Xu Hướng 3/2023 # Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân # Top 11 View | Dhrhm.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân # Top 11 View

Bạn đang xem bài viết Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân được cập nhật mới nhất trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Ở dưới Tiểu Thanh mãnh liệt yêu cầu, ba người ngay cả vùng núi cũng chưa rời khỏi, Tiểu Thanh tìm chỗ, hoàn thành quá trình nhận chủ.

Nhìn lòng bàn tay lại có thêm một đạo hồn ấn, Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười khổ.

“Các ngươi có tính toán gì không?” Diệp Thiếu Dương nhìn huynh muội hai người, hỏi.

Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Có ý tứ gì, anh là lão đại của bọn em, tự nhiên là đi theo anh, giúp anh hàng yêu trừ ma.”

Diệp Thiếu Dương chưa nói gì, bên cạnh có thêm hai xà yêu ngàn năm làm bảo tiêu, phong cách là phong cách, chỉ là cảm giác là lạ.

Rời khỏi vùng núi, ở bên ngoài cảnh khu, Diệp Thiếu Dương tìm được một chiếc xe dù đón khách, sau một phen cò kè mặc cả, lên xe trở lại nhà ga nội thành, lúc mua vé mới phiền toái –hai người này không có chứng minh thư, cho dù bọn họ dùng yêu thuật biến ra hai cái, cũng không có cách nào mô phỏng ra tin tức chống làm giả bên trên.

“Bằng không ta thôi miên người soát vé, nhân cơ hội lên xe?” Tiểu Thanh đề nghị.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu. “Cái này tuyệt không được, cậu phải biết, hành tẩu ở nhân gian, nhất định phải tuần hoàn quy củ nhân gian, không đến dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, không được vận dụng yêu lực.”

Tiểu Thanh bất mãn nói: “Lúc này còn chưa đến vạn bất đắc dĩ sao?”

“Đương nhiên chưa tới.”

Diệp Thiếu Dương đứng ở một góc đại sảnh bán vé, cân nhắc thế nào giải quyết vấn đề này, lúc này một người ghé lên, hỏi hắn có phải không mua được vé hay không, mình có biện pháp mua hộ.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lúc này mới biết đã gặp cò trong truyền thuyết, sau một phen mặc cả, cò cầm tiền rời đi, chỉ qua một lúc đã cầm hai vé về Thạch Thành tới, in trên mệnh giá cũng không biết là tên của ai.

Đem vé cầm ở trong tay, Diệp Thiếu Dương mới cảm thấy nhóm người này thần thông quảng đại, nói bên trong không có người, quỷ mới tin. Ngẩng đầu nhìn vị đại thúc thấp lè tè kia, hỏi: “Đại thúc, vì sao làm nghề này?”

Đại thúc sửng sốt, cười nói: “Kiếm tiền thôi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu ngươi là không đủ cơm ăn, hoặc là trong nhà cần dùng tiền gấp, làm một đoạn thời gian có thể lý giải, trường kỳ làm như vậy mà nói không tốt đâu, vẫn là sớm đổi nghề.”

Đại thúc không nể mặt đến, hỏi: “Vì sao?”

“Giảm âm đức.” Diệp Thiếu Dương thở dài, bỏ lại đại thúc còn đang sững sờ, mang theo Tiểu Thanh Tiểu Bạch đi hướng nhà chờ.

Nửa đường Tiểu Bạch hỏi: “Lão đại, làm cò thật sự giảm âm đức sao?”

“Cái này còn giả? Dựa vào bản lãnh kiếm tiền, tuy giàu mà không ác. Phàm là tất cả dựa vào tổn hại ích lợi người khác kiếm tiền, thiện căn bị hao tổn, đều sẽ giảm âm đức, nếu bị pháp luật dương gian xử lý còn tốt, nếu thoát chế tài, sau khi đến âm ty, người như thế không tính là đại ác, sẽ không bị phạt, cũng không ảnh hưởng luân hồi, nhưng kiếp sau phúc lộc giảm bớt, nghèo khổ cả đời, mất nhiều hơn được.”

Cò mua cho bọn họ là xe lửa tốc hành, sau khi lên xe không đến hai giờ đã về đến Thạch Thành.

Từ nhà ga đi ra, Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, tìm kiếm Tiểu Mã, kết quả một chiếc xe đứng ở xa xa hướng hắn nhấn còi, thời điểm Diệp Thiếu Dương đi qua, cửa xe cũng mở ra, một mỹ nữ mặc đồ trắng váy hoa văn nhỏ, dáng người cao gầy hướng hắn nhẹ nhàng phất phất tay.

Chu Tĩnh Như! Diệp Thiếu Dương cười đi qua.

“Rốt cuộc đã trở lại.” Chu Tĩnh Như đánh giá cao thấp hắn, trong giọng nói mang theo một tia oán khí nhàn nhạt.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Sao là em ở đây?”

Chu Tĩnh Như liếc hắn một cái.”Anh không muốn gặp em?”

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay.

“Là Tiểu Mã nói, nói anh sắp trở lại, sau đó hẹn mọi người đi khách sạn chờ, em vừa lúc ở phụ cận nơi này, liền lái xe tới đón anh.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu. “Có thể để Chu đại tiểu thư tự mình lái xe tới đón, quá vinh hạnh rồi.”

“Đừng lải nhải nữa, lên xe đi.”

Đây rõ ràng chính là hai cô nương bạn trẻ ở nông thôn vào thành phố, không có bộ dáng yêu quái trong tưởng tượng của mình nên có. Chu Tĩnh Như có chút hỗn độn.

