Xu Hướng 3/2023 # Truyện: Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu # Top 6 View | Dhrhm.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Truyện: Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu # Top 6 View

Bạn đang xem bài viết Truyện: Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu được cập nhật mới nhất trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Không hề suy nghĩ nhiều, Lâm Nhược Kỳ vừa oán giận cái Lư Đăng Bảo này, tại sao lại lớn như vậy, đi lâu như vậy cũng không thấy cửa! Vừa kinh ngạc vì sao bốn phía yên tĩnh, không có bất kỳ ai. . . . . .

Một đường đi loạn đến gian phòng cuối, thật vất vả tìm được lối ra, Lâm Nhược Kỳ lại phát hiện một chuyện rất luống cuống: Cánh cửa này trang trí rất nhiều đá quý xinh đẹp và chạm khắc như cửa chính, cô hoàn toàn đẩy không ra! (nói nhảm, đi ra ngoài theo vào, cũng phải dùng ngón tay để kiểm tra, trực tiếp sử dụng tay căn bản đẩy không ra!)

Đứng ngẩn ngơ một chút, không biết làm sao, rời khỏi cánh cửa, Lâm Nhược Kỳ chuyển đến một cửa sổ đã khóa lại ở bên cạnh.

Đáng tiếc, tìm nửa ngày, cũng không tìm được cách mở cánh cửa sổ này!

Mẹ kiếp, thiết kế cái gì! Lại có cửa sổ mà mở không ra được! (làm ơn, nhà người ta toàn là tự động, có cơ quan!)

Cuối cùng, Lâm Nhược Kỳ chuyển từ đông sang tây, rốt cuộc tại một gian nhà kho trong nhà, phát hiện trên vách tường đá, có một cái lỗ nho nhỏ. Kích cỡ lỗ nhỏ này với thân hình của cô vừa vặn không sai biệt lắm, trước tiên đem ba lô đẩy ra, rồi chậm chậm theo lỗ nhỏ chui ra, từng chút, từng chút xê dịch, xê dịch đến chỗ PP (cái mông) thì có chút bị kẹt lại . . . . . .

Cô lại gắng sức xê dịch, chỉ nghe “rẹt ……..” Một tiếng quần bị xé rách, nhưng người đã ra ngoài.

Bò dậy, nhìn nửa cái quần mình bị xé rách một chút, Lâm Nhược Kỳ bĩu môi. Thôi đi, có thể trốn ra được là không tệ, quần bị rách thì cứ rách thôi.

Thấy mình đã ra khỏi tòa thành, trong lòng Lâm Nhược Kỳ vui mừng một phen, vì vậy lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Ngôn.

Nhưng vừa nhìn điện thoại, thiếu chút nữa ngất đi!

Mẹ kiếp! Nơi quái quỷ gì, thậm chí tín hiệu cũng không có! Mặc kệ, trước tiên xuống núi rồi nói!

Xoay người, nhắc tới ba lô chạy trốn. Cũng chưa chạy mấy bước, nghe tiếng “Loảng xoảng …………” giống như tiếng dây xích sắt.

“Grừ . . . grừ. . .” Hai tiếng kêu trầm mạnh truyền đến, rõ ràng là tiếng dã thú gào rống đầy sức uy hiếp, tiếng gào này chấn động gây đau nhức màng nhĩ.

Lâm Nhược Kỳ theo tiếng kêu nhìn lại, nhất thời hoảng sợ đến ngã ngồi trên mặt đất!

Cái gì! Sư tử?

Nhưng có sư tử màu đen tuyền sao?

Động vật này nhìn từ xa như sư tử, gần nhìn như chó! Cả người đen nhánh, đầu tóc phùng ra. Vùng trán rộng lớn, mắt mày vàng đen, miệng ngắn mà thô, khóe miệng hơi nặng, mõm ngắn mũi rộng, lưỡi lớn môi dày. Dài chừng một mét, vai cao hơi nửa mét có thừa. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ lập tức liên tưởng tới một loại động vật ……… chó ngao Tây Tạng!

Bờm lông rậm rạp giống như sư tử Châu Phi, trước ngực trống trải, ánh mắt sắc bén, tinh tế và sâu sắc. Một loại dã thú to lớn, hung hãn, xinh đẹp, đồng thời cũng mang phong cách vương giả.

Nhưng, khi thấy con dã thú vương giả kia chiếm giữ ở phía trước, ánh mắt hung hãn thì Lâm Nhược Kỳ không dám thở mạnh, trong lòng chậm rãi dâng lên sợ hãi, sợ hãi, cảm giác sợ hãi càng lúc càng đáng sợ. . . . . .

