Bạn đang xem bài viết Truyện: Bắc Tống Phong Lưu được cập nhật mới nhất trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Hôm sau.
Bởi vì tình hình của Hoàng hậu đã vô cùng ổn định, Lý Kỳ, Lưu Vân Hi cũng trở về nhà mình, hoàng cung này mặc dù là nơi rất nhiều người hướng tới, nhưng thật sự mà nói, hoàng cung thật đúng là không thích hợp cho người ở, quy củ nhiều lắm, giống như ngươi làm một chuyện gì đều có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.
Đang lúc Lý Kỳ còn đang bồi Quý Hồng Nô, Phong Nghi Nô các nàng ăn điểm tâm, Trần Đại Nương đột nhiên đi tới:
– Đại nhân, Bạch lão gia, Thái úy, Thái sư bọn họ đến đây.
Phong Nghi Nô hiếu kỳ nói:
– Kỳ quái, Thái sư bọn họ sớm như vậy tới làm gì?Lý Kỳ tâm sáng như gương, cũng chỉ nói:
– Người già thường ít ngủ, thời gian này đối với bọn họ mà nói đã không còn sớm. Các muội tự từ ăn, ta đi trước đã.
Nói xong, hắn liền đứng dậy đi tới tiền sảnh.
Đi vào tiền sảnh, chỉ thấy ba vị nguyên lão Thái Kinh, Bạch Thì Trung, Cao Cầu đang ngồi ở bên trong nói chuyện với nhau, bởi vì quan hệ của Bạch Thì Trung, toàn bộ bọn họ đã đem nơi này giống như là ở nhà riêng, một chút cũng không khách khí.
Lý Kỳ đi vào bên trong, hướng ba người chắp tay thi lễ.
Thái Kinh cười nói:
– Mấy người chúng ta đến sớm như vậy, không quấy rầy ngươi đó chứ.- Sao có chuyện đó, ta đã dậy từ sớm rồi.
Lý Kỳ ngồi ở bên cạnh Bạch Thì Trung.
Bạch Thì Trung đột nhiên hỏi:
– Nghe nói lần này Hoàng hậu sinh nở, là Thập nương đỡ đẻ phải không?
Về việc này, thật ra rất nhiều người biết, chỉ là bọn họ cũng không biết Thập nương đã dùng thủ đoạn gì để đỡ đẻ mà thôi.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
– Không sai.
– Thái sư mời nói.
Thái Kinh mặt sắc mặt ngưng trọng nói:
– Loại sự tình này có thể lớn có thể nhỏ, ngươi sau này phải chú ý một ít, có thể không chộn rộn đi vào, thì hãy tận lực không cần chộn rộn đi vào.
Lão dường như mơ hồ đoán được một ít, bởi vì ngự y trong cung đối mặt một phụ nữ có thai, hẳn là vẫn dư dả, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại gọi Lưu Vân Hi tiến cung đỡ đẻ, vậy chỉ có thể thuyết minh một điểm, thì chính là lúc ấy tình huống của Hoàng hậu vô cùng gay go, đây chỉ là bị buộc bất đắc dĩ.
Nhưng lão không đoán được rằng không ngờ Lý Kỳ lại lớn mật đến mức để choLưu Vân Hi đi giúp Hoàng hậu sinh nở bằng cách sinh mổ, tin tưởng cũng không có ai đoán được.
Điểm này Lý Kỳ cũng biết, hắn từng muốn ngăn cản Lưu Vân Hi, nhưng vấn đề đâu phải muốn là ngăn cản được, hắn cũng biết Thái Kinh cũng là xuất từ một mảnh hảo tâm, gật đầu nói:
– Vâng, ta đây sẽ nhớ kỹ.
Thái Kinh cũng gật một cái liền ngừng lại, dù sao đây là gia sự của Hoàng đế, lão không tiện nhiều lời. Ngược lại cười, nói:
– Nhưng hiện giờ xem ra, đây cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
Nói xong lão có thâm ý khác liếc nhìn Lý Kỳ.Lý Kỳ suy đoán hiểu được giả bộ hồ đồ nói:
– Thái sư lời này là sao?
Bạch Thì Trung lập tức nói:
– Tiểu tử ngươi đừng có ở trong này giả bộ nữa, ngươi khẳng định đã sớm đoán ra mục đích chúng ta tới chuyến này rồi.
Thái Kinh, Cao Cầu sau khi nghe xong, đều mỉm cười.
Đổ mồ hôi !! Ta nói này cha vợ, khó trách ông không đảm đương được trọng trách, so với Thái lão hàng và Cầu ca ấy mà, ông còn thiếu chút hỏa hầu a! Lý Kỳ bị Bạch Thì Trung nói thẳng rồi, ngược lại cũng không tiếp tục giả vờ nữa. Nói thẳng:
– Ba vị là muốn hỏi chuyện Thái Tử đi?Thái Kinh nói:
– Rất nhiều đồn đại đều nói Hoàng thượng không có lập Thái Tử, là đang đợi trưởng tử của Hoàng hậu, hiện giờ Hoàng hậu đã sinh hạ Hoàng tử, việc này hẳn là cũng có đáp án rồi đi.
Lý Kỳ thở dài. Nói:
– Thái sư nói không sai, việc này vốn là là đã có đáp án, nhưng — , tình huống hiện tại ngược lại trở nên vô cùng tế nhị rồi.