Đã lâu không gặp, vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi thực gặp mặt, Chu Tĩnh Như bỗng nhiên lại không muốn nói, chỉ cần có thể cảm giác được hắn ở bên người, loại cảm giác này đã rất tốt.

Khách sạn đặt ở là một quán cơm đặc sản, mặt tiền không lớn, sau khi xuống xe, Chu Tĩnh Như ở phía trước dẫn đường, đi hướng phòng.

“Không đúng!” Tiểu Thanh đột nhiên đứng lại, hai mắt dựng thẳng, trên mặt hiện ra biểu cảm khủng bố, không ngừng khụt khịt cái mũi.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, có thể khiến một xà yêu ngàn năm cảm thấy sợ hãi, sẽ là cái gì? Lập tức lấy ra một nắm tiền Ngũ Đế, giật giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Ta cảm giác được, có…” Lời còn chưa dứt, một con chó lông vàng to xác từ góc nhà lon ton chạy đến, hướng bọn họ phe phẩy cái đuôi.

Tiểu Thanh ‘oa’ một tiếng kêu to, thế mà lại nhảy tới trong lòng Diệp Thiếu Dương, hai tay ôm chặt bờ vai của hắn, run rẩy.

Một màn này, khiến Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, không biết làm sao.

Ông chủ nghe tiếng chạy tới, không ngừng xin lỗi, đem chó dắt đi.

“Ngươi mau xuống!” Bị Diệp Thiếu Dương quát lớn, Tiểu Thanh mới từ trên người mình xuống. Diệp Thiếu Dương vẻ mặt xui xẻo, tuy đối phương chỉ mười mấy tuổi, nhưng dù sao cũng là nam sinh, bị hắn dùng tư thế vừa rồi ôm, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, mấu chốt còn bị người ta thấy được, người ta sẽ nghĩ như thế nào?

“Ngươi… Sợ chó?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, khó có thể tin hỏi.

Tiểu Thanh liên tục gật đầu. “Sợ sợ, chó nào cũng sợ.”

“Cái này… Ngươi là xà yêu ngàn năm đó, thế mà lại sợ chó?” Diệp Thiếu Dương quả thực say.

Tiểu Bạch ở một bên giải thích: “Lão đại anh không biết, anh trai em lúc còn nhỏ, ừm… Hơn một ngàn năm trước đi, lúc còn chưa thành yêu, từng bị một con chó cắn, có bóng ma tâm lý, từ đó về sau chỉ sợ chó.”

Giết ta đi! Chuyện hơn ngàn năm trước, đến bây giờ còn canh cánh trong lòng, Diệp Thiếu Dương thật sự tìm không thấy lời nào để hình dung.

“Ha ha, đứa nhỏ này quá ngố rồi, không chịu nổi.” Chu Tĩnh Như che miệng, cười run rẩy hết cả người.

Tiểu Thanh xấu hổ đỏ mặt gấp bội nói: “Ta đây là một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”

Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán, nhìn hắn một cái nói: “Bản thân ngươi là rắn đó.”

Ở trong phòng, Diệp Thiếu Dương gặp được Tạ Vũ Tình, vừa gặp mặt, đã bị cô nàng có khuynh hướng bạo lực này nện vào ngực một quyền, để trút oán hận không dẫn cô cùng đi đối phó Tu La quỷ mẫu, trách cứ và đe dọa hắn đủ điều một phen.

“Hai kẻ này chính là xà yêu?” Tạ Vũ Tình nghiêng đầu đánh giá hai huynh muội Tiểu Thanh, đã sớm nghe Tiểu Mã giới thiệu tình huống, cô đã sớm muốn xem xem xà yêu bộ dáng thế nào, không ngờ lại là hai kẻ ngố còn chưa trưởng thành, lập tức kéo đến bên người, véo khuôn mặt. “Ai da thật dễ thương, mau tới để tỷ tỷ véo một cái.”

Huynh muội hai người rất khó chịu, nhưng biết là bạn của Diệp Thiếu Dương, cũng không tiện phát tác, chỉ có thể thành thành thật thật thừa nhận cô tra tấn.

Đọc Truyện: Đô Thị Quỷ Vương

Tác giả: Nguyễn Tuấn Phong STV ( 100% VN )

Chương 138: Con chó mực !

Trước cửa một quán bar nhỏ , nơi đó tụ tập mấy chục thanh niên to lớn trai tráng lai láng . Từ Châu Âu đến Châu Á , Châu Phi đến Bắc Mỹ tất cả đều có .

Abid kẻ người Châu Phi mà Thu Phong chú ý nhất đang đứng sừng sững trước mặt Thu Phong như đạng chờ gì đó .

Chỉ mới hai tháng không gặp Thu Phong cảm nhận được sự ổn trọng hơn hẳn trong con người của Abid , một người suốt ngày ở trong một cái dinh thự để làm một tên bảo vệ quèn thì chẳng bao giờ có thể khá hơn nổi .

Không ra ngoài không tiếp xúc thì cuộc sống cứ như cầm tù vậy , chẳng ngộ ra được thứ gì , không vươn trãi cũng chẳng nhận ra được cái gì .

. . . . . . .

” Mục đích sống của tôi là gì ? Tôi đang làm cái gì đây ? Cứu rỗi quốc gia này sao ? Cứu rỗi những con người cùng cực này sao ?

Đây là đang sống sao ? Một thế giới tôi chẳng biết rõ về nó . . . tôi đang cố làm cái gì vậy ?

Tạo ra chết chóc để giải quyết mọi thứ sao ? Tôi . . . tôi . . . tôi giết hết tất cả họ rồi . . . A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A “

Một tiếng hét lớn vang lên giữa một đêm trăng máu .