Nó đang từ từ tiến đến gần Lâm Nhược Kỳ, nước miếng đặc dính, từng giọt, từng giọt rơi xuống, giống như thèm thuồng con mồi ngon miệng như cô, vô cùng đói bụng nhìn thấy cô phơi bày nửa bắp đùi tuyết trắng. . . . . .

“Chó ngoan, tôi là khách của ông chủ mày, đừng cắn tôi a, ngàn vạn lần đừng cắn tôi nha. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ vừa mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin, hoang tưởng thôi miên con chó ngao Tây Tạng người ta, theo bản năng vừa rụt cổ lại và đứng yên, ngồi xổm người, nước mắt rơi lã chã.

Má ơi, đây là nơi nào vậy? Lại còn có loại thú dữ chó ngao Tây Tạng này canh giữ cửa, bảo vệ!

Người thì có thể nói đạo lý, nhưng súc sinh này thì sao. . . . . . Sẽ rất khó nói.

Càng không may hơn chính là quần áo trên người Lâm Nhược Kỳ vốn đã rất mỏng manh, hơn nữa mới vừa rồi chui chuồng chó, còn bị xé rách nửa cái quần, bây giờ áo rách, quần manh, chỉ sợ súc sinh này cắn một cái, trên người cô, thịt sẽ thiếu đi một miếng!

Lâm Nhược Kỳ bắt đầu tính toán xem mình có bao nhiêu phần trăm chạy thoát, sau đó lạc quan đoán chừng tỷ số thắng của mình là 50%. Cô phát hiện chân của chó ngao Tây Tạng có vòng chân to cở miệng chén, cô cách nó khoảng chừng 10 mét, chỉ cần tốc độ chạy trốn của mình khá nhanh, nó sẽ cắn không tới cô.

Nhưng Lâm Nhược Kỳ không biết, chó ngao Tây Tạng của nhà Cơ Liệt Thần không phải chỉ có một con này, hơn nữa dây xích cặp chân kia rất dài, đủ có thời gian để nó bắt được kẻ đường đột xâm phạm, khách không mời mà đến.

Vì vậy, cô chuẩn bị xoay người, ai ngờ con chó kia cực kì cơ trí, nhìn thấy dáng vẻ cô muốn chạy trốn, đột nhiên nó giống như ăn phải thuốc kích thích, bổ nhào về phía Lâm Nhược Kỳ, hàm răng dữ tợn nhe ra ngoài, cùng với tiếng gào thét nặng nề. Hơn nữa, từ một góc phía bên kia, tiếng gào thét hung hãn của một con chó khác từ từ tiến tới gần. . . . . .

Má ơi! Tại sao còn có một con khác? Hơn nữa, con kia so với con này xem ra còn cao lớn và khỏe mạnh hơn!

“A. . . . . .” Lâm Nhược Kỳ thét chói tai.

Quay đầu bỏ chạy. Sợ hãi, khiến đôi chân của Lâm Nhược Kỳ mềm nhũn, lảo đảo một cái, Lâm Nhược Kỳ té nhào vào trên mặt đất lạnh lẽo, cứng rắn.

Nếu như mấy giờ trước, cô còn có thể cho là Cơ Liệt Thần là một người đàn ông lịch sự nho nhã, nhưng anh thích ở nhà nuôi những súc sinh này, làm cho Lâm Nhược Kỳ cảm thấy anh hoàn toàn là một quái vật!

“Mau nằm xuống . . . . . .” chỉ nghe một tiếng hét to.

Đột nhiên trợn mắt nhìn về hướng đó, chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng bay đến, Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn thấy bóng đen nhảy lên thật cao! Vô số đường ánh sáng kim loại lả tả xẹt qua . . . . . .

Mấy đường ánh sáng cắt qua đầu và toàn thân chó ngao Tây Tạng kia! Nhìn kỹ, thì ra trong tay Cơ Liệt Thần cầm một thanh trường kiếm lả tả bay múa, trong nháy mắt, con chó ngao Tây Tạng như con mèo bệnh, sau khi rên rỉ ư ử một tiếng, thân thể khổng lồ bi thảm ầm ầm sụp đổ!

Máu, văng tung tóe trên người Lâm Nhược Kỳ. . . . . .

Và một cái đầu con chó ngao Tây Tạng, đã phủ phục dưới chân Cơ Liệt Thần! giống như con mèo nhỏ, cọ cọ mắt cá chân của anh . . . . . .

