Xu Hướng 9/2023 # Truyện Ác Quỷ Bên Em # Top 18 Xem Nhiều | Dhrhm.edu.vn

Xu Hướng 9/2023 # Truyện Ác Quỷ Bên Em # Top 18 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Truyện Ác Quỷ Bên Em được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Vừa ra tết, Vy Vy đã tấtbật đến lớp. Vì là năm cuối cấp nên thời kì học kì hai rất vất vả. Chuyện chọntrường không có gì lăn tăn. Vy vy quyết định nghe theo ba mẹ thi vào ngành Kinhtế đối ngoại, sau này về công ty ba làm việc. Gì thì gì, dù là nữ nhân của Quỷcũng phải kiếm tiền mà sống. Vy Vy có chết cũng không thể uống máu mà sống,cũng không thể dùng phép biến giấy thành tiền như Ken, cái này chẳng khác gìlừa đảo. Ken bị Vy Vy cấm ra ngoài, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng sau đó cũng phảingoan ngoãn ở nhà đề phòng bị Quỷ Vương đánh hơi được.

-“Vy Vy.” Vừatới lớp, My My khều khều Vy Vy, mắt hấp háy cười.

-“Sao thế?”

-“Để Ken ở nhàkhông sợ cậu ta phát chán àk?”

-“Chán cũng phảichịu thôi. Ra về sẽ mua sô cô la cho cậu ta”

Vy Vy cười cười nhúnvai. Từ hôm valentine tới giờ, ngày nào Ken cũng ý ới đòi ăn sô cô la. Lúc đầucòn kén chọn bắt Vy Vy làm, sau đó Vy Vy bảo không làm nữa, mua về mà không ănthì từ nay cấm tiệt. Thế nên cậu ta bây giờ đành ngậm ngùi ăn sô cô la Vy Vymua về. Nhưng dù sao cũng phải nể phục Ken. Dáng người ác quỷ quả thật là mêhoặc lòng người. Mặc dù ăn không ít sô cô la nhưng tuyệt nhiên không hề béolên. Về điểm này phải thừa nhận là Vy Vy rất khâm phục.

Ngày hôm đó là ngày màthời tiết trở nên kì lạ nhất trog đời Vy Vy. Sáng sớm rõ ràng là trời rấttrong. Đến một chút mây cũng không có. Thế nhưng đến trưa, mây ở đâu đã ùn ùnkéo đến. Nhà trương vốn dĩ cho rằng đây chỉ là một trận mưa nhỏ thôi. Thế nêncác buổi học vẫn diễn ra bình thường. Sau giờ ăn, Vy Vy vừa về tới cửa lớp đãgặp ngay một người, phải nói là người mà cô bây giờ ngại gặp gỡ nhất.

Luke hình như đến tìmcô. Cứ ngó nghiêng vào trong lớp. Sau đó như ra chiều thất vọng, định quay đi.Vy Vy lúc đó trên miệng đang gặm dở cây xúc xích, thấy Luke quay lại kinh ngạckhi thấy mình, lập tức đến nhai cũng không muốn nữa. Thật mất mặt quá. Hìnhtượng của Vy Vy có lẽ sụp đổ ghê gớm lắm. Đường đường là thiên kim đại tiểuthư, thế mà lại ăn uống như thế này.

-“Vy Vy.” Lukedường như không để ý đến khuôn mặt Vy Vy đang chuyển hồng, cất tiếng gọi. Cậuchàng có vẻ đỡ hơn lần gặp gần đây nhất. Ít ra thì đã có phần chăm chút bảnthân rồi.

-“Ơ. Anh tới tìm aihả????”

-“Tất nhiên là tìmem. Vy Vy. Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện.”

Sân cỏ sau trường luônlà nơi lí tưởng để nói chuyện. Nơi này vốn dĩ là nơi Vy Vy thường lui tới lúcbuồn. Cũng ít người ra đây, thế nên chỗ này trước kia thường được trưng dụnglàm chỗ nghỉ trưa cho Vy Vy với My My. Vừa ra đến sau trường, Luke đã đem ánhmắt ảo não nhìn Vy Vy.

-“Vy Vy. Em thật sựnhẫn tâm như vậy àk?”

-“Luke. Chuyện nàyem thật lòng xin lỗi. Thế nhưng nếu tiếp tục, em thật lòng sẽ rất áy náy vớianh.”

-“Anh không cầnbiết. Vy Vy. Có phải là em giận anh chuyện gì? Trước đó còn rất vui vẻ với anhmà?”

-“Không phải. Luke.Đừng nói chuyện này nữa được không? Em đã có người khác rồi. Thật đấy. Nếu cóthể, chúng ta có thể làm bạn không?”

-“Không thể. Vy Vy.Đừng lừa anh. Anh biết em chỉ lừa anh thôi.”

-“Luke. Anh đừngnhư thế…”

Nhìn thấy Luke đau lòngvì mình như thế, Vy Vy quả thật có chút không đành lòng. Luke thực chất là mộtngười tốt. Đối xử Vy Vy cũng rất tốt. Chỉ có điều, Dù Vy Vy có tình cảm với cậuta, chưa chắc cậu ta đã yêu Vy Vy chứ không pphair là yêu đôi mắt giống vớingười cũ. Luke định mở miệng nói gì đó. Thế nhưng đúng lúc đó đã xảy ra mộtchuyện khiến cậu ta sau này Vy Vy mãi mãi không thể biết.

Bóng mây đen bất chợtxao động khôn cùng. Cứ như có một vòi rồng cuộn tròn lấy mây đen, xoáy nó thànhvòng xoáy. Bụi bay mù mịt, Đất dưới chân Vy Vy bắt đầu rùng chuyển. Lát sau, VyVy đã biết chó chuyện gì xảy ra. Lúc trước vừa về tới nhà, Ken đã tống cho Vy Vymột loạt những cuốn sách dày cộp ghi lại nhưng cách đối phó với những thứ quáivật nguy hiểm của địa ngục. Khi đó Vy Vy quả thật không thể hiểu. Thế nhưng Kenmột mực bắt cô nghiên cứu những thứ đó, còn bắt cô học thuộc một đống nhưng câuthần chú khó nhằn. Tới bây giờ thì Vy vy mới hiểu. Ken biết thế nào cái thứquái vật đang gầm gừ nhô lên từ từ từ dưới đất lên kia sẽ tới tìm cô. Ken hẳnsợ cô không biết cách đối phó sẽ không thể an toàn về với cậu. Luke bên cạnhnhìn con quái vật với đôi mắt mở to kinh hãi. Cậu ta run lẩy bẩy ngã xuống, đưangón tay run rẩy chỉ vào con quái vật với đôi mắt đỏ lòm bây giờ đã gần hiện rahết, ý chừng muốn hỏi Vy Vy đó là cái giống gì nhưng lại không thể mở miệng. VyVy ngao ngán nhìn cậu chàng. Quả thật lúc đó cô có chút kinh hãi. Nếu khôngnhìn thấy hình ảnh của nó ở trong những cuốn sách đó, cô hẳn cũng như cậu ta,chỉ có điều, không phải là sợ đến nỗi không nhìn thấy cái bảng lủng lẳng trêncổ nó chứ? Chiếc bảng màu đỏ máu, nổi lên nhưng con chữ xương xẩu, lúc ẩn lúc hiệnqua lớp bờm của con quái vật đó, lúc nó vừa xuất hiện, Vy Vy đã nhanh chóngnhìn qua xác định xem có phải như cô nhìn thấy hay không. Quả nhiên, trí thôngminh với chỉ số IQ 150 không lừa cô. Cái bảng to bằng bàn tay ghi rất rõ

“Chó ngao 3 đầuCerberus”

Vy Vy lắc đầu ngao ngán.Cớ sao cái tên Luke đang lắp bắp không nên lời kia không ngất đi cho rồi. Cứ ởđó chỉ trỏ. Vy Vy tiện tay vung lên, nhanh chóng dùng phép làm cho hắn ta ngấtđi.

-“Phư… phư…”

Con chó thở ra phì phò,ư ử như hát trong họng. Vy Vy đứng trước nó có phần kinh hãi. Con chó màu đen,6 con mắt đỏ lòm chăm chú nhìn Vy Vy. Dù gì cô cũng là con dâu Quỷ Vương, nhấtthời nó không thể vừa gặp đã mạo phạm. 3 chiếc đầu của con chó lắc lư, lôngtrên người nó dài nhưng bết lại. Nếu nhìn kĩ còn có thể thấy, thứ làm lông conchó đó bết lại không đơn giản chỉ là bùn, nó còn là máu. Rất nhiều máu.

Vy Vy nhanh chóng trởlại với thái độ lạnh lùng không mấy sợ hãi. Vốn dĩ làm gì có thứ gì làm cho côcó thể sợ. Cho dù Ngao Cẩu cũng thật đáng sợ, thế nhưng Vy Vy đã sớm biết, muốntrở thành vợ của Ken, những thứ như thế này cô không những phải quen nhìn màcòn phải khống chế được chúng.

