Bạn đang xem bài viết Truyện Một Chút Cũng Không Giống Chàng Jack Sue Trong Mary Sue Chương 9 được cập nhật mới nhất trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Tác giả: Tề Sở
Chương 9: Bao Che Khuyết Điểm Có Lý — Tại Vì Đối Thủ Cũng Không Phải Là Hạng Tốt Đẹp Gì Cho Nên Khi Được Che Chở Cảm Thấ
Ưu điểm khi làm giáo viên chủ nhiệm tại trường quý tộc này là lương cao, khuyết điểm là nhiều nguy hiểm.
Đến trường học này đọc sách, không giàu sang thì cũng cao quý, không tiền thì khẳng định là phú… Nói chung làm giáo viên chủ nhiệm của tầng lớp có tiền áp lực rất lớn — cơ bản không thể đắc tội với bọn họ.
Thế là điều này làm cho các thầy giáo chủ nhiệm luôn có tạo hình chung là đầu trọc bụng ưỡn, khăn tay luôn mang theo bên người, bất cứ lúc nào cũng phải lấy ra xoa một chút, bộ dạng nịnh nọt so với cẩu còn khó coi hơn — cẩu ngoắt ngoắt cái đuôi ít nhất vẫn còn cảm thấy dễ thương, còn thầy chủ nhiệm thì…thôi đi vậy.
Thầy chủ nhiệm mà Tô Nghiêu phải đối mặt này, cũng là nhân vật được miêu tả như vậy.
Thầy chủ nhiệm mơ hồ biết được quan hệ của Tô Nghiêu và nam chính quân không ít, cũng nghe nói gần đây có một chút lời đồn lan truyền trong trường học. Nam chính quân cũng không ra tay ngăn chặn lời đồn đại, trái lại lại bỏ mặc cho nước chảy bèo trôi, lẽ nào thật sự cùng với thằng nhóc phát dục không tốt này có một chân… Thầy chủ nhiệm cảm thấy mình đã biết được một bí mật vô cùng to lớn, bất quá lại lập tức nghĩ đến nam chính quân cũng chẳng che chở cho Tô Nghiêu, nếu thật sự có quan hệ gì đó thì đã sớm ra tay đè ép tin đồn xuống rồi chứ nhỉ? Cho nên kỳ thực cũng không có bất cứ quan hệ gì sao?
Thầy chủ nhiệm lấy khăn lụa lau tay ra lau mồ hôi, cảm thấy được thực sự là thánh ý khó dò.
Với lại, đám học sinh bị Tô Nghiêu đánh kia cũng có lai lịch không nhỏ, nhất định sẽ làm lớn chuyện, thầy chủ nhiệm quyết định vẫn là gom hết bọn họ lại một chỗ, bảo Tô Nghiêu nói lời xin lỗi, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ là được.
Bất quá Tô Nghiêu biết nói xin lỗi sao? Hiển nhiên là không rồi.
Tô Nghiêu dán mấy miếng băng OK, một mặt hờ hững, cự tuyệt không nói xin lỗi, phảng phất như hết thảy đều không có quan hệ gì với cậu, cậu chỉ là một người bình thường vây xem mà thôi.
Mà mấy học sinh bị đánh, ỷ vào nhà mình ít nhiều gì cũng có bối cảnh, trắng trợn không hề kiêng dè, có chút hung hăng, một mặt “đe dọa” Tô Nghiêu, một mặt uy hiếp thầy chủ nhiệm nhất định phải cho bọn họ một câu trả lời.
Thầy chủ nhiệm ở giữa cuộc đọ sức, thỉnh thoảng lại móc khăn tay ra lau mồ hôi một chút, cảm thấy tóc trên đỉnh đầu của mình, cách ngày rụng hết cũng không còn xa nữa.
Loại tình huống này đại khái giằng co gần mười phút, sau đó cửa mở ra.
Đương nhiên là nam chính quân bước vào rồi.
Có lẽ bởi vì đã sắp chạng vạng, ánh tà dương từ cửa chiếu vào, Tô Nghiêu đột nhiên có một loại cảm giác như nam chính quân mang theo thánh quang. Loại ý nghĩ này xuất hiện không tới một giây đã bị bóp nát, bởi vì biểu tình trên mặt nam chính hơi khủng bố, không có một chút gì là giống thánh quang cả.
Nam chính quân liếc mắt nhìn Tô Nghiêu, mặt càng đen hơn, chậm rãi đi vào.
Ngoại trừ Tô Nghiêu, ở đây đều đột nhiên có một loại cảm giác như nhiệt độ chợt giảm mạnh xuống.
Nam chính quân bước tới bên cạnh Tô Nghiêu, vươn tay vòng qua vai Tô Nghiêu, rồi kéo cậu vào trong lòng. Cái trán của Tô Nghiêu đặt nam chính quân vai, cảm nhận được cường lực rõ rệt từ hông truyền đến.
Chỉ nghe nam chính quân nói: “Vết thương trên mặt cậu ấy, các người đều có phần?”
Nam chính quân vẫn là nhân vật vô cùng đáng sợ, là truyền thuyết vô cùng hắc ám của trường học, bằng không cũng sẽ không có nhiều nữ sinh vừa thích hắn đồng thời cũng vừa sợ hắn như vậy. Đám gia hỏa “cha tao là Lý Cương” kia, trong nháy mắt nhìn thấy nam chính quân, nhất thời liền héo rũ, sau đó hai người trong đám, rất nhanh đã bị rối loạn trận tuyến, trực tiếp bán đứng đồng đội.
Cái gọi là diễn viên quần chúng tất nhiên là một đám người qua đường có chỉ số thông minh không quá cao — hai người này, chỉ ra và xác nhận đều là người hại cậu, dĩ nhiên là tự chừa mình ra rồi.
Tô Nghiêu cảm giác không khí bây giờ liền ngưng trệ một chút, còn chưa kịp tưởng tượng ra đến cùng là đã xảy ra điều gì, thì đã bị nam chính quân mang đi.
