prentice, Hannibal lấy hũ thuốc bôi ra và trình bày kế hoạch.
– Ngăn kéo bàn viết của bác có tay cầm bằng sứ – thám tử trưởng nói với ông Prentice – rất thích hợp cho mục đích này. Hoá chất này phản ứng với kim loại và có thể làm hỏng đồng hoặc thau nhưng không phương hại gì men sứ. Ta sẽ bôi tay cầm với thuốc này, rồi đi ra khỏi nhà. Nếu có ai đến trong khi bác đi vắng và mở tủ kéo, bàn viết thì kẻ đó sẽ bị dính những vết đen trên tay.
– Kẻ đột nhập có vẻ có khả năng đi lại cho dù có tôi hay không có tôi – Prentice nói – Ngoài ra, dường như nó còn không biết đến tường và cửa. Thì tại sao nó sẽ bận tâm đến ngăn kéo?
– Bác Prentice ơi, ít nhất ta cũng có thể thử xem sao – Hannibal nói – Bác nói tụi cháu rằng có lần bác về nhà và phát hiện ngăn kéo bác bị lục soát.
– Được rồi – Prentice nói – tôi muốn thử bất cứ thứ gì. Ta hãy bôi thuốc trên các ngăn kéo rồi ra ngoài kiếm gì ăn.
– Tuyệt quá! – Peter reo lên – Cháu đang đói bụng gần chết!
Hannibal bôi thứ thuốc thần tiên của mình lên các tay cầm bàn viết của ông Prentice. Sau đó Hannibal, Bob và Peter ra ngoài cùng ông Prentice, bước từ từ xuống cầu thang, nói chuyện lớn tiếng về địa điểm sẽ ăn. Sân vắng vẻ nhưng ngoài cổng mọi người gặp bà Bortz và chàng thanh niên gầy tên Sonny Elmquist. Cả hai đang nhìn về hướng nhà thờ.
Có một chiếc xe cứu thương đang đậu ngay cổng nhà thờ.
– Có chuyện gì xảy ra vậy? – Peter hỏi.
– Người bảo vệ nhà thờ – Elmquist nói – Anh ta bị thương! Cha xứ mới tìm thấy anh ta trên đài đồng ca!
Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình
Đã gần tám giờ lúc Ba Thám Tử Trẻ bước xuống xe buýt Wilshire và đi đến Paseo Place. Cha xứ nhà thờ St. Jude, đang đứng trước nhà, lục lạo trong túi áo khi ba thám tử bước đến. Ông vui vẻ gật đầu chào và chúc một buổi sáng tốt lành.
Hannibal, Bon và Peter không gặp bà Bortz khó chịu khi bước vào tòa nhà ông Prentice ở, nhưng ba bạn không thấy ông ở nhà.
“Ba bạn trẻ của tôi”, giấy nhắn viết, “tôi ở số 329 Lucan Court. Nhà ngay phía sau lưng tòa nhà này. Băng qua lối đi, vòng ra cửa trước. Tôi sẽ chờ các cậu.”
– Là căn nhà bị trộm vào – Hannibal nói.
Ba Thám Tử Trẻ nhìn xuống ban- công và thấy bà Bortz đã ra khỏi nhà. Bà mặc áo đầm, mái tóc đỏ hung rối bù.
– Ông Prentice không có ở nhà à? – Bà hỏi.
– Dường như không – Hannibal nói.
– Không hiểu ông ta có thể đi đâu vào giờ này nhỉ? – Bà nói.
Ba thám tử không trả lời bà. Ba bạn đi xuống cầu thang, băng qua sân, ra ngoài bằng lối sau tòa nhà – một lối nhỏ đi ngang qua chỗ giặt ủi, nhà kho và có vài bậc thềm dẫn lên lối đi. Ba thám tử nhìn thấy thùng rác, nhà xe và lưng các tòa nhà của đường bên kia.
Đúng như Fenton Prentice đã nói, số 329 Lucan Court nằm ngay phía sau lưng căn hộ của ông. Đó là một dinh thự vuông vức, một tầng. Khi Peter bấm chuông, thì người ra mở cửa là Charles Niedland, người đàn ông tóc bạc đứng nói chuyện với Fenton Prentice tối hôm qua. Trông ông có vẻ nhớn nhác.
– Mời vào.
Ông bước lui, mở rộng cánh cửa.
Ba Thám Tử Trẻ bước vào một nơi nửa nhà nửa căn hộ đơn. Cửa sổ mái được khoét ngay giữa trần phòng khách. Phòng không có thảm và rất ít đồ gỗ. Có nhiều bàn vẽ và một giá vẽ. Hình chụp và phác hoạ được ghim khắp nơi trên tường, sách được xếp thành chồng khắp mọi nơi. Có cả một máy truyền hình nhỏ, một dàn âm thanh stereo tinh vi và một bộ đĩa đồ sộ.
Fenton Prentice ngồi trên giường, hai tay ôm cằm. Trông ông mệt mỗi nhưng bình tĩnh.
– Chào các cậu – ông nói – Có thể các cậu sẽ muốn giải thêm một vụ bí ẩn nữa. Hoá ra, chính tôi là người bị mất trộm tối hôm qua.
– Kìa, anh Fenton – Charles Niedland nói – tôi tin chắc chỉ là một vụ trộm ngẫu nhiên thôi. Cảnh sát đã làm cho tên trộm hoảng sợ trước khi hắn kịp lấy thêm gì khác ngoài con chó Carpates.