Một hình ảnh , một con người quỳ gối trước hàng đống xác chết hiện lên .

Một người mặc một bộ giáp kì quái màu đen trên tay cầm một thanh trường kiến dài hơn một mét hình đầu lâu .

Quay lại kỹ hơn để nhìn thì gương mặt hắn ta toàn vết máu nhưng hiển nhiên lại không có một vết thương nào . Gương mặt ấy thập phần thân quen với chúng ta , một gương mặt khôi ngô nhưng không đẹp trai mà lại mang cho người nhìn một cảm giác mạnh mẽ khó tả .

Gương mặt ấy chính là gương mặt của Thu Phong .

Lúc này Thu Phong không biết tại sao anh lại ở đây , anh không biết mình đang làm cái gì . Trên tay anh có máu , trên tay anh có kiếm , trước mặt anh là vô số xác chết còn nóng hổi .

Ở đây ngoài anh ra dường như chẳng còn ai sống . Vậy ? Ai giết những người này ?

” Tại sao ? Tại sao ? Tôi đã làm gì ? Tôi làm gì họ . . . “

Ánh mắt Thu Phong lúc này trở nên điên dại , hai tròng trắng của anh từ lúc nào đã giăng đầy tơ máu . Gương mặt anh không biết là khóc hay cười mà trở nên quái dị , đó không phải là biểu cảm của anh .

Giờ khắc này Thu Phong cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu lên nhìn chằm chằm vào nó .

Một thanh kiếm cực kì bén , vẻ bóng loáng của nó không thể bị giấu đi bởi những vệt máu loang lổ trên thân kiếm .

Khẽ lau nhẹ vết máu trên thanh kiếm đi , nhìn vào nó Thu Phong thấy hình ảnh gưởng mặt của mình phản chiếu trong đó .

” He he he he he he he . . . ! “

Một giọng cười ma quái vang lên , mà người cười không ai khác chính là Thu Phong . Mà anh lại không hề cười , anh không có cười .

Gương mặt trong thanh kiếm kia là gương mặt anh đúng mà ? Mà sao nó lại ma quái thế kia ?

Nụ cười rộng toác ra đến mang tai , đôi mắt thì trợn to lên toàn tơ máu . Anh hoàn toàn không nhận ra đây là mình .

Nhưng anh không hiểu sao anh lại cứ cười .

” He he he he he . . . chó chết . . . he he he . . .dừng lại đi . . . he he he he . . . A A A A A A A . . . he he he he . . . “

Tiếng cười lẫn tiếng la hét của Thu Phong vang lên tậng bầu trời đêm .

” A a a a a a a . . . Hực . . . phì phì phì phì . . . “

Bỗng Thu Phong bật người dậy thở hồng hộc . Khắp người anh lúc này toàn là mồ hôi , quang cảnh máu me khi nãy đã hoàn toàn biến mất .

Nhìn vào tay mình Thu Phong mới chợt nhận ra vừa rồi là mơ :

” phù . . . mơ , thì ra là mơ . . . “

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Thu Phong mơ những giấc mơ toàn máu me thế này rồi .

Người đời thường bảo giấc mơ có máu là giấc mơ xui xẻo , nhưng với anh dù gặp giấc mơ có máu hay không thì mọi chuyện vẫn bình thường . Vốn với anh từ xưa tới giờ anh chưa bao giờ xui xẻo , cũng chưa bao giờ may mắn .

Anh không tin vào sự hên xui may rủi , cũng không tin vào số phận . Bởi chính anh nắm giữ số phận của anh mà không phải là người khác .

Những giấc mơ kì quái khiến Thu Phong không thể ngủ tiếp được , anh bắt đầu rời giường bước xuống căn gác nhỏ của mình . Với tay lấy gói thuốc ở bếp cùng chiếc áo khoác sau đó Thu Phong mở cửa đi ra khỏi phòng trọ .

Lúc này nhìn vào đồng hồ kim mới chỉ đến ba giờ sáng .

” Thôi đi bộ vòng vòng một tí rồi tập sau vậy . . . “

” Tách tách ! ” – tiếng bật lửa .

Thủ thỉ một câu Thu Phong khẽ châm lửa đốt thuốc lên .

Khi anh gặp những trường hợp giống kiểu giấc mơ khi nãy nó khiến anh mệt mỏi , mà một khi mệt mỏi thì chỉ có thuốc lá mới có thể giải bày được sự mệt mỏi này của anh .

” Cốp cốp cốp . . . “

Tiếng giày của Thu Phong vang đều đều lên trong bóng đêm .

Khu ổ chuột vốn chẳng có đèn , nhưng được cái hôm nay trăng tròn lại chẳng có sương nên Thu Phong thoải mái đi vòng vòng khắp nơi .

” Cuộc đời này sẽ đi về đâu đây ? . . . Haizzzz ! “

Kéo một hơi thuốc Thu Phong ngẩng đầu lên trời than vãn về cuộc sống của mình .

” Anh Phong ? “

Bỗng trong đêm một tiếng hô vang lên .

Thấy giờ này còn có người gọi mình Thu Phong vẫn không trả lời mà quay lại đằng sau coi có ai không . Bởi cho dù không tin vào số phận nhưng vẫn tin ma a , đi đêm hôm mà có ai gọi tên mình người thì không sao gặp ma gọi là đi mút mùa .

” Tạch tạch tạch tạch . . . “

Thu Phong vừa quay đầu lại liền nghe tiếng bước chân chạy tạch tạch về phía anh .

Lúc này xuất hiện trước một anh là một thằng tiểu đệ dưới trướng anh lúc anh trở thành kẻ dưới trướng một mình Ngũ Tý .