Thu lại trường kiếm, Cơ Liệt Thần nghiêng người nhìn về phía cô, “Cô không sao chứ?”

Lâm Nhược Kỳ không phải người hâm mộ bạo lực, nhưng cảnh tượng anh mới vừa săn giết chó ngao Tây Tạng, thật sự là. . . . . . Quá đẹp trai rồi! Mạnh mẽ và kỹ xảo, chém giết và tao nhã, mà có thể kết hợp hoàn mỹ thế kia, hơn nữa còn chỉ dùng một thanh trường kiếm. . . . . .

Thì ra thanh kiếm kia là thật, cô vẫn cho rằng đó là đồ giả!

Thật ra bây giờ Lâm Nhược Kỳ nên lo lắng: mình trốn chạy đã bị bại lộ, Cơ Liệt Thần sẽ trừng phạt cô ra sao, mới đúng.

Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ tới những thứ này, cũng bởi vì thần kinh đột nhiên buông lỏng, đưa đến đại não bị sốc trong phút chốc, lập tức té xỉu. . . . . .

Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người

“Chó săn, khàn giọng thấu tận xương, liên tiếp cho tới chết, An Nhược cô có muốn đi xem loài chó săn này không?” Cây nạng trong tay Dương Bách Tỉnh xê dịch một cái, hai mắt nhìn thẳng An Nhược.

An Nhược vuốt tóc bên má, nụ cười làm gương mặt cô sáng lên, “Chưa thấy qua loài chó săn này, dẫn đường đi, tôi muốn đi nhìn xem nó.” Nếu Dương Bách Tỉnh đã đề xuất như vậy, cô lại còn cảm thấy vui nữa chứ, thứ nhất có thể ra khỏi căn phòng trên lầu này, thứ hai có thể đi xem tình hình bên ngoài, Dương Bách Tỉnh lại tới sớm không bằng tới đúng dịp.

Lúc Dương Bách Tỉnh đến bên gác lửng này, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt mọi thứ, những tên đàn ông cao to vốn đang làm nhiệm vụ ở hành lang đã không còn ai, đội tuần tra bên ngoài Thanh Thánh Huy cũng không thấy, không biết đã được sắp xếp đi chỗ nào rồi, hoặc là Lục Mặc Hiên bị Thanh Thánh Huy “Mời” đi, uyên ương thiếu đi một con, tất phải lo lắng cho con kia nên chỉ biết ngoan ngoãn ở một chỗ chờ. Nhưng An Nhược không phải là con uyên ương an phận.

“Ở phía trước sao?” An Nhược liếc nhìn Dương Bách Tỉnh, tay chỉ về phía trước, đột nhiên đôi mắt Dương Bách Tỉnh nheo lại, sau đó nhanh chóng lấy ra một khẩu súng từ trong túi quần, nhắm ngay đầu An Nhược sắp nổ súng, tạm thời không trị được Lục Mặc Hiên, Dương Bách Tỉnh hiểu rõ Lục Mặc Hiên rất để ý An Nhược, nếu giết người đàn bà của anh ta, nỗi đau tuyệt đối không thua kém việc chặt đứt một chân của Lục Mặc Hiên!

Một tiếng súng vang lên kèm theo làn khói trắng, “á” một tiếng, cây nạng rơi xuống đất, Dương Bách Tỉnh không nghĩ đến An Nhược lại đột xuất nổ súng vào trước mặt anh! Máu tươi chảy không ngừng từ trên chân trái thấm đầy trên mặt đất. Khẩu súng trong tay Dương Bách Tỉnh bị An Nhược dùng chân đá bay đi, chân mang giày cao gót dùng sức giẫm mạnh lên chân trái bị thương của Dương Bách Tỉnh, giọng nói như ma quỷ từ địa ngục bồng bềnh bên tai Dương Bách Tỉnh.

“Chân phải không còn, anh coi như đã là một người tàn phế? Nhưng tôi thấy anh cũng không muốn chân trái, nếu như vậy, không bằng chiều theo ý anh.” Một câu nói ra, chân An Nhược nhún xuống càng mạnh.