Charles Niedland quay sang ba thám tử.
– Anh Fenton có nói tôi rằng các cậu có tài điều tra. Tôi nghĩ trong trường hợp này không có gì bất bình thường để điều tra. Tên trộm vào bằng cửa sổ nhà bếp. Hắn dùng dao cắt kiếng đục một lỗ, với tới mở cái chốt ra. Rất bình thường.
– Nhưng hắn chỉ lấy mỗi con chó Carpates – Prentice nhấn mạnh.
– Cảnh sát không cho rằng như vậy là bất bình thường – Charles Niedland nói – Cảnh sát nói máy truyền hình không đáng một xu, màn hình chỉ có chín inch. Còn dàn stereo thì mang số bảo hiểm xã hội của em trai tôi ở dưới đế dĩa và trên hai cái loa. Sẽ rất khó bán lại. Ngoài ra ở đây không còn gì đáng giá nữa. Em trai tôi sống rất giản dị.
– Một nghệ nhân vĩ đại – ông Prentice nói – Cậu ấy sống vì nghệ thuật.
– Con chó Carpates là gì ạ? – Peter hỏi.
Charles Niedland mỉm cười.
Hannibal gật đầu ra vẻ hiểu biết.
– Vùng ấy còn được biết với tên Transylvania. Quỷ hút máu Dracula được cho là sống tại vùng đó.
– Đúng – Charles Niedland nói – nhưng con chó ma quỷ không phải là quỷ hút máu, mà cũng không phải ma sói. Dân làng tin rằng con chó là hồn ma của một ông quý tộc – một người say mê săn bắn và đã nuôi một đàn chó săn hung dữ. Nghe nói đàn chó có lai sói.Ôông quý tộc muốn đàn chó phải thật nhạy bén khi săn, nên ông để chúng ốm đói. Theo truyền thuyết cũ, vào một đêm có một con chó xổng chuồng đã cắn chết một đứa bé.
– Ghê quá! – Bob thốt lên.
– Đúng. Một tấn bi kịch, nếu thật có chuyện ấy xảy ra. Cha của đứa bé yêu cầu phải giết hết đàn chó. Ông quý tộc không chịu, và người ta kể rằng ông ấy đã quăng vài đồng tiền cho người dân làng này để đền bu cho đứa trẻ đã chết. Dĩ nhiên là người cha giận điên lên, và trong cơn tức, người này đã lượm một cục đá, ném mạnh vào ông quý tộc. Cục đá làm ông này chết, nhưng không chết ngay. Trước khi chết, nhà quý tộc xấu xa đã nguyền rủa cả làng và tất cả những ai sống trong làng. Ông ấy nguyện sẽ trở về làm ma ám nơi đó.
– Cháu đoán ông ấy biến thành một con chó? – Peter nói.
– Một con chó đàn khổng lồ – Charles Niedland nói – một con chó săn ốm đói, có thể có lai sói. Toàn bộ đàn chó săn của ông quý tộc bị hủy diệt, nhưng vào những đêm tối tăm, một sinh thể hốc hác trơ xương sườn chạy lang thang ngoài đường, kêu rên la hét. Dân chúng khiếp sợ. Có vài người để thức ăn ở ngoài cho con thú, nhưng nó không chịu ăn. Nếu con chó ma quỷ từng là ông quý tộc, thì lời nguyền rủa đã thành sự thật. Ông ấy đã quay về ám ngôi làng. Tuy nhiên, có một sự công bằng kinh tởm trong chuyện này, bởi vì ông ấy luôn ốm đói, y như đàn chó của ông từng bị ốm đói. Đến một lúc nào đó, dân làng không chịu nổi bỏ đi chỗ khác ở. Nếu con chó vẫn còn lang thang chỗ đó thì nó làm ma ám một nơi hoang tàn bỏ hoang.
– Em trai của bác vẽ tranh con chó à? – Hannibal hỏi.
– Em trai tôi không phải hoạ sĩ – Charles Niedland giải thích – Cậu ấy là một nhà điêu khắc nhưng cậu ấy có phác họa khi nghiên cứu thiết kế. Cậu ấy làm việc với thủy tinh và pha lê – đôi khi pha lê kết hợp với kim loại.
– Con chó Carpates là tác phẩm tuyệt đẹp – Fenton Prentice nói – Edward Niedland thực hiện tuyệt tác ấy đặc biệt cho tôi. Hoàn thành cách đây một tháng nhưng chưa giao. Edward Niedland có cuộc triển lãm về những tác phẩm mới nhất của mình tại Hành lang Maller, và cậu ấy muốn đưa vào đó con chó Carpates. Dĩ nhiên là tôi vui lòng để cậu ấy trưng bày. Vậy mà bây giờ mất hết rồi!
– Vậy là một bức tượng chó bằng thủy tinh – Bob khẳng định.
– Pha lê – ông Prentice chỉnh – pha lê và vàng.
– Pha lê là một loại thủy tinh – Charles Niedland nói rõ – nhưng một loại rất đặc biệt. Làm bằng thứ silic hảo hạng nhất, với hàm lượng oxyt chì rất cao, do đó nặng hơn và sáng hơn thủy tinh bình thường nhiều. Em trai tôi làm việc với thủy tinh – và pha lê – nóng đến nỗi gần như là chất lỏng. Cậu ấy tạo hình bằng công cụ, rồi nung nóng trở lại khi đã nguội, rồi tạo hình thêm nữa, nung nóng, tạo hình, cứ như thế cho đến khi có được hình thù như ý. Rồi cậu ấy sẽ hoàn chỉnh, chà và mài bằng axit. Khi xong rồi, con chó Carpates là một bức điêu khắc tuyệt vời. Mắt con chó được viền vàng, và có bọt vàng sùi ra ở mép. Trong truyền thuyết, người ta nói mắt con chó sáng chói lên.
