Tả Con Chó Mở Bài Gián Tiếp / Top 8 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Dhrhm.edu.vn

Bài Văn Tả Con Chó Nhà Em

Bài văn tả con chó nhà em – Tập làm văn lớp 5

Vào một buổi sáng cuối tuần đẹp trời, mẹ đi chợ và mang về cho em một con chó nhỏ mập mạp và rất đáng yêu. Em sung sướng chạy ra ôm nó vào lòng. Nhưng vì chưa quen nên nó kêu ăng ẳng và né tránh em. Phải một tuần sau, chú chó mới quen em và vẫy đuôi mỗi khi em đi học về hay cho nó ăn. Em đặt tên nó là Mực. Đến nay Mực đã cao lớn rồi, nặng gần mười ki-lô-gam. Toàn thân Mực được bao phủ một bộ lông màu đen. Cái đầu nó to như quả cam với hai cái tai lúc nào cũng cụp xuống, và chỉ dựng đứng lên khi nó hóng mọi người nói chuyện. Đôi mắt con Mực to tròn, màu nâu sẫm, luôn tinh tường nhìn ngắm mọi vật xung quanh. Chiếc mũi Mực lúc nào cũng ưon ướt, hít hít như muốn tìm kiếm vật gì. Mõm chú to và dài, mỗi khi chú ngáp lộ rõ mấy cái răng nhọn hoắt. Những hôm trời nắng nóng, cái lưỡi màu hồng của chú hay lè ra ngoài.

Em được bố chỉ cho cách dạy Mực từ những ngày đầu mới về nhà, nên chỉ sau một thời gian ngắn, Mực đã quen với nếp sinh hoạt của vật nuôi trong gia đình. Mực đi vệ sinh rất sạch sẽ, không bao giờ tè bậy.

*Tuần nào em cũng tắm cho Mực bằng loại xà bông riêng. Khi trời lạnh, em mặc thêm áo cho Mực. Những buổi chiều mát, em thường dắt Mực,đi dạo phố. Chú tỏ ra vô cùng thích thú khi được chạy nhảy hít thở bầu không khí trong lành và nhìn mọi người tấp nập đi lại.

Mực là con vật rất thính, khách lạ hay quen vào nhà chú đều phân biệt được hết. Khách lạ thì chú sủa những tràng dài như báo hiệu cho chủ biểt, còn khách quen thì chú vẫy đuôi vui mừng chào đón. Mực chưa bao giờ cắn ai hay làm cho bọn trẻ con sợ hãi. Nó thường sung sướng khi được thưởng cho những cục xương và đánh chén một cách ngon lành.

Buổi tối, Mực thường ngủ ngoài hiên nhà để trông coi. Có thể nói, không một tiếng động nhỏ nào mà chú không phát hiện được cả. Chú?cũng không sủa bừa bãi, ầm ầm, chỉ khi nào thật cần thiết, chú mới cất tiếng sủa để báo hiệu cho nhà em.

*Em rất yêu quý Mực. Có lẳn, em về quê thăm ông bà một tuân. Vậy mà, vừa đặt chân tới cổng, Mực đã lao ra vẫy đuôi mừng rỡ và dụi dụi vào chân em. Chắc nó cũng nhớ em nhiều. Em luôn chăm sóc và coi Mực như một người bạn thân của mình.

BÀI LÀM 2

Không biết từ bao giờ nhưng cứ mỗi khi đi học về, chú chó Jack nhà em lại chạy ra, tíu tít đón cậu chủ.