” Chào anh Phong ! Giờ này anh chưa ngủ sao mà đứng ở đây vậy ? “

Tên tiểu đệ kia ngó nghiêng xung quanh Thu Phong coi có ai nữa không để chào luôn một thể . Điều đó cho thấy thằng cu này cũng khá biết điều khi nói chuyện với đàn anh của mình .

” Bốp ! ” – Thu Phong vỗ một cái vào đầu tên tiểu đệ một cái nói – ” Nhìn cái gì vậy ? “

” Dạ không gì . . . “

Tên tiểu đệ xoa xoa cái đầu , nói chuyện với Thu Phong mà mắt nó cứ nhìn ra phía sau .

” Ê thằng này . . . đừng làm tao sợ mày ? “

Mặt Thu Phong bắt đầu tối xầm lại , tay anh lay lay thằng cu trước mặt mình liên hồi .

Mặc dù anh không sợ ma nhưng hành động của thằng này khiến anh cảm thấy ghê ghê , nói chung là hiệu ứng quần chúng ấy . Khi một thằng sợ cả đám sợ theo .

” Soạt . . . “

Một tiếng động vang lên Thu Phong giật mình quay ra đằng sau thì thấy một con chó lông liếc ghê ngợm chắc hẳn là chó hoang đang chạy bán sống bán chết về phía này .

” Gâu Gâu ! “

” Chó . . . má . . . anh Phong anh Phong . . . “

Tên tiểu đệ hoảng sợ núp sau lưng Thu Phong run lên bần bật .

” Mày sợ chó à ? “

Thu Phong quay sang cười cười nhìn thằng tiểu đệ núp sau lưng nói .

Là một con chó bình thường , nó mặc dù có bộ lông màu đen nhưng rối bời .

Con chó bỗng chạy lại phía Thu Phong mà không làm gì cả , nó chỉ ngửi ngửi mũi giày anh rồi một hồi sau phe phẩy cái đuôi cụt của nó mà lè lưỡi ra liếm liếm vào chân Thu Phong .

” Chó ngoan . . . lại đây . . . “

” Ửm ửm “

Thu Phong cúi xuống rờ nhẹ vào đầu con chó đen , nó cảm nhận khẽ rên lên một tiếng hưởng thụ .

Sờ vào đầu nó Thu Phong mới thấy lông nó sần sùi bết lại với nhau , khỏi cần nhìn kỹ Thu Phong cũng biết cái này là vết máu cô đọng lại khiến lông nó bết như thế .

Sờ soạng lung tung người con chó một hồi Thu Phong mới thấy nó có một vết thương ở đầu , ở lưng và một đường ở má đùi .

” Súc vật . . . ! “

Thu Phong mở miệng mắng chửi một tiếng .

Chửi cái bọn gây ra cho con chó nên nông nổi này . Trước giờ Thu Phong hồi bé có ngu ngu bị dụ ăn thịt chó một lần , lần đó anh ói hết cả ra . Rồi sau này vào quân đội có huấn luyện chó , anh coi chó như anh em bạn bè vậy .

Đời anh ghét nhất mấy thằng trộm chó hoặc bọn ăn thịt chó không gớm mồm . Đừng có nói anh giả tạo mà thực sự là vậy .

Chó sinh ra để làm bạn với con người , là bề tôi tớ trung thành nhất của con người chứ không như trâu bò heo lợn sinh ra cuộc sống vốn đã ấn định cho nó làm thực phẩm cho người .

Động vật sinh ra luôn có vai trò khác nhau , dù có nói Thu Phong giả tạo cũng được . Căn bản con người tồn tại đã là một phần sai lầm của đấng tạo hóa .

Chẳng giúp ích gì được cho sự sống ngoài việc tàn phá nó , đứng đầu chuỗi thức ăn mà lại hủy đi vô số chuỗi thức ăn khác .

” Ẳng . . . “

Bực dọc Thu Phong bế hẳn con chó lên , anh không ngại bẩn cũng chẳng sợ nó cắn . Dù nó cắn lực hàm của nó chưa chắn đủ làm anh bị thương .

” Anh . . . anh Phong ? Anh tính thịt con chó hả . . . đừng ? “

” Ủa mày sợ chó mà cũng sợ nó bị thịt à ? . . . Đùa thôi chứ tao đem về nuôi , nó đang bị thương . . . “

Thu Phong quay ra sau cười nói với thằng tiểu đệ của mình .

Truyện Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên Chương 66

Tác giả: Trì Kỷ

Chương 66-2: Chỉ chó sủa như thế nào 2

Nhưng thấy nam tử ngọc thụ lâm phong kia bước nhanh tới, giống như một mảnh mây trắng, khuôn mặt hắn lạnh lùng chí khí, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, khiến chúng nữ nhân tim đập lộn xộn!

“Thiên Tuyết bái kiến Đại vương tử.”. Ở trước mặt người ngoài, Phượng Thiên Tuyết giả bộ như không quen Hiên Viên Nguyệt Triệt, nhàn nhạt nói.

“Phượng Hiểu Vũ bái kiến Đại vương tử! Đại vương tử, đích tỷ quá mức kiêu ngạo vô lễ, khiến Đại vương tử chê cười rồi!”. Phượng Hiểu Vũ tự đắc, nàng cho rằng Hiên Viên Nguyệt Triệt mắng Phượng Thiên Tuyết nên đặc biệt cao hứng.

Hiên Viên Nguyệt Triệt lạnh lùng nhìn nàng, “Thì ra là Tam tiểu thư Phượng gia, phẩm hạnh như thế, có thể so sánh với chó, trách không được bổn vương nghe giống như chó sủa!”.