Thái Kinh sắc mặt căng thẳng nói:
– Lời này là sao?
Lý Kỳ thật cũng không có giấu diếm, đem một phen nói chuyện tối hôm qua của Triệu Giai cùng Tam cự đầu bọn họ nói đại khái lại một lượt.
Cao Cầu nghe xong, lập tức nói:
– Ngươi lúc ấy thực hẳn nên đứng ở phía Trịnh Dật bên kia, thuyết phục Hoàng thượng lập Chấn Vương làm Thái Tử.
Lý Kỳ cười khổ nói:
– Thái úy, việc này chúng ta ai nói cũng không tính, còn phải để Hoàng thượng quyết định, lúc ấy Hoàng thượng đã đứng ở phía Tần Cối rồi, cho dù ta đứng ở phía Trịnh Dật, Hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ nghe, ngược lại sẽ khiến Hoàng thượng sinh long ngờ vực vô căn cứ đối với ta, có thể sẽ lợn lành chữa thành lợn què,cho nên ta không tiện phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu, gật đầu nói:
– Ngươi làm vô cùng đúng!
Nói xong lão mỉm cười một tiếng, nói:
– Tần Cối này thật đúng là lợi hại, nhanh như vậy đã có thể kịp phản ứng, đưa ra ứng đối thỏa đáng nhất.
Bạch Thì Trung dường như vẫn còn đang ở trong suy nghĩ, nói:
– Lời này của Thái sư giải thích thế nào?
Thái Kinh cười nói:
– Mông Hanh, có phải ngươi nghĩ đến Tần Cối nói như vậy, chỉ là vì phụ họa suy nghĩ trong lòng Hoàng thượng hay không?Bạch Thì Trung gật đầu nói:
– Chẳng lẽ không đúng sao?
– Đương nhiên không phải.
Thái Kinh lắc đầu, cười nói:
– Ngươi cùng ta, còn có Thái úy, cũng đã đoán được tình huống lúc đó của Hoàng hậu nhất định là vô cùng nguy hiểm, bằng không Hoàng thượng không có khả năng vội vã gọi Thập nương tiến cung, theo hiện tại mẫu tử bình an mà xem, Thập nương hẳn là đã đỡ đẻ cho hoàng hậu thành công rồi, nói một cách khác, Lý Kỳ và Lưu Vân Hi chính là ân nhân cứu mạng của ba mẹ con Hoàng hậu, ân tình này thật không nhỏ nha.
Vì sao ta có thể nói đây cũng là một chuyện tốt, bởi vì một khi lập Chấn Vươnglàm Thái Tử, như vậy từ góc độ lâu dài mà xem, địa vị của Lý Kỳ cũng sẽ nước lên thuyền lên, càng thêm được củng cố, trong phương diện này, Lý Kỳ có ưu thế tuyệt đối, nếu Lý Kỳ rất được Hoàng hậu và Thái Tử coi trọng, vậy đối với Tần Cối mà nói, tuyệt đối không phải là một tin tức tốt.
Bạch Thì Trung gật gật đầu nói:
– Đúng vậy a, ta như thế nào ngay cả này một chút này mà cũng không nghĩ tới nhỉ.
Cao Cầu nói:
– Tuy nhiên Lý Kỳ làm vô cùng đúng, điểm này ngươi biết, ta biết, Hoàng thượng cũng biết, nếu Lý Kỳ một lòng đề nghị lập Chấn Vương làm Thái Tử, ngược lại sẽ khiến Hoàng thượng cảm giác Lý Kỳ là người dụng tâm kín đáo, vậy chẳng những sẽ hại chính mình, hơn nữa còn sẽ hại Chấn Vương.Thái Kinh thở dài:
– Việc này nguyên bản Tần Cối không có bất kỳ phần thắng nào cả, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, không thể tưởng được Hoàng thượng ở cái cửa khẩu này, lại bất ngờ trở nên do dự, lúc này mới cho y cơ hội thừa dịp, nếu Hoàng thượng tiếp thu đề nghị của y, vậy thế cục đã có thể hoàn toàn thay đổi.
Bạch Thì Trung lại nói:
– Lời này của Thái sư lại là thế nào?
Thái Kinh nói:
– Tần Cối có ý tứ là để chư vị Hoàng tử công bình cạnh tranh, người có khả năng thì có vị trí, nhưng lời tuy như thế, các ngươi cũng đừng quên, y là Thiếu Tể, chưởng quản ngũ bộ, các châu huyện chỉ sợ đều có người của y, mặc kệ Hoàng thượng bí mật phái Hoàng tử đi hướng nào, chỗ nào để trải nghiệm, đều giấu diếmkhông được y đấy, nếu y muốn từ giữa làm khó dễ, cũng không chắc Hoàng thượng phát hiện ra được, đến lúc đó hoa Thái Tử rơi vào nhà nào, ý kiến của y liền trở nên càng trọng yếu, tương đối mà nói, Lý Kỳ thân là Xu Mật Sứ, liền có vẻ có chút ngoài tầm tay với rồi.
Cao Cầu híp mắt nói:
– Người này đích xác khó mà đối phó, đều nói chó cắn người thì không kêu, Hoàng thượng nếu ở đó, Lý Kỳ ngược lại không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng thế sự khó liệu, một khi có một bất ngờ, mà Thái Tử lại thiên hướng Tần Cối. Lấy hiểu biết của ta đối với Tần Cối, y nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt, cho nên việc này Lý Kỳ ngươi không thể không thận trọng đối xử a!