Jack khoác trên mình một chiếc áo trắng được tô điểm bằng những đốm nhỏ màu nâu vàng trông rất duyên dáng. Đâu chú như quả đu đủ nhỏ. Hai tai như cặp ra-đa đôi lúc dỏng lên nghe ngóng rồi lại cụp xuống. Jack có đôi mắt tròn xoe, đen nhánh. Mũi chú ta đen bóng, lúc nào cũng ươn ướt nước như người bị cảm cúm. Lưỡi chú thường vắt sang một bên màu đỏ hồng, để lộ mấy răng nanh nhỏ, nhọn, trổng tinh ở hai bên khóe miệng. Đuôi chú có lông dày, tròn như một cây phất trân lúc nào cũng rung rung thật ngộ nghĩnh. Ngực chú nở rộng, bốn chân chạy nhanh thoăn thoắt. Chẳng bao lâu, Jack đưdc coi là môt thành viên khôna thể thiếu trona aia dinh em. Mỗi khi em đi học về, chú chồm hai chân trước lên tỏ vẻ thân một. Mỗi khi em vui chơi, chạy nhảy, chú ta cũng thích, cứ chạy theo em, vẫy đuôi tíu tít. Khi người lọ tới nhà, chú sủa lên những tiếng “gâu, gâu” thật dữ tợn. Bị bố em mắng, chú như hiểu được, im ngay rồi nhẹ nhàng đứng sang một bên nhường lối cho khách vào.

Em rất quý Jack. Gương mặt đáng yêu, tiếng sủa “oai phong” của chú sẽ mãi là một hình ảnh em yêu thương.

BÀI LÀM 3

Em rất yêu quý các loài vật nhưng trong đó em thích nhất là con chó. Nhân dịp sinh nhật, mẹ đã tặng cho em một chú chó rất đẹp. Đây là một chú chó Béc-giê của Đức, em đặt tên cho nó là Mít. Khi mới mang về, chú chỉ to bằng chai nước khoáng. Hai con mắt đen láy, cái mũi ươn ướt cùng đôi tai lúc nào cũng vểnh lên để nghe ngóng mọi thứ xung quanh trông rất đáng yêu. Cứ khi nào em đi học về, Mít lại chạy ra cổng, vây đuôi ríu rít như chỉ chực chào đón em trở vẻ. Chẳng bao lâu, Mít đã lớn lên, to bằng cái phích nước. Bây giờ, em không thể ôm chú vào lòng được nữa nhưng tình bạn giữa em và Mít vân vô cùng thân thiết. Em rất yêu chú chó nhà em.

Theo chúng tôi

Viết Bài Văn Ngắn Tả Con Chó Nhà Em

Viết bài văn ngắn tả con chó nhà em

Trong gia đình em, bố và em rất yêu thích động vật. Đặc biệt là bố em, bố rất thích chăm sóc và nuôi những con vật nhỏ xinh. Em còn nhớ, cách đây 2 năm, sau chuyến đi công tác dài ngày, bố em đã mang về một chú chó con màu đen tuyền còn bé rất đẹp. Từ ngày ấy, chú chó trở thành người bạn thân thiết với gia đình em đến tận bây giờ.

Ngày hôm ấy, em vẫn còn nhớ em là người xung phong đòi đặt tên cho nó. Bất kỳ cái tên nào của bố hay mẹ đều bị em gạt đi và đòi đặt bằng cái tên của mình nghĩ. Bố mẹ em khi ấy cũng chỉ cười rồi đồng ý. Từ đó, chú chó nhỏ có tên là Cún – một cái tên vô cùng dễ thương.

Cún khoác lên mình một bộ lông màu đen tuyền, óng mượt và rất dày. Em rất thích xoa đầu và vuốt ve bộ lông mềm mượt ấy mỗi khi chơi đùa cùng Cún. Mỗi lần đến mùa rụng lông, ba mẹ em đều dành thời gian để cùng nhau tắm cho nó. Bố em nói làm vậy không chỉ là làm sạch bộ lông mà còn tránh để bị đám rận làm tổ trên người nó nữa. Mỗi lần tắm, Cún đều rất ngoan ngoãn hưởng thụ chứ chẳng hề bỏ chạy như con chó hàng xóm đâu.