A… A, mấy tiếng kêu thảm thiết, Dương Bách Tỉnh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Dương Bách Tỉnh đau đến nỗi bất tỉnh. Tên đàn ông cao to bị tiếng kêu thảm thiết này thu hút vội chạy tới và thấy người phụ nữ trước mắt mình giẫm lên chân trai đầy máu của Dương Bách Tỉnh thì đôi mắt mở to con hơn so chuông đồng, người phụ nữ này nhìn mảnh mai như vậy lại có thể đánh ngã Dương Bách Tỉnh, mặc dù Dương Bách Tỉnh không còn chân phải nhưng trước kia là quân nhân, sao ngay cả đến việc chế ngự một người phụ nữ lại trở nên chật vật như vậy!

An Nhược đá tên đàn ông bất tỉnh sang một bên rồi đi đến chỗ tên đàn ông cao to, lớn tiếng nói, “Về sau đừng để cho một kẻ nhàn rỗi đến làm ồn tôi, đỡ anh ta lên và mang đi chữa trị đi.” Vừa nói xong, An Nhược đã nhấc chân đi ra. Từ trong gác lửng đi ra ngoài, đương nhiên là muốn nhìn tình hình bên ngoài Thanh Thánh Huy, rốt cuộc thì Lục Mặc Hiên đang bàn bạc với lão đại của Thanh Thánh Huy ở đâu?

Phía sau có rất nhiều người của Thanh Thánh Huy đi theo An Nhược, có một số người chặn An Nhược lại, tay duỗi thẳng ra, ý bảo An Nhược trở lại gác lửng.

“Lúc tôi vừa đi ra khỏi gác lửng thì các anh không có canh chừng ở đó. Giờ tôi mới vừa ra khỏi, sao có thể ngoan ngoãn theo các anh trở về. Tôi sẽ không gây chuyện, các anh có thể đi theo tôi. Nhưng nếu như kiên trì muốn tôi trở lại gác lửng thì kết quả của các anh sẽ giống như Dươn Bách Tỉnh, sao đây, có muốn thử hay không?” An Nhược vừa nói vừa móc ra khẩu súng ngắn hoa hồng.

Liễu Lăng và Nam Cung Bân đã dặn kỹ không thể rat ay với người phụ nữ này, một đám ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đi theo phía sau An Nhược cùng An Nhược đi dạo Thanh Thánh Huy.

Đồng ý cho cô đi dạo quanh Thanh Thánh Huy, chắc hẳn nơi mà Lục Mặc Hiên và lão đại Thanh Thánh Huy đàm phán không phải ở đây. Ánh mắt An Nhược nhìn xung quanh, cô muốn lợi dụng những kẻ này làm hướng dẫn viên du lịch. Kết quả là Thanh Thánh Huy xuất hiện một chuyện hết sức kỳ quái. Một người phụ nữ chỉ tay vào một tòa nhà thì người đàn ông phía sau sẽ trả lời đâu ra đấy.

Chỗ ăn cơm, nơi luyện võ, phòng chó, sân bắn, bãi tập, phòng giải trí, vv… Chợt nhíu mày, không nghĩ đến, nhìn nơi này tầm thường như vậy nhưng bên trong cái gì cũng có, không ở nội thành mà còn hơn cả nội thành.

An Nhược đi tới đi lui thì thấy được Nam Cung Bân một kẻ không nên xuất hiện. Trên mặt Nam Cung Bân lịch sự nở nụ cười, đây gọi là tay không đánh lên khuông mặt người đang cười, ngược lại cười như hoa với Nam Cung Bân.

“Lục Mặc Hiên đi đua xe, đi xem nào, ở bên kia đường núi có thể nói là đường đua tử thần.” Nam Cung Bân đứng trước người An NHược, ngón tay trắng nõn đẩy mắt kiếng, không nghĩ tới thằng nhóc Trì Lăng Hạo này ngồi chuyên cơ cả đêm bay đến thành phố A, kế hoạch của cha nuôi tiến hành sớm hơn, Lục Mặc Hiên không có phản đối với chuyện đua xe.

Vẻ mặt căng thẳng, Lục Mặc Hiên không tốt lành gì mà đồng ý đua xe, mà còn đua ở đường đua tử thần! Chán sống rồi! Phía trước có một chiếc xe màu vàng có rèm che đậu ở đó, Khí chất của Nam Cung Bân lái loại xe này? An Nhược hừ nhẹ, không nói hai lời đi về phía chiếc xe kia, mở cửa xe lập tức ngồi ở ghế lái.

Nam Cung Bân không có ý kiến nên ngồi ở chỗ cạnh tài xế, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay ung dung vén đặt ở sau ót.