Cầu ca là ai, đây chính là người thận trọng vô cùng a, ngày hôm nay ông ta lại nói trắng ra một phen như vậy, có thể thấy được việc này cũng không phải là việcnhỏ, có lẽ bọn họ đều đợi không được ngày đó, nhưng nếu tình huống này phát triển tiếp như vậy, bọn họ có thể sẽ chết không nhắm mắt.
Cái gì gọi là nhổ cỏ nhổ tận gốc. Một khi Lý Kỳ rơi đài, Tần Cối tuyệt sẽ không bỏ qua hậu nhân mấy nhà bọn họ, đến lúc đó khẳng định không thể tránh khỏi một phen giết chóc, bọn họ sống cho tới bây giờ, quyền lực và của cải đều hưởng thụ qua, bọn họ hiện tại làm chính là vì hậu nhân của mình mà làm những cố gắng cuối cùng.
Nhưng mà, trên mặt Lý Kỳ thật ra lại rất thoải mái, nhìn không ra có bất kỳ khẩn trương nào. Khóe môi nhếch lên cười lạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm:
– Vậy y cũng phải có thể đợi đến ngày đó.
Thái Kinh kinh ngạc nói:
– Lời này của ngươi là có ý gì?- A?
Lý Kỳ ngẩn ra, lập tức ha hả nói:
– Thái sư. Thái úy, băn khoăn của các ngươi, ta rất hiểu, nhưng chuyện ngày sau, ai có thể đoán trước. Đầu năm Tuyên Hòa, ngay lúc đó Vận Vương, cũng chính là Hoàng thượng bây giờ, vô cùng được thái hoàng thượng ân sủng, lại được Vương Phủ tương trợ, gần như là tất cả mọi người nhận định Hoàng thượng lúc ấy nhất định sẽ nghịch tập, thành công thay thế được Thái Tử, cho nên lúc đó đại thần đều tranh nhau nịnh bợ Hoàng thượng, nhưng theo Vương Phủ nghỉ hưu, địa vị của hoàng thượng lại xuống dốc không phanh, mà địa vị của Thái Tử cũ lại thành nước lên thuyền lên, những đại thần kia lại đều chuyển hướng nịnh bợ Thái Tử cũ.
Chính là lúc tất cả mọi người cho rằng Hoàng thượng bị giáng chức đi Phượng Tường, đã vô lực xoay chuyển trời đất, tuyệt không khả năng lại đặt chân về kinhthành, nhưng mà, một hồi tai nạn ngoại lai lại cải biến hết thảy, ngay lúc đó không ngờ Vận Vương dựa vào trận tai nạn này đã đăng cơ như kỳ tích, gần như trước đó, không ai có thể dự liệu được hết thảy, nhưng trên thực tế chính là đã xảy ra.
Nhắc tới việc này, trong lòng ba người Thái Kinh, Bạch Thì Trung, Cao Cầu đều là có lời oán thán nha, đây cũng không phải là một hồi bất ngờ nha, cái gì kỳ tích, đều là gạt người mà thôi, rõ ràng đều là tiểu tử ngươi một tay bày ra đấy, lúc ấy đến tột cùng là thái thượng hoàng tiếp tục làm Hoàng đế, hay là Thái Tử, Vận Vương đăng cơ, tất cả đều ở một ý niệm của ngươi, chỉ tình huống lúc đó mà nói, Lý Kỳ ngươi thật sự là lật tay thành mây, đảo tay thành mưa .
Nhưng nghĩ đến đây, ba người bọn họ đột nhiên đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình huống lúc đó còn khó hơn so với hiện tại, dù sao lúc ấy quyền lực của Lý Kỳ kỳ thật không lớn, còn phải dựa vào đám người Thái Kinh, nhưng Lý Kỳ cũng có thểthong dong ứng đối, thận trọng, một kế hoạch hoàn chỉnh đều không xảy ra chút lệch lạc nào, hết thảy đều ở trong tính toán, huống chi hiện giờ Lý Kỳ quý vi Xu Mật Sứ, quyền nghiêng triều dã.
Thái Kinh thấy vẻ mặt Lý Kỳ thoải mái, khẳng định tiểu tử này đã có tính toán, ha hả cười nói:
– Đúng vậy a, lão phu thiếu chút nữa quên, đương kim Hoàng thượng sở dĩ có thể thuận lợi vào chỗ, tất cả đều là nhờ phúc của tiểu tử ngươi a!
Mẹ kiếp. Nói sai! Lý Kỳ vẻ mặt xấu hổ, phải biết rằng ba người bọn họ đều là người bị hại trong trận chính biến kia, ngượng ngùng nói:
– Chuyện cũ chớ lôi ra, chuyện cũ chớ lôi ra.
Cao Cầu vuốt râu cười to nói:- Quá khứ đã qua, chúng ta cũng đều đã nhẹ nhõm rồi.
Ta biết ngươi đã nhẹ nhõm rồi, nhưng vấn đề là còn có người vẫn chưa tiêu tan a! Lý Kỳ không tự giác liếc mắt sang Bạch Thì Trung bên cạnh.