Cún nhà em có một đôi mắt sáng có hai cái đốm trắng xinh xinh ở bên trên. Bà nội em mỗi lần lên chơi, nhìn thấy nó lại khen là Cún có mắt khôn, giữ nhà được. Mỗi lần như vậy, Cún lại nhảy lên rồi chạy vài vòng quanh sân như đang bày tỏ niềm vui vì được khen của mình vậy. Đúng như lời bà nói, Cún trông nhà giỏi lắm. Chỉ cần thấy người lạ tới gần cổng là nó kêu lên liên tục. Nhưng nếu là khách của bố hay mẹ thì lại ngoan ngoãn nằm im trong căn nhà nhỏ của mình.

Không chỉ vậy, Cún chạy nhanh và khỏe lắm. Đôi chân trông ngắn thế mà nhanh lắm. Mới về vài ngày thôi mà nó đã sớm quen thân với mấy con chó hàng xóm. Mỗi lần cuộc thi chạy của chúng diễn ra, Cún đều là người chạy nhanh nhất, bỏ xa những con chó còn lại.

Mỗi lần em đi học về, đứng từ xa đã thấy Cún đứng chờ ở ngoài cồng rồi. Chỉ cần nghe thấy tiếng em gọi thôi là ngay lập tức nó vẫy đuôi mừng rối rít rồi. Cún rất thích được em vuốt ve và nựng má. Mỗi lần như vậy, nó lại lim dim mắt nằm ngoan ngoãn, cái đuôi vểnh lên vẫy rối rít.

Mỗi lần đến giờ ăn cơm, mẹ chỉ cần gọi tên là nó ngoe nguẩy cái đuôi, chạy thật nhanh đến bên bát cơm mẹ mang đến như kiểu ai đó sẽ giành mất khẩu phần của nó vậy. Nó ăn rất ngoan, rất khéo không để rơi bất cứ một hạt cơm nào ra ngoài đất. Vì thế mà mẹ rất thích cho nó ăn bởi không cần phải quét dọn cơm thừa.

Em rất yêu quý Cún. Nhờ có Cún mà nhà em luôn an tâm không lo bị trộm cắp. Em mỗi ngày sẽ chăm sóc nó cẩn thận để nó khỏe mạnh và chóng lớn.

Từ khi còn bé, em đã rất yêu thích các loài động vật, đặc biệt là những loài động vật nuôi ở trong nhà. Chính vì biết em thích nuôi nên hè năm ngoái, khi về quê thăm ông bà ngoại, ông bà đã tặng cho em một chú chó con rất đáng yêu. Em đã đặt tên cho nó là Đốm.

Em vẫn còn nhớ lần đầu nhìn thấy Đốm, nó nhìn em bằng ánh mắt sợ hãi và phòng bị, như thể em sẽ là người xấu bắt nó đi vậy. Những ngày ở dưới quê, ngày nào em cũng tìm Đốm chơi cùng, dần dà nó đã bắt đầu quen thân với em hơn. Đốm thân với em lắm, thân đến mức ngoại trừ em ra, ai nó cũng không chịu theo, ngay cả bà ngoại – người hay chăm sóc cho nó nhất nó cũng không chịu lại gần. Em xuống bếp, chú cũng xuống bếp, em lên phòng, chú cũng lên phòng.

Em rất thích được bế Đốm lên, ngắm đôi mắt to tròn của chú. Đôi mắt ấy dường như biết nói vậy. Em vẫn nhớ khi Đốm lẽo đẽo đi theo em, em đã bế nó lên, nhìn vào đôi mắt của Đốm và cảm giác như nó đang muốn nói điều gì đó vậy. Khi ấy, em đã cười thật tươi và nói với Đốm rằng: “Nhóc muốn gì thế? À, muốn làm quen với chị hả?” Khi đó, Đốm như hiểu lời em nói là kêu lên liên tục như đồng ý vậy, cái đuôi nhỏ vẫy qua vẫy lại có vẻ vui lắm. Em liền tiếp tục cứ thế mà trò chuyện với chú. Khi ấy, em mới nhận ra là Đốm khá đặc biệt. Nó sở hữu một bộ lông màu đen, bên trên có những đốm trắng nhỏ xinh xinh, nên em đã đặt tên cho nó là Đốm. Bộ lông mềm mượt, sờ rất thích tay.