– Có thể bác sẽ lấy lại được – Bob hy vọng nói – Một vật như thế sẽ rất khó bán.
– Sẽ bán được cho ai không có lương tâm và hiểu biết về công trình của Edward Niedland – Fenton Prentice nói – Cậu ấy còn trẻ quá… rất tài. Có người sẽ vui vẻ giao du với bọn trộm cướp để sỡ hữu được một tác phẩm của cậu ấy.
Hannibal nhìn khắp căn nhà giản dị.
– Chú ấy làm việc ở đây à? – Thám tử trưởng hỏi – Chú ấy phải cần một cái lò để làm việc với thủy tinh nóng chảy chứ?
– Em trai tôi có xưởng ở khu đông Los Angeles – Charles Niedland nói – Cậu ấy làm việc ở tại đó.
– Ở đây không có bức điêu khắc nào khác à? – Hannibal hỏi – Em của bác không giữ cái nào cho chính mình sao? Hay còn để ở xưởng?
– Edward có một bộ sưu tập nhỏ, tác phẩm của chính mình và của các nghệ nhân khác, giữ tại nhà ở đây. Tôi cho dọn mọi thứ đến một nơi an toàn hơn khi cậu ấy mất. Hoàn toàn do tình cờ mà con chó Carpates có ở đây khi tên trộm đột nhập vào.
Fenton Prentice thở dài.
– Triển lãm ở hành lang nghệ thuật của em tôi kết thúc cách đây vài ngày. Cậu ấy cũng đã mượn vài món của những chủ nhân khác, và tôi đã mang trả lại. Cuối giờ chiều hôm qua, tôi ghé qua đây, định giao con chó Carpates cho anh Fenton và soạn vài quyển sách của em tôi. Tôi đến đúng lúc anh Fenton đang chờ các cậu – anh ấy đã nói với tôi trước về các cậu trong ngày, khi tôi gọi để sắp xếp hẹn. Nên tôi để con chó Carpates lại, đi ra ngoài ăn một tí. Khi trở về, tôi nhìn qua cửa sổ thấy có kẻ lạ đang ở trong nhà. Tôi gọi cảnh sát ngay bằng điện thoại của hàng xóm.
– Anh Charles à, anh thật là bất cẩn – ông Prentice nói giọng hơi cay đắng.
– Kìa anh Fenton ơi, đừng cãi nhau nữa chứ – Charles Niedland trả lời – cứ cho là xui xẻo.
– Có ai biết rằng con chó sẽ được giao hôm qua không? – Hannibal hỏi.
Cả hai người đàn ông lắc đầu.
– Con chó Carpates có được bảo hiểm không? – Bob hỏi.
– Có, nhưng ích lợi gì khi nó không còn nữa? – Prentice đáp – Cũng… cũng y như bị mất bức Mona Lisa vậy! Người ta không thể nào được đền bù một vật như thế.
– Chắc là cảnh sát đã tìm thử dấu vân tay và các thứ khác? – Hannibal nói.
– Cảnh sát ở đây đến nửa đêm rắc bột dấu vân tay khắp mọi nơi – Charles Niedland trả lời – Dường như không tìm thấy gì cụ thể cả. Hiện cảnh sát đang kiểm tra hồ sơ về các tội phạm đã biết xem có tên nào chuyên trộm đồ mỹ nghệ hay không.
– Chắc chắn cảnh sát sẽ rà rất kỹ – Hannibal nói – cháu không nghĩ tụi cháu có thể làm gì hơn.
Ông Prentice gật đầu, chào Charles Niedland, rồi dẫn ba thám tử trở về lối đi sau nhà, vào sân tòa nhà ông ở. Bà Bortz có mặt ở đó, đang lặt lá khô trên cây. Ông Prentice làm như không thấy bà và đi lên lầu, cùng ba thám tử theo sau.
Khi đã vào căn hộ ông Prentice, Hannibal lấy hũ thuốc bôi ra và trình bày kế hoạch.
– Ngăn kéo bàn viết của bác có tay cầm bằng sứ – thám tử trưởng nói với ông Prentice – rất thích hợp cho mục đích này. Hoá chất này phản ứng với kim loại và có thể làm hỏng đồng hoặc thau nhưng không phương hại gì men sứ. Ta sẽ bôi tay cầm với thuốc này, rồi đi ra khỏi nhà. Nếu có ai đến trong khi bác đi vắng và mở tủ kéo, bàn viết thì kẻ đó sẽ bị dính những vết đen trên tay.
– Kẻ đột nhập có vẻ có khả năng đi lại cho dù có tôi hay không có tôi – Prentice nói – Ngoài ra, dường như nó còn không biết đến tường và cửa. Thì tại sao nó sẽ bận tâm đến ngăn kéo?
– Bác Prentice ơi, ít nhất ta cũng có thể thử xem sao – Hannibal nói – Bác nói tụi cháu rằng có lần bác về nhà và phát hiện ngăn kéo bác bị lục soát.