Con chó ngao đưa ánh mắtnhìn Vy Vy. Hình như nó có phần cảnh giác. Vy Vy cũng không thể manh động. Ngaocẩu vốn là thứ quái vật thông minh. Vy vy bây giờ một thân một mình, tuyệtnhiên đành tự lực cánh sinh. Thế nhưng chỉ mới trở thành quỷ hơn một tháng. Erằng đối phó với quái vật cạnh giữ cổng địa ngục Có phần không tương xứng. Dùtrước nay những ai trở thành con dâu Quỷ Vương, đã đeo vào tay chiếc nhẫn ÁcMa, sau này tất sẽ trở thành hùng mạnh để có thể phò trợ Quỷ Vương, thế nhưngchỉ mới hơn một tháng, hiển nhiên những gì Vy Vy học được vẫn còn rất ít. Bâygiờ Vy Vy mới thấy có chút chút hối hận. Viết thế này ngày đên bắt Ken dạy hếtcho cô những tuyệt xảo của cậu cho rồi. Đang lúc Vy Vy bối rối không biết làmthế nào, Ngao cẩu lên tiếng.

-“Thái tửPhi.”

Vy Vy kinh ngạc nhìn.Ngao Cẩu tuyệt nhiên không mở miệng. Tiếng nói như truyền ra từ đất dưới chân.Rất xa vời nhưng lại cũng rất gần. Từng con chữ Vy Vy đều nghe rõ. Gọi Vy Vy làThái tử Phi. Nhất định là Quỷ Vương đã ra lệnh sắc phong Ken lên làm Thái tửđịa ngục. Nếu như Ken nghe thấy tin này ắt hẳn không mấy hài lòng.

-“Ngươi tới là đểtìm người?”

-“Đúng. Thái tử phiquả thật thông minh.”

-“Người ngươi cầntìm, đáng tiếc, ta không thể giao ra.”

-“Thái tử phi. Đừngnên ôm hoạ vào mình.”

-“Hoạ này quả thậtta rất thích.”

Ngao Cẩu không nói gìnữa, đưa mắt đánh giá Vy Vy. Thái tử phi quả nhiên quật cường. Nhất định khônggiao ra Thái tử. Quả nhiên chỉ có cô mới có thể làm cho thái tử mê đắm như vậy.Ngao Cẩu dù chỉ là quái vật, thế nhưng rất coi trọng những người như Vy Vy. Chỉđáng tiếc. Quỷ Vương đời thứ nhất có ơn cưu mang hắn. Ơn này chỉ có thể dùng cảđời hắn, canh giữ tốt cho địa ngục, phục tùng những Quỷ Vương đời sau mới cóthể báo.

-“Thái tử phi.Người nhất định không giao người?”

-“Ngươi nghĩ ta cóhay không?”

-“Vậy thấtlễ.”

Ngao cẩu vốn đã sớm đoánđược Vy Vy sẽ không chịu dẫn hắn tới chỗ Thái tử. Trận chiến này không thểkhông đánh. Thế nhưng dù gì Thái tử phi cũng là mới gia nhập Quỷ giới hơn mộttháng. Hắn nhiên chưa thế học hết mọi chiêu thức. Ngao Cẩu khẽ hừ một cái trongbụng. Chiếc đuôi rồng ve vẩy. Thái tử phi đường đường là người thái tử hết mựcyêu thương. Làm sao có thể kém cỏi như vậy. Nếu đã như thế, hôm nay Ngao cẩuquả thật muốn xem xem, rốt cuộc Thái Tử Phi của Quỷ giới rốt cuộc bản lĩnh tớiđâu.

Ngao cẩu bắt đầu xuấtchiêu. Con mắt thứ 3 mọc ra ở cái đầu chính giữa. Trước đây Vy Vy có đọc quatài liệu về Ngao Cẩu. Bây giờ cũng may có thể mang ra dùng. Con mắt thứ 3 cũngđược dùng tới. Lần này chắc hẳn Ngao Cẩu muốn cùng cô đấu một trận ra trò.

-“Khoan đã.”Vy vy lên tiếng.

-“Có chuyện gì?Chẳng lẽ Thái Tử Phi muốn giao người?”

-“Chuyện này tấtnhiên không xảy ra. Ta chỉ muốn chắc chắn. Chỗ này không tiện đánh nhau. Sẽ gâyra thương tổn cho người vô tội.”

-“Thái tử phi quảthật nhân từ. Ác Quỷ nhân từ âu cũng là chuyện tốt. Vậy theo ta vào không gianảo.”

-“Không gianảo?”

Ngao cẩu đưa vuốt tátmột cái vào không khí. Ngay sau đó, không khí rách ra như một tờ giấy. Vết ráchnhanh chóng mở rộng ra, bên trong là không gian ẩm ướt tối đen, có phần ghê.Ngao Cẩu nhanh chóng nhảy vào. Vy Vy cũng bước theo. Bước vào rồi, cô mới biết.Đứng bên ngoài nhìn vào đây so với đứng trong này, quả thật như đang ngắm nhìnmột bức tranh đẹp đẽ. Cảnh vật ở đây còn kinh khủng hơn nhìn từ bên ngoàinhiều. Mùi ẩm mốc hôi thối làm Vy Vy như muốn nôn thốc ra. Xương người chôn vùidưới đất như thể tích tụ lâu năm. Vy Vy thiếu điều muốn đâm đầu lao ra ngoài.Thế nhưng lòng tự trọng không cho phép cô làm như thế. Đường đường là vợ tháitử, chạy trốn thì đâu còn chút uy danh?

Ngao Cẩu không nói thêmgì, lao vào Vy Vy. Vy Vy lập tức lôi từ không khí ra chiếc roi da mà Ken tặngcho cô. Ken bảo là vợ của cậu chẳng lẽ không có vũ khí sao. Chiếc roi vun vútlao trong không khí, đánh vào những điểm trọng yếu trên cơ thể Ngao cẩu. Chiếcroi như liếm lấy da thịt Ngao cẩu. Hắn có phần ngạc nhiên. Roi Vương Ma? Chẳngphải đây là chiếc roi trong truyền thuyết của Quỷ Hậu đời thứ 3 sao? Chiếc roinày Ngao Cẩu đã có lần được diện kiến. Lúc Quỷ Giới đánh nhau với Thiên giới,chính chiếc roi này đã đả thương Zeus. Bây giờ nằm trong tay Thái tử phi, côlại còn có thể điều khiển nó nhuần nhuyễn như vậy quả thật không đơn giản.

Ngao Cẩu tránh né nhữnglần quất tới tới tấp của Roi Vương Ma. Bờm rắn bắt đầu uốn ** ma mị. Ngao Cẩuđồng nhất ngoác 3 chiếc mõm rộng tới mức có thể nuốt chửng Vy Vy ra, phả càongười cô thứ khí màu xanh.

Có độc. Quả nhiên những gìtrong sách ghi đều không ngoa. Sách cũng có đề cập tới cách thu phục Ngao Cẩu.Thế nhưng người sử dụng được chiêu thức đó cần phải rất thông minh, hơn nữa cònphải có duyên.

Roi Vương Ma trước đâyvốn là bảo vật của Vương Hậu đời thứ 3. Bà cũng đã từng khuất phục Cerberus nổidanh. Đã đến nước này đành phải liều thôi. Vy Vy lẩm nhẩm dùng phép thu nhỏ RoiVương Ma, quấn tròn thành một chiếc tiêu nhỏ. Chiếc tiêu màu đen long lánh,chạm trổ tinh xảo. Vy Vy đưa lên môi, bắt đầu thổi.

Ngao Cẩu ngay lúc nhìn thấyVương Ma tiêu đã biết chuyện không ổn. Hắn gầm lên, lửa trong miệng phun rahòng thiêu đốt Vy Vy. Vương Ma Tiêu đã một lần thu phục hắn, lần này hắn nhấtđịnh phải cẩn trọng.

Âm thanh từ Vương MaTiêu phát ra ma mị, lẩn khuất. Có chút gì đó bi ai, lại có chút gì đó hoan hỉ.Bản nhạc này tuyệt nhiên không giống bản nhạc đầy thị uy trước đây Quỷ Hậu đờithứ 3 dùng. Thế nhưng giai điệu chỉ có hơn chứ không kém. Ngao Cẩu dù đã phongbế, không để cho lọt vào tai một chút âm điệu nào, nhưng giai điệu lúc cứngcáp, lúc mềm mỏng công kích hắn tới mức đầu óc bắt đầu gai gai. Ngao Cẩu gầmlên, vung đuôi rồi về phía Vy Vy. Bờm rắn độc cũng hung hăng lao tới nhằm đoạtlấy Vương Ma Tiêu. Thế nhưng Vy Vy không phải hạng vừa. Kinh nghiệm bao năm họcvõ giúp cô nhẹ nhàng tránh né. Giai điệu từ chiếc tiêu bắt đầu dồn dập. NgaoCẩu ngày càng trở nên điên cuồng. Hắn như muồn lao tới nhai nát đầu Vy Vy nhưnglại không thể. Vừa tới gần đã bị giai điệu làm cho choáng váng. Đầu óc Ngao Cẩukhông phải chịu đau đớn hành hạ tới mức rệu rã như lúc bị Quỷ Hậu đời thứ 3 thuphục, thế nhưng giai điệu len lỏi, vuốt ve lấy từng sợi thần kinh trong đầu quảnhiên có tác dụng. Ngao Cẩu bắt đầu kiệt sức. Vy vy cũng bắt đầu nhẹ nhàng lạigiai điệu. Cuối cùng kết thúc bằng một thanh âm cao vút, biến Ngao Cẩu thànhmột chú chó nhỏ, vốn là hình dạng ngoan hiền của Ngao Cẩu. Vy Vy lúc này mớimừng rỡ. Không ngờ giai điệu cô sáng tác ra lại có thể lợi hại đến như vậy. Chúchó nhỏ được Vy vy bế trong lòng, cơ hồ không thể cử động được nữa. Vy vy hí hửng,dùng Roi Vương Ma rạch một đường trong không khí, từ đó bước ra Trần giới thânyêu, ra sức hít thử lấy không khí trong lành.