Đùng —

Phượng Hiểu Vũ trừng to mắt, sắc mặt trắng bệch, “Ta ta ta… Đại vương tử, ngài hiểu lầm…”.

Mặc dù đối phương là một vương tử ốm yếu, nhưng thân phận vẫn cao hơn dân chúng bình thường.

Ở trong mắt thiếu nữ chung quanh, dung mạo của Hiên Viên Nguyệt Triệt so với mấy vương tử khác, là vô cùng khuynh thành.

Nếu có thể gả cho vương tử như vậy, dù là ốm yếu thì có như thế nào? Dù là bị Vương tử khác xem thường thì như thế nào, ngọc thụ lâm phong như vậy, nhan sắc khuynh thành như vậy, khiến vô số thiếu nữ mắt hiện hình trái tim.

“Đại vương tử chớ chê cười, từ nhỏ Tam muội đã đi theo Nhị di nương, tính cách đã là như thế, thường xuyên đổi trắng thay đen, thần kinh thác loạn, miệng toàn nói bậy, mong rằng Đại vương tử không trách mắng nàng.”. Phượng Thiên Tuyết một bộ thành kính, khiến Hiên Viên Nguyệt Triệt thật muốn điên lên.

Nha đầu kia ác độc phúc hắc như thế, nhưng mà mặt ngoài thoạt nhìn thật đúng là đang xin tha cho Phượng Hiểu Vũ, khiến hắn không thể không phục!

Người chung quanh nghe xong, lập tức nở nụ cười.

Phượng Hiểu Vũ tràn ngập lửa giận, nhưng đối phương lại là Vương tử, căn bản không thể so đo với hắn, đành phải hung hăng trừng mắt liếc Phượng Thiên Tuyết, quay đầu liền chuồn mất.

Một bên, Bát công chúa mặt âm trầm, chua ngoa mà kêu lên, “Hoàng huynh ngươi lại đi ra dọa người à…, lỡ phát bệnh thì phải làm sao…”.

Hiên Viên Nguyệt Triệt lạnh nhạt nhìn lại, Bát công chúa này thật sự bị Hoàng hậu làm hư, “Hoàng muội ngươi lại phát bệnh rồi sao? Bệnh của bổn vương, đã sớm trị!”.

Mặt của Bát công chúa trướng đến đỏ bừng, chỉ vào Hiên Viên Nguyệt Triệt lắp bắp kêu la: “Ngươi ngươi…”.

“Bát công chúa, mau mau theo nô tỳ đi báo danh!”. Cung nữ kia thấy Bát công chúa đang định gây họa, vội vàng kéo nàng nhanh chóng rời hiện trường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của Bát công chúa bởi vì phẫn nộ mà méo mó, trong hoàng cung, ai cũng đều xem thường Hiên Viên Nguyệt Triệt, cung nữ kia sợ cái gì?

Bát công chúa cực ít xuất cung, vừa ra ngoài sẽ hủy hình tượng như vậy, cung nữ kia phát lạnh trong lòng, trở lại nội cung, chỉ sợ Hoàng hậu nhất định sẽ trách phạt nàng.

“Hay lắm, chó điên đều rời đi, Tuyết Nhi, đến phiên nàng báo danh rồi kìa!”. Hiên Viên Nguyệt Triệt khẽ cười một tiếng, hắn thân thiết với Phượng Thiên Tuyết, khiến Trần Tĩnh Hiên đứng một bên rất không thoải mái.

Nhưng đối phương là Vương tử, hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Hiên Viên Nguyệt Triệt xuất hiện, khiến cho toàn thành náo động.

Trước đây hắn chưa bao giờ xuất hiện trong kinh thành, cho nên đám dân chúng chỉ nghe thái giám trong nội cung truyền ra lời đồn hắn là nam tử ốm yếu.

Nhưng mà hôm nay, thấy mặt mũi Hiên Viên Nguyệt Triệt tràn đầy sinh khí, thân hình cao lớn, khí chất tôn quý phi phàm, làm gì giống Vương tử ốm yếu trong lời đồn kia?

“Thiên Tuyết tỷ, ngươi quen Đại vương tử sao?”.

“Không quen!”. Phượng Thiên Tuyết nhìn lướt qua Hiên Viên Nguyệt Triệt, vội vàng nói.

“Sao lại không quen, ngay cả thân thể của bổn vương cũng đã chạm, Tuyết Nhi, nàng thật đúng là thích nói dối!”. Hiên Viên Nguyệt Triệt cảnh cáo liếc qua Trần Tĩnh Hiên, cười nhẹ nói.

Trần Tĩnh Hiên chỉ cảm thấy da đầu run lên, Đại vương tử này… Tại sao lại nói như vậy.

Mọi người kinh ngạc một hồi, Phượng Thiên Tuyết giựt giựt khóe miệng, “Đại vương tử… Thực thích nói giỡn, đi, đến phiên chúng ta báo danh rồi!”.

Phượng Thiên Trạch không hiểu nhìn Hiên Viên Nguyệt Triệt, vì sao hắn cảm thấy Đại vương tử này rất chân thành đối với tỷ tỷ, cũng có cảm giác rất chiếm hữu?

Nhìn nha đầu chạy trốn, Hiên Viên Nguyệt Triệt thản nhiên cong khóe môi lên, Bách Hoa hội — chính là thịnh hội để hắn thổ lộ với nha đầu, hắn sao có thể bỏ qua?

“Lam Thạch, đi ghi danh cho bổn vương!”.

Hiên Viên Nguyệt Triệt cười nói.