– Được rồi – Prentice nói – tôi muốn thử bất cứ thứ gì. Ta hãy bôi thuốc trên các ngăn kéo rồi ra ngoài kiếm gì ăn.
– Tuyệt quá! – Peter reo lên – Cháu đang đói bụng gần chết!
Hannibal bôi thứ thuốc thần tiên của mình lên các tay cầm bàn viết của ông Prentice. Sau đó Hannibal, Bob và Peter ra ngoài cùng ông Prentice, bước từ từ xuống cầu thang, nói chuyện lớn tiếng về địa điểm sẽ ăn. Sân vắng vẻ nhưng ngoài cổng mọi người gặp bà Bortz và chàng thanh niên gầy tên Sonny Elmquist. Cả hai đang nhìn về hướng nhà thờ.
Có một chiếc xe cứu thương đang đậu ngay cổng nhà thờ.
– Có chuyện gì xảy ra vậy? – Peter hỏi.
– Người bảo vệ nhà thờ – Elmquist nói – Anh ta bị thương! Cha xứ mới tìm thấy anh ta trên đài đồng ca!
Mèo Nhảy Qua Xác Chết, Lý Giải Hiện Tưởng Bí Ẩn Quỷ Nhập Tràng
Một câu chuyện rùng rợn khác vẫn được truyền tụng như một trong những ví dụ điển hình của hiện tượng quỷ nhập tràng là câu chuyện những người lái buôn ngủ trọ.
Chuyện xưa kể rằng, có 7 người đàn ông làm lái buôn đi lên mạn ngược lấy hàng. Một buổi tối họ lỡ độ đường nên phải xin ngủ nhờ trong nhà một người Kinh lên lập nghiệp ở trong vùng.
Người chủ nhà nói rằng nhà chỉ có 2 vợ chồng, vợ ông bị cảm nặng nằm trong buồng còn ông bây giờ phải đi tìm thuốc cho vợ sáng mai mới về. Ông cho các lái buôn mượn nhà ngủ trọ và trông nhà cho ông.
Sau khi chủ nhà đi rồi, trời cũng sập tối. Bảy người lái buôn cơm nước xong bèn quây quần vào một góc nhà để ngủ. Lúc gần sáng, người lái buôn nằm ngoài rìa bỗng cựa mình thức dậy vì một luồng gió lạnh luồn vào nhà.
Ông lơ láo nhìn vào phía trong, thấy cửa buồng của vợ chủ nhà mở trống, ngọn đèn dầu trong buồng đang nhỏ như hột đậu xanh bỗng phụt lên sáng rõ rồi mới nhỏ lại dần. Ngay lúc đó có tiếng người hút thuốc lào. Tiếng điếu cày dứt thì có tiếng dép lẹp xẹp rồi bà chủ nhà vụt bước ra ngoài.
Thật bất ngờ, người đàn bà này đến bên người lái buôn thứ nhất luồn hai tay xuống nhấc bổng ông lên như nhấc một miếng gỗ thường, đoạn bà ghé miệng vào mũi người lái buôn hít một hơi dài. Hít xong lại đặt người đàn ông nằm xuống y như cũ rồi bước trở vào trong buồng.
Bên trong ngọn đèn dầu lại phụt lên sáng rõ như hồi nãy rồi cũng lụi dần. Tiếng điếu cày lại vẳng lên từng chập. Độ 5 phút sau người đàn bà lại hiện ra một lần nữa, bước ngay đến chỗ người lái buôn thứ hai, nâng đầu ông ta dậy, kề miệng vào mũi hít một hơi dài như lần trước, rồi lại đứng lên quay trở vào buồng.
Người lái buôn nằm ngoài bìa hết sức ngạc nhiên nhưng cố im lặng để xem hiện tượng kỳ quái này ra sao. Rồi cứ như lúc đầu, mỗi lượt đèn phụt sáng lên, tiếng điếu cày ròn rã, người đàn bà lại hiện ra, tái diễn cảnh tượng cũ, lần lượt đến người lái buôn thứ 6.
Linh miêu hay mèo đen nhảy qua xác chết hay quan tài
Lúc này người thứ 7 đang thức, trống ngực đánh thình thình nhưng vẫn nằm im không dám cựa quậy. Khi người đàn bà vừa quay đi, anh ta khẽ sờ vào mình bạn nằm bên cạnh thì thấy da thịt lạnh ngắt như xác chết.
Anh ta hoảng hồn vùng phắt dậy. Người đàn bà nghe thấy tiếng động quay lại nhìn, anh ta khiếp đảm quá thét lên một tiếng rồi cắm đầu chạy.
Càng kinh khủng hơn, người đàn bà tức tốc đuổi theo. Anh ta càng chạy, bà ta càng cố đuổi cho kịp. Điều lạ lùng nhất là anh ta càng chạy nhanh người đàn bà càng đuổi nhanh, anh ta chạy chậm, bà ta cũng chạy chậm.
Trời dần hửng sáng, người đàn bà kỳ quái vẫn đuổi theo anh lái buôn thứ 7 mà không chịu buông tha. Anh ta kinh hoàng quá không biết làm cách nào thoát chết.
Bỗng bên đường trước mặt xuất hiện một cây gạo, trong đầu anh lóe lên ý nghĩ sẽ trèo lên đó trốn. Bỗng anh ta nghe đằng sâu có tiếng phập thật lớn rồi thân cây rung chuyển, anh ta hốt hoảng vấp phải cái rễ cây ngã vật xuống ngất đi.