Đọc Truyện Ác Quỷ Bên Em

Vừa ra tết, Vy Vy đã tấtbật đến lớp. Vì là năm cuối cấp nên thời kì học kì hai rất vất vả. Chuyện chọntrường không có gì lăn tăn. Vy vy quyết định nghe theo ba mẹ thi vào ngành Kinhtế đối ngoại, sau này về công ty ba làm việc. Gì thì gì, dù là nữ nhân của Quỷcũng phải kiếm tiền mà sống. Vy Vy có chết cũng không thể uống máu mà sống,cũng không thể dùng phép biến giấy thành tiền như Ken, cái này chẳng khác gìlừa đảo. Ken bị Vy Vy cấm ra ngoài, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng sau đó cũng phảingoan ngoãn ở nhà đề phòng bị Quỷ Vương đánh hơi được.

-“Vy Vy.” Vừatới lớp, My My khều khều Vy Vy, mắt hấp háy cười.

-“Sao thế?”

-“Để Ken ở nhàkhông sợ cậu ta phát chán àk?”

-“Chán cũng phảichịu thôi. Ra về sẽ mua sô cô la cho cậu ta”

Vy Vy cười cười nhúnvai. Từ hôm valentine tới giờ, ngày nào Ken cũng ý ới đòi ăn sô cô la. Lúc đầucòn kén chọn bắt Vy Vy làm, sau đó Vy Vy bảo không làm nữa, mua về mà không ănthì từ nay cấm tiệt. Thế nên cậu ta bây giờ đành ngậm ngùi ăn sô cô la Vy Vymua về. Nhưng dù sao cũng phải nể phục Ken. Dáng người ác quỷ quả thật là mêhoặc lòng người. Mặc dù ăn không ít sô cô la nhưng tuyệt nhiên không hề béolên. Về điểm này phải thừa nhận là Vy Vy rất khâm phục.

Ngày hôm đó là ngày màthời tiết trở nên kì lạ nhất trog đời Vy Vy. Sáng sớm rõ ràng là trời rấttrong. Đến một chút mây cũng không có. Thế nhưng đến trưa, mây ở đâu đã ùn ùnkéo đến. Nhà trương vốn dĩ cho rằng đây chỉ là một trận mưa nhỏ thôi. Thế nêncác buổi học vẫn diễn ra bình thường. Sau giờ ăn, Vy Vy vừa về tới cửa lớp đãgặp ngay một người, phải nói là người mà cô bây giờ ngại gặp gỡ nhất.

Luke hình như đến tìmcô. Cứ ngó nghiêng vào trong lớp. Sau đó như ra chiều thất vọng, định quay đi.Vy Vy lúc đó trên miệng đang gặm dở cây xúc xích, thấy Luke quay lại kinh ngạckhi thấy mình, lập tức đến nhai cũng không muốn nữa. Thật mất mặt quá. Hìnhtượng của Vy Vy có lẽ sụp đổ ghê gớm lắm. Đường đường là thiên kim đại tiểuthư, thế mà lại ăn uống như thế này.

-“Vy Vy.” Lukedường như không để ý đến khuôn mặt Vy Vy đang chuyển hồng, cất tiếng gọi. Cậuchàng có vẻ đỡ hơn lần gặp gần đây nhất. Ít ra thì đã có phần chăm chút bảnthân rồi.

-“Ơ. Anh tới tìm aihả????”

-“Tất nhiên là tìmem. Vy Vy. Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện.”

Sân cỏ sau trường luônlà nơi lí tưởng để nói chuyện. Nơi này vốn dĩ là nơi Vy Vy thường lui tới lúcbuồn. Cũng ít người ra đây, thế nên chỗ này trước kia thường được trưng dụnglàm chỗ nghỉ trưa cho Vy Vy với My My. Vừa ra đến sau trường, Luke đã đem ánhmắt ảo não nhìn Vy Vy.

-“Vy Vy. Em thật sựnhẫn tâm như vậy àk?”

-“Luke. Chuyện nàyem thật lòng xin lỗi. Thế nhưng nếu tiếp tục, em thật lòng sẽ rất áy náy vớianh.”

-“Anh không cầnbiết. Vy Vy. Có phải là em giận anh chuyện gì? Trước đó còn rất vui vẻ với anhmà?”

-“Không phải. Luke.Đừng nói chuyện này nữa được không? Em đã có người khác rồi. Thật đấy. Nếu cóthể, chúng ta có thể làm bạn không?”

-“Không thể. Vy Vy.Đừng lừa anh. Anh biết em chỉ lừa anh thôi.”

-“Luke. Anh đừngnhư thế…”

Nhìn thấy Luke đau lòngvì mình như thế, Vy Vy quả thật có chút không đành lòng. Luke thực chất là mộtngười tốt. Đối xử Vy Vy cũng rất tốt. Chỉ có điều, Dù Vy Vy có tình cảm với cậuta, chưa chắc cậu ta đã yêu Vy Vy chứ không pphair là yêu đôi mắt giống vớingười cũ. Luke định mở miệng nói gì đó. Thế nhưng đúng lúc đó đã xảy ra mộtchuyện khiến cậu ta sau này Vy Vy mãi mãi không thể biết.

Bóng mây đen bất chợtxao động khôn cùng. Cứ như có một vòi rồng cuộn tròn lấy mây đen, xoáy nó thànhvòng xoáy. Bụi bay mù mịt, Đất dưới chân Vy Vy bắt đầu rùng chuyển. Lát sau, VyVy đã biết chó chuyện gì xảy ra. Lúc trước vừa về tới nhà, Ken đã tống cho Vy Vymột loạt những cuốn sách dày cộp ghi lại nhưng cách đối phó với những thứ quáivật nguy hiểm của địa ngục. Khi đó Vy Vy quả thật không thể hiểu. Thế nhưng Kenmột mực bắt cô nghiên cứu những thứ đó, còn bắt cô học thuộc một đống nhưng câuthần chú khó nhằn. Tới bây giờ thì Vy vy mới hiểu. Ken biết thế nào cái thứquái vật đang gầm gừ nhô lên từ từ từ dưới đất lên kia sẽ tới tìm cô. Ken hẳnsợ cô không biết cách đối phó sẽ không thể an toàn về với cậu. Luke bên cạnhnhìn con quái vật với đôi mắt mở to kinh hãi. Cậu ta run lẩy bẩy ngã xuống, đưangón tay run rẩy chỉ vào con quái vật với đôi mắt đỏ lòm bây giờ đã gần hiện rahết, ý chừng muốn hỏi Vy Vy đó là cái giống gì nhưng lại không thể mở miệng. VyVy ngao ngán nhìn cậu chàng. Quả thật lúc đó cô có chút kinh hãi. Nếu khôngnhìn thấy hình ảnh của nó ở trong những cuốn sách đó, cô hẳn cũng như cậu ta,chỉ có điều, không phải là sợ đến nỗi không nhìn thấy cái bảng lủng lẳng trêncổ nó chứ? Chiếc bảng màu đỏ máu, nổi lên nhưng con chữ xương xẩu, lúc ẩn lúc hiệnqua lớp bờm của con quái vật đó, lúc nó vừa xuất hiện, Vy Vy đã nhanh chóngnhìn qua xác định xem có phải như cô nhìn thấy hay không. Quả nhiên, trí thôngminh với chỉ số IQ 150 không lừa cô. Cái bảng to bằng bàn tay ghi rất rõ

“Chó ngao 3 đầuCerberus”

Vy Vy lắc đầu ngao ngán.Cớ sao cái tên Luke đang lắp bắp không nên lời kia không ngất đi cho rồi. Cứ ởđó chỉ trỏ. Vy Vy tiện tay vung lên, nhanh chóng dùng phép làm cho hắn ta ngấtđi.

-“Phư… phư…”

Con chó thở ra phì phò,ư ử như hát trong họng. Vy Vy đứng trước nó có phần kinh hãi. Con chó màu đen,6 con mắt đỏ lòm chăm chú nhìn Vy Vy. Dù gì cô cũng là con dâu Quỷ Vương, nhấtthời nó không thể vừa gặp đã mạo phạm. 3 chiếc đầu của con chó lắc lư, lôngtrên người nó dài nhưng bết lại. Nếu nhìn kĩ còn có thể thấy, thứ làm lông conchó đó bết lại không đơn giản chỉ là bùn, nó còn là máu. Rất nhiều máu.

Vy Vy nhanh chóng trởlại với thái độ lạnh lùng không mấy sợ hãi. Vốn dĩ làm gì có thứ gì làm cho côcó thể sợ. Cho dù Ngao Cẩu cũng thật đáng sợ, thế nhưng Vy Vy đã sớm biết, muốntrở thành vợ của Ken, những thứ như thế này cô không những phải quen nhìn màcòn phải khống chế được chúng.