Khóe mắt liếc nhìn một cái, sắc mặt của các vị có tại hiện trường cũng không tính là đẹp.
Thầy chủ nhiệm tựa hồ lặng lẽ thở một hơi? Đại khái là bởi vì nam chính quân đã ra mặt, cho nên không cần làm khó một người bị kẹp ở giữa như hắn nữa rồi.
Tâm tình của Tô Nghiêu đột nhiên trở nên tốt hẳn, mặc dù bây giờ là bị nam chính quân ôm vào trong ngực, tư thế dù sao cũng hơi không được tự nhiên một chút, nhưng mà khóe miệng vẫn hơi cong lên, cằm đặt trên vai nam chính quân, tiện thể chôn đầu vào cổ hắn luôn.
… Bất quá cuối cùng vẫn là không thề chịu nỗi tư thế ôm ấp đầy phiến tình như thế, đi tầm được mấy chục mét đã yêu cầu nam chính quân thả mình xuống.
Nam chính mang Tô Nghiêu trở về phòng ngủ.
Một đường trầm mặt, hiện tại cuối cùng hắn cũng lên tiếng: “Ngoại trừ trên mặt ra, còn có chỗ nào bị thương nữa không?”
Tô Nghiêu lắc lắc đầu, nói: “Bọn họ chủ yếu là đánh mặt của tôi.”
Tô Nghiêu thật giống như nghe thấy được tiếng khớp tay bởi vì nắm tay quá chặt nên phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Nam chính quân sờ lên mặt Tô Nghiêu, tại mấy chỗ bị dán OK kia khẽ vuốt mấy cái, nói: “Lần sau không được kích động như thế.”
Tô Nghiêu rũ xuống con ngươi xuống, ừ một tiếng.
Kỳ thực sau chuyện này mình cũng cảm thấy có hơi kỳ quái, thật giống như gần đây đã bị làm hư, rõ ràng là chuyện không đáng để tức giận, cứ nhiên mình lại phát hỏa. Thật giống như càng ngày càng ngây thơ.
Sau đó Tô Nghiêu nghe thấy nam chính quân nói: “Có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”
Tô Nghiêu:…
Cậu đột nhiên hoài nghi, đến cùng là nam chính quân có biết người nào ra tay đánh trước hay không?
“Tôi dạy cho cậu những thứ kia chỉ là vì rèn luyện thân thể, nhưng cũng để phòng thân nữa.” Nghĩa bóng là, chuyện đánh nhau cứ giao cho tôi?
… Được rồi, mình đã đoán sai.
Bất quá sau chuyện này, những trò đùa dai hay khiêu khích Tô Nghiêu không còn nữa, mà những lời đồn đại kia hay là tin đồn đó, cũng không còn ai nhắc đến. Đến nỗi mấy người bị cậu đánh kia, nhìn thấy cậu như là thấy ôn thần mà dắt nhau chạy trốn…Thủ đoạn của nam chính quân quả nhiên phi phàm.
Tô Nghiêu cảm thấy thanh tịnh không ít, đồng thời cũng cảm thấy, nam chính quân đối với mình, thật sự là có hơi quá tốt rồi…
Nếu như không phải biết hắn đã có người mình thích, nếu như không phải đã biết trước kết cục của quyển sách này, Tô Nghiêu thật sự cho là nam chính quân thích mình.
Aizz, đột nhiên cảm thấy có chút gay go đây.
Tô Nghiêu đoán được chuyện lần trước đại khái là do bạn học nữ chính làm ra, thủ đoạn kỳ thực có chút thấp, quả thực so với tâm cơ của nữ phụ thì trình độ này còn kém xa — phân tán lời đồn đại, làm cho người trong cuộc bởi vì áp lực mà sinh ra nội chiến hiểu lầm cãi cọ rồi sau đó là chia tay cái gì đó. Mà cụ thể, thêm vào nam chính quân đã có người mình thích, cho nên cuối cùng đã bị đảo lộn hoàn toàn, cũng chỉ có một mình một người — mục đích tương đối dễ đoán.
Chỉ có điều người trong cuộc đối với chuyện này đều quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi có chút dung túng, cho nên sự tình phát triển cuối cùng lại trở thành như vậy.
Suy nghĩ một chút, Tô Nghiêu vẫn cảm thấy có chút buồn cười — không biết hiện tại có bao nhiêu người cho rằng mình và nam chính là một đôi nhỉ.
Tô Nghiêu theo như thường lệ buổi trưa đi đến văn phòng của hội học tìm nam chính quân ăn cơm ngủ trưa.
Nhưng mà vừa mở cánh cửa ra lập tức đã nhìn thấy một màn không hợp với trẻ nhỏ — bạn học nữ chính cư nhiên đẩy ngã nam chính quân, ở trên ghế salon muốn làm chuyện bất chính!
Mẹ nó, đó là ghế salon của tôi! (chỉ lo cho cái ghế thôi sao?)
Tô Nghiêu hoàn toàn không có ý nghĩ không thể quấy rầy nam nữ chính như lần trước, giẫm mạnh chân đi thẳng vào.
Mà hai người trên ghế salon vẫn gữ nguyên tư thế một người đè trên một người, không có dù chỉ một chút xấu hổ nhục nhã — bộ không nhìn thấy có người đi vào rồi hả?!
Tô Nghiêu đi tới cạnh ghế salon, nhìn xuống, nói: “Âu Dương, cô ta đè lên người anh không nặng sao?”
Nam chính quân từ lúc Tô Nghiêu đẩy cửa đi vào vẫn không có động tác gì, chỉ nhìn chằm chằm Tô Nghiêu. Lúc này mới mới miệng nói chuyện: “Có chút.”
Nói xong, liền đẩy nữ chính ra.
Nữ chính cứ như vậy mà nằm bẹp trên mặt đất.