Cái đầu nhỏ, trông giống như một cái yên xe đạp vậy. Hai tai lúc nào cũng dong dỏng dựng đứng như đang nghe ngóng điều gì đó. Bộ ria mép vểnh lên trông giống như của một chú hổ con, càng tăng thêm nét đáng yêu cho Đốm. Cái mũi thì thật kì lạ, lúc nào cũng ướt như người bị cảm cúm.

Thời gian thoáng cái trôi qua, thế mà mùa hè cũng đã kết thúc, em cùng bố mẹ mang theo Đốm trở lại thành phố. Lúc này, Đốm đã lớn hơn được một xíu rồi. Ngồi trên xe, nó cứ tò mò dùng hai chân trước bám lên ô cửa kính, ngạc nhiên nhìn cảnh vật hai bên đường lướt qua nhanh vun vút, thi thoảng lại sủa một tiếng gâu gâu.

Khi về đến nhà em, chỉ trong một ngày mà Đốm đã quen được cách sắp xếp đồ đạc trong nhà mà thỏa thích đùa nghịch. Vậy mà thấm thoát đã hơn một năm trôi qua, Đốm đã lớn hơn nhiều rồi. Nó đã có thể trông nhà cho gia đình em. Không chỉ vậy, thi thoảng Đốm còn có thể bắt chuột nữa đấy! Những lúc em đi học về, chỉ mới thoạt nhìn thấy em ở đầu ngõ là nó đã vui mừng chạy nhanh đến chỗ em, nhảy chồm hai chân trước lên bắt tay em, tỏ vẻ thân mật mừng em về. Khi màn đêm buông xuống, trong khi cả gia đình em đang đánh một giấc ngon lành sau một ngày làm việc mệt nhọc thì Đốm vẫn thức, nằm yên trong căn nhà gỗ nhỏ bố em làm riêng cho nó, canh giấc ngủ cho cả nhà. Khi có khách lạ, Đốm nhe hai hàm răng thật dữ tợn, sủa “gâu, gâu” làm cho ông khách nào cũng phải sợ. Thế mà bố em chỉ vừa mới gọi một tiếng là đã im bặt ngay.

Thường ngày, khi Đốm ăn cơm thì khỏi phải chê! Nó ăn ngoan lắm, cũng chẳng gây ra tiếng động bao giờ. Lần nào ăn xong, Đốm cũng liếm lại bát cơm một lần nữa để kiểm tra chắc chắn rằng là nó không bỏ sót hạt cơm nào.

Em quý chú chó dễ thương của em lắm! Những lúc rảnh rỗi, em thường cùng nó chơi đùa, chơi chán rồi, em lại đưa Đốm đi tắm rửa sạch sẽ. Em sẽ chăm sóc cho Đốm cẩn thận để nó nhanh lớn và ở cùng với gia đình em thật lâu.

Bài Văn Tả Con Chó Lớp 4 Hay Ngắn Gọn

“Tao đi học về.. tay tao rất chặt” (Sao không về Vàng ơi! – Trần Đăng Khoa) Đọc những dòng thơ dí dỏm và hóm hỉnh trên, chắc hẳn bạn cũng biết nhà thơ Trần Đăng Khoa đang nói đến người bạn đặc biệt nào rồi phải không? Đó là những chú chó, đúng vậy. Chó là loài động vật trung thành nhất, cũng là người bạn đáng tin cậy nhất. Khi đã thân quen bên nhau, ta đi đâu nó cũng sẽ rối rít mừng mỗi khi ta về. Nó bảo vệ ta trong trường hợp nguy hiểm, bảo vệ cho căn nhà của ta, cùng ta chơi đùa… tất cả chỉ là vì nó muốn ta vui vẻ. Người bạn tuyệt vời bao lâu qua của con người cũng chính là đề tài quen thuộc trong nhiều lĩnh vực nghệ thuật, đặc biệt là văn chương. Tuy rằng thân thuộc nhưng với các em học sinh Tiểu học, vốn ngôn từ chưa nhiều, các em cũng chưa có một sự hình dung và sắp xếp ý tốt nhất thì việc miêu tả một chú chó dường như lại là một khó khăn. Bởi vậy, để giúp các em giải quyết vấn đề này, chúng tôi đã đưa ra hai bài văn mẫu miêu tả chú chó dành cho các bạn học sinh lớp 4 để tham khảo.