Mãi lúc trời sáng hẳn, người qua đường bắt gặp cảnh tượng vô cùng khủng khiếp: Ở gốc cây có người đàn ông nằm còn thoi thóp thở, bên cạnh có xác một người đàn bà ngã sang một bên, cánh tay phải xỉa ngập vào thân cây gần đến khuỷu.
Họ cứu chữa cho người đàn ông tỉnh lại. Anh ta thuật rõ những điều nghe thấy trong đêm với mọi người. Họ mới cho anh ta hay đám người lái buôn đã bị quỷ nhập tràng. Căn nhà họ vào xin ngủ trọ có người đàn bà chết còn quàn xác lại, nên mới hiện hình hớp hồn 6 người kia, còn anh nhờ chạy trốn kịp nên thoát chết.
Hiện tượng quỷ nhập tràng là khái niệm để chỉ việc xác chết tự nhiên bật dậy. Thời xưa khi khoa học còn chưa phát triển, dân gian không giải thích được nên gán cho ma quỷ nhập vào xác chết. Sự thực không phải vậy, không có ma quỷ nào cả.
Hiện tượng quỷ nhập tràng hiện đại, mèo nhảy qua xác chết
Theo phong tục ở Hy Lạp, mỗi khi có người qua đời là có hẳn một “đội quân” được túc trực bên xác chết để canh mèo tránh việc mèo nhảy qua quan tài và họ coi việc làm đó có ý nghĩa “công đức”.
Xác chết được ghim chặt xuống tấm phản gỗ bằng 2 cây đinh dài, việc đó đảm bảo cho người chết an nghỉ vĩnh hằng và nếu có bị mèo nhảy qua người chết thì cũng không thể “thức tỉnh” được.
Bên ngoài cửa ngôi nhà có đám tang, họ chất đầy những cành cây gai với mục đích ngăn cản những con mèo mang theo “thế lực xấu” nhập vào xác chết.
Trong những tài liệu cổ của nước Anh đã ghi chép rằng người chết bị chó, mèo, thậm chí là chim bay qua đều coi là điều tối kỵ. Con chó, hoặc con mèo đó sẽ bị giết chết và chôn cùng với xác chết. Những phong tục này trong đời sống hiện đại bây giờ đã bị lãng quên.
Tại các miền nông thôn ở Trung Quốc, Serbia và Bulgaria… phong tục của họ cũng tương tự như ở Việt Nam. Gia đình có người chết phải cắt cử phân công nhau đứng bên xác chết canh mèo. Họ phải gỡ mái ngói để ánh sáng xuyên xuống và rắc những hạt cải ra khắp nhà để trừ ma quỷ.
Con mèo đã gieo rắc nỗi sợ hãi lên những gia đình có người chết và sự hãi hùng này không phải khu biệt ở một địa phương mà trải rộng trên toàn thế giới.
Điều này chứng tỏ rằng hiện tượng ma quái đó đã từng xảy ra ở rất nhiều nơi. Nhưng coi đó là hiện tượng quỷ nhập là điều không thể chấp nhận được. Thế nên người ta cố lý giải nó bằng khoa học.
Lý giải khoa học cho hiện tượng quỷ nhập tràng, hiện tượng mèo nhảy qua xác chết
Một số người cho rằng con mèo mang điện tích dương và người chết mang điện âm, khi mèo đen nhảy qua xác chết hay quan tài, lực hút trái dấu của điện tích sẽ làm cho cái xác bật dậy. Sự lý giải này mới nghe thì có vẻ khoa học, nhưng xét kỹ ra thì rất vô lý.
Nó vô lý ở chỗ nếu con mèo có lực hút mạnh khoảng 50kg để hút một cơ thể bật dậy thì phải có thêm… một chiếc dây thừng buộc con mèo đó vào xà nhà. Nếu không làm như vậy, lực hút đó sẽ làm cho con mèo chỉ nặng khoảng vài kg bị dính chặt vào cái xác nặng hơn nó rất nhiều.
Các nhà khoa học trên thế giới cũng đã nghiên cứu về hiện tượng được cho là siêu nhiên quỷ nhập tràng và bí mật đã phần nào hé lộ.
Khi một người tắt thở có nghĩa là người đó được coi là chết. Nhưng trong khá nhiều trường hợp, trước khi chết hẳn, cơ thể đó trải qua trạng thái chết lâm sàng. Lúc này các biểu hiện tuy giống như đã chết nhưng các tế bào cơ thể vẫn còn hoạt động và hoạt động đó có khi kéo dài đến hàng chục tiếng.
Khi rơi vào trạng thái chết lâm sàng rồi thì khả năng tự sống lại là rất hiếm. Nếu được kích thích bằng sốc tim có thể sẽ cơ thể sống lại nhưng thông thường chỉ trong một thời gian ngắn.
Chúng ta được biết cơ thể vận động được là do nhận được thông tin truyền từ não bộ dưới dạng tín hiệu điện. Khi đó, cơ sẽ co duỗi nhịp nhàng và tạo nên các động tác.
Khi chết lâm sàng, tín hiệu điện từ bộ não không còn và các cơ bắp trong trạng thái thả lỏng. Khi được kích thích bằng luồng điện tương tự những xung điện phát ra từ não, các cơ đó sẽ co lại tạo ra hiện tượng xác chết biết cử động.
Khi con mèo nhảy qua một người trong trạng thái chết lâm sàng, cơ thể đó bị bật dậy là điều hoàn toàn có thể.