Không đứng dậy.
Tô Nghiêu không có một chút cảm giác thành công bắt gian tại trận, trong lòng ngoài một chuỗi im lặng tuyệt đối thì còn lại cũng chỉ là một chuỗi tuyệt đối im lặng.
Tô Nghiêu ngồi chồm hỗm xuống, lấy ngón tay đâm đâm bạn học nữ chính, không tỉnh, giật tóc mai của cô ta một cái, vẫn không tỉnh, thế là ngoan tâm nổi lên, trực tiếp nhổ từng sợi tóc của cô ta xuống, vẫn cứ không tỉnh.
Tô Nghiêu:…Còn cau mày kìa, không thể giả bộ chuyên nghiệp một chút sao?
Nam chính quân bảo Tô Nghiêu đừng đùa nữa, sau đó gọi điện thoại, kêu người đến.
Mà Tô Nghiêu cũng rất “nghe lời” ngồi lại lên ghế salon, con ngươi vòng tới vòng lui lên người nam nữ chính.
Nam chính quân nói chuyện điện thoại xong, liếc mắt nhìn nữ chính đang nằm dưới đất một cái, hừ một tiếng.
Đột nhiên Tô Nghiêu cảm thấy có chút buồn cười trên sự đau khổ của người khác.
Không lâu lắm, đã có người tới vác nữ chính đi. Tô Nghiêu cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà cười lên. Tiểu thuyết tình cảm thường có tình tiết nữ chính không cẩn thận mà đè lên người nam chính, sau đó từ đây sản sinh ra nghiệt duyên cư nhiên đã mất linh rồi!
Nam chính quân tựa hồ bị nụ cười của cậu làm cho sững sờ một chút, sau đó cũng câu lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Tô Nghiêu rất nhanh đã cười đủ, sau đó nhìn nam chính quân, tựa hồ đang chờ hắn giải thích.
Nam chính quân nói: “Cô ta vừa tới đây nói muốn gia nhập hội học sinh, tôi không đồng ý, sau đó liền nổi lên một chút tranh chấp. Sau đó cô ta lại đột nhiên xông tới, không biết thế nào lại vấp ngã đè lên người tôi.”
Tô Nghiêu phun tào: “Ngã cũng chuẩn quá đi, cư nhiên lại ngã thẳng lên ghế salon.”
“Ai biết được.”
“Nhưng mà tại sao lại giả bộ bất tỉnh như vậy?”
“Đại khái chắc là muốn tôi mang đến phòng y tế đi.”
“À…”
“Ăn cơm đi.”
Lúc này Tô Nghiêu mới chú ý đến, người đưa cơm đã tới rồi.
Bởi vì Tô Nghiêu đã từng phun tào với nam chính quân, mỗi lần đều là thịt cá tổ yến vi cá mập nhìn nhức mắt vô cùng, thế là nam chính quân liền nghe lời, mỗi lần đều bảo người làm chuẩn bị một chút cơm hộp. Đương nhiên, vẫn là mỹ vị phong phú dinh dưỡng đầy đủ, không thể nào so sánh với những hộp cơm ở bên ngoài được. Mà loại ăn bám hằng ngày này, Tô Nghiêu tỏ vẻ mình đã tê dại với chuyện này rồi, nên cũng không thèm để ý mà ăn nhiều thêm một chút.
Nữ chính sau khi trải qua chuyện này cũng trở nên an phận, mãi cho đến tận khi bắt đầu lễ hội Halloween.
Phải biết rằng quý tộc trường học thích nhất bày ba cái loại vũ hội này hóa trang kia, có thể thỏa mãn hư vinh trong lòng của các thiếu nam thiếu nữ.
Mà từ khi nam chính Âu Dương Thuấn đến trường học này, kỳ vọng của các cô gái đối với vũ hội được tổ chức này chỉ càng tăng thêm chứ không thể giảm xuống — nhiều người hy vọng Thuấn vương tử điện hạ anh tuấn lãnh khốc có thể bị dung mạo mỹ lệ của mình hấp dẫn, sau đó sẽ sinh ra một câu chuyện ái tình kinh thiên động địa làm cho qủy thần khiếp sợ cùng với xúc động lòng người!
Mà Halloween, là một cái cơ hội như vậy.
Tô Nghiêu đã đoán đúng, cho nên chuyện phát triển sau đó, vũ hội hóa trang kinh dị trở thành hóa trang đáng yêu. Mọi người ai cũng thay đổi trang phục, nhưng mà là mặc lễ phục công chúa gì đó vương tử gì đó còn đeo thêm một cái mặt nạ nửa mặt cho huyền bí, hay là mặc vài bộ đồ dễ thương rồi vẽ trên mặt vài vệt sáng gì đó, lộ ra một chút đẹp đẽ đáng yêu, còn có chơi trò cosplay, trang phục vũ nữ, kiếm khách, Hán phục, kimono đầy đủ các loại, cái nào đẹp đẽ cái nào tao nhã cái nào nhìn vào đẹp trai thì mặc tất, Tô Nghiêu có cảm giác như đang đi dạo tại lễ hội văn hóa thế giới.
Vốn là Tô Nghiêu muốn đi tìm chỗ nào đó có thể mượn được trang phục hoạt hình phù hợp với cậu một chút — giống như gấu nhỏ mèo nhỏ hay cầm bóng bay trong các khu trò chơi của con nít.
Không thể tìm được đành nhờ nam chính quân giúp đỡ. Cậu tùy tiện tả hình mạo một chút cho nam chính quân biết, cảm thấy với trí tuệ của nam chính quân, nhất định sẽ hiểu. nam chính quân trầm mặc một chút, sau đó tỏ vẻ không thành vấn đề. Thế là Tô Nghiêu ngồi chờ nam chính quân chuẩn bị tốt quần áo cho cậu.
Sau đó, mấy tiếng trước khi vũ hội bắt đầu, cuối cùng Tô Nghiêu cũng lấy được trang phục của cậu.