Thật là đen đủi, vừa lúc Bạch Thì Trung cũng nhìn lại đây, gặp ánh mắt này của Lý Kỳ, trừng một cái, nói:
– Ngươi nhìn cái gì vậy, lão phu sao lại là người tính toán chi li kia.
Dựa vào! Nói lời này ngươi thật đúng là không đỏ mặt a! Tuy nhiên Lý Kỳ thật cũng không dám nói thẳng, cười gượng vài tiếng.
Thái Kinh khẩn trương giúp Lý Kỳ giải vây, nói sang chuyện khác:
– Đúng rồi, Lý Kỳ, qua ba ngày nữa, bệnh viện Thái sư sẽ khai trương.Lý Kỳ kinh ngạc nói:
– Nhanh như vậy?
Thái Kinh nói:
– Thế còn coi là chậm đấy.
Có tiền chính là tùy hứng a! Xét thấy tài lực và vật lực của Thái Kinh, Lý Kỳ cũng là bình thường trở lại, nói:
– Kỳ thật bệnh viện có thể thành công hay không, mấu chốt vẫn là phòng thí nghiệm, đây mới là chỗ một chỗ quan trọng của bệnh viện.
Thái Kinh nói:
– Phòng thí nghiệm cũng đã cải tạo tốt lắm, tất cả đều là dựa theo yêu cầu của ngươi mà làm đấy, ngươi có thể đi xem.- Được.
Phân Tích Truyện Ngụ Ngôn Chó Sói Và Cừu Non Của La Phong
Hi-pô-lít Ten (1828 – 1893) là triết gia, sử gia, nhà nghiên cứu văn học Pháp, viện sĩ Viện Hàn lâm Pháp.
Văn bản được trích từ chương II trong công trình nghiên cứu văn học nổi tiếng La Phông-ten và thơ ngụ ngôn của ông.
3. Thể loại: Nghị luận văn học
– Hình tượng con cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten:
+ Dưới ngòi bút của Buy-phông: cừu là con vật ngu ngốc và sợ sệt, hay tụ tập thành bầy, không biết trốn tránh nguy hiểm. + Dưới ngòi bút của La Phông-ten: ngoài tính cách trên, nhà thơ còn nhìn thấy ở cừu nét thân thương và tốt bụng, có tình mẫu tử rất cảm động.
– Hình tượng chó sói trong thơ ngụ ngôn La Phông-ten:
+ Dưới ngòi bút của Buy-phông: chó sói thù ghét mọi sự kết bè kết bạn, thậm chí ngay cả với đồng loại của nó. Nó là con vật đáng ghét, lúc sống có hại, chết rồi thì vô dụng. + Dưới ngòi bút của La Phông-ten: chó sói cũng là một bạo chúa khát máu, độc ác song nó cũng khổ sở, thường bị mắc mưu – do vụng về, chẳng có tài trí gì
– Sự khác nhau giữa Buy-phông và La Phông-ten khi viết về cừu và chó sói:
+ Ở Buy-phông, đó là cách nhìn chính xác của nhà khoa học; viết về loài chó sói và cừu nói chung, dựa trên những đặc tính cơ bản của chúng. + Với La Phông-ten, lại là cách nhìn của nhà văn: viết về con cừu và chó sói cụ thể (ở mồi bài thơ), căn cứ những đặc điểm vốn có của cừu và chó sói, nhà văn còn nhân cách hóa cho chúng (suy nghĩ, nói năng và hành động như con người).
– Tiến hành nghị luận theo trật tự ba bước (dưới ngòi bút của La Phông- ten, dưới ngòi bút của Buy-phông). – Sử dụng phép lập luận so sánh, đối chiếu bằng cách dẫn ra những dòng viết về hai con vật của nhà khoa học Buy-phông và La Phông-ten, từ đó làm nổi bật hình tượng nghệ thuật trong sáng tác của nhà thơ được tạo nên bởi những yếu tố tưởng tượng in đậm dấu ấn tác giả.
Qua phép so sánh hình tượng chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten với những dòng viết về hai con vật ấy của nhà khoa học Buy-phông, văn bản đã làm nổi bật đặc trưng của sáng tác nghệ thuật là yếu tố tưởng tượng và dấu ấn cá nhân của tác giả.
Bằng cách so sánh hình tượng con cừu và con chó sói trong thơ ngụ ngôn La Phông-ten với những dòng viết về hai con vật ấy của nhà khoa học Buy- phông, H. Ten nêu bật đặc trưng của sáng tác nghệ thuật là in đậm dấu ấn cách nhìn, cách nghĩ riêng của nhà văn.
Phân tích phép lập luận so sánh, đối chiếu của Hi-pô-lít Ten trong văn bản.
Đại Đường Phong Lưu Tiểu Địa Chủ Chương 351: Chó Cắn Lữ Đồng Tân
Lý Vong Ưu này vỗ bàn thanh âm cực lớn, “Ba” một tiếng, đưa đến mọi người rối rít ghé mắt nhìn lại.
“Chư vị, miệng hạ tích đức, qua loa sắp xếp thứ tin đồn nhảm này, sẽ không sợ bị quan phủ trị tội sao?” Lý Vong Ưu căm tức chất vấn.
Bất quá hắn lời nói, chỉ là để cho thức ăn cửa hàng trung an tĩnh mấy giây, lập tức bị mọi người cười nhạo.
“Phi, kia Hộ Huyện Tử làm, chúng ta tại sao nói không chừng rồi hả?”