Chó có rất nhiều giống khác nhau, rất nhiều giống chó ngoại cũng được nhập về Việt Nam để nuôi tùy theo sở thích của mỗi người có giá thành từ vài trăm tới mấy chục triệu 1 con​

BÀI VĂN TẢ CON CHÓ LỚP 4 Nhà em có nuôi một chú chó từ khi em còn bé. Cho đến tận bây giờ, chú đã lớn hẳn lên, hoạt bát và nhanh nhẹn lắm, đó cũng là chú chó mà em yêu thích nhất từ bé đến giờ.

Chú chó ấy khoác lên mình một bộ quần áo vô cùng đặc biệt, bộ quần áo ấy có màu đen tuyền nổi bật. Nên nhiều khi chú đứng trong bóng tối, như hòa làm một với đêm đen khiến em không thể nào nhận ra được chú đang đứng ở đâu. Cái đầu có hình dáng như chiếc yên xe đạp, cái miệng với hàm răng trắng lúc nào cũng mở ra, để chiếc lưỡi hồng nhạt thè ra ngoài thể hiện một bộ dáng vô cùng hưng phấn vui vẻ.

Hai chiếc tai khi thì rũ xuống khi buồn, khi thì dựng thẳng đứng lên để nghe ngóng. Bốn chiếc chân dài giúp chú ta chạy rất nhanh, mỗi lần em và nó thi chạy, đều là em thua cả đấy. Cái đuôi lúc nào cũng ngoe nguẩy, vẫy vẫy. Đặc biệt là lúc chú vui, cái đuôi ấy cứ vẫy liên tục, còn khi buồn, cái đuôi ấy lại nằm yên rũ xuống trông vô cùng đáng thương.

Mỗi lần em đi học về, đưa mắt nhìn cổng nhà xa xa là đã thấy chú chó cưng nhà em đã đứng đó, rối rít vui mừng chờ em rồi. Mỗi tối, trong khi nhà em đang yên tĩnh chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi thì chú ta lại nằm nhắm mắt nơi hiên nhà bảo vệ. Nhờ có chú mà sau đó nhà em chẳng bị gặp trộm bao giờ nữa. Mỗi ngày, em đều mang cơm ra cho chú, chờ cho chú ăn hết rồi mới vào trong. Dường như không muốn em ở ngoài lâu nên lần nào chú cũng ăn nhanh lắm.

Bởi vậy, em rất yêu quý chú chó nhà em. Em mong chú vẫn sẽ luôn khỏe mạnh và hoạt bát như những ngày hiện tại.

BÀI VĂN TẢ CON CHÓ LỚP 4 Nhà ngoại em ở dưới quê nên nhà ngoại có một khoảng đất rất rộng làm vườn, một cái sân lớn được dựng một giàn bầu giàn bí, đặc biệt chính là nhà bà còn nuôi cả một chú chó rất đáng yêu.

Chú chó ấy đẹp lắm. Dáng chú cao thẳng, khi chú đứng nghiêm túc là đã cao tới eo em rồi đấy. Bốn cái chân với đệm thịt mềm giúp chú chạy đi rất nhanh mà chẳng hề gây ra một tiếng động nào. Cái đuôi lông xù lúc nào đong đưa trông vô cùng dễ thương. Cái mũi màu nâu vàng nhạt lúc nào cũng hơi ươn ướt như người bị cảm vậy ấy.