Áo sơmi gắn nơ, quần đùi có hai dây móc, giày Martin, đôi tất dài, trang phục hoàn toàn theo phong cách Anh Quốc, đáng để phun tào nhất chính là — tại sao lại có thêm một bộ tai mèo, bao tay mèo còn thêm cả cái đuôi mèo nữa!
Khóe miệng Tô Nghiêu co giật một chút, sau đó liền nghe thấy nam chính quân giục cậu mặc vào nhanh lên.
Tô Nghiêu cắn răng hỏi: “Trang phục trong phim hoạt hình là đây?”
Nam chính quân nhìn thấy bộ dạng cỉa Tô Nghiêu không được hài lòng cjo lắm, có chút nghi hoặc: “Không phải là cậu nói mèo nhỏ gấu nhỏ các loại sao?”
Tô Nghiêu rất muốn nổi khùng: “Tôi nói là trang phục hoạt hình, giống như mèo nhỏ gấu nhỏ!” Thấy bộ dạng của nam chính quân vẫn không hiểu, rõ ràng trực tiếp lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm một tấm ảnh như vậy đưa cho nam chính quân xem.
Nam chính quân xem xong bày ra một bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, rồi tỏ vẻ ngay lập tức: “Nhìn không đẹp gì cả, cậu vẫn nên mặc cái này đi.”
Bộ dạng của Tô Nghiêu cảm giác bản thân nhất định là rất đáng xấu hổ
Cậu đi đến trước gương để xem kết quả cuối cùng, sau đó liền ngây dại.
Tô Nghiêu là biết mình là một đứa con trai khả ái, lúc mới “vào” thân thể này trong lòng còn bị mắc chứng hoa si. Bất quá sau đó đã tạo thành thói quen nên “căn bệnh” này cũng giảm đi rất nhiều.
Mà như bây giờ mặc một bộ hoá trang, so với bộ dạng lười nhác luôn chưa tỉnh ngủ trước kia đáng yêu hơn rất nhiều, “căn bệnh” mà Tô Nghiêu vẫn luôn bị khống chế trong xương lại thừa dịp tỉnh lại, thế là tiếp tục nhìn vào trong gương ngẩn người ra. Tuy rằng trên mặt không lộ ra bất cứ biều tình gì, nhưng mà trong lòng đã: (/////////////////////////)
Mà nam chính quân vẫn ôm hai tay đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào Tô Nghiêu, bộ dạng như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hết Chương 9 Đăng bởi: admin
Giống Chó Jack Russell Terrier
Giống chó Jack Russell Terrier gọi là chó sục Jack Russell hay còn có những tên khác là Russell Terrier, Rebel Terrier và Parson Jack Russell, đây là một giống chó thuộc nhóm chó sục nhưng có kích thước thu nhỏ được sử dụng nhằm săn đuổi các loài gặm nhấm và săn cáo ở trong hang. Xuất hiện cách đây từ 200 năm về trước với nhiệm vụ đòi hỏi sự nhanh nhẹn, dũng cảm và khôn khéo, loài chó này trở nên rất thông minh và tốc độ, chúng đã trở thành một vật nuôi đồng hành cùng các thế hệ con người trong gia đình và sống rất tình cảm. Chó sục Jack Russell là một người bạn tuyệt đối trung thành rất đáng quý. Tìm hiểu thông tin về giống chó sục Jack Russell Terrier
Giống chó Jack Russell Terrier – Chó sục Jack Russell
Nguồn gốc
Giống chó Jack Russell Terrier gọi là chó sục Jack Russell tồn tại từ 200 năm trước vào thế kỷ 19. Tên của chúng được đặt bởi một người thợ săn có tên “Jack Russell”, người này đã lai tạo các chủng chó săn và chó sục nhỏ khác nhau để tạo ra một loài chó có khả năng đi theo các đoàn người ngựa săn bắn. Giống chó này được phát triển ở vùng miền Nam nước Anh. Đây là dòng chó săn rất nhanh nhẹn và dũng mãnh.
Giống chó này được đưa đến Mỹ vào năm 1930 và chúng được Hiệp hội chó giống Mỹ công nhận vào năm 2000 và được đổi tên giống thành Parson Russell Terrier.
Đặc điểm ngoại hình
Giống chó sục Jack Russell là một giống chó sục có kích thước nhỏ gọn, thân hình dài so với chiều cao, giống chó này chỉ cao từ 25-38 cm và cân nặng từ 5 – 8 kg. Thân hình nhỏ nhắn và gọn nhẹ nhưng những cặp chân rất nhanh nhẹn và cơ bắp. Loài chó này có đầu thủ tương đối nhỏ và mõm dài, có lông xù quanh mõm, đôi tai mọc cao trên đầu và thường cụp về phía trước, đuôi tương đối dài nhưng thường bị cắt ngắn lại, chúng được sử dụng để truy lùng vào các hang nhỏ và săn bắt cáo.
Chó sục Jack Russell có bộ lông dày rậm và ngắn sát cơ thể. Giống chó này thường có màu trắng toàn thân, riêng phần đầu và tai của chúng có mảng màu nâu hoặc nâu đen, ngoài ra một số con cũng có những mảng màu đen, nâu hoặc nâu vàng trên phần lưng và một góc đuôi.
Đặc điểm tính cách
Giống chó Jack Russell Terrie có bản tính rất hiếu động, vui vẻ và tình cảm, chúng rất thân thiện trong việc thể hiện tình cảm với những người thân thuộc của mình, tuy nhiên loài vật nuôi này cũng khá hung hăng với những loài vật khác, đặc biệt là loài mèo và chúng cũng khá cảnh giác với người lạ. Loài chó chó sục Jack Russell cũng rất mạnh dạn và ham chơi, chúng thích rượt đuổi những loài gặm nhấm, chạy nhảy, đào bới và biểu diễn xiếc.