Con chó ngao đưa ánh mắtnhìn Vy Vy. Hình như nó có phần cảnh giác. Vy Vy cũng không thể manh động. Ngaocẩu vốn là thứ quái vật thông minh. Vy vy bây giờ một thân một mình, tuyệtnhiên đành tự lực cánh sinh. Thế nhưng chỉ mới trở thành quỷ hơn một tháng. Erằng đối phó với quái vật cạnh giữ cổng địa ngục Có phần không tương xứng. Dùtrước nay những ai trở thành con dâu Quỷ Vương, đã đeo vào tay chiếc nhẫn ÁcMa, sau này tất sẽ trở thành hùng mạnh để có thể phò trợ Quỷ Vương, thế nhưngchỉ mới hơn một tháng, hiển nhiên những gì Vy Vy học được vẫn còn rất ít. Bâygiờ Vy Vy mới thấy có chút chút hối hận. Viết thế này ngày đên bắt Ken dạy hếtcho cô những tuyệt xảo của cậu cho rồi. Đang lúc Vy Vy bối rối không biết làmthế nào, Ngao cẩu lên tiếng.

-“Thái tửPhi.”

Vy Vy kinh ngạc nhìn.Ngao Cẩu tuyệt nhiên không mở miệng. Tiếng nói như truyền ra từ đất dưới chân.Rất xa vời nhưng lại cũng rất gần. Từng con chữ Vy Vy đều nghe rõ. Gọi Vy Vy làThái tử Phi. Nhất định là Quỷ Vương đã ra lệnh sắc phong Ken lên làm Thái tửđịa ngục. Nếu như Ken nghe thấy tin này ắt hẳn không mấy hài lòng.

-“Ngươi tới là đểtìm người?”

-“Đúng. Thái tử phiquả thật thông minh.”

-“Người ngươi cầntìm, đáng tiếc, ta không thể giao ra.”

-“Thái tử phi. Đừngnên ôm hoạ vào mình.”

-“Hoạ này quả thậtta rất thích.”

Ngao Cẩu không nói gìnữa, đưa mắt đánh giá Vy Vy. Thái tử phi quả nhiên quật cường. Nhất định khônggiao ra Thái tử. Quả nhiên chỉ có cô mới có thể làm cho thái tử mê đắm như vậy.Ngao Cẩu dù chỉ là quái vật, thế nhưng rất coi trọng những người như Vy Vy. Chỉđáng tiếc. Quỷ Vương đời thứ nhất có ơn cưu mang hắn. Ơn này chỉ có thể dùng cảđời hắn, canh giữ tốt cho địa ngục, phục tùng những Quỷ Vương đời sau mới cóthể báo.

-“Thái tử phi.Người nhất định không giao người?”

-“Ngươi nghĩ ta cóhay không?”

-“Vậy thấtlễ.”

Ngao cẩu vốn đã sớm đoánđược Vy Vy sẽ không chịu dẫn hắn tới chỗ Thái tử. Trận chiến này không thểkhông đánh. Thế nhưng dù gì Thái tử phi cũng là mới gia nhập Quỷ giới hơn mộttháng. Hắn nhiên chưa thế học hết mọi chiêu thức. Ngao Cẩu khẽ hừ một cái trongbụng. Chiếc đuôi rồng ve vẩy. Thái tử phi đường đường là người thái tử hết mựcyêu thương. Làm sao có thể kém cỏi như vậy. Nếu đã như thế, hôm nay Ngao cẩuquả thật muốn xem xem, rốt cuộc Thái Tử Phi của Quỷ giới rốt cuộc bản lĩnh tớiđâu.

Ngao cẩu bắt đầu xuấtchiêu. Con mắt thứ 3 mọc ra ở cái đầu chính giữa. Trước đây Vy Vy có đọc quatài liệu về Ngao Cẩu. Bây giờ cũng may có thể mang ra dùng. Con mắt thứ 3 cũngđược dùng tới. Lần này chắc hẳn Ngao Cẩu muốn cùng cô đấu một trận ra trò.

-“Khoan đã.”Vy vy lên tiếng.

-“Có chuyện gì?Chẳng lẽ Thái Tử Phi muốn giao người?”

-“Chuyện này tấtnhiên không xảy ra. Ta chỉ muốn chắc chắn. Chỗ này không tiện đánh nhau. Sẽ gâyra thương tổn cho người vô tội.”

-“Thái tử phi quảthật nhân từ. Ác Quỷ nhân từ âu cũng là chuyện tốt. Vậy theo ta vào không gianảo.”

-“Không gianảo?”

Ngao cẩu đưa vuốt tátmột cái vào không khí. Ngay sau đó, không khí rách ra như một tờ giấy. Vết ráchnhanh chóng mở rộng ra, bên trong là không gian ẩm ướt tối đen, có phần ghê.Ngao Cẩu nhanh chóng nhảy vào. Vy Vy cũng bước theo. Bước vào rồi, cô mới biết.Đứng bên ngoài nhìn vào đây so với đứng trong này, quả thật như đang ngắm nhìnmột bức tranh đẹp đẽ. Cảnh vật ở đây còn kinh khủng hơn nhìn từ bên ngoàinhiều. Mùi ẩm mốc hôi thối làm Vy Vy như muốn nôn thốc ra. Xương người chôn vùidưới đất như thể tích tụ lâu năm. Vy Vy thiếu điều muốn đâm đầu lao ra ngoài.Thế nhưng lòng tự trọng không cho phép cô làm như thế. Đường đường là vợ tháitử, chạy trốn thì đâu còn chút uy danh?

Ngao Cẩu không nói thêmgì, lao vào Vy Vy. Vy Vy lập tức lôi từ không khí ra chiếc roi da mà Ken tặngcho cô. Ken bảo là vợ của cậu chẳng lẽ không có vũ khí sao. Chiếc roi vun vútlao trong không khí, đánh vào những điểm trọng yếu trên cơ thể Ngao cẩu. Chiếcroi như liếm lấy da thịt Ngao cẩu. Hắn có phần ngạc nhiên. Roi Vương Ma? Chẳngphải đây là chiếc roi trong truyền thuyết của Quỷ Hậu đời thứ 3 sao? Chiếc roinày Ngao Cẩu đã có lần được diện kiến. Lúc Quỷ Giới đánh nhau với Thiên giới,chính chiếc roi này đã đả thương Zeus. Bây giờ nằm trong tay Thái tử phi, côlại còn có thể điều khiển nó nhuần nhuyễn như vậy quả thật không đơn giản.

Ngao Cẩu tránh né nhữnglần quất tới tới tấp của Roi Vương Ma. Bờm rắn bắt đầu uốn ** ma mị. Ngao Cẩuđồng nhất ngoác 3 chiếc mõm rộng tới mức có thể nuốt chửng Vy Vy ra, phả càongười cô thứ khí màu xanh.

Có độc. Quả nhiên những gìtrong sách ghi đều không ngoa. Sách cũng có đề cập tới cách thu phục Ngao Cẩu.Thế nhưng người sử dụng được chiêu thức đó cần phải rất thông minh, hơn nữa cònphải có duyên.

Roi Vương Ma trước đâyvốn là bảo vật của Vương Hậu đời thứ 3. Bà cũng đã từng khuất phục Cerberus nổidanh. Đã đến nước này đành phải liều thôi. Vy Vy lẩm nhẩm dùng phép thu nhỏ RoiVương Ma, quấn tròn thành một chiếc tiêu nhỏ. Chiếc tiêu màu đen long lánh,chạm trổ tinh xảo. Vy Vy đưa lên môi, bắt đầu thổi.

Ngao Cẩu ngay lúc nhìn thấyVương Ma tiêu đã biết chuyện không ổn. Hắn gầm lên, lửa trong miệng phun rahòng thiêu đốt Vy Vy. Vương Ma Tiêu đã một lần thu phục hắn, lần này hắn nhấtđịnh phải cẩn trọng.

Âm thanh từ Vương MaTiêu phát ra ma mị, lẩn khuất. Có chút gì đó bi ai, lại có chút gì đó hoan hỉ.Bản nhạc này tuyệt nhiên không giống bản nhạc đầy thị uy trước đây Quỷ Hậu đờithứ 3 dùng. Thế nhưng giai điệu chỉ có hơn chứ không kém. Ngao Cẩu dù đã phongbế, không để cho lọt vào tai một chút âm điệu nào, nhưng giai điệu lúc cứngcáp, lúc mềm mỏng công kích hắn tới mức đầu óc bắt đầu gai gai. Ngao Cẩu gầmlên, vung đuôi rồi về phía Vy Vy. Bờm rắn độc cũng hung hăng lao tới nhằm đoạtlấy Vương Ma Tiêu. Thế nhưng Vy Vy không phải hạng vừa. Kinh nghiệm bao năm họcvõ giúp cô nhẹ nhàng tránh né. Giai điệu từ chiếc tiêu bắt đầu dồn dập. NgaoCẩu ngày càng trở nên điên cuồng. Hắn như muồn lao tới nhai nát đầu Vy Vy nhưnglại không thể. Vừa tới gần đã bị giai điệu làm cho choáng váng. Đầu óc Ngao Cẩukhông phải chịu đau đớn hành hạ tới mức rệu rã như lúc bị Quỷ Hậu đời thứ 3 thuphục, thế nhưng giai điệu len lỏi, vuốt ve lấy từng sợi thần kinh trong đầu quảnhiên có tác dụng. Ngao Cẩu bắt đầu kiệt sức. Vy vy cũng bắt đầu nhẹ nhàng lạigiai điệu. Cuối cùng kết thúc bằng một thanh âm cao vút, biến Ngao Cẩu thànhmột chú chó nhỏ, vốn là hình dạng ngoan hiền của Ngao Cẩu. Vy Vy lúc này mớimừng rỡ. Không ngờ giai điệu cô sáng tác ra lại có thể lợi hại đến như vậy. Chúchó nhỏ được Vy vy bế trong lòng, cơ hồ không thể cử động được nữa. Vy vy hí hửng,dùng Roi Vương Ma rạch một đường trong không khí, từ đó bước ra Trần giới thânyêu, ra sức hít thử lấy không khí trong lành.

Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Ở dưới Tiểu Thanh mãnh liệt yêu cầu, ba người ngay cả vùng núi cũng chưa rời khỏi, Tiểu Thanh tìm chỗ, hoàn thành quá trình nhận chủ.

Nhìn lòng bàn tay lại có thêm một đạo hồn ấn, Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười khổ.

“Các ngươi có tính toán gì không?” Diệp Thiếu Dương nhìn huynh muội hai người, hỏi.

Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Có ý tứ gì, anh là lão đại của bọn em, tự nhiên là đi theo anh, giúp anh hàng yêu trừ ma.”

Diệp Thiếu Dương chưa nói gì, bên cạnh có thêm hai xà yêu ngàn năm làm bảo tiêu, phong cách là phong cách, chỉ là cảm giác là lạ.

Rời khỏi vùng núi, ở bên ngoài cảnh khu, Diệp Thiếu Dương tìm được một chiếc xe dù đón khách, sau một phen cò kè mặc cả, lên xe trở lại nhà ga nội thành, lúc mua vé mới phiền toái –hai người này không có chứng minh thư, cho dù bọn họ dùng yêu thuật biến ra hai cái, cũng không có cách nào mô phỏng ra tin tức chống làm giả bên trên.

“Bằng không ta thôi miên người soát vé, nhân cơ hội lên xe?” Tiểu Thanh đề nghị.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu. “Cái này tuyệt không được, cậu phải biết, hành tẩu ở nhân gian, nhất định phải tuần hoàn quy củ nhân gian, không đến dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, không được vận dụng yêu lực.”

Tiểu Thanh bất mãn nói: “Lúc này còn chưa đến vạn bất đắc dĩ sao?”

“Đương nhiên chưa tới.”

Diệp Thiếu Dương đứng ở một góc đại sảnh bán vé, cân nhắc thế nào giải quyết vấn đề này, lúc này một người ghé lên, hỏi hắn có phải không mua được vé hay không, mình có biện pháp mua hộ.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lúc này mới biết đã gặp cò trong truyền thuyết, sau một phen mặc cả, cò cầm tiền rời đi, chỉ qua một lúc đã cầm hai vé về Thạch Thành tới, in trên mệnh giá cũng không biết là tên của ai.

Đem vé cầm ở trong tay, Diệp Thiếu Dương mới cảm thấy nhóm người này thần thông quảng đại, nói bên trong không có người, quỷ mới tin. Ngẩng đầu nhìn vị đại thúc thấp lè tè kia, hỏi: “Đại thúc, vì sao làm nghề này?”

Đại thúc sửng sốt, cười nói: “Kiếm tiền thôi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu ngươi là không đủ cơm ăn, hoặc là trong nhà cần dùng tiền gấp, làm một đoạn thời gian có thể lý giải, trường kỳ làm như vậy mà nói không tốt đâu, vẫn là sớm đổi nghề.”

Đại thúc không nể mặt đến, hỏi: “Vì sao?”

“Giảm âm đức.” Diệp Thiếu Dương thở dài, bỏ lại đại thúc còn đang sững sờ, mang theo Tiểu Thanh Tiểu Bạch đi hướng nhà chờ.

Nửa đường Tiểu Bạch hỏi: “Lão đại, làm cò thật sự giảm âm đức sao?”

“Cái này còn giả? Dựa vào bản lãnh kiếm tiền, tuy giàu mà không ác. Phàm là tất cả dựa vào tổn hại ích lợi người khác kiếm tiền, thiện căn bị hao tổn, đều sẽ giảm âm đức, nếu bị pháp luật dương gian xử lý còn tốt, nếu thoát chế tài, sau khi đến âm ty, người như thế không tính là đại ác, sẽ không bị phạt, cũng không ảnh hưởng luân hồi, nhưng kiếp sau phúc lộc giảm bớt, nghèo khổ cả đời, mất nhiều hơn được.”

Cò mua cho bọn họ là xe lửa tốc hành, sau khi lên xe không đến hai giờ đã về đến Thạch Thành.

Từ nhà ga đi ra, Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, tìm kiếm Tiểu Mã, kết quả một chiếc xe đứng ở xa xa hướng hắn nhấn còi, thời điểm Diệp Thiếu Dương đi qua, cửa xe cũng mở ra, một mỹ nữ mặc đồ trắng váy hoa văn nhỏ, dáng người cao gầy hướng hắn nhẹ nhàng phất phất tay.

Chu Tĩnh Như! Diệp Thiếu Dương cười đi qua.

“Rốt cuộc đã trở lại.” Chu Tĩnh Như đánh giá cao thấp hắn, trong giọng nói mang theo một tia oán khí nhàn nhạt.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Sao là em ở đây?”

Chu Tĩnh Như liếc hắn một cái.”Anh không muốn gặp em?”

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay.

“Là Tiểu Mã nói, nói anh sắp trở lại, sau đó hẹn mọi người đi khách sạn chờ, em vừa lúc ở phụ cận nơi này, liền lái xe tới đón anh.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu. “Có thể để Chu đại tiểu thư tự mình lái xe tới đón, quá vinh hạnh rồi.”

“Đừng lải nhải nữa, lên xe đi.”

Đây rõ ràng chính là hai cô nương bạn trẻ ở nông thôn vào thành phố, không có bộ dáng yêu quái trong tưởng tượng của mình nên có. Chu Tĩnh Như có chút hỗn độn.

Đã lâu không gặp, vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi thực gặp mặt, Chu Tĩnh Như bỗng nhiên lại không muốn nói, chỉ cần có thể cảm giác được hắn ở bên người, loại cảm giác này đã rất tốt.

Khách sạn đặt ở là một quán cơm đặc sản, mặt tiền không lớn, sau khi xuống xe, Chu Tĩnh Như ở phía trước dẫn đường, đi hướng phòng.

“Không đúng!” Tiểu Thanh đột nhiên đứng lại, hai mắt dựng thẳng, trên mặt hiện ra biểu cảm khủng bố, không ngừng khụt khịt cái mũi.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, có thể khiến một xà yêu ngàn năm cảm thấy sợ hãi, sẽ là cái gì? Lập tức lấy ra một nắm tiền Ngũ Đế, giật giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Ta cảm giác được, có…” Lời còn chưa dứt, một con chó lông vàng to xác từ góc nhà lon ton chạy đến, hướng bọn họ phe phẩy cái đuôi.

Tiểu Thanh ‘oa’ một tiếng kêu to, thế mà lại nhảy tới trong lòng Diệp Thiếu Dương, hai tay ôm chặt bờ vai của hắn, run rẩy.

Một màn này, khiến Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, không biết làm sao.

Ông chủ nghe tiếng chạy tới, không ngừng xin lỗi, đem chó dắt đi.

“Ngươi mau xuống!” Bị Diệp Thiếu Dương quát lớn, Tiểu Thanh mới từ trên người mình xuống. Diệp Thiếu Dương vẻ mặt xui xẻo, tuy đối phương chỉ mười mấy tuổi, nhưng dù sao cũng là nam sinh, bị hắn dùng tư thế vừa rồi ôm, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, mấu chốt còn bị người ta thấy được, người ta sẽ nghĩ như thế nào?

“Ngươi… Sợ chó?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, khó có thể tin hỏi.

Tiểu Thanh liên tục gật đầu. “Sợ sợ, chó nào cũng sợ.”

“Cái này… Ngươi là xà yêu ngàn năm đó, thế mà lại sợ chó?” Diệp Thiếu Dương quả thực say.

Tiểu Bạch ở một bên giải thích: “Lão đại anh không biết, anh trai em lúc còn nhỏ, ừm… Hơn một ngàn năm trước đi, lúc còn chưa thành yêu, từng bị một con chó cắn, có bóng ma tâm lý, từ đó về sau chỉ sợ chó.”

Giết ta đi! Chuyện hơn ngàn năm trước, đến bây giờ còn canh cánh trong lòng, Diệp Thiếu Dương thật sự tìm không thấy lời nào để hình dung.

“Ha ha, đứa nhỏ này quá ngố rồi, không chịu nổi.” Chu Tĩnh Như che miệng, cười run rẩy hết cả người.

Tiểu Thanh xấu hổ đỏ mặt gấp bội nói: “Ta đây là một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”

Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán, nhìn hắn một cái nói: “Bản thân ngươi là rắn đó.”

Ở trong phòng, Diệp Thiếu Dương gặp được Tạ Vũ Tình, vừa gặp mặt, đã bị cô nàng có khuynh hướng bạo lực này nện vào ngực một quyền, để trút oán hận không dẫn cô cùng đi đối phó Tu La quỷ mẫu, trách cứ và đe dọa hắn đủ điều một phen.