Video ghi lại cảnh quỷ nhập tràng kinh dị, rùng rợn
Sự bật dậy hay “sống lại” hoặc “quỷ nhập tràng” thực ra cũng chỉ là hiện tượng co cơ. Khi mèo nhảy qua xác chết, cơ thể chúng mang những điện tích nhất định, sự tác động điện trường này có thể tương đồng với các tín hiệu điều khiển sự co cơ của bộ não khi còn sống.
Nó đã kích thích sự co cơ và nhất là cơ bụng, một hệ thống cơ rất khỏe và khi nó co lại khiến cái cơ thể được coi là đã chết kia bật dậy. Sự tác động co cơ tùy vào từng trường hợp và mạnh hay nhẹ. Nếu đủ mạnh, xác chết có thể ngồi bật dậy và nếu nhẹ, nó chỉ tạo ra một vài cử động khẽ như hơi rung lên, co tay, co chân…
Không những mèo mà bất cứ con vật nào nhảy qua cái xác cũng có thể tạo hiện tượng “kinh khủng” đó. Thậm chí nếu đưa một đồ vật tích điện qua cái xác cũng có thể xảy ra hiện tượng co cơ.
Chỉ có điều mèo là con vật thường quanh quẩn trong nhà và nhảy nhót lung tung, chúng được coi là tội đồ tạo ra hiện tượng “quỷ nhập tràng”, phổ biến không chỉ ở nước ta mà rộng khắp trên toàn thế giới.
Chương 535: Giả Thần Nuôi Quỷ!
“Ta là Jesus.” Người đàn ông cười toét ra miệng rộng nói.
Hắn nói tiếng Anh rất chuẩn, mang nặng khẩu âm Luân Đôn. Hơn nữa phong cách quần áo của hắn mặc trên người cũng rất có phong vị Luân Đôn, như là người mẫu trên sân khấu kiêm chức làm diễn viên phim hành động.
Jesus. Thần nắm trong tay phúc họa sinh tử của chúng sinh.
Cho dù không cần nhìn bộ mặt vênh váo hung hăng kia của hắn, chỉ là nghe được cái tên này, cũng khiến người ta biết đây là một nhân vật có bao nhiêu kiêu ngạo bao nhiêu cuồng vọng bao nhiêu tự đại không ai bì nổi.
Qua Nhĩ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, không nói gì, cũng không có trả lời. Chỉ là cầm chủy thủ trong tay, tư thế như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây .
Người đàn ông đợi trong chốc lát, thấy không ai đáp lại, không nhịn được ngây ngẩn cả người.
Hắn đưa tay sờ sờ cái mũi, nói thầm nói: “Ta lấy làm lạ vì sao bọn họ nghe được tên của ta mà không biết kính ý chứ. Chẳng lẽ bọn hắn nghe không hiểu tiếng Anh sao?” Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
“Ông là ai? Muốn làm cái gì?” Qua Nhĩ dùng thanh âm nặng nề nói.
Quả thật, Jesus sau khi nghe qua Qua Nhĩ nói chuyện, thế nhưng đã lại thay đổi một loại ngôn ngữ khác, bây giờ mở miệng nói chuyện đúng là tiếng Trung Quốc.
Tuy rằng phát âm không đủ tiêu chuẩn, nhưng là, mọi người vẫn là có thể hiểu rõ được ý tứ của lời nói của hắn..
“Ngươi cảm thấy ta nói thế nào? Ngôn ngữ thật sự là đồ tốt a. Nó có thể làm cho khoảng cách giữa người với người gần hơn, tiêu diệt nghi kỵ cùng ngăn cách trong long thế nhân.” Khóe miệng bên phải Jesus hơi hơi nhếch lên, lôi kéo ra thành một cái độ cong thực mê người .
Nếu có tiểu cô nương hoa si ở đây, nói không chừng phải hét lên vỡ tim.
Đương nhiên, Vương Cửu Cửu cũng đủ hoa si, chỉ là bệnh hoa si của nàng chỉ có khi gặp được Tần Lạc mới phát tác. Đối với người dễ nhìn khác đều không có cảm giác, có năng lực miễn dịch rất mạnh.
“Ông muốn làm gì? Vì cái gì theo dõi chúng ta?” Qua Nhĩ cả giận nói. Người này có bệnh sao? Hơn nửa đêm lại theo dõi đến tận đây, không nhanh chóng giải quyết vấn đề, lại cùng người ta đàm luận vấn đề ngôn ngữ.
“Chỉ như người chết đến, không phải muốn được người phục sự, chính là muốn phục sự người. Hơn nữa muốn liều mạng, để cứu chuộc nhiều người.” Tên giả Jesus này không trả lời Qua Nhĩ, lại nói ra danh ngôn của Jesus thật khi đến trái đất.
“Ông rốt cuộc nghĩ muốn làm gì?” Qua Nhĩ có chút không kiên nhẫn. Người này là người điên sao? Hay là một thầy tu?
Chỉ là, có thầy tu vào nửa đêm lái xe đi theo người khác để truyền giáo sao?
“Ta tới mời người.” Jesus nói.”Nhân tiện truyền giáo.”
“Mời ai?”
“Tần Lạc tiên sinh.”
“Giúp ai mời?”
“Thật có lỗi. Khách hang của ta không cho ta báo điểm này.”
Qua Nhĩ nói: “Tôia cũng thật có lỗi. Hắn bận rộn nhiều việc. Không rảnh phó ước.”