Đôi mắt lúc nào như cũng nhìn về một hướng nào đó xa xăm, trông chú ta suy tư nghiền ngẫm lắm. Đẹp nhất chính là bộ lông màu vàng của chú. Một màu vàng ấm áp như ánh mặt trời trông vô cùng đẹp, màu vàng ấy lại có chút giống màu của rơm rạ phơi khô sau ngày gặt hái nữa. Mỗi lần nhìn ngắm chú là em lại thấy vô cùng dễ chịu.

Em sống với ngoại từ bé vì bố mẹ hay đi công tác xa, vậy nên em với chú gắn bó với nhau lắm. Nhưng khi em vào lớp Một, bố mẹ đã đón em về thành phố để học tập. Vậy nên mỗi năm, vào dịp nghỉ hè em đều được bố mẹ cho về quê thăm ngoại. Mỗi lần như vậy, khi em mới bước chân vào cổng là chú đã vội vã chạy tới leo lên người em, kêu không ngừng xem chừng là vui vẻ lắm.

Em rất thích chú chó đã gắn bó với mình suốt những năm tháng tuổi thơ này. Em mong những hè tiếp theo, khi về quê thăm ngoại, chú vẫn sẽ ra đón chào em như thế.

Đọc những dòng thơ dí dỏm và hóm hỉnh trên, chắc hẳn bạn cũng biết nhà thơ Trần Đăng Khoa đang nói đến người bạn đặc biệt nào rồi phải không? Đó là những chú chó, đúng vậy. Chó là loài động vật trung thành nhất, cũng là người bạn đáng tin cậy nhất. Khi đã thân quen bên nhau, ta đi đâu nó cũng sẽ rối rít mừng mỗi khi ta về. Nó bảo vệ ta trong trường hợp nguy hiểm, bảo vệ cho căn nhà của ta, cùng ta chơi đùa… tất cả chỉ là vì nó muốn ta vui vẻ. Người bạn tuyệt vời bao lâu qua của con người cũng chính là đề tài quen thuộc trong nhiều lĩnh vực nghệ thuật, đặc biệt là văn chương. Tuy rằng thân thuộc nhưng với các em học sinh Tiểu học, vốn ngôn từ chưa nhiều, các em cũng chưa có một sự hình dung và sắp xếp ý tốt nhất thì việc miêu tả một chú chó dường như lại là một khó khăn. Bởi vậy, để giúp các em giải quyết vấn đề này, chúng tôi đã đưa ra hai bài văn mẫu miêu tả chú chó dành cho các bạn học sinh lớp 4 để tham khảo.Nhà em có nuôi một chú chó từ khi em còn bé. Cho đến tận bây giờ, chú đã lớn hẳn lên, hoạt bát và nhanh nhẹn lắm, đó cũng là chú chó mà em yêu thích nhất từ bé đến giờ.Chú chó ấy khoác lên mình một bộ quần áo vô cùng đặc biệt, bộ quần áo ấy có màu đen tuyền nổi bật. Nên nhiều khi chú đứng trong bóng tối, như hòa làm một với đêm đen khiến em không thể nào nhận ra được chú đang đứng ở đâu. Cái đầu có hình dáng như chiếc yên xe đạp, cái miệng với hàm răng trắng lúc nào cũng mở ra, để chiếc lưỡi hồng nhạt thè ra ngoài thể hiện một bộ dáng vô cùng hưng phấn vui vẻ.Hai chiếc tai khi thì rũ xuống khi buồn, khi thì dựng thẳng đứng lên để nghe ngóng. Bốn chiếc chân dài giúp chú ta chạy rất