“Hai kẻ này chính là xà yêu?” Tạ Vũ Tình nghiêng đầu đánh giá hai huynh muội Tiểu Thanh, đã sớm nghe Tiểu Mã giới thiệu tình huống, cô đã sớm muốn xem xem xà yêu bộ dáng thế nào, không ngờ lại là hai kẻ ngố còn chưa trưởng thành, lập tức kéo đến bên người, véo khuôn mặt. “Ai da thật dễ thương, mau tới để tỷ tỷ véo một cái.”

Huynh muội hai người rất khó chịu, nhưng biết là bạn của Diệp Thiếu Dương, cũng không tiện phát tác, chỉ có thể thành thành thật thật thừa nhận cô tra tấn.

Đọc Truyện: Đô Thị Quỷ Vương

Tác giả: Nguyễn Tuấn Phong STV ( 100% VN ) Chương 138: Con chó mực !

Trước cửa một quán bar nhỏ , nơi đó tụ tập mấy chục thanh niên to lớn trai tráng lai láng . Từ Châu Âu đến Châu Á , Châu Phi đến Bắc Mỹ tất cả đều có .

Abid kẻ người Châu Phi mà Thu Phong chú ý nhất đang đứng sừng sững trước mặt Thu Phong như đạng chờ gì đó .

Chỉ mới hai tháng không gặp Thu Phong cảm nhận được sự ổn trọng hơn hẳn trong con người của Abid , một người suốt ngày ở trong một cái dinh thự để làm một tên bảo vệ quèn thì chẳng bao giờ có thể khá hơn nổi .

Không ra ngoài không tiếp xúc thì cuộc sống cứ như cầm tù vậy , chẳng ngộ ra được thứ gì , không vươn trãi cũng chẳng nhận ra được cái gì .

. . . . . . .

” Mục đích sống của tôi là gì ? Tôi đang làm cái gì đây ? Cứu rỗi quốc gia này sao ? Cứu rỗi những con người cùng cực này sao ?

Đây là đang sống sao ? Một thế giới tôi chẳng biết rõ về nó . . . tôi đang cố làm cái gì vậy ?

Tạo ra chết chóc để giải quyết mọi thứ sao ? Tôi . . . tôi . . . tôi giết hết tất cả họ rồi . . . A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A “

Một tiếng hét lớn vang lên giữa một đêm trăng máu .

Một hình ảnh , một con người quỳ gối trước hàng đống xác chết hiện lên .

Một người mặc một bộ giáp kì quái màu đen trên tay cầm một thanh trường kiến dài hơn một mét hình đầu lâu .

Quay lại kỹ hơn để nhìn thì gương mặt hắn ta toàn vết máu nhưng hiển nhiên lại không có một vết thương nào . Gương mặt ấy thập phần thân quen với chúng ta , một gương mặt khôi ngô nhưng không đẹp trai mà lại mang cho người nhìn một cảm giác mạnh mẽ khó tả .

Gương mặt ấy chính là gương mặt của Thu Phong .

Lúc này Thu Phong không biết tại sao anh lại ở đây , anh không biết mình đang làm cái gì . Trên tay anh có máu , trên tay anh có kiếm , trước mặt anh là vô số xác chết còn nóng hổi .

Ở đây ngoài anh ra dường như chẳng còn ai sống . Vậy ? Ai giết những người này ?

” Tại sao ? Tại sao ? Tôi đã làm gì ? Tôi làm gì họ . . . “

Ánh mắt Thu Phong lúc này trở nên điên dại , hai tròng trắng của anh từ lúc nào đã giăng đầy tơ máu . Gương mặt anh không biết là khóc hay cười mà trở nên quái dị , đó không phải là biểu cảm của anh .

Giờ khắc này Thu Phong cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu lên nhìn chằm chằm vào nó .

Một thanh kiếm cực kì bén , vẻ bóng loáng của nó không thể bị giấu đi bởi những vệt máu loang lổ trên thân kiếm .

Khẽ lau nhẹ vết máu trên thanh kiếm đi , nhìn vào nó Thu Phong thấy hình ảnh gưởng mặt của mình phản chiếu trong đó .

” He he he he he he he . . . ! “

Một giọng cười ma quái vang lên , mà người cười không ai khác chính là Thu Phong . Mà anh lại không hề cười , anh không có cười .

Gương mặt trong thanh kiếm kia là gương mặt anh đúng mà ? Mà sao nó lại ma quái thế kia ?

Nụ cười rộng toác ra đến mang tai , đôi mắt thì trợn to lên toàn tơ máu . Anh hoàn toàn không nhận ra đây là mình .

Nhưng anh không hiểu sao anh lại cứ cười .

” He he he he he . . . chó chết . . . he he he . . .dừng lại đi . . . he he he he . . . A A A A A A A . . . he he he he . . . “

Tiếng cười lẫn tiếng la hét của Thu Phong vang lên tậng bầu trời đêm .

” A a a a a a a . . . Hực . . . phì phì phì phì . . . “

Bỗng Thu Phong bật người dậy thở hồng hộc . Khắp người anh lúc này toàn là mồ hôi , quang cảnh máu me khi nãy đã hoàn toàn biến mất .

Nhìn vào tay mình Thu Phong mới chợt nhận ra vừa rồi là mơ :

” phù . . . mơ , thì ra là mơ . . . “

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Thu Phong mơ những giấc mơ toàn máu me thế này rồi .

Người đời thường bảo giấc mơ có máu là giấc mơ xui xẻo , nhưng với anh dù gặp giấc mơ có máu hay không thì mọi chuyện vẫn bình thường . Vốn với anh từ xưa tới giờ anh chưa bao giờ xui xẻo , cũng chưa bao giờ may mắn .

Anh không tin vào sự hên xui may rủi , cũng không tin vào số phận . Bởi chính anh nắm giữ số phận của anh mà không phải là người khác .

Những giấc mơ kì quái khiến Thu Phong không thể ngủ tiếp được , anh bắt đầu rời giường bước xuống căn gác nhỏ của mình . Với tay lấy gói thuốc ở bếp cùng chiếc áo khoác sau đó Thu Phong mở cửa đi ra khỏi phòng trọ .

Lúc này nhìn vào đồng hồ kim mới chỉ đến ba giờ sáng .

” Thôi đi bộ vòng vòng một tí rồi tập sau vậy . . . “

” Tách tách ! ” – tiếng bật lửa .

Thủ thỉ một câu Thu Phong khẽ châm lửa đốt thuốc lên .

Khi anh gặp những trường hợp giống kiểu giấc mơ khi nãy nó khiến anh mệt mỏi , mà một khi mệt mỏi thì chỉ có thuốc lá mới có thể giải bày được sự mệt mỏi này của anh .

” Cốp cốp cốp . . . “

Tiếng giày của Thu Phong vang đều đều lên trong bóng đêm .

Khu ổ chuột vốn chẳng có đèn , nhưng được cái hôm nay trăng tròn lại chẳng có sương nên Thu Phong thoải mái đi vòng vòng khắp nơi .

” Cuộc đời này sẽ đi về đâu đây ? . . . Haizzzz ! “

Kéo một hơi thuốc Thu Phong ngẩng đầu lên trời than vãn về cuộc sống của mình .

” Anh Phong ? “

Bỗng trong đêm một tiếng hô vang lên .

Thấy giờ này còn có người gọi mình Thu Phong vẫn không trả lời mà quay lại đằng sau coi có ai không . Bởi cho dù không tin vào số phận nhưng vẫn tin ma a , đi đêm hôm mà có ai gọi tên mình người thì không sao gặp ma gọi là đi mút mùa .

” Tạch tạch tạch tạch . . . “

Thu Phong vừa quay đầu lại liền nghe tiếng bước chân chạy tạch tạch về phía anh .

Lúc này xuất hiện trước một anh là một thằng tiểu đệ dưới trướng anh lúc anh trở thành kẻ dưới trướng một mình Ngũ Tý .

” Chào anh Phong ! Giờ này anh chưa ngủ sao mà đứng ở đây vậy ? “

Tên tiểu đệ kia ngó nghiêng xung quanh Thu Phong coi có ai nữa không để chào luôn một thể . Điều đó cho thấy thằng cu này cũng khá biết điều khi nói chuyện với đàn anh của mình .

” Bốp ! ” – Thu Phong vỗ một cái vào đầu tên tiểu đệ một cái nói – ” Nhìn cái gì vậy ? “

” Dạ không gì . . . “

Tên tiểu đệ xoa xoa cái đầu , nói chuyện với Thu Phong mà mắt nó cứ nhìn ra phía sau .

” Ê thằng này . . . đừng làm tao sợ mày ? “

Mặt Thu Phong bắt đầu tối xầm lại , tay anh lay lay thằng cu trước mặt mình liên hồi .

Mặc dù anh không sợ ma nhưng hành động của thằng này khiến anh cảm thấy ghê ghê , nói chung là hiệu ứng quần chúng ấy . Khi một thằng sợ cả đám sợ theo .

” Soạt . . . “

Một tiếng động vang lên Thu Phong giật mình quay ra đằng sau thì thấy một con chó lông liếc ghê ngợm chắc hẳn là chó hoang đang chạy bán sống bán chết về phía này .

” Gâu Gâu ! “

” Chó . . . má . . . anh Phong anh Phong . . . “

Tên tiểu đệ hoảng sợ núp sau lưng Thu Phong run lên bần bật .