“Ta nghĩ, hắn sẽ rút ra được thời gian.” Người đàn ông nói .”Không nên cự tuyệt lời mời của thần. Nhận, sẽ phúc cho người nhà của ngươi.”
“Nếu cự tuyệt thì sao?” Thân thể của Qua Nhĩ cong lên, đã muốn chuẩn bị ra tay.
Quân nhân tôn trọng nhất đó là sức mạnh của nắm tay. Hoặc là, chính mình sử dụng quyền đầu làm cho đối thủ khuất phục. Hoặc là, khuất phục tại dưới nắm tay của người khác.
Không có cái lựa chọn thứ ba.
“Nga. Ngươi muốn ra tay với ta sao?” Jesus nhún nhún vai nói. Hiển nhiên, hắn cũng nhìn ra được Qua Nhĩ làm ra điều chỉnh thân thể rất nhỏ.”Ngươi thật sự chưa có nghe nói qua tên của ta sao? Ngươi thật không biết vinh quang tới cứu chuộc thế nhân của ta sao? Ngươi hẳn là phải suy nghĩ cho tốt, nếu không, ta cam đoan ngươi nhất định sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như thế. Mạo phạm thần, là đại bất kính đối với thần. Là sẽ tạo ra vận rủi cùng hậu quả xấu cho bản thân.”
“Ngu ngốc. Thế giới này không có thần.” Qua Nhĩ cùng người kia trái ngược, hắn là một người không thích nói chuyện, càng không thích tên gia hỏa nói lời vô ích này. Khi hắn mắng ra hai chữ “ngu ngôc” này, liền đã cất bước vọt tới trước. Đợi khi hắn nói ra những lời “Thế giới này không có thần”, đã vọt tới trước mặt Jesus giơ đao đâm thẳng tới ngực của đối phương .
Trong nháy mắt đâm tới như tia điện đá lửa.
Ở dưới màn đêm ảm đạm vốn không rõ ràng, thân ảnh của Qua Nhĩ như bị kéo dài vô hạn. Như là một đạo u linh rất nhanh lóe ra, lấy tốc độ mà mắt thường khó phân biệt đánh về phía đối thủ của hắn.
Hắn nhanh. Jesus còn nhanh hơn.
Rất rõ ràng, hắn hơi cảm thấy kinh ngạc vì tốc độ của Qua Nhĩ.
Bởi vì cố chủ cũng không có cung cấp nhiều tư liệu lắm về nhân vật mục tiêu, thậm chí ngay cả bên hắn có một bảo tiêu cũng đều không rõ ràng lắm. Đây không phải vì cố chủ không làm tròn bổn phận, cũng không phải mình không có điều tra trước khi hành động, mà là thói quen của cá nhân hắn.
Hắn không cần những cái đó.
Bất luận là một người, hay là một đám người, việc hắn cần phải làm, cho tới bây giờ đều không có thất bại.
Hắn là Jesus!
Hắn là thần!
Thần không gì làm không được!
Chỉ là, loại kinh ngạc này cũng không làm cho hắn cảm thấy căng thẳng hoặc là áp lực. Trái lại, trên mặt của hắn ngược lại cháy lên tình cảm vui sướng cùng khát vọng chiến đấu mãnh liệt khi gặp được cao thủ.
Hắn thật cao hứng. Thật cao hứng vì chưa có ai có thể đem hắn bức lui.
Đúng vậy, hắn lui về phía sau một bước.
Một bước dài.
Cũng chỉ là một bước này mà thôi.
Một bước này, liền hóa giải một đao hung mãnh đâm thẳng về trái tim kia.
Tiếp theo, hắn liền dúm miệng thổi một tiếng huýt sáo.
Tiếng huýt sáo cũng không sắc nhọn, thậm chí còn có chút cảm giác khàn khàn cùng nặng nề.
Qua Nhĩ hơi hơi kinh ngạc, không biết vì sao hắn ở phía sau lại không nhanh chóng nghĩ biện pháp phản kích, ngược lại còn phát ra âm thanh cổ quái như vậy .
Chỉ là, Tần Lạc vẫn thật cẩn thận nấp ở mặt sau như là đang rình coi muội muội nhà bên tắm rửa lại đã phát hiện khác thường.
Thị lực của hắn rất tốt, hắn chứng kiến có một bóng đen từ phía sau đánh về phía Qua Nhĩ.
“Cẩn thận sau lưng.” Tần Lạc la lớn.
“Không tốt.”
Qua Nhĩ kinh hãi. Dù có Tần Lạc nhắc nhở trước, chính hắn cũng cảm thấy được có loại cảm giác phát lạnh sống lưng.
Có người đánh lén ở mặt sau. Tên thần côn này trái lại còn có người giúp đỡ.
Không kịp quay đầu lại, càng không kịp xoay người.
Đao thứ hai vốn tiếp tục đâm hướng vị trị ngực của Jesus lập tức thu hồi lại, một cái bật lại như chim yến về tổ, ngân quang lóe ra, vẽ ra một cái đường cong duyên dáng hung hăng đâm tới hướng kình phong đánh tới ở phía sau.
Ngao!!!!!!
Tiếng gào thét của một quái vật truyền đến, sau đó cái loại cảm giác lông tơ phía sau dựng đứng này lúc này mới biến mất.
Qua Nhĩ này mới có thể xoay người, nhìn thấy một con quái vật thấp bé xấu xí ngồi ở sau người cách đó không xa, đối diện với chính mình mà nhe răng nhếch miệng.