nhanh, mỗi lần em và nó thi chạy, đều là em thua cả đấy. Cái đuôi lúc nào cũng ngoe nguẩy, vẫy vẫy. Đặc biệt là lúc chú vui, cái đuôi ấy cứ vẫy liên tục, còn khi buồn, cái đuôi ấy lại nằm yên rũ xuống trông vô cùng đáng thương.Mỗi lần em đi học về, đưa mắt nhìn cổng nhà xa xa là đã thấy chú chó cưng nhà em đã đứng đó, rối rít vui mừng chờ em rồi. Mỗi tối, trong khi nhà em đang yên tĩnh chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi thì chú ta lại nằm nhắm mắt nơi hiên nhà bảo vệ. Nhờ có chú mà sau đó nhà em chẳng bị gặp trộm bao giờ nữa. Mỗi ngày, em đều mang cơm ra cho chú, chờ cho chú ăn hết rồi mới vào trong. Dường như không muốn em ở ngoài lâu nên lần nào chú cũng ăn nhanh lắm.Bởi vậy, em rất yêu quý chú chó nhà em. Em mong chú vẫn sẽ luôn khỏe mạnh và hoạt bát như những ngày hiện tại.Nhà ngoại em ở dưới quê nên nhà ngoại có một khoảng đất rất rộng làm vườn, một cái sân lớn được dựng một giàn bầu giàn bí, đặc biệt chính là nhà bà còn nuôi cả một chú chó rất đáng yêu.Chú chó ấy đẹp lắm. Dáng chú cao thẳng, khi chú đứng nghiêm túc là đã cao tới eo em rồi đấy. Bốn cái chân với đệm thịt mềm giúp chú chạy đi rất nhanh mà chẳng hề gây ra một tiếng động nào. Cái đuôi lông xù lúc nào đong đưa trông vô cùng dễ thương. Cái mũi màu nâu vàng nhạt lúc nào cũng hơi ươn ướt như người bị cảm vậy ấy.Đôi mắt lúc nào như cũng nhìn về một hướng nào đó xa xăm, trông chú ta suy tư nghiền ngẫm lắm. Đẹp nhất chính là bộ lông màu vàng của chú. Một màu vàng ấm áp như ánh mặt trời trông vô cùng đẹp, màu vàng ấy lại có chút giống màu của rơm rạ phơi khô sau ngày gặt hái nữa. Mỗi lần nhìn ngắm chú là em lại thấy vô cùng dễ chịu.Em sống với ngoại từ bé vì bố mẹ hay đi công tác xa, vậy nên em với chú gắn bó với nhau lắm. Nhưng khi em vào lớp Một, bố mẹ đã đón em về thành phố để học tập. Vậy nên mỗi năm, vào dịp nghỉ hè em đều được bố mẹ cho về quê thăm ngoại. Mỗi lần như vậy, khi em mới bước chân vào cổng là chú đã vội vã chạy tới leo lên người em, kêu không ngừng xem chừng là vui vẻ lắm.Em rất thích chú chó đã gắn bó với mình suốt những năm tháng tuổi thơ này. Em mong những hè tiếp theo, khi về quê thăm ngoại, chú vẫn sẽ ra đón chào em như thế.

Tổng Hợp 10 Bài Văn Mẫu Tả Con Chó Hay Nhất 2022

Từ khi còn bé, em đã rất yêu thích các loài động vật, đặc biệt là những loài động vật nuôi ở trong nhà. Chính vì biết em thích nuôi nên hè năm ngoái, khi về quê thăm ông bà ngoại, ông bà đã tặng cho em một chú chó con rất đáng yêu. Em đã đặt tên cho nó là Đốm.