” Mày sợ chó à ? “

Thu Phong quay sang cười cười nhìn thằng tiểu đệ núp sau lưng nói .

Là một con chó bình thường , nó mặc dù có bộ lông màu đen nhưng rối bời .

Con chó bỗng chạy lại phía Thu Phong mà không làm gì cả , nó chỉ ngửi ngửi mũi giày anh rồi một hồi sau phe phẩy cái đuôi cụt của nó mà lè lưỡi ra liếm liếm vào chân Thu Phong .

” Chó ngoan . . . lại đây . . . “

” Ửm ửm “

Thu Phong cúi xuống rờ nhẹ vào đầu con chó đen , nó cảm nhận khẽ rên lên một tiếng hưởng thụ .

Sờ vào đầu nó Thu Phong mới thấy lông nó sần sùi bết lại với nhau , khỏi cần nhìn kỹ Thu Phong cũng biết cái này là vết máu cô đọng lại khiến lông nó bết như thế .

Sờ soạng lung tung người con chó một hồi Thu Phong mới thấy nó có một vết thương ở đầu , ở lưng và một đường ở má đùi .

” Súc vật . . . ! “

Thu Phong mở miệng mắng chửi một tiếng .

Chửi cái bọn gây ra cho con chó nên nông nổi này . Trước giờ Thu Phong hồi bé có ngu ngu bị dụ ăn thịt chó một lần , lần đó anh ói hết cả ra . Rồi sau này vào quân đội có huấn luyện chó , anh coi chó như anh em bạn bè vậy .

Đời anh ghét nhất mấy thằng trộm chó hoặc bọn ăn thịt chó không gớm mồm . Đừng có nói anh giả tạo mà thực sự là vậy .

Chó sinh ra để làm bạn với con người , là bề tôi tớ trung thành nhất của con người chứ không như trâu bò heo lợn sinh ra cuộc sống vốn đã ấn định cho nó làm thực phẩm cho người .

Động vật sinh ra luôn có vai trò khác nhau , dù có nói Thu Phong giả tạo cũng được . Căn bản con người tồn tại đã là một phần sai lầm của đấng tạo hóa .

Chẳng giúp ích gì được cho sự sống ngoài việc tàn phá nó , đứng đầu chuỗi thức ăn mà lại hủy đi vô số chuỗi thức ăn khác .

” Ẳng . . . “

Bực dọc Thu Phong bế hẳn con chó lên , anh không ngại bẩn cũng chẳng sợ nó cắn . Dù nó cắn lực hàm của nó chưa chắn đủ làm anh bị thương .

” Anh . . . anh Phong ? Anh tính thịt con chó hả . . . đừng ? “

” Ủa mày sợ chó mà cũng sợ nó bị thịt à ? . . . Đùa thôi chứ tao đem về nuôi , nó đang bị thương . . . “

Thu Phong quay ra sau cười nói với thằng tiểu đệ của mình .

Truyện: Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

“Bạch Mộc!” Tôn Nhất hét lên, phất tay khởi động bẩy rập trên đất, một bức tường vô hình đột nhiên dựng lên, đem chó quỷ ngăn cách bên ngoài!

Tôn Nhất vọt ra, nắm bả vai Bạch Mộc, lớn tiếng chất vấn cậu: “Em còn đứng đó làm gì! Nếu như em biến mất, anh phải làm sao hả?”

“Em sợ, lỡ tay giết nó…” Thanh âm Bạch Mộc vô cùng yếu ớt, mê man nói.

“Đồ ngốc! Dù cho chó quỷ chết, anh cũng không muốn em biến mất!” Tôn Nhất nắm tay cầm kiếm của Bạch Mộc, chăm chú nhìn cậu, giọng nói cương quyết truyền từ đỉnh đầu xuống: “Nhớ kỹ, chó quỷ có thể hung tàn hơn nhiều so với Nue, em không nên nhân từ nương tay, nếu thực sự thu phục không được thì cứ giết chết nó!”

Bạch Mộc không hiểu: “Nhưng mà, mới vừa rồi anh còn bởi vì em giết chết Nue mà tức giận? Chó quỷ này em có thể giết chết ư?”

Tôn Nhất hơi chút sững người, đưa tay ôm Bạch Mộc vào trong ngực: “Xin lỗi, mới vừa rồi là anh không đúng!”

Bên kia tường chắn, chó quỷ đặc biệt hung mãnh, ra sức đập vào bức tường vô hình, che chắn bị đụng mà thay đổi hình dạng, phát ra thanh âm binh binh!

Tôn Nhất đột nhiên quay đầu lại, phát hiện cái chắn đã nứt ra, hắn quát to một tiếng, nắm lấy tay Bạch Mộc chạy sâu vào rừng!

Chó quỷ phá vỡ lá chắn, một đường chạy đuổi theo, tốc độ cực nhanh, Tôn Nhất không kịp tránh né, bị nó đạp một cước ngã xuống đất.

“Học trưởng!” Bạch Mộc kêu lên, giơ kiếm chém tới chó quỷ.

Chó quỷ linh mẫn nhảy một cái, nhanh như gió tránh thoát!

Bốn chân nó đáp xuống đất, ngửa mặt lên trời tru dài!

“Húuu!”

Trời đất rung chuyển, lá rụng xào xạc, đàn thú trốn chạy!

Tôn Nhất thừa cơ bò dậy, con ngươi hắc diệu thạch lần nữa loé sáng, ma nhãn làm tiêu hao rất nhiều sức lực, mà hắn lại không cách nào hoàn toàn kiểm soát, sức lực toàn thân tích tắc bị hút sạch, loạng choạng, té ngã trên đất.

“Học trưởng!” Bạch Mộc vừa muốn nhào qua, chó quỷ đã ngoạm lấy Tôn nhất hất lên không trung!

Cơ thể Tôn Nhất trên không trung liên tiếp lộn mấy vòng, thì rơi xuống!

Bạch Mộc vội vàng bay qua, tiếp được hắn, nhưng bởi vì khí lực quá nhỏ, mà cũng bị ngã sấp trên mặt đất, cả người làm đệm thịt cho Tôn Nhất, bị ép tới nỗi hoá thành một luồng khói trắng.

“Bạch Mộc mau chạy! Không cần lo cho anh!” Tôn Nhất nỗ lực từ dưới đất đứng lên, đẩy thân thể mờ ảo của Bạch Mộc ra xa!

Lòng Bạch Mộc như bị dao cắt, trong mắt giăng đầy tơ máu, chỉa kiếm vọt về phía trước học trưởng, hét: “Em không đi, nếu chết thì cùng chết!”

Chó quỷ nghiến hàm răng sắc nhọn, khinh thường hai người trên đất, dùng thanh âm vang dội lạnh lùng nói: “Nhân loại, các ngươi hệt như tiểu miêu! Chỉ có chút bản lĩnh, còn muốn khiêu chiến với ta!” Móng vuốt nặng nề giẫm lên đất, mặt đất tức khắc chấn động, hai người bọn họ bị chao đảo, ngã trên đất!

Phía sau tảng đá, Đằng Tú cấp bách lao ra, chạy đến trước mặt Tôn Nhất và Bạch Mộc, dùng tử mâu căm tức nhìn chó quỷ, ánh sáng tím trong mắt chỉ vừa sáng lên, chó quỷ liền tru một tiếng, trong miệng sinh ra trận gió dữ, trong nháy mắt đã đem ba người thổi cho bay xa!

Cơ thể Tôn Nhất suy nhược, chỉ thổi một cái, cả người liền lăn lộn mấy vòng trên đất. Vừa rồi bởi vì chiến đấu với Nue, đã có nội thương, lúc này càng không nhịn được mà rùng mình một cái, liên tục ho khan!

Trong lòng Bạch Mộc căm hận, cơn thịnh nộ trong nháy mắt kết hợp với tà khí phát ra trên thân kiếm, một đoạn kiếm minh(tiếng của kiếm)chói tai, Bạch Mộc huy kiếm ngoan lệ chém tới chó quỷ!

Chó quỷ nhanh nhẹn nhảy lên, cấp tốc tránh né, đồng thời một lần nữa gầm thét, Bạch Mộc dùng kiếm che chắn trước mặt, Phong Ngân tựa hồ cùng Bạch Mộc sinh ra đồng cảm, nhanh chóng cản lại sức mạnh khổng lồ từ chó quỷ, quần áo bị thổi tung bay phần phật, nhưng cơ thể lại như hải thần châm đứng sừng sững bất động!

Khóe miệng Bạch Mộc lạnh lùng cười tà, đằng đằng sát khí, căn bản không để ý tới chó quỷ, âm quang trong mắt lóe lên, lần nữa nhảy lên huy kiếm, bổ về phía nó!

Chó quỷ vung cái đuôi to lên, lông đuôi đen tuyền trong nháy mắt biến dài ra, lập tức gắt gao quấn lấy Bạch Mộc, kiếm trong tay Bạch Mộc đảo qua, đem phần lông trên đuôi chém đứt.

Cả người trở mình nhảy lên trên không trung, đáp xuống trên lưng chó quỷ.

Chó quỷ vội vàng lộn mèo trên đất, hướng lưng xuống dưới, Bạch Mộc trong nháy mắt bị đè ép thành một làn khói, kiếm trong tay vừa vặn cấm vào trong cơ thể chó quỷ.