“Chỉ chỉ cho Quan Quyền phóng hỏa, không cho Dân Chúng thắp đèn sao?”
“Này Tiểu Lang quân, tất nhiên cũng là phú quý nhân gia xuất thân, mới có thể như thế bảo trì kia Hộ Huyện Tử chứ? Hừ, đều là làm giàu bất nhân cá mè một lứa.”
“Có tiền không nổi sao? Cưỡi thất ngựa tốt liền yêu ngũ hát lục, đồ chơi gì?”
Nếu như trong ngày thường, đám này thực khách là quả quyết không dám, đối cưỡi Chiếu Dạ Bạch loại này tuấn mã người, miệng ra uế ngữ.
Bất quá hôm nay này thức ăn cửa hàng trung tất cả mọi người ở khiển trách Hộ Huyện Tử, đã có điểm trên dưới một lòng khí thế, cộng thêm pháp không trách chúng trong lòng, cho nên cho dù biết Lý Vong Ưu thân phận ba người Bất Phàm, nhưng cũng quần khởi công chi.
Mỹ nữ cấp trên mặt đầy Hàn Sương, lạnh giọng nói: “Chư vị, Vô bằng vô cớ sự tình, tại sao vô cớ nhục nhân thuần khiết? Kia Hộ Huyện Tử chưa từng có quá cái gì cường đoạt dân nữ, bá nhân ruộng đất sự tình?”
Nàng không nói lời nào cũng còn khá, này vừa mở miệng càng đưa đến thức ăn cửa hàng trung mọi người cười to.
“Ha ha, vị này tiểu nương tử, ngươi không cố gắng ở trong phủ giúp chồng con đỡ đầu, như thế nào cũng đi ra hồ ngôn loạn ngữ? Kia Hộ Huyện Tử hành động, chúng ta chính là tận mắt nhìn thấy, như thế nào là nhục nhân thuần khiết rồi hả?”
“Dáng dấp lớn lên không tệ, nhưng không nghĩ cũng là Độc Hạt lòng dạ. Kia Hộ Huyện Tử cho ngươi bao nhiêu hoàng kim, cho ngươi như thế bảo trì bực này đồ cầm thú?”
“Này tiểu nương tử, sợ là không phải này Tiểu Lang quân biệt trạch phụ chứ? Hay hoặc giả là Bình Khang Phường nhà nào cô nương?”
Lý Vong Ưu nguyên nay đã bị những thứ này phố phường lời đồn đãi, nói lên cơn giận dữ. Lúc này nghe bọn hắn còn nói lời làm nhục mỹ nữ cấp trên, liền cũng không nhịn được nữa, thẳng bưng lên trên bàn múc canh nóng chén, hướng mới vừa nói mỹ nữ cấp trên là Bình Khang Phường cô nương người kia, liền đập tới.
Tiêu ký canh bánh bột dùng đều là thượng hạng cháo gà làm canh đáy, mùi ngon, thế nhưng cháo gà nhiệt độ nhưng cũng tương đối cao.
Này một chén canh đổ ập xuống thêm đến mới vừa nói trên đầu người kia, nóng hắn lập tức Quỷ Khốc Lang Hào đứng lên.
Thấy Lý Vong Ưu bỗng nhiên đột nhiên gây khó khăn, thức ăn cửa hàng trung các thực khách ở lăng một chút sau, cũng đều giận tím mặt, tất cả đều bỗng nhiên đứng dậy hướng Lý Vong Ưu ba người vọt tới.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Gia vậy không ăn nhiều thực cửa hàng trung loạn tung tùng phèo.
Ngưu Vũ thấy nhà mình lang quân động thủ, thủ hạ lại càng không hàm hồ, huy động cái kia Sa Bát Đại quả đấm, liền hướng vây công tới thực khách đập xuống.
Bằng trên tay hắn công phu, chống lại những người bình thường này, thật là lại dễ dàng bất quá, ba lượng quyền, liền đánh ngã mấy người.
Bất quá chính bởi vì Đường Nhân thượng võ, Tống Nhân Sùng Văn, những thứ này thực khách tuy đều là trong phố xá nhân, lại không uý kị tí nào Ngưu Vũ quả đấm, ngược lại đang bị hắn đánh ngã mấy người sau, những người khác bộc phát hung hãn vây chặt đi qua.
Lý Vong Ưu ném ra chén canh sau, cũng có mấy phần hối hận.
Này thức ăn cửa hàng trung, có hơn mười người thực khách, mà Ngưu Vũ cũng chỉ có một người.
Hắn bây giờ này tiểu thân bản nhưng lại không giúp được gì, nếu như vạn nhất đánh nhau, thương tổn tới mỹ nữ cấp trên, vậy thì hối hận không kịp.
Thấy thực khách tất cả đều vây quanh, Lý Vong Ưu liền vội vàng đem mỹ nữ cấp trên kéo đến phía sau mình, đưa tay lần nữa cầm lên trên bàn chén đũa, liền đổ ập xuống đập tới.
Thức ăn cửa hàng trung, cái này gọi là hỗn loạn tưng bừng.
Kia Tiêu Gia chưởng quỹ cùng con trai của hắn cũng không ngừng bận rộn rúc lại phía sau quầy, luôn miệng kêu mọi người dừng tay.
Nhưng lúc này dưới tình huống này, mọi người nơi nào còn đậu đi xuống.