Em vẫn còn nhớ lần đầu nhìn thấy Đốm, nó nhìn em bằng ánh mắt sợ hãi và phòng bị, như thể em sẽ là người xấu bắt nó đi vậy. Những ngày ở dưới quê, ngày nào em cũng tìm Đốm chơi cùng, dần dà nó đã bắt đầu quen thân với em hơn. Đốm thân với em lắm, thân đến mức ngoại trừ em ra, ai nó cũng không chịu theo, ngay cả bà ngoại – người hay chăm sóc cho nó nhất nó cũng không chịu lại gần. Em xuống bếp, chú cũng xuống bếp, em lên phòng, chú cũng lên phòng. Em rất thích được bế Đốm lên, ngắm đôi mắt to tròn của chú. Đôi mắt ấy dường như biết nói vậy. Em vẫn nhớ khi Đốm lẽo đẽo đi theo em, em đã bế nó lên, nhìn vào đôi mắt của Đốm và cảm giác như nó đang muốn nói điều gì đó vậy. Khi ấy, em đã cười thật tươi và nói với Đốm rằng: “Nhóc muốn gì thế? À, muốn làm quen với chị hả?” Khi đó, Đốm như hiểu lời em nói là kêu lên liên tục như đồng ý vậy, cái đuôi nhỏ vẫy qua vẫy lại có vẻ vui lắm. Em liền tiếp tục cứ thế mà trò chuyện với chú. Khi ấy, em mới nhận ra là Đốm khá đặc biệt. Nó sở hữu một bộ lông màu đen, bên trên có những đốm trắng nhỏ xinh xinh, nên em đã đặt tên cho nó là Đốm. Bộ lông mềm mượt, sờ rất thích tay.Cái đầu nhỏ, trông giống như một cái yên xe đạp vậy. Hai tai lúc nào cũng dựng đứng như đang nghe ngóng điều gì đó. Bộ ria mép vểnh lên trông giống như của một chú hổ con, càng tăng thêm nét đáng yêu cho Đốm. Cái mũi thì thật kì lạ, lúc nào cũng ướt như người bị cảm cúm. Thời gian thoáng cái trôi qua, thế mà mùa hè cũng đã kết thúc, em cùng bố mẹ mang theo Đốm trở lại thành phố. Lúc này, Đốm đã lớn hơn được một xíu rồi. Ngồi trên xe, nó cứ tò mò dùng hai chân trước bám lên ô cửa kính, ngạc nhiên nhìn cảnh vật hai bên đường lướt qua nhanh vun vút, thi thoảng lại sủa một tiếng gâu gâu. Khi về đến nhà em, chỉ trong một ngày mà Đốm đã quen được cách sắp xếp đồ đạc trong nhà mà thỏa thích đùa nghịch. Vậy mà thấm thoát đã hơn một năm trôi qua, Đốm đã lớn hơn nhiều rồi. Nó đã có thể trông nhà cho gia đình em. Không chỉ vậy, thi thoảng Đốm còn có thể bắt chuột nữa đấy! Những lúc em đi học về, chỉ mới thoạt nhìn thấy em ở đầu ngõ là nó đã vui mừng chạy nhanh đến chỗ em, nhảy chồm hai chân trước lên bắt tay em, tỏ vẻ thân mật mừng em về. Khi màn đêm buông xuống, trong khi cả gia đình em đang đánh một giấc ngon lành sau một ngày làm việc mệt nhọc thì Đốm vẫn thức, nằm yên trong căn nhà gỗ nhỏ bố em làm riêng cho nó, canh giấc ngủ cho cả nhà. Khi có khách lạ, Đốm nhe hai hàm răng thật dữ tợn, sủa “gâu, gâu” làm cho ông khách nào cũng phải sợ. Thế mà bố em chỉ vừa mới gọi một tiếng là đã im bặt ngay.

Thường ngày, khi Đốm ăn cơm thì khỏi phải chê! Nó ăn ngoan lắm, cũng chẳng gây ra tiếng động bao giờ. Lần nào ăn xong, Đốm cũng liếm lại bát cơm một lần nữa để kiểm tra chắc chắn rằng là nó không bỏ sót hạt cơm nào. Em quý chú chó dễ thương của em lắm! Những lúc rảnh rỗi, em thường cùng nó chơi đùa, chơi chán rồi, em lại đưa Đốm đi tắm rửa sạch sẽ. Em sẽ chăm sóc cho Đốm cẩn thận để nó nhanh lớn và ở cùng với gia đình em thật lâu.