An Nhược mở bản đồ ra dựa vào mũi tên chỉ dẫn đạp ga mạnh chạy thẳng đến con đường núi. Đường núi yên ắng, chỉ có sợi dây đỏ vừa mới dùng để ra hiệu cho chuyện vừa xảy ra ở đây rớt trên vạch xuất phát.

Một người đàn ông mặc trang phục màu đen trong tay cầm bộ đàm nói, liên lạc với những anh em khác ở mỗi đoạn đường đua. Đột nhiên, bộ đàm bên kia không có tiếng, ngay sau đó một giọng nói thô kệch vang lên, bên trong phảng phất như mang theo vui sướng, “Xe Lục Mặc Hiên rơi xuống núi!”

Giọng nói từng câu từng chữ rõ ràng truyền vào tai An Nhược, Nam Cung Bân đang muốn xuống xe thì An Nhược nhấc tay trực tiếp túm Nam Cung Bân vào trong xe, An Nhược không nói câu nào, trực tiếp đạp mạnh chân ga chạy thẳng đến đường cái.

“A, không xong rồi, lão đại bị bắt cóc rồi!” Tên đàn ông cầm bộ đàm nói quýnh lên, nhìn chiếc xe chuyên biệt của Nam Cung Bân chạy đi mất, lập tức liên lạc với người anh em ở đoạn đường phía trước, để cho bọn họ bất kể ra sao cũng phải ngăn chiếc xe kia lại. Anh ta thấy rõ người phụ nữ lái xe, chính là người phụ nữ của Lục Mặc Hiên!

Lục Mặc Hiên chết rồi, muốn bắt lão đại Nam Cung đền mạng sao!

Nam Cung Bân xoa cái trán bị đau của mình cảm thấy người phụ nữ đang lái xe này điên rồi, bất chấp tất cả chạy về phía trước, gió núi xuyên qua cửa kính xe gào rít, hóa ra người phụ nữ khi điên lên có bộ dạng như thế này, khát máu như thế đã từng có một lần, đó là trong một lần anh vô tình thấy trong mắt cha nuôi hiện lên tia khát máu.

Thế giới luôn là tràn đầy kinh ngạc, nó giết ta một cách không kịp trở tay. Nhưng An Nhược thế nào cũng không nghĩ ra, khi đến lúc tiếp xúc với chuyện không may thì cô sẽ gặp… sư phụ, xuống xe đóng mạnh cửa xe lại, Liễu Lăng đứng bên cạnh sư phụ, Nam Cung Bân gọi sư phụ là cha nuôi. Người có thể làm cho Liễu Lăng và Nam Cung Bân tôn kính như thế, trong lòng An Nhược chấn động, rốt cuộc sư phụ là thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy!

“Đứa nhỏ, thầy vốn không nghĩ để lộ thân phận sớm như vậy, chỉ là cái chết của Lục Mặc Hiên lại sớm hơn so với những gì thầy nghĩ nên giờ cũng là lúc nên nói thật với con tất cả.” Phần lưng của Biên Huy có chút bị gù, giờ phút này trong tay của ông cầm một cây gậy chống màu xanh đen, cả người nhìn có vẻ rất hiền từ, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn như vậy.

Đây là sư phụ của cô, người mà cô xem như cha đẻ của mình, giờ…lại lấy thân phận là lão đại Thanh Thánh Huy xuất hiện trước mặt cô, An Nhược không có gọi Biên Huy một tiếng sư phụ, nếu như trước đây thì đã sớm chạy đến ôm hông của Biên Huy rồi.

Bước nhanh tới rìa đường núi cao vút, nhìn phía dưới rừng cây rậm rạp, một chiếc xe màu trắng xe rơi trong rừng rậm nhìn thấy mà ghê, khói đen bốc lên, tốc độ cực nhanh đột nhiên rơi xuống dốc núi, chiếc xe đua màu trắng khói đen bốc lên ngây ngút. Đôi tay nắm chặt, Lục Mặc Hiên sẽ không chết, cô mới gả cho anh không lâu, sao Lục Mặc Hiên có thể nói đi là đi đươc, An Nhược không tin.

“Lục Mặc Hiên, Lục Mặc Hiên!” An Nhược hét to tên của Lục Mặc Hiên khắp vùng đường núi trống trải, rất lâu sau đó không nghe được bất kỳ lời nào đáp lại, đến chỉ có thể nhìn từng làn khói đen.