Ngưu Vũ dĩ nhiên là một thân thật là bản lãnh, muốn thật hạ quyết tâm, rút ra bên hông binh khí, này hơn mười người thực khách sợ rằng cũng phải nằm dưới đất đi.
Nhưng chỉ chỉ là ngôn ngữ không hợp, đánh nhau mà thôi, Ngưu Vũ tự nhiên không thể nổi lên tổn thương người. Mà tay không hạ, hắn tuy dũng mãnh, nhưng cũng chưa chắc đối phó được mười mấy người vây công.
Lý Vong Ưu mắt thấy Ngưu Vũ bị người vây công, cạnh mình cũng có mấy người lần nữa vây quanh, hắn liền vội vàng bưng lên trên bàn chén canh, làm bộ lại phải bát đi ra ngoài.
Hắn động tác này, ngược lại là bị dọa sợ đến vài tên vây lại thực khách, lập tức lắc mình tránh, sợ bị kia canh nóng cho tưới đến trên người.
Mới vừa bị Lý Vong Ưu một chén canh nóng xối tại trên đầu người kia, lúc này vẫn còn ở lăn lộn đầy đất gào thét bi thương đây.
Dùng canh nóng đem mấy vị kia thực khách thoáng ép ra, Lý Vong Ưu cũng không nói nhảm, bỏ lại chén canh, kéo mỹ nữ cấp trên xoay người chạy. Trong miệng vẫn không quên chào hỏi: “Ngưu Vũ, đi nhanh, chớ muốn cùng bọn họ dây dưa!”
“Lang quân, các ngươi lên trước mã!” Ngưu Vũ một người ngăn ở thức ăn cửa tiệm, ngược lại có nhiều chút một người đã đủ giữ quan ải vạn phu chớ Khai Khí thế.
Lý Vong Ưu cởi ra cương ngựa, cũng không để ý tránh hiềm nghi, đưa tay nâng mỹ nữ cấp trên cái mông, dùng sức đưa nàng đẩy lên lưng ngựa.
Sau đó hắn cũng phóng người lên mã, một tay kéo qua Ngưu Vũ con ngựa kia cương ngựa, hướng Ngưu Vũ kêu một tiếng: “Ngưu Vũ, đi!”
Ngưu Vũ một cước đem trước mặt mình một người đá lộn mèo trên đất, xoay người chạy, xoay mình liền rơi lên trên lưng ngựa.
Ba người cũng không để ý Trường An Thành bên trong cấm chỉ ngựa phi cấm lệnh, đánh ngựa liền chạy. Đám kia các thực khách sắp xếp thức ăn tiệm, nhìn đi xa ngựa, cũng đuổi không kịp, chỉ có thể dậm chân tức miệng mắng to.
Sách Mã Nhất đường trực tiếp chạy ra chiêu quốc phường, Lý Vong Ưu mới ha ha cười lớn ghì ngựa cương.
Mới vừa một phen mâu thuẫn, thật ra khiến hắn ra miệng ác khí trong lòng, tâm tình thoải mái nhanh hơn không ít.
“Ngưu Vũ, quay đầu cho Tiêu ký canh bánh bột đưa thập xâu đồng tiền đi, coi như bồi thường.” Hôm nay Tiêu ký canh cửa hàng bánh kẹo coi như là nguy rồi tai bay vạ gió, êm đẹp bởi vì Lý Vong Ưu đám người đánh nhau, thức ăn cửa hàng trung bị đập cái ngổn ngang.
Ngưu Vũ toét miệng, cười gật đầu đáp ứng.
Mỹ nữ cấp trên phong tình vạn chủng trắng Lý Vong Ưu liếc mắt, giận trách: “Ngươi xem một chút, êm đẹp tu ngựa gì sân banh. Lần này xong chưa, đem mình biến thành Trường An Thành người người kêu đánh hại trùng rồi, ta xem bây giờ ngươi kết thúc như thế nào.”
Nàng dĩ nhiên là không phải thật quái Lý Vong Ưu, chỉ là từ ân cần chi tâm, than phiền một tiếng thôi.
Lý Vong Ưu cũng là cười khổ không thôi, hắn nơi nào biết, sẽ gây ra như vậy đại phiền toái.
Mỹ nữ cấp trên cũng thở dài: “Người người trong lòng thực ra đều có giàu đột ngột ý tưởng, lại khó mà thực hiện. Ngươi lộ liễu như vậy, tốn nhiều như vậy hoàng kim tu mã cầu tràng, hơn nữa hữu tâm nhân thêm dầu vào lửa, dĩ nhiên là từ hâm mộ, biến thành căm ghét.”
Trong lòng Lý Vong Ưu phẫn hận không dứt, chính mình rõ ràng là muốn cho Đại Đường trăm họ gia tăng điểm vui chơi giải trí hạng mục, lại chó cắn Lữ Đồng Tân không thức hảo nhân tâm.
Trước mua đất sự tình còn chưa có giải quyết, bây giờ Trường An Thành bên trong chính mình danh tiếng còn bị lưu ngôn phỉ ngữ truyền đi không chịu được như vậy, Lý Vong Ưu thật là có điểm hối hận.
Sớm biết như vậy, hắn chắc chắn sẽ không đi tu ngựa gì sân banh.
Bất quá chuyện cho tới bây giờ, nhưng là nói cái gì cũng đã chậm.