Chó quỷ từ trước đến nay da dày thịt thô, vũ khí có sắc bến đến đâu cũng không đâm thủng được, lúc này Phong Ngân vô cùng tà tính không chỉ đâm vào trong cơ thể, mà còn nhanh chóng hút cạn linh lực của nó, thân thể chó quỷ trong nháy mắt cứng đờ, quay đầu lại, dùng âm thanh rung động lạnh lùng nói: “Tiểu u linh, ngươi quả nhiên lợi hại!”

Bạch Mộc từ bên dưới cơ thể chó quỷ chui ra, khôi phục hình dáng hồn thể, hổn hển rút kiếm trong cơ thể chó quỷ ra, Phong Ngân lúc này phát ra thứ ánh sáng đỏ rực rỡ xinh đẹp, nó đã hoàn toàn hấp thụ máu của chó quỷ, Bạch Mộc còn chém giết chưa đã nghiền, dự vung kiếm thêm lần nữa, muốn đem chó quỷ chém làm hai.

Đằng Tú xông tới, đoạt lấy kiếm trong tay Bạch Mộc, vứt xuống một bên. Dục vọng giết yêu của Bạch Mộc vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đôi mắt xanh biếc trước kia bởi vì hưng phấn mà nhuộm thành màu máu.

“Bạch Mộc, em tỉnh tỉnh! Chó quỷ chịu thua rồi, đừng giết nữa!” Đằng Tú ôm lấy Bạch Mộc khắp người đầy tà khí, song, cậu dường như cũng không có bất kì phản ứng nào, khí lực rất lớn, dễ dàng bắt được tay Đằng Tú, hất một cái đem y ném ra ngoài.

Nhặt lợi kiếm trên đất, bước chân đằng đằng sát khí tiến về phía chó quỷ! Tôn Nhất một bên hư nhược, cật lực từ dưới đất bò dậy, lảo đảo chạy vội tới bên người Bạch Mộc vung tay lên đập mạnh vào ót cậu, đánh cậu ngất xỉu!

Bạch Mộc té trên mặt đất, Tôn Nhất cũng theo đó ngã xuống, vô lực ôm lấy Bạch Mộc, lau vết máu bắn lên mặt cậu, lẩm bẩm nói: “Đứa ngốc, em đã rất cố gắng rồi!” Tha thiết ôm vào lòng.

Đằng Tú cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dìu Bạch Mộc cùng Tôn Nhất nghĩ ngơi đàng hoàng, thì đi tới trước mặt quỷ, dò xét hơi thở, còn sống!

Vu nữ cũng mang theo Lương Tử từ chỗ ẩn náu đi ra, đá đá chó quỷ đang hôm mê, lèm bèm: “Vậy mà cũng được! Vận khí Bạch Mộc thật đúng là tốt!”

“Đôi lúc may mắn rất quan trọng!” Đằng Tú bân quơ nói.

Những góc tối xung quanh, bầy yêu tỉ mỉ quan sát tình hình, Nue chết, chó quỷ cũng sa lưới, khiến chúng nó khiếp sợ không nhỏ, không một yêu quái nào không e ngại mấy nhân loại này!

Đằng Tú ngồi bệch dưới đất, vừa nghỉ ngơi, vừa chăm sóc chó quỷ đang hôn mê, cũng như hai người Tôn Nhất Bạch Mộc sức khoẻ suy yếu!

Thể lực Tôn Nhất tiêu hao rất nhiều, nằm trên đất nghỉ ngơi một lúc lâu, ánh mặt trời gay gắt trên bầu trời, từ đứng bóng dần ngã về tây, mới chậm rãi từ từ tỉnh dậy.

Bạch Mộc vẫn ngủ say như cũ, tà khí Phong Ngân quá nặng, hấp thu rất nhiều thể lực của Bạch Mộc, cộng thêm gần đây cậu đã có thói quen dạ hành(sống về đêm), cả ban ngày đã ngáp lên ngáp xuống, còn phải miễn cưỡng chiến đấu, dẫn đến sức khoẻ suy kiệt!

Cậu giờ phút này, ngủ thật sự sâu!

Đằng Tú thấy Tôn Nhất đã thức dậy, hỏi: “Cơ thể khá hơn chút nào không?”

“Tôi không sao!” Lạnh lùng đáp.

Tôn Nhất đi lên trước, lấy tay đè lên thân hình đồ sộ của chó quỷ, trong miệng niệm chú: “Phong ấn cổ xưa đã khoá chặt ở trước mặt ta, lấy lời ta nói hóa thành chìa khoá của ngươi, mở ra ấn ký vạn năm bất diệt – phong ấn chi thược!” Lòng bàn tay trong nháy mắt lóe ra một đạo phong ấn hắc sắc được tạo từ ngũ mang tinh cùng hoa văn mặt trăng! Đem chó còn quỷ hôn mê bao quanh, đồng thời giải phóng năng lượng và ánh sáng đen tối!

Tôn Nhất mở ra ma chú phong ấn chi thược, lại mở ra ma chú ràng buộc: “Chìa khoá, hướng về ổ khoá trên cánh cửa, đem tứ chi hóa thành gông xiềng – chú phược!” Đôi mắt màu đen nhất thời, ma chú chia ra thành 5 vòng tròn ma chú nhỏ khác, vây lấy tứ chi cùng cổ nó, thần tốc quấn năm vòng quanh cơ thể, sau cùng hóa thành khóa thép màu đen, gắt gao trói buộc chó quỷ!

Ma nhãn cần sử dụng một lượng lớn sức lực, sau khi trói buộc chó quỷ xong, Tôn Nhất liền chống đỡ không nổi nữa mà ngã về sau, Đằng Tú chạy nhanh tới đỡ hắn.

Bây giờ, Tôn Nhất mới thật sự hôn mê.

Tuy rằng chó quỷ bị Tôn Nhất dùng linh lực trói lại, nhưng, chỉ có linh hồn của nó là bị khóa, song hành động lại không bị hạn chế, em họlúc này đã hôn mê, Bạch Mộc thì ngủ mê man, một khi chó quỷ tỉnh lại hậu quả thật không thể tưởng tượng được!

Đọc Truyện Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

“Bạch Mộc!” Tôn Nhất hét lên, phất tay khởi động bẩy rập trên đất, một bức tường vô hình đột nhiên dựng lên, đem chó quỷ ngăn cách bên ngoài!

Tôn Nhất vọt ra, nắm bả vai Bạch Mộc, lớn tiếng chất vấn cậu: “Em còn đứng đó làm gì! Nếu như em biến mất, anh phải làm sao hả?”

“Em sợ, lỡ tay giết nó…” Thanh âm Bạch Mộc vô cùng yếu ớt, mê man nói.

“Đồ ngốc! Dù cho chó quỷ chết, anh cũng không muốn em biến mất!” Tôn Nhất nắm tay cầm kiếm của Bạch Mộc, chăm chú nhìn cậu, giọng nói cương quyết truyền từ đỉnh đầu xuống: “Nhớ kỹ, chó quỷ có thể hung tàn hơn nhiều so với Nue, em không nên nhân từ nương tay, nếu thực sự thu phục không được thì cứ giết chết nó!”

Bạch Mộc không hiểu: “Nhưng mà, mới vừa rồi anh còn bởi vì em giết chết Nue mà tức giận? Chó quỷ này em có thể giết chết ư?”

Tôn Nhất hơi chút sững người, đưa tay ôm Bạch Mộc vào trong ngực: “Xin lỗi, mới vừa rồi là anh không đúng!”

Bên kia tường chắn, chó quỷ đặc biệt hung mãnh, ra sức đập vào bức tường vô hình, che chắn bị đụng mà thay đổi hình dạng, phát ra thanh âm binh binh!

Tôn Nhất đột nhiên quay đầu lại, phát hiện cái chắn đã nứt ra, hắn quát to một tiếng, nắm lấy tay Bạch Mộc chạy sâu vào rừng!

Chó quỷ phá vỡ lá chắn, một đường chạy đuổi theo, tốc độ cực nhanh, Tôn Nhất không kịp tránh né, bị nó đạp một cước ngã xuống đất.

“Học trưởng!” Bạch Mộc kêu lên, giơ kiếm chém tới chó quỷ.

Chó quỷ linh mẫn nhảy một cái, nhanh như gió tránh thoát!

Bốn chân nó đáp xuống đất, ngửa mặt lên trời tru dài!

“Húuu!”

Trời đất rung chuyển, lá rụng xào xạc, đàn thú trốn chạy!

Tôn Nhất thừa cơ bò dậy, con ngươi hắc diệu thạch lần nữa loé sáng, ma nhãn làm tiêu hao rất nhiều sức lực, mà hắn lại không cách nào hoàn toàn kiểm soát, sức lực toàn thân tích tắc bị hút sạch, loạng choạng, té ngã trên đất.

“Học trưởng!” Bạch Mộc vừa muốn nhào qua, chó quỷ đã ngoạm lấy Tôn nhất hất lên không trung!

Cơ thể Tôn Nhất trên không trung liên tiếp lộn mấy vòng, thì rơi xuống!

Bạch Mộc vội vàng bay qua, tiếp được hắn, nhưng bởi vì khí lực quá nhỏ, mà cũng bị ngã sấp trên mặt đất, cả người làm đệm thịt cho Tôn Nhất, bị ép tới nỗi hoá thành một luồng khói trắng.

Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Ác Quỷ Bên Em trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!