“Đứa nhỏ, Lục Mặc Hiên là con trai của kẻ thù con, Lục Gia Dịch, Lục Thần Hạo là người nhà họ Lục đã giết cha con. Cha con quang minh lỗi lạc, là một người lính tốt lại bị những người này gán cho tội phản bội Đảng. Bởi vì chuyện này, danh tiếng của gia đình con mất hết, từ nhỏ con chịu mọi khi dễ, luôn phải chuyển nhà, toàn bộ đều là lỗi của nhà họ Lục!” Giọng nói Biên Huy khàn chứa đựng giận dữ từng bước vô cùng nặng nề đi đến chỗ An Nhược.

Liễu Lăng và Nam Cung Bân đều kinh ngạc, thân thể cứng ngắc, gọng kính Nam Cung Bân trợt xuống cũng không đẩy lên, mắt thẳng tắp nhìn An Nhược, An Nhược lại là… lại là đứa nhỏ mà trước đây cha nuôi hay nhắc tới, cô bé này chủ nhân sau này của bọ họ? Hai người híp mắt lại, sau này đều phải nghe theo lệnh của An Nhược mà làm, chuyện đến quá đột ngột, bọn họ cảm thấy không tiếp thu kịp.

“Nói hưu nói vượn! Ông đang nói hưu nói vượn! Tôi chỉ muốn Lục Mặc Hiên, tôi thích anh ấy, anh ấy là chồng của tôi, thân thủ của anh ấy tốt như vậy, khẳng định treo ngược ở trên một trên cành cây nào đó!” An Nhược lớn tiếng nói với Biên Huy, động tác kế tiếp làm cho mọi người hô hấp cứng lại, An Nhược cư nhiên gạt nhánh cây, một mình đi xuống tìm kiếm lục Mặc Hiên, từ cành cây tìm kiếm Lục Mặc Hiên!

Ánh mắt Biên Huy trầm xuống, ông không thể để cho An Nhược có chuyện, di nguyện của An Lạ Hệ cầu xin ông chăm sóc cho vợ anh ta, Biên Huy sống nửa năm đến nay chưa lập gia đình. Vì phần thù hận này ông đã gia nhập Thanh Thánh Huy, giết chết lão đại Thanh Thánh Huy, tự mình làm lão đại chính là muốn báo thù. An Nhược tuyệt đối không thể có chuyện.

Thân thể vừa động, Biên Huy lập tức đi về phía rìa đường núi cao chót vót, Liễu Lăng và Nam Cung Bân sốt ruột kéo Biên Huy lại, “Cha nuôi để bọn con đi xuống cho, thân thể cha không tốt.”

Nam Cung Bân bỏ lại một câu thì đã đi xuống, cánh tay Liễu Lăng mạnh mẽ giữ chặt Biên Huy.

Hai tay An Nhược nắm chặt cành cây, tìm kiếm Lục Mặc Hiên, cô không tin Lục Mặc Hiên chết rồi, anh ấy vô sỉ như vậy, cô vẫn chưa sinh con cho anh, vẫn chưa hưởng thụ cảm giác được anh cưng chiều yêu thương, làm sao lại có thể chết rồi! Cô không cho phép!

Sốt ruột tìm kiếm Lục Mặc Hiên đồng thời Nam Cung Bân đang lo lắng tìm kiếm An Nhược, bò xuống đi không bao lâu, An Nhược sẽ không phải do sức lực không đủ mà ngã xuống rồi chứ?! Thời gian ngắn như vậy, không thấy bóng dáng đâu!

Cha nuôi lo lắng gào thét truyền vào trong tai Nam Cung Bân, từ trước đến nay cha nuôi luôn trầm ổn, đã bao giờ lo lắng đến như vậy, Nam Cung Bân nghĩ như vậy, càng gấp gáp tìm kiếm bóng dáng kia.

“Lục Mặc Hiên, đừng chơi trò trốn tìm với em, anh mau ra đây.” Mới vừa nói xong, An Nhược liền bị hấp dẫn bởi màu sắc của một miếng vải trên cành cây, màu sắc này giống với màu bộ quần áo trên người Lục Mặc Hiên!

Truyện Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!! Chương 255

Tác giả: Mạc Trầm Dẫn

Chương 255: Con Chó Bông

Beta: Stuki^^

Nếu không, với tư thế ngủ này của Ôn Hướng Dương, Mộ Lăng Khiêm tối nay đừng nói có thể đi ngủ, Ôn Hướng Dương chắc chắn sẽ “kích thích” nhu cầu của hắn, hắn thậm chí có khả năng sẽ coi cô là địch thủ, bóp cổ chết cô.