Chó sục Jack Russell rất thông minh, dũng cảm và năng động, chúng rất vâng lời nhưng cũng có xu hướng trở nên bướng bỉnh và hiếu chiến. Loài vật nuôi này khá khó trong việc huấn luyện vì chúng rất độc lập và tính khí thất thường, tuy nhiên chỉ cần kiên nhẫn để dạy bảo cho chúng, loài vật nuôi này sẽ học hỏi rất nhanh và sẽ trở thành một loài chó vật nuôi bảo vệ, trung thành tuyệt đối với chủ nhân của mình.
Chăm sóc
Giống chó Jack Russell Terrier – Chó sục Jack Russell sống thoải mái trong căn hộ và cần được vận động đầy đủ, loài vật nuôi này rất hiếu động và thích chơi đùa, vì vậy nên thường xuyên cho chúng đi ra ngoài và vui chơi với những trò đuổi bắt bóng, bắt đĩa bay hay tìm kiếm đồ vật. Chúng cũng có khả năng để biểu diễn xiếc nếu được tập luyện thường xuyên.
Bộ lông của giống chó này không tốn nhiều thời gian để chăm sóc, chúng chỉ cần được vệ sinh khi cần thiết. Cần giữ cho mắt và tai của loài chó này luôn luôn được sạch sẽ vì giống chó này rất dễ bị bệnh tật về thị giác và thính giác.
Sức khỏe
Giống chó sục Jack Russell Terrier có tuổi thọ từ 14 – 15 năm. Giống chó này cũng có thể gặp một số vấn đề bệnh tật về mắt và thính giác như bị đục thủy tinh thể, bị điếc, dị ứng và các bệnh về khớp xương.
Truyện Tuyệt Thế Dược Thần Chương 24
Tác giả: Phong Nhất Sắc
Chương 24: Chó khôn không cản đường
Nhận thấy Cửu Ảnh dường như muốn bỏ chạy, Diệp Viễn chậm rãi giơ ngón tay lên, dốc hết sức vận nguyên khí “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết.”
Vừa giơ lên, một luồng khí vô hình từ ngón tay của Diệp Viễn phóng ra, trong chớp mắt xuyên thủng tim của Cửu Ảnh.
Luồng khí ghê gớm đến nỗi, Cửu Ảnh chưa kịp nhận ra bản thân đã bị thương, thân người cứ thế mà lao lên phía trước theo quán tính, cho đến khi mất ý thức choáng váng mà gục xuống.
Tuyệt dương chỉ bá khí vô cùng, luồng khí phóng ra tụ lại không tan, ở một góc độ nào đó độ sát thương rất lớn. Hơn nữa luồng khí phóng ra lúc nãy lại được Diệp Viễn dùng từ Nguyên Khí Cảnh tầng sáu dĩ nhiên độ sát thương không thể xem nhẹ.
Đương nhiên, Tuyệt dương chỉ không phải là không có cách hóa giải, nhược điểm lớn nhất của nó chính là tụ lực quá chậm, điều này cũng lí giải tại sao vừa nãy Diệp Viễn khi cứu Lục Nhi lại chậm mất một bước.
Thực tế, nếu như Cửu Ảnh bất chấp tất cả đấu cận thân với Diệp Viễn, Diệp Viễn sẽ không thể nào phát huy hết toàn lực, nhờ thế mà có cơ hội sống sót.
Những thủ đoạn mà lúc trước Diệp Viễn sử dụng, sớm đã khiến cho Cửu Ảnh phải đánh trống rút lui rồi. Đặc biệt chỉ với một ngón tay lúc nãy đã khiến hắn bay xa như vậy, điều này càng khiến cho Cửu Ảnh càng thêm kiếp sợ, cho nên mới tìm đủ mọi cách chạy trốn như vậy.
Vừa may, điều này lại tạo cơ hội cho Diệp Viễn có cơ hội để tụ lực lại. Lúc đầu có vẻ như Diệp Viễn không hề bận tâm, nhưng thực tế là đã có sự tính toán từ trước.
Trước tiên hắn dùng lời lẽ để kích Cửu Ảnh ra, khiến lòng hắn lung lay. Sau đó trong nháy xuất hiện mắt rồi uống Ngũ Hành Thông Linh Đan, dùng tay phá kiếm, từng chút một hủy đi sự tự tin của hắn, sau cùng mới sử dụng một chiêu chí mạng.
Nhìn thì có vẻ yên ắng, nhưng thực tế cả quá trình bước nào cũng rất kinh người.
Diệp Viễn tuy có nhiều chiêu trò, nhưng thực lực thì quá yếu. Nếu như không phải hắn đã dùng Ngũ Hành Thông Linh Đan, cho dù dốc toàn lực dùng Tuyệt dương chỉ thì cũng không làm gì được Cửu Ảnh.
Diệp Viễn chẳng thèm bận tâm là Cửu Ảnh vẫn còn nằm dưới đất, chỉ lạnh nhạt mà nói “Đường huynh, đi thôi.”
Đường Vũ vẫn chưa hết bàng hoàng với chiêu lúc nãy của Diệp Viễn, người vẫn cứ ngơ ra đó, đến khi Diệp Viễn gọi hắn mới hoàn hồn lại.
“À, à, đi thôi.”
Đường Vũ chậm chậm leo lên ngựa, ba người tiếp tục lên đường hướng về phía học viện Võ Đan.
Băng qua Loạn Thạch Lâm này, tầm nhìn của ba người họ cũng dần dần rộng hơn, trước mặt là một bình nguyên rất lớn, phía xa Điêu Lan Lầu Các lờ mờ hiện ra trước mặt họ.
Đây chính là học viện!.
Tần quốc lấy võ để lập quốc, nên rất coi trọng võ đạo, nhưng học viện Võ Đan lại không phải do Tần quốc xây dựng.