Nếu là không có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này, sau này mình thật không cần tới Trường An Thành rồi, hơn một triệu Trường An trăm họ, một người một bãi nước miếng cũng có thể dìm nó chết.
Lý Vong Ưu ngửa đầu thở dài, lão tử có tiền thế nào? Trêu ai ghẹo ai?
Giao diện cho điện thoại
Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến
Mùa xuân năm 2016, tại một bãi tha ma thông thường nào đó ở một vùng quê miền Bắc Việt Nam. Một đám tang đang được tiến hành….
Một đám người đang quay xung quanh hòm quan tài muốn tiến hành làm hạ thổ hoạt động. Đám thanh niên trai tráng giúp đỡ làm việc thì hừng hực khí thế. Bầu không khí xung quanh lại nặng nề mà nghiêm trang. Tiếng người nhốn nháo hô hào nhau căn chỉnh vị trí. Tiếng khóc, tiếng kêu rên âm ỉ vang lên không ngừng.
Tham gia lễ tang đều là thân nhân họ hàng cùng bạn bè của người chết. Lúc này, một người đàn ông trung niên bắt đầu lấy tay bốc lên một ít đất tung lên phủ trên quan tài, miệng còn không ngừng lẩm nhẩm gì đó. Làm xong xuôi, ông ta liền ra hiệu cho mấy tay thanh niên xung quanh bắt đầu đào đất lấp hố. Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên vẻ mặt đầy nước mắt tránh thoát tay đám người bên cạnh níu kéo, chạy òa tới bên quan tài gào khóc.
Tiếng kêu khóc tê tâm phế phổi khiến người nghe không khỏi xót xa đau đớn. Một người đàn ông tuổi chừng năm mươi đầu lấm tấm tóc bạc đi tới muốn kéo người phụ nữ đứng lên mà không được. Ngược lại tiếng gào khóc sau đó càng trở nên to lớn hơn. Đám thanh niên tuy rằng bị cản trở công việc đắp đất có chút phiền muộn nhưng không ai nỡ lòng nào trách móc người phụ nữ đang khóc này. Bởi vì đây là đôi cha mẹ già của người đã quá cố.
Đó…
Là một câu chuyện buồn!
Phía xa xa đằng sau trong đám người đưa tang có người không kìm lòng được thờ dài thườn thượt.
– Ai…! Đời người sao nó quá trớ trêu ~
– Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Trên cõi đời này chuyện buồn khổ nhất có lẽ cũng chỉ đến như vậy mà thôi!!!
– Mới hai mươi mấy tuổi đầu. Học hành xong xuôi chỉ chờ cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp. Ấy thế mà… ông trời nỡ lòng nào lại làm ác như vậy!!!
– Haizzzz! Nhà có mỗi đứa con trai độc nhất nay lại mất đi… để lại hai ông bà già giờ biết sống làm sao bây giờ!
Đây là một người đàn ông tầm tuổi 30 mươi, dáng vẻ thân nhân người đã quá cố đang nhẹ giọng than tiếc.
– Hừm? Thế rốt cuộc anh ấy tại sao lại chết ạ?
Một cậu trai trẻ tuổi, mắt đeo kính đứng bên cạnh, dáng vẻ sinh viên đại học mới về quê lấy “tiền lương hàng tháng” nhỏ giọng hỏi ông bố.
– Nhỏ giọng một chút!
– Này nguyên nhân nói tới có chút liên lụy không… hay lắm ở bên trong nên mọi người không muốn bàn tán nhiều.
– Hừm? Thằng bé này là vừa học xong xuôi, mới lấy được tấm bằng đại học. Gia đình gặp vậy muốn làm một bữa thịt chó để khao. Ai dè chả biết làm ăn thế nào, lúc đi giết chó chẳng may lại bị nó cắn cho một miếng… Con chó này lại bị bệnh dại nhưng không có ai biết thế cho nên sau đó thằng bé mới bị lây mà chết!!!
Người đàn ông tầm 30 kia cũng chính là ông bố của cậu trai đeo kính nhỏ giọng giải thích.
Trời hôm nay mưa bay lất phất.
Một ngày thật buồn~
…
Thời gian trôi mau, đám đưa ma dần đi vào hồi kết.
Đám tang của một chàng thanh niên trẻ số khổ. Người mang tên Nguyễn Trọng Lăng.
…
Có điều câu chuyện chúng ta đang sắp kể đây lại diễn ra ở một nơi khác…
Lúc này thời gian là vào những năm cuối thời Nam triều, chuyện khởi đầu trong một căn nhà nọ ở tại kinh đô Thăng Long.
Nguyễn Trọng Lăng từ trong cơn ngủ say tỉnh lại. Vừa mở mắt anh chàng liền trông thấy một đôi con mắt ngăm ngăm đen trong suốt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đôi mắt này thật to, tròn tròn, vô tội. Nó nhìn anh không chớp mắt lấy một cái. Lăng bị nhìn chăm chú chăm chú, bị nhìn đến da đầu cũng nhịn không được nổi lên cả da gà. Thế là anh quát nó!
– Này! Nhìn gì mà nhìn!!!
– Không được lộn xộn biết chưa! Đứng im ở đó cho tao!!! Lộn xộn là tao trở mặt đấy biết không …!
Lăng vẻ mặt hung ác, miệng lập tức lên tiếng uy hiếp chủ nhân của đôi mắt kia.