Mộ Lăng Khiêm kéo Ôn Hướng Dương một chút, Ôn Hướng Dương bị kéo “Ân” một tiếng, lại càng ôm chặt cổ Mộ Lăng Khiêm hơn, rõ ràng là đem hắn trở thành một cái gối ôm ấm áp đây mà.

Mộ Lăng Khiêm bất đắc dĩ nhíu mày, chỉ có thể buông tờ báo báo trong tay, đem cả người Ôn Hướng Dương bế lên, ôm cô trở về phòng cô, đặt lên trên giường.

Ôn Hướng Dương dính vào giường, tựa hồ là cảm thấy ôm một đồ vật thực không thoải mái, tự nhiên mà vậy liền buông lỏng cổ tay Mộ Lăng Khiêm ra, lăn đến trên giường, xoay người một cái, ôm cái chăn bên cạnh, cả người chẳng khác nào koala.

Mộ Lăng Khiêm đứng ở mép giường, nhìn cô gái nhỏ ôm lấy cái chăn, ngủ vô cùng say sưa.

Hắn không thể không khom lưng, kéo chăn cho cô.

Nhưng là Ôn Hướng Dương giống một con chó nhỏ vậy, gắt gao ôm chăn, quấn lấy, không chịu để Mộ Lăng Khiêm đoạt lấy đi.

Mộ Lăng Khiêm nhíu nhíu mày, đành phải đi lấy một cái chăn khác đắp lên người cho Ôn Hướng Dương.

Sau khi ra khỏi phòng, nhìn Ôn Hướng Dương ngủ rất khó coi, hắn liền gọi điện cho trợ lý Trương: ” Trợ lý Trương, mau đi mua cho tôi một cái gối ôm thật lớn tới đây.”

Ôn Hướng Dương không biết chính mình sẽ ngủ lâu như vậy, cô chỉ biết là Mộ Lăng Khiêm chắc hẳn sẽ rất ghét bỏ cô, chờ lúc cô tỉnh lại, bên ngoài trời đều tối sầm, cô vừa ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, liền đụng phải một con lông xù xù rất lớn.

Cô vẫn còn tưởng là Tiểu Q bò lên giường của cô.

Nhưng là, Tiểu Q rất ấm áp, con lông xù này rõ ràng là lạnh như băng.

Cô duỗi tay mở đèn đầu giường, liền nhìn thấy con chó bông lông trắng dài tới một mét chín nằm trên giường của cô.

Ôn Hướng Dương thực thích loại lông xù này, vừa nhìn thấy một con chó bông lớn như vậy, liền nhào đến ôm rồi lăn một vòng. Lăn một lúc sau cô mới bất giác ý thức được, cô không có mua cái này nha.

Hơn nữa, một con thú bông lớn như vậy, không có mấy trăm nghìn khẳng định mua không được.

Ôn Hướng Dương ngã xuống giường, chớp chớp mắt, cửa phòng đã bị đẩy mở ra, Tiểu Q từ cửa chạy vào, thân hình cao lớn phía sau Tiểu Q rõ ràng là Mộ Lăng Khiêm.

Mộ Lăng Khiêm đi vào, liền nhìn thấy Ôn Hướng Dương cả người nằm dưới con chó bông, chỉ lộ ra một cái đầu, tóc đen chảy ra ngoài, áo lệch ra khỏi vai, còn chớp đôi mắt nhìn hắn.

Mộ Lăng Khiêm hơi hơi trầm mắt, cất bước đi tới trước mặt Ôn Hướng Dương.

“Tỉnh rồi thì đi xuống ăn cơm.” Nói, còn vươn tay kéo áo trên vai Ôn Hướng Dương lên.

Ôn Hướng Dương nằm trên giường nhìn Mộ Lăng Khiêm, Mộ Lăng Khiêm đã đem áo của cô kéo lên xong, xoay người đi ra ngoài.

Ôn Hướng Dương nhìn bóng dáng Mộ Lăng Khiêm, lại nhìn con chó bông bên cạnh, đây là Mộ Lăng Khiêm mua sao? Nhưng tại sao hắn lại đưa cho cô chứ? Lại còn lớn như vậy.

Tuy rằng cô rất thích a a a.

Ôn Hướng Dương đang suy tư, bỗng thấy Tiểu Q còn quỳ rạp trên mặt đất nhìn mình, cô liền dứt khoát đứng lên.