Lam Thạch khiếp sợ không thôi, hai mặt nhìn nhau với Mị Thủy, nhưng vẫn không nói gì, trầm mặc đi báo danh.

Dù sao quý tộc hoàng tộc, cũng có thể đi đường tắt.

Người báo danh phần lớn là hạ nhân của các thiên tài, nhìn thấy Phượng Thiên Tuyết tự thân báo danh, nhao nhao lộ vẻ khinh bỉ.

“Kia chính là Phượng Thiên Tuyết? Nghe nói nàng là thiên kim đích nữ đầu tiên dám đấu võ đài với vị hôn phu trên đại lục Thiên Long, chậc chậc, thật là mất mặt!”.

“Đúng nha, chỉ là cấp bốn mà cũng dám báo tên, chủ tử nhà ta chỉ một đầu ngón tay cũng có thể nghiền nát nàng rồi!”.

“Đúng, hóa ra nàng bị thiểu năng, đến tìm cảm giác tồn tại à, cẩn thận đến lúc đó cả mạng cũng mất!”.

Đám thủ hạ của các thiên tài kia nhao nhao nghị luận, tuyệt không cố kỵ Phượng Thiên Tuyết. Dù nàng nghe được thì đã thế nào, trong ngày báo danh Bách Hoa hội, cấm động võ tại quảng trường Thiên Thu.

“Tỷ, những người này nói tỷ như vậy, thực đáng giận!”.

Phượng Thiên Trạch tức giận bất bình kêu lên, Phượng Thiên Tuyết cười nhạt một tiếng, “Thiên Trạch, phải gắng giữ bình tĩnh, coi như chúng ta lợi hại hơn chủ tử của bọn hắn, nhưng cũng đừng quá lộ liễu, cũng không cần phách lối như vậy!”.

Đọc Truyện Kim Bài Nhân Sinh

Tôi rất sốc, ngẫm nghĩ người đứng đầu của Cẩm Tú chẳng phải là Hồng Nhan sao? Lẽ nào chị ấy ăn cơm cùng người này rồi? Nghe ý của người này, thì tối nay hai người có thể còn lên giường, việc này… chẳng phải Triệu Côn Bằng nói Hồng Nhan không tiếp khách sao?

Tôi mở cửa đi ra, thấy một tên lùn đang vừa nói điện thoại vừa đi ra ngoài, nghe giọng thì chính là tên đàn ông thô tục đó. Tôi nhìn mông của hắn ta to như thế, theo định luật “người béo thì chim chắc chắn nhỏ”, thằng cha này có thể đáp ứng phụ nữ hay không là một vấn đề, còn gọi Hồng Nhan? Tôi thật sự lo cho hắn ta chưa ra đến chợ đã hết tiền rồi.

Hơn nữa, dù có nghĩ thế nào thì tôi cũng cảm thấy Hồng Nhan không thể nào làm chuyện đó với thằng cha này được, nghĩ như vậy, tôi liền có chút lo lắng, sợ hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi để giở trò với Hồng Nhan.

Tuy là tôi và Hồng Nhan không thân lắm nhưng con người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, tôi thật sự không nhẫn tâm để một người đẹp như thế bị một con chó đực chà đạp. Huống hồ mối quan hệ giữa Hồng Nhan và Tam gia không phải là đơn giản, tôi giúp chị ấy, cũng coi như là đang giúp Tam gia.

Quyết định xong, tôi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy tên thô tục đi vào một căn phòng. Tôi quay lại phòng, kể chuyện vừa rồi cho hội Triệu Côn Bằng, cứ tưởng bọn họ sẽ giúp một tay, ai ngờ Triệu Côn Bằng lại nói: “Hồng Nhan đã đi gặp người này, thì chắc chắn là có chuyện quan trọng, chúng ta tốt nhất không nên làm phiền cô ấy, còn người đàn ông đó có ý đồ gì với cô ấy, cô ấy chắc chắn biết, chắc chắn cũng sẽ đề phòng, thế nên cậu yên tâm đi.”

Mặc dù nói rất đúng, nhưng tôi luôn cảm thấy kỳ lạ.

Triệu Côn Bằng lúc này nói: “Chúng ta quay về đi, Tam gia đã đợi cậu ở văn phòng của cậu rồi.”

Tôi gật đầu, tối qua tôi đã nói chuyện với Tam gia rồi, đợi tôi có được quyền bảo kê Hằng Nga, sẽ bàn bạc với anh ấy, chuyện này không thể để lỡ.

Rời khỏi Sanna Zoan, lên xe của Triệu Côn Bằng, tôi lại thấy lo lắng bất an, luôn nghĩ mình không nên đi như thế này. Trong mắt tôi, Hồng Nhan có giỏi thế nào, thì cũng chỉ là một phụ nữ, hơn nữa trước mặt thì dễ chặn, sau lưng khó phòng, ngay cả người giỏi như Bào Văn, chẳng phải vẫn bị tôi qua mặt không biết bao nhiêu lần sao?

Nhưng thấy hội Triệu Côn Bằng coi như không có chuyện gì, tôi thực sự rất ngại nói tôi không yên tâm để chị ấy như vậy, chị ấy coi như đã là người của Tam gia rồi, tôi sợ họ hiểu lầm tôi có ý với chị ấy, nhưng mặc kệ chị ấy không quan tâm thực sự không phải phong cách của tôi.

Suy nghĩ một lúc, tôi dùng tài khoản wechat chính của mình nói chuyện với tài khoản ảo, một cái chỉnh thành chế độ yên lặng, một cái không chỉnh, thế này sẽ tạo thành bằng chứng giả là tôi đang chat với một người khác.