– “…”
Đối phương nghe anh chàng uy hiếp liền lập tức giữ im lặng!
– Đúng rồi!… Đúng rồi!… Nếu hiện tại mày lại ngoan ngoãn đi ra ngoài,… như vậy… như vậy… Ừm! Để tao suy nghĩ chút.
– Được rồi!… Nếu mày chịu ngoan ngoãn đi ra ngoài, buổi tối hôm nay tao sẽ mời mày ăn một bữa ăn thật ngon được không?
Người khôn ngoan đều biết dùng lợi ích chi phối kẻ khác làm việc theo ý mình.
– “…”
Có điều đối phương vẫn giữ vẻ mặt yên lặng như trước. Có vẻ năng lực chi phối của anh chàng còn chưa đủ đô rầu~
– Được rồi! Đừng nhìn tao như vậy. Tao sẽ ngượng ngùng lắm!!! Thân thể tao đã rất khỏe mạnh rồi,… có thể xin cho tao đi ra ngoài đi được không?
– Tao đảm bảo! Tuyệt đối sẽ không dây dưa với mày nữa, oke chứ?
Người khôn ngoan cũng sẽ biết nếu như dùng lợi ích chi phối đã không thành công… Vậy chuyển sang nói chuyện bằng phương pháp tình cảm cũng là một cách làm không tồi.
– “…”
Khả năng vẫn không ăn thua. Chiến thuật cần xem xét lại.
– Mẹ nó! Cá không ăn muối cá ươn! Nói ngọt không nghe vậy mày muốn ăn đòn hả?
– Cút ngay ra ngoài cho tao!
– Có tin hay không, tao cho mày vào nồi chế biến thành thức ăn ngay bây giờ?
Nguyễn Trọng Lăng chịu không nổi, anh cao giọng quát mắng kẻ đối diện.
Ơn giời! Chủ nhân của ánh mắt kia cuối cùng cũng cảm nhận được bá khí cực kì hùng hổ phát tán ra từ người Nguyễn Trọng Lăng. Chỉ là hành động của đối phương…
Nó cao ngạo hất mặt lên, nhếch nhếch miệng, khinh thường nhìn Lăng một cái! Tiếp sau đó…
Vênh váo đắc ý ngoáy ngoáy mông đi ra ngoài!!!
Trong phòng,…
Dù cho đối phương hành vi hết sức làm giận… Lăng vẫn có cảm giác nhẹ nhõm thư sướng hơn bao giờ hết. Anh chàng thở dài ra một hơi rồi ầm ầm ngã xuống… giường.
Vị vừa rồi độ khó chơi quả thực không phải người!
Ừm! Trên thực tế, nó đúng thật là không phải là người. Nó tên là Khoai Khoai. Chính xác mà nói,… nó là một con chó, là giống chó vàng thường gặp. Nói cho rõ ràng hơn thì giống chó vàng này thường có lông vàng, vóc dáng tương đối, độ phổ biến cao và rất thông minh. Nó thường được người ta nuôi để giữ nhà, bắt chuột đại loại vậy. Đấy là tất cả những gì anh chàng biết. Mà mà… kiến thức có hạn xin thông cảm nha.
Nói chung những điều trên hiện tại cũng không quan trọng lắm. Quan trọng là con chó vàng này nhìn Nguyễn Trọng Lăng của chúng ta thế nào cũng không vừa mắt, đồng dạng Nguyễn Trọng Lăng đối với nó cũng chẳng ưa thích gì. Ấy vậy mà một đôi chó và mèo này lại không thể ngày ngày không gặp mặt nhau. Haizzz! Đời người ta… có lẽ vẫn thường trái ngang như thế đi~
Đã vậy cái độ nguy hiểm của Khoai Khoai lại rõ ràng là cao hơn Nguyễn Trọng Lăng rất nhiều. Thế cho nên dù Nguyễn Trọng Lăng thân là chủ nhân của nó nhưng vẫn không có cách nào khống chế được đối phương. Hơn nữa ở sâu trong nội tâm, anh chàng còn muốn muốn trốn tránh nó. Ám ảnh từ nguyên nhân cái chết! Bị *** cắn chết mà!!!
Khoai Khoai cũng là một con chó mà thôi, thế cho nên nó tất nhiên sẽ không che dấu cảm giác vui buồn giận ghét của chính mình. Người nó thích ở trước mặt, nó sẽ vẫy đuôi như chó mừng chủ, làm hết khả năng để nịnh nọt. Nếu là người mà nó không thích… linh tinh beng là nó nhào lên cắt đứt chân ngay. Hiển nhiên Nguyễn Trọng Lăng là nằm trong danh sách nhóm đối tượng sau rầu.
– Công cao lấn chủ a! Một con chó mà còn uy phong hơn cả người.
Trong lòng của Nguyễn Trọng Lăng không khỏi thổn thức không thôi. Công cao lấn chủ thì nên xử lí như thế nào??? Thỏ khôn chết thì chó săn phanh! Chuyện nó từ xưa vẫn vậy. Khả năng… phải làm sao mới có thể cho được nó vào nồi bây giờ??? Người nào đó bởi vậy mà bắt đầu sâu sắc sâu sắc suy tư suy tư!!!
…
Kết thúc chương 1.
(Truyện được đăng mới nhất tại chúng tôi
Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện: Bắc Tống Phong Lưu trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!