Cách đây vài năm, gia đình em có nuôi một chú chó nhỏ. Em yêu quý gọi tên cho chú chó của nhà mình là Mic.
Mic có bộ lông trắng muốt nhìn đẹp lắm. Đôi mắt của chú to và đen láy. Vì rất yêu quý Mic nên bố em đã xây cho chú hẳn một ngôi nhà nhỏ ở ngay bên cạnh nhà em. Em đặt vào đó một chiếc chăn cũ cho Mic nằm. Có chiếc chăn này, mùa đông Mic sẽ không lo bị lạnh.
Mic thông minh lắm, chỉ cần nghe thấy tiếng xe máy của bố về là chú đứng lên quẫy đuôi tỏ vẻ mừng rỡ. Những khi rảnh rỗi, em thường hay nô đùa với Mic. Cách vài ngày, bố em lại tắm cho Mic một lần. Vì thế mà lúc nào chú cũng thơm tho và sạch sẽ. Đêm đến, hễ có tiếng động lạ là chú sủa vang báo hiệu. Phía sau nhà, bố em có nuôi một đàn gà. Bố nói, chú chó Mic là trợ thủ đắc lực của bố trong việc bảo vệ đàn gà. Nhờ có Mic mà khi đi đâu vắng nhà bố cũng cảm thấy yên tâm.
Món mà Mic thích ăn nhất đó chính là xương. Bố em cẩn thận lắm, hàng ngày bố đều nấu một nồi cháo cho Mic ăn. Nhìn Mic ăn cháo và gặm xương một cách ngon lành, em đoán là bố cũng rất vui.
Mic chỉ có một tật xấu duy nhất là rất hay cào, hay cắn dép. Quanh chỗ nằm của Mic là rất nhiều hố đất nông do chú tạo ra. Có lần, chú đã cắn rách mất một chiếc giày mà em rất thích. Lần ấy, em giận Mic lắm nhưng nhìn vẻ mặt ăn năn hối lỗi của chú em lại thấy thương.
Buồn thay, một ngày nọ Mic đã bị người ta bắt đi mất. Hôm ấy, em khóc nhiều lắm. Sau đó bố em có mang về một chút chó khác nhưng trong lòng em chưa bao giờ em quên được hình ảnh chú chó Mic năm nào.
Đó là những giây phút thật đáng nhớ khi lần đầu tiên em được gặp người bạn mới này của mình. Những ngày sau đó, Rôn đã quen hơn và cậu bắt đầu chơi với em. Rôn có bộ lông màu đen tuyền, bóng mượt. Hai cái tai của chú một cái thì cụp xuống, một cái thì vểnh lên giống như tai thỏ. Khi ấy còn nhỏ, tiếng sủa của Rôn cũng khác nhiều so với bây giờ.
Rôn ăn khỏe lắm. Mỗi bữa, cậu ăn được 1 bát ô tô đầy cơm và thức ăn. Hôm nào bố em mua phổi, tiết về nấu thì cậu có thể ăn được nhiều hơn. Chắc vì ăn khỏe nên Rôn lớn nhanh như thổi. Chẳng mấy chốc cậu đã trở thành một chú chó to lớn, vạm vỡ. Tiếng sủa của cậu lúc này đã sắc và vang hơn. Mỗi khi người lạ đến, cậu thường sủa khiến cho họ phải sợ hãi. Tuy nhiên, Rôn không bao giờ cắn ai. Người nào đến nhà em một lần là lần sau Rôn sẽ nhớ và không sủa nữa. Rôn được huấn luyện không bao giờ được chèo lên ghế hay giường nên lúc nào cậu cũng chỉ quanh quẩn bên dưới chân em. Nhiều khi Rôn đang say ngủ nhưng chỉ cần một tiếng động rất nhỏ em lại thấy cậu vểnh tai lên nghe. Hàng ngày khi em đi học về, Rôn lại chạy ra quẫy quẫy cái đuôi nghe chừng mừng lắm.
Nhờ có Rôn, em như có thêm một người bạn nhỏ thân thiết. Lúc buồn, em có thể tâm sự với cậu. Thi thoảng Rôn sẽ sủa gâu gâu như đáp lời. Em rất yêu quý Rôn và mong cậu sẽ ở bên em mãi mãi.