Đó là một con quái vật có hình dạng như con chó, toàn thân khoác lông màu đen. Đặc biệt là chỗ đầu, trông như là sư tử vậy, sinh ra một đoàn lông rậm xung quanh. Mặt nó dài kỳ lạ, mắt lõm vào, tràn đầy tơ máu mào đỏ, như là một ngọn đuốc màu đỏ đang đốt ở phía trong động tối đen sâu thẳm. Cái mũi méo mó, miệng rộng đầy răng nanh, móng vuốt răng nanh sắc bén như đao.
Đem lông trên người sư tử nhuộm đen rồi vứt lên trên người một con chó, sau đó đem cả khuôn mặt của con chó kia tùy tiện đập nát rồi tổ hợp lại một chút. Đây là hình dung của bọn Tần Lạc cùng Qua Nhĩ khi nhìn thấy con quái vật này.
Qua Nhĩ bây giờ đã biết rõ vì sao Jesus huýt gió, tác dụng của huýt sáo, hóa ra là hắn gọi con quái vật này đến phản kích.
Chỉ là cái thứ đồ quỷ này cũng quá thông minh đi? Không chỉ có thể nghe tiếng huýt gió mà công kích, lại còn biết con mẹ nó quấn đến mặt sau đánh lén. Nếu không phải Tần Lạc nhắc nhở, thậm chí hắn cũng chưa nghe được nó phát ra cái thanh âm gì.
“Linh thú chó má.” Tần Lạc từ đuôi xe đi ra, lập tức hướng tới trước mặt con quái vật đi tới.
Qua Nhĩ bị một người một chó trước sau giáp kích, Đại Đầu lại chẳng biết đi đâu. Tần Lạc chỉ có thể đứng ra hỗ trợ.
Cao thủ đối tuyệt, nhất chiêu giết địch. Hắn cũng không muốn để Qua Nhĩ phát sinh cái gì bất trắc.
“Ở phương Tây các ngươi, quái vật kia được xưng là Thực Nhục Giả. Nhưng ở Trung Quốc chúng ta, đây chỉ là một con chó ngao quái dị mà thôi. Chó ngao mặt quỷ, loài chó ngao sắp tuyệt chủng trên thế giới — trời sanh tính hiếu chiến, có thể cầm lang bác hổ, mười con tàng ngao hung mãnh bình thường vây công cũng không phải đối thủ của nó. Hơn nữa, một khi công kích liền không chết không ngừng. Trừ phi có thể đem nó phục tùng — như vậy, nó liền nghe theo mệnh lệnh của người bắt phục tùng mà làm việc.”
Tần Lạc nhìn thấy Jesus, nói: “Có thể bắt nó phục tùng, là một chuyện phi thường khó khăn. Người có thể bắt nó phục tùng, cũng là người phi phi thường. Người chỉ là người, không phải thần. Cho nên, ngươi cũng là một tên thần con giả thần nuôi quỷ mà thôi.”
Tần Lạc có thể biết loại chó ngao mặt quỷ này, cũng phải cám ơn kho sách cũ của gia gia ở nhà.Trước đây, hắn cả ngày không có việc gì liền nấp ở bên trong kho sách mà đọc sách. Bên trong có nhiều tin việc lạ ít người biết đến, vô số sách thuốc trân quý cùng với tri thức giới thiệu cây cối kỳ lạ… tất cả hắn đều hoan nghênh.
Bên trong có một quyển “Kỳ Thú Dị Điểu Tập” từng có giới thiệu về chó ngao mặt quỷ, hơn nữa, mặt trên đem liệt là đệ nhất mãnh thú. Chính là, trong sách tác giả chỉ nói tới hình dạng cùng đặc tính của loại chó ngao này, cuối cùng là một câu “Có kỳ nhân thuần dưỡng” liền qua loa kết thúc. Tần Lạc cũng không xác định trên thế giới này còn có thứ này hay không.
Về sau hắn lại tra qua một ít tư liệu, biết loại ngao này quả thật tồn tại. Chỉ là số lượng rất thưa thớt, cả thế giới chỉ có hai ba con. Thậm chí, còn có thể tính đã muốn tuyệt chủng.
Thứ gì đó xinh đẹp có thể dễ dàng làm cho người ta khắc ghi, mà xấu tới cực điểm cũng có thể đủ đạt tới hiệu quả tương tự.
Bởi vì diện mạo của nó thật sự đủ xấu, làm cho người ta khắc sâu vào trí nhớ. Cho nên, khi nó vừa xuất hiện thì Tần Lạc đã nhận ra nó rồi.
Jesus rõ ràng thực sự có hứng thú với Tần Lạc, hắn híp mắt nhìn Tần Lạc, nói: “Ngươi là người Trung Quốc Tần Lạc?”
“Là ta.” Tần Lạc gật đầu.
“Ngươi đã biết Thực Nhục Giả, vậy ngươi có biết làm sao để thấy nó công kích không chết không ngừng hay không?”
“Không biết.” Tần Lạc lắc đầu.
“Thật sự là tiếc nuối.” Jesus thở dài nói. Sau đó miệng dúm lại một cái, lại phát ra mệnh lệnh công kích đối với chó ngao mặt quỷ.
Lúc này đây, đối tượng công kích là Tần Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên website chúng tôi
Cập nhật thông tin chi tiết về Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình Chương 4: Con Chó Ma Quỷ, trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!