Nói được vài câu, tôi nói: “Anh Triệu, bạn em đến Nam Kinh rồi, anh ấy lần đầu tiên đến nên không biết đường, em không yên tâm nên muốn đi đón anh ấy, anh thấy có nên không?”

Triệu Côn Bằng thoải mái nói: “Được, thế thì tôi trực tiếp giao bản kế hoạch cho Tam gia, để Tam gia tự xem rồi giải quyết.”

Tôi nói được thôi.

Triệu Côn Bằng tấp xe vào lề đường, sau khi tôi xuống xe, khéo léo từ chối đề nghị muốn bảo vệ tôi của hai anh em Vương An, sau đó vẫy một cái xe, nhanh chóng đi đến Sanna Zoan. Đến đó, tôi thấy gã đàn ông thô tục gọi một chai rượu vang ở quầy lễ tân, còn cho người mở sẵn. Chuyện này vốn là không có gì, nhưng hắn ta lại lén lút mang chai rượu vào nhà vệ sinh.

Vừa thấy bộ dạng lấm la lấm lét của hắn, thì biết ngay là chuyện không tốt lành gì, vội vàng đi theo. Đến nhà vệ sinh, tôi thấy hắn quay lưng lại phía tôi mân mê một lúc, sau đó hắn vứt một cái lọ nhỏ vào thùng rác, rồi ôm bình rượu vang rời khỏi nhà vệ sinh.

Tôi nhặt cái lọ lên, thấy bên trên viết cái gì mà nước kích dục, lập tức nhận ra mình đã đoán đúng, tên biến thái chết tiệt này thật sự định dùng thủ đoạn mờ ám để giở trò với Hồng Nhan. Nghĩ đến đây, tôi chạy đến căn phòng, vì tôi xuất hiện quá đột ngột nên bảo vệ cửa đều không phản ứng kịp.

Lúc tôi mở cửa căn phòng, thấy Hồng Nhan đang cầm một ly rượu vang chuẩn bị uống, tôi vội vàng hét lên: “Chị Hồng Nhan, đừng uống!

Gã thô tục tức giận nói: “Thằng dở người này từ đâu ra đây! Cút!”

Cánh tay tôi trong nháy mắt bị người giữ chặt, tôi vừa quay đầu thì thấy hai tên bảo vệ trừng mắt nhìn tôi dữ tợn, còn gã thô tục rõ ràng là không hài lòng vì sự chậm trễ sơ suất của bọn họ, quát: “Hai đứa mày ăn phí cơm, sao lại cho con chó chạy vào đây!”

Hai tên lập tức kéo tôi đi, tôi bám chặt cửa không bỏ tay, hét lên: “Chị Hồng Nhan, trong rượu có thuốc, uống vào sẽ bị tên béo đó lợi dụng!”

Vừa nói xong, một tên bảo vệ đấm vào bụng tôi, tôi vốn đã bị thương, chần chừ một lúc, ngay tức khắc đau đến gập cả người xuống, tên đó nhân cơ hội kéo tôi đi.

Trong tình thế cấp bách, tôi nằm ở đó, túm lấy tấm thảm lông dưới sàn nhà, cho dù bọn họ đánh thế nào tôi cũng không buông tay, mà ra sức hét lên: “Người đâu, ở đây có tội phạm cưỡng dâm, mau đến bắt hắn”.

Trả lời tôi là một trận tay đấm chân đá, tất cả mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, không ai để ý đến tôi.

Tôi nhìn về phía Hồng Nhan, thấy chị ấy cũng đang nhìn tôi, hơn nữa không hề có ý định rời đi.

Tôi sốt ruột, chị ấy không tin tôi? Đang nghĩ, Hồng Nhan đột nhiên cầm hai bộ dụng cụ đồ ăn chưa mở trên bàn ném mạnh về phía tôi, sau đó, tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy dụng cụ bàn ăn sượt qua đỉnh đầu, rồi đập mạnh vào vai của một tên bảo vệ, rõ ràng trông thì không dùng nhiều sức lắm, nhưng hai vệ sĩ lại bị lùi lại phía sau vài bước, tôi đoán là bị sự đột ngột này dọa cho một phen, chứ không phải do bị đánh, nếu không người phụ nữ này thành thánh rồi.

Gã đàn ông thô tục sầm mặt nói: “Cô Hồng Nhan, ý cô là gì? Lẽ nào cô muốn giúp thằng cha này à? Thằng cha này vu khống tôi, tôi phải dạy cho hắn một bài học. Hay là, cô Hồng Nhan cũng nghĩ tôi là loại người đó?”

Tôi vội vàng nói tôi không nói dối, tôi tận mắt nhìn thấy hắn ta bỏ thuốc vào trong rượu.

Hồng Nhan chỉ cười nhạt, ý cười dịu dàng, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác lạnh đến thấu xương, chị ấy nhấp một ngụm rượu vang, tôi sững sờ, rõ ràng biết rượu có vấn đề, mà chị ấy vẫn uống?

Đôi mắt của gã thô tục bỗng sáng lên, Hồng Nhan nói: “Trương tổng, tôi tin con người anh. Chỉ là, trong ngày vui như hôm nay, thấy máu thì không hay lắm, huống hồ người này là một người bạn của bạn tôi, theo đuổi tôi lâu lắm rồi, chắc là muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi thôi, vừa rồi ông đánh cậu ta một trận coi như là một bài học, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa, làm tôi mất hứng.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Hồng Nhan, không rõ tại sao chị ấy lại nói như vậy. Gã thô tục cười phá lên nói: “Hóa ra là người ngưỡng mộ cô Hồng Nhan. Nhưng thằng ranh này cũng quá là không biết thân biết phận, hắn làm sao xứng với Hồng Nhan cô chứ?”