Khu vực phía nam trong khu rừng mênh mông này được gọi là U Vân thập quốc, tất cả có mười nước, Tần quốc chỉ là một trong số đó. Sở dĩ thống nhất gọi là U Vân thập quốc là vì cả mười nước này điều trực thuộc U Vân Tông, mà học viện Võ Đan lại là một Đạo trường khác của U Vân Tông.
U Vân Tông do đan dược mà lập nên, chia thành Thiết Đan Tông và Võ Tông, nên Đạo trường mới lấy tên là học viện Võ Đan.
Bước vào cửa, ba người họ đang định đi vào trong, thì bị một đám người ngăn lại.
“Ồ, đây chẳng phải là tên luôn đi sau người khác đó sao? Mạng của ngươi cũng lớn thật đó, rõ ràng lúc đưa về đã hấp hối sắp chết, vậy mà hiện giờ lại nhảy nhót được rồi.” Một tên âm dương quái khí nói.
Người này tên Phí Thanh Bình, là một con chó trung thành của Vạn Uyên. Lúc trước Diệp Viễn bị trúng độc là do tỷ thí với tên này, cuối cùng suýt mất mạng dưới tay hắn.
Mấy tên trước mặt đều thuộc thế lực thường dân của học viện. Ở học viện Võ Đan, thế lực thường dân nếu muốn có thêm nguồn lực hỗ trợ bên ngoài, thường thì không ít người lựa chọn dựa dẫm vào thế lực của quý tộc. Trừ khi thực sự có tư chất hơn người, thì mới mong được học viện bồi dưỡng.
“Chó khôn không cản đường, cút mau.” Diệp Viễn chẳng muốn đôi co với hắn, đôi co với một con chó, thì chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân mình.
“Ngươi! Diệp Viễn, ta thấy ngươi lại ngứa ngáy rồi phải không?”
Loại người như Phí Thanh Bình, thường ngày ghét nhất là bị người khác gọi là chó.
“Dựa vào ngươi sao?” Diệp Viễn mặt không lộ vẻ gì nói.
“Ái chà, mấy ngày không gặp, não có vấn đề rồi phải không?”
Ngươi một tên Nguyên Khí Cảnh tầng một ấy… sao có thể như vậy được!
“Ngươi… không ngờ ngươi đã luyện thành Nguyên Khí Cảnh tầng ba?” Phí Thanh Bình đánh giá sơ qua một cái, thở ra một hơi lạnh, mới có mấy ngày không gặp liên tiếp tăng hai cấp, lên Nguyên Khí Cảnh tầng ba rồi sao.
Phí Thanh Bình còn nghĩ rằng do mình nhìn nhầm, cẩn trọng nhìn lại thêm một lần nữa, phát hiện Diệp Viễn thật sự đã luyện thành Nguyên Khí Cảnh tầng ba, điều này thật sự không dám tin.
“Mắt ngươi bị mù rồi à, nhìn nãy giờ cũng không nhận ra?” Lời nói này của Diệp Viễn lại càng khiến cho Phí Thanh Bình thêm cứng họng. Cũng may lúc này Phí Thanh Bình đã bình tĩnh trở lại, nghĩ đến khả năng nào đó.
Dĩ nhiên là hắn biết cha của Diệp Viễn – Diệp Hàng là một bậc thầy về luyện đan, nếu không tiếc bất cứ giá gì giúp con hắn đột phá một lúc hai tầng cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.
Thực ra những cách có thể gia tăng thực lực một cách nhanh chóng thì nhiều vô số kể, nhưng phải trả giá bằng chính tiềm lực của bản thân.
Nghe nói có một loại tà môn công pháp gọi là “Đề Hồ Quán Đỉnh”, người sử dụng nó có thể trực tiếp đạt đến mức Linh Dịch Giới. Cái giá khi sử dụng loại công pháp này chính là suốt đời cũng không thể nào gia tăng thực lực hơn được nữa.
Chẳng qua là chỉ với thời gian của mấy ngày mà Diệp Viễn lại có thể đạt đến Nguyên Khí Cảnh tầng ba, nhất định là Diệp Hàng biết tư chất của con trai mình tầm thường, lại sợ con mình bị ức hiếp, mới dùng Đề Hồ Quán Đỉnh để giúp con mình nâng lên hai bậc.
Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, Phí Thanh Bình trong lòng cười nhạo. Một tên lính mới như hắn, đừng nói là Nguyên Khí Cảnh tầng ba, cho dù là Nguyên Khí Cảnh tầng bốn, thậm chí tầng năm cũng không phải là đối thủ của hắn.
Phí Thanh Bình là Nguyên Khí Cảnh tầng bốn, cao hơn một bậc so với Diệp Viễn, dĩ nhiên là không cần sợ hắn rồi.
“Ha ha, có một người cha tốt thật là sướng, bị trúng độc như vậy cũng không chết, ngay cả việc gia tăng thực lực cũng trở nên đơn giản đến vậy, đây quả là nhờ vào diễm phúc của cha ngươi.” Phí Thanh Bình mỉa mai nói.
Diệp Viễn nghe xong liền hiểu ý hắn muốn nói gì, nên cũng chẳng buồn giải thích, mà chỉ cười nói: “Đúng rồi, ta có thể cậy vào cha ta, ngươi có ai cậy không? Ta nghe nói cha ngươi làm chó giữ cửa cho người ta, nhờ mối quan hệ mà đưa ngươi vào học viện Võ Đan, ai ngờ sau khi vào lại làm chó giữ cửa, đúng là kế nghiệp cha mà! Một cửa hai con chó, bội phục, bội phục!”
Trong trí nhớ của Diệp Viễn trước kia cha của tên Phí Thanh Bình này là tâm phúc của Vạn Đông Hải, nhờ vào mối quan hệ của Vạn gia mới có thể vào được học viện. Nếu không với tư chất của hắn còn lâu mới vào được học viện.