Cơm chiều là Mộ Lăng Khiêm làm, Ôn Hướng Dương ngồi xuống, ít nhiều có chút ngượng ngùng, cũng may Mộ Lăng Khiêm vẫn là không có biểu cảm gì đặc biệt.

Hôm nay, ổ chó của Tiểu Q, Hoa Úc đã xây xong, mùa đông đều sẽ không lạnh nữa, làm Ôn Hướng Dương rất yên tâm.

Khi Vợ Yêu Chó Hơn Chồng

Chẳng ai bài xích, phản bác chuyện bạn yêu thú vật và bảo vệ chúng cả. Thế nhưng nếu yêu thương loài vật đến mức lấn át cả tình cảm dành cho người thân, bỏ bê trách nhiệm với gia đình, thì quả là đáng trách!

Đang chuẩn bị họp thì chuông điện thoại trong túi quần anh Quang reo inh ỏi, tiếp theo là giọng hốt hoảng của chị Hằng, vợ anh: “Anh về mau, con nó bị gãy chân!” rồi cúp cái rụp kèm tiếng khóc thút thít. Anh Quang tức tốc chạy xe về nhà, ngạc nhiên khi thằng con trai chạy ù ra ôm bố, tay chỉ vào trong giọng bi bô: “Bin trèo tường bị gãy chân”.

Trong bếp, vợ anh đang ôm con chó Đức vào lòng, nước mắt nước mũi tèm lem. “Con Bin bị gãy chân, sao em nói con mình? Làm anh bỏ dở cuộc họp!” Nghe chồng mắng, chị Hằng đùng đùng nổi giận: “Trước giờ anh thương nó như con mà, sao giờ lại hắt hủi. Nó đau thì em phải đau chứ. Thế này em phải xin nghỉ mấy hôm để chăm nó thôi”. Thế là cả tuần đó chị Hằng gửi đứa con trai bốn tuổi cho người giúp việc trông, phần chị đi chợ mua hột vịt lộn, thịt bò, xương ống về nấu cho con chó ăn.

Cách bữa chị lại đón taxi đưa chó đi bác sĩ thú y. Chồng đi làm về mệt nhoài, chị cũng mặc kệ, vì còn bận thoa bóp chân con Bin. Nhìn vợ lo cho chó còn hơn cả hai bố con, anh Quang chỉ biết than với cô giúp việc: “Tui ốm thì bả bảo ăn tạm mì tôm, còn cái con vật nuôi kia trở gió một chút đã có thịt bò, trứng vịt chất đầy tủ lạnh. Mấy ngày con chó bị ốm, con trai tôi phải ăn cháo dinh dưỡng mua ở ngoài”.

Yêu thú cưng hơn người thân?

Spa làm đẹp cho thú cưng hiện nay ngày càng nở rộ

Ít ai ngờ lại có người quan niệm: sinh một đứa trẻ phải kỳ công chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, chưa kể những tốn kém nuôi dưỡng, giáo dục và tạo lập tương lai cho con, chi bằng nuôi một con vật, chẳng phải lo nghĩ, khuyên bảo, chỉ một hộp thực phẩm cho thú nuôi là xong!

Thế mà có đấy: Quỳnh Thy – Bảo Đăng cưới nhau năm năm trời nhưng cứ ai đó nhắc đến chuyện sinh con thì Quỳnh Thy đều bĩu môi, chỉ vào con mèo cô đang ôm trên tay: “Sinh con là tạo nghiệp, chi bằng nuôi con này cho cuộc sống nó đơn giản mà lại vui. Mà nó khôn lắm, chẳng khác đứa trẻ”.

Bất chấp phản đối của họ hàng về tư tưởng quái lạ trên, vợ chồng Quỳnh Thy vẫn cứ vô tư mua sắm quần áo đẹp cho con mèo, chuẩn bị cho nó tham dự cuộc thi sắc đẹp các loài vật sắp diễn ra.

Ngại chuyện chồng con, cơm bưng nước rót, quét tước dọn dẹp mỗi ngày, nhiều cô gái chọn cho mình giải pháp nuôi chó, nuôi mèo bầu bạn lâu dài. Có trường hợp vừa chia tay người yêu, chán đời, đi mua một chú chó về bầu bạn.

Gắn bó được ba năm thì chú chó mang bệnh mất, để lại cô chủ đau đớn còn hơn lúc mất người yêu! Cô xây cho chú một ngôi mộ cả chục triệu đồng, làm một clip thật dài về cuộc đời của chú chó vắn số, rồi từ đó đoạn tuyệt luôn chuyện yêu đương!

Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện: Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!