Hồng Nhan nhìn tôi nói: “Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”.

Bốn phía rộ lên một tiếng cười vang, tất cả mọi người đều chỉ trỏ tôi, rất rõ ràng, bọn họ đều nghe thấy lời của Hồng Nhan. Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng lên. Nhếch nhác bò từ dưới đất lên, tôi cúi đầu chạy ra khỏi Sanna Zoan, trong lòng vô cùng thất vọng.

Tại sao tôi lại phải đi trổ tài anh hùng chứ?

Chán nản ngồi ở băng ghế công cộng gần đó hút thuốc, lúc hút hết một điếu thuốc, định rời đi, bỗng nhiên vai bị người ta vỗ một cái, tôi vừa quay đầu lại, thấy Hồng Nhan đứng sau lưng tôi, nụ cười dịu dàng, lần này, nụ cười của chị ấy không khiến tôi cảm thấy cách xa vạn dặm nữa, mà là sự chân thành.

Tôi thì không cười nổi, cáu kỉnh hỏi chị ấy sao không đi cùng tên béo kia, đến tìm tôi làm gì?

Hồng Nhan ngồi xuống, thản nhiên nói: “Xin lỗi.”

Tôi nhìn chị ấy, có chút bối rối.

Hồng Nhan ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, nói: “Lúc cậu xông đến, thằng cha đó vẫn chưa ký hợp đồng, hắn nói tôi nhất định phải uống ly rượu đó mới ký tên, thế nên tôi mới không từ chối ly rượu đó.”

Tôi ngồi xuống, nói: “Hợp đồng gì mà quan trọng vậy, chị biết rõ là nguy hiểm mà vẫn liều lĩnh như vậy.”

Đôi mắt Hồng Nhan rũ xuống, thản nhiên nói: “Việc Tam gia giao cho, dù là chuyện lớn hay nhỏ đối với tôi mà nói đều là chuyện quan trọng nhất, tôi không muốn làm anh ấy thất vọng.” Nói xong, chị ấy áy náy nhìn tôi nói: “Vì thế nên vừa rồi tôi chỉ có thể dùng cách đó để giải nguy cho cậu.”

Nhìn vẻ đẹp diễm lệ của chị ấy, tôi bỗng không thể giận nổi, chỉ vì câu nói “Tôi không muốn làm anh ấy thất vọng”, khiến tôi cảm thấy được tình cảm sau nặng của chị ấy đối với Tam gia. Thứ tình cảm này khiến tôi không nỡ trách móc người phụ nữ ngốc nghếch thế này.

Tôi lắc đầu nói không sao, dù sao thì tôi cũng bị đánh quen rồi, nhưng có điều là chị ấy đã uống rượu, tại sao lại không bị sao cả?

Hồng Nhan cười trừ, đánh trống lảng: “Sao cậu lại ở Sana Zoan?”

Tôi nói tôi cùng Triệu Côn Bằng đến đây giải quyết công việc. Chị ấy ừ một câu, hỏi tôi những người khác đâu? Tôi nói họ có việc đi trước rồi.

Hồng Nhan mỉm cười, thản nhiên nói: “Tôi biết mà.”

Chị ấy lúc này, cả cơ thể được bao bọc bởi ánh trăng lạnh lẽo, nhìn vào khiến người ta rung động. Tôi nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn chị ấy nữa, đang nghĩ xem phải tiếp lời chị ấy thế nào, thì chị ấy nói: “Chỉ cần là người của Tam gia, ngoài cậu ra, không ai quan tâm tôi.”

Tôi sợ chị ấy hiểu lầm hội Trần Côn Bằng, nghĩ họ thờ ơ, vội nói: “Họ biết chị giỏi mà, đâu có giống tôi, đi được nửa đường rồi, vẫn quay lại, kết quả là chỉ nhận lấy một trận đòn.”

Hồng Nhan ngạc nhiên nhìn tôi, bỗng dưng mỉm cười.

Từ khi gặp chị ấy, chị ấy đều chỉ cười mỉm, tôi luôn nghĩ rằng khi chị ấy cười như vậy là đẹp nhất, không ngờ cách chị ấy cười thoải mái lại cũng đẹp như vậy, trước mặt chị ấy màn đêm lung linh cũng phải tự ti.

Hồng Nhan nói: “Cảm ơn cậu, đã rất lâu rồi tôi không vui như vậy.”

Tôi gãi gãi đầu, hơi khó hiểu nói: “Tôi cũng không làm gì cả.”

Hồng Nhan đứng dậy đi, tôi không đi cùng chị ấy, vì ngay từ đầu tôi đã thấy hai chúng tôi là người của hai thế giới khác nhau, đến gần chị ấy sẽ khiến chị ấy hiểu lầm. Nhưng khi chị ấy mới đi được vài bước, tôi thấy bước chân của chị ấy có chút run rẩy, chẳng mấy chốc tôi thấy có máu từ chân chị ấy chảy xuống, tôi vội vàng chạy đến, nhìn lên vết máu, bất ngờ nhìn thấy có một vết thương trên chân chị ấy.

Tôi vội nói: “Sao chị lại bị chảy máu?”

Mặt Hồng Nhan đỏ bừng, xem ra là thuốc của tên béo chết tiệt có tác dụng rồi, nhưng chị ấy lại thản nhiên nói: “Không sao”.

Nhìn bộ dạng chị ấy hoàn toàn không để ý, tôi vừa xót xa vừa tức giận, không kịp nghĩ thêm gì, trực tiếp bế chị ấy lên, nói: “Không được, tôi đưa chị đi bệnh viện!”.

Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!