Hắn và Đường Vũ đều là Nguyên Khí Cảnh tầng bốn nhưng hắn lớn hơn Đường Vũ hai tuổi. Đều xuất thân từ thường dân, lại có sự hậu thuẫn của Vạn gia, tên Phí Thanh Bình này chỉ mới là Nguyên Khí Cảnh tầng bốn, sau này có gắng đến chết cũng chỉ được giai đoạn đầu của Linh Dịch Giới, nói không chừng bị kẹt ngay mức Nguyên Khí Giới.
“Ngươi!” Phí Thanh Bình tức đến lộn cả ruột, Diệp Viễn một tiếng chó, hai tiếng chó, làm hắn mất hết cả mặt.
Phí Thanh Bình lướt qua đồng bọn của mình một cái, tuy là bọn họ không có vẻ cười ra mặt, nhưng hắn cảm nhận được bọn họ đang gắng gượng kiềm chế chỉ thiếu một chút là chưa cười ra mà thôi.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Muốn cắn ta à?”, vừa nói Diệp Viễn vừa đưa cánh tay ra, cười nói: “Này cắn đi.”
“Ha ha ha!” Lúc này mọi người nhịn không nổi nữa, dần dần cười phá cả lên.
Nhận thấy mọi người đang cười nhạo mình, mặt của Phí Thanh Bình sưng lên như mặt heo vậy.
“Diệp Viễn, ta muốn hạ chiến thư với ngươi, có gan thì tiếp đi!” Phí Thanh Bình tức giận chỉ vào Diệp Viễn nói.
Học viện Võ Đan không cấm cản học viên tự ý thách đấu nhau, ngược lại còn ngầm hiểu rằng học viên đang cọ sát với nhau. Nhưng có điều nếu như không có sự cho phép của học viện thì không được đánh chết người, nếu không sẽ phải chịu hình phạt của học viện.
Nhưng mà nếu như hai bên đồng ý ký vào cam kết sinh tử, học viện sẽ không ngăn cản, ngược lại còn phái một vị giáo huấn đến chủ trì.
Diệp Viễn lộ vẻ kinh ngạc, ngươi nói sao: “Ngươi thật sự muốn hạ chiến thư với ta sao?”
“Sợ rồi à? Sợ rồi thì mau quỳ xuống lạy ta ba cái, sau đó nói ba tiếng “Ta là chó”!” Phí Thanh Bình nghĩ rằng Diệp Viễn sợ rồi, tiếp tục khích tướng nói.
Lần trước, hắn chính là dùng cách này để khiến Diệp Viễn đồng ý thách đấu.
Diệp Viễn ngẩng tai lên, làm bộ không nghe rõ, hỏi: “Nói ba tiếng gì?”
“Nói ba tiếng ta là chó!” Phí Thanh Bình buột miệng nói, nói xong mới phát hiện mình đã mắc lừa.
“Ha ha ha!” Mọi người xung quanh được một phen cười hả hê.
Phí Thanh Bình hận không thể tát mặt mình hai cái, lớn tiếng thét: “Diệp Viễn, tên khốn, không dám đấu nên dùng loại thủ đoạn này ư!”
“Chó ngoan thật! Diệp gia ngươi trước giờ đánh chó không nhìn mặt chủ, nếu như ngươi tự mình nộp mạng, vậy ta sẽ đánh cho chủ nhân của ngươi xem.” Diệp Viễn cười nói.
Truyện Oan Gia Ma Cà Rồng Chương 75
Tác giả: Chó Cứ Sủa Đoàn Người Cứ Đi Sống Cho Đáng Đi Chúc Mày May Mắn
Đôi mắt hé mở nhìn lên trần nhà. Nơi đây hinh như không xa lạ lắm với cô nhưng đây là đâu??? Mở mắt to và bật dậy
-Mình… đang ở đâu- Cô đảo mắt nhìn quanh- Nhà anh Thiên Hạo!!??
Tức thời Thiên Hạo mở cửa bước vào với bộ âu phục trên tay
-Anh???
-Đây- Anh chìa bộ âu phục trước mặt cô- Nó thuộc về em
Cô không có phản ứng sau đó lắc nhẹ đầu rồi lắc mạnh hất mạnh bộ âu phục đó xuống đất tức tốc chạy ra khỏi phòng
-Không!!!!
Thiên Hạo thở dài rôi bước tới nhặc bộ âu phục lên ung dung bước ra khỏi phòng. Về phần Thiên Di, vốn dĩ cô định chạy ra khỏi nhà luôn cơ nhưng chân lại bất động trước cửa. Một đoàn người mặt âu phục trắng đang quỳ một chân xuống đất, tay đặt lên ngực
-Cung Kính điện chúa
Lần này cô thật sự như người mất hồn, cô thật sự là ma cà rồng sao. Bước chân lửng thửng lên phòng đóng của lại rồi trườn người xuống cánh cửa ôm đầu lại
-Tại… tại sao mọi chuyện lại thành ta như thế này chứ?????
Cô la lớn. Dưới nhà, Thiên Hạo vớ lấy bộ âu phục đưa cho Kiều An
-Kiều An
Cô biết mình phải làm gì, cầm lấy nó và bước lên phòng. Mở cửa, cô thấy Thiên Di đang thất thần ngồi ngay bệ tủ. Cô lại gần đỡ cô ngồi dậy đứng trước gương bắt đầu thay đồ cho Thiên Di. Cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài ra lộ rõ cái dấu ấn hoàng gia trên ngực, Thiên Di lại bắt đầu khóc. Kiều An khẽ đưa tay lau nó đi. Thiên Di bây giờ cứ như một đứa con nít, mọi chuyện đều do Kiều An làm. Ngay cả búi tóc, xắp xếp sách vở. Xong xuôi cô dắt Thiên Di xuống nhà. Hôm nay họ không đế trường bằng moto nữa mà đi bằng xe hơi vì có thêm Thiên Di. Kiều An nhẹ nhàng dắt Thiên Di vào lớp làm thu hút mọi ánh nhìn. Họ bất ngờ vì Thiên Di lại là một ma cà rồng. Có người thì há hốc mồm và có người thì bất giác đứng hẳn dậy nhìn khuôn mặt trắng tái của Thiên Di mà thấy xót. Kiều An dắt cô tới bàn Bảo Bảo, cô như lấy lại ý thức, nhếch miệng cười như muốn san sẻ
-Bảo Bảo
Bảo Bảo nghe Thiên Di gọi tên mình thì đứng phắt dậy quay lại phun ra mỗi hai chữ
-KINH TỞM
Sau đó Bảo Bảo bỏ đi ra ngoài. Thiên Di lần này như bị hớp hồn thật rồi, cô trợn to mắt, cô không ngờ người bạn thân lâu nay của cô lại nói ra được những lời đó, chỉ tại vì cô là ma cà rồng ư nhưng… tại sao?? Chân cô không đứng nổi nữa trượt xuống ngồi bệt xuống sàn. Tiếng thúc thít bắt đầu vang lên, nó không lớn, không thảm thiết nhưng cũng đủ cho người nghe cảm thấy được đối phương đang đau khổ tới mức nào. Nhan nhìn cô cũng thấy có chút buồn sụt sùi theo trên vai Hạo và cả lớp cũng vậy nhưng họ chỉ có thể im lặng và cám thấy xấu hổ với bản thân. Thiên Di đã làm rất nhiều vì lớp nhưng hôm nay, mọi chuyện xảy ra như vậy mà họ không dám hé ra một lời an ủi, chỉ cúi đầu. Triệu Giã nhìn cô như vậy thì buồn lắm, muốn an ủi cô nhưng lại sợ cô còn giận. Bảo Bảo đi tới chỗ phòng y tế của Thiên Hàn tự ý nằm xuống
-Gì đây??- Thiên Hàn lạn lùng hỏi
-Hạ Thiên Di, điện chúa của Bạch Vương Triều
Bàn tay đang xoay bút của Thiên Hàn dừng lại
-Điện chúa, chắc chứ- Cô nghi ngờ hỏi lại
-Nói dối chị tôi được gì
Thấy thái độ Bảo Bảo đã thay đổi Thiên Hàn khẽ cười
-Cười cái gì???
-Không gì đâu, không ngờ hai người chơi thân lâu như vậy lại vỡ đôi chỉ vì một lí tí như vậy đấy
-Lí tí!!?? Hứ
Nói rồi Bảo Bảo quay vào tường nằm và chắc chắn không biết sự tức giận đang hằn trên khuôn mặt kia. Tại sao thế giời này lại bất công với cô như vậy, không lẽ lúc nào cô cũng luôn đứng dười Thiên Di một bậc hay sao, khi chính cô trở thành ma cà rồng cô đã luôn suy nghĩ cô đã hơn Thiên Di một đẳng cấp nhưng bây giờ Thiên Di cũng là một mà cà rồng và còn là một điện chúa của một Vương Triều. Thật không thể chấp nhận. Từ khi được mẹ Thiên Di nhận nuôi cô đã luôn chịu nhiều thiệt thòi, cứ mỗi lần làm việc gì đều nói Thiên Di còn nhỏ nên con làm giùm em đi. Thét rồi cô chỉ suy nghĩ. Cô chỉ là oshin trong nhà này và … cô bỏ nhà đi. Đối với chuyện cô yêu Triệu Giã cũng chỉ vì cô biết Triệu Giã là ma cà rồng và ma cà rồng lại đẳng cấp hơn con người nhiều nên cô đâm ra suy nghĩ muốn biến thành ma cà rồng. Trong thời gian một năm cô bỏ đi, hình dạng của cô luôn bị biến đổi thế nên cô phải qua Mĩ để sinh sống. Một con người muốn biến thành ma cà rồng nếu muốn hoàn chỉnh phải cần đến một năm.
Tan học Bảo Bảo vẫn không về lớp mà nằm ì trên giường và gọi người đến đón mình về. Trong nhà vẫn trang thái đó, Thiên Di vẫn gục đầu và ngồi dưới đuôi giường. Cô vẫn còn sốc vì Bảo Bảo đã đối xử như vậy với cô. Nhìn bình hoa thủy tinh trên bàn
Choảng!!!!
Thiên Hạo, Kiều An và Nam Đằng vội chạy lên. Thiên Hạo vội lấy tay mở cửa thì thấy Thiên Di đang cầm một mảnh vỡ nhọn hoắc dơ tay mình lên. Cô nghiêng đầu với khuôn mặt bất hồn. Định cắt tay mình thì Thiên Hạo đã đi vào lấy nó ra
-Em bị điên à
Thiên Di không nói gì cũng không nhìn mặt Thiên Hạo tiếp tục ngồi gục đầu ở đuôi giường nhìn lên sàn không chớp mắt
-Hai ngươi mang những đồ thủy tinh dễ vỡ ra ngoài hết đi
Hai người kia ngoan ngoàn làm theo còn Thiên Hạo thì xuống bàn ngồi. Sau khi họ mang đi hết và đóng cửa lại, Thiên Di nhếch môi cười
-Ha!!
Cô lấy đằng sau mình một con dao găm nhỏ ra và nhìn nó
Khi họ dọn xong hết đồ đạc thì Triệu Giã cùng hai người kia đến
-Tên đần- Triệu Giã nói
-Thiên Di trên lầu
-Cậu ấy sao rồi
-Không ổn
-Tôi muốn lên xem
-Đi
Thiên Hạo dắt Triệu Giã lên với hi họng nhỏ nhoi là Triệu Giã sẽ làm Thiên Di khá hơn. Anh mở cửa
Phập
-Thiên Di- Hai người hô lớn
Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Một Chút Cũng Không Giống Chàng Jack Sue Trong Mary Sue Chương 9 trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!