Game Chó Sói Săn Mồi / Top 6 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Dhrhm.edu.vn

Đọc Truyện Sói Săn Mồi

Tối hôm đó, Sài Gòn đón chào cơn mưa phùn nho nhỏ, cộng thêm không khí lạnh nên cái vẻ tấp nập hàng đêm trên những con phố chẳng còn, thay vao đó là vài ba cặp tình nhân chở nhau đi nhanh trong đêm rồi chui tọt vào một cái hotel 1 giờ 50, hai giờ 70 gì đó… Thần giờ đây đang núp trên bậc thềm của một hiệu thuốc tránh mưa, mắt nhìn về phía một xe bánh bao thơm lừng ở gần đó mà chảy nước miếng, cậu đói đến run cả tay chân.

Một lúc sau, lấy hết can đảm và vì quá đói, Thần bước về phía xe bánh bao.

“Dì… dì ơi… ” Thần run rẩy gọi.

“A… sao con… ăn mấy cái… loại nào” bà bán bánh nở nụ cười thân thiện nhìn cậu, con cái nhà ai mà kêu đi mua mà không cho nó mang cái dù hay cái áo mưa.

“Dì… con đói quá… cho… cho… cho con” Thần run rẩy nhìn vào những chiếc bánh thơm phứt trong nồi xin, vẻ mặt bà bán bánh chuyển từ nụ cười sang nhíu mày rồi nhìn thấy cậu đang ngửa tay nên hai mắt trừng to.

“Cút… cút ngay… tối giờ chưa bán được cái nào đây này… xin… mẹ mày chứ xin… tin tao cho mày què luôn không… cút mau” mụ hét lên làm Thần hoảng sợ, chỉ là xin thôi mà, cậu chạy nhanh như bị ma đuổi khi thấy mụ rút cây gậy sắt ra…

“Bốp” Thần đâm sầm vào một gã CA đang đi tuần phía trước.

“Này… cháu cẩn thận chứ… đi đâu giữa trời mưa mà không mang dù?” gã nghi vấn đặt câu hỏi với cậu bé vừa chạy nhanh giữa trời mưa.

Này… cháu cẩn thận chứ… đi đâu giữa trời mưa mà không mang dù?” gã nghi vấn đặt câu hỏi với cậu bé vừa chạy nhanh giữa trời mưa.

“Này… không nghe chú hỏi sao?” thấy Thần im lặng, gã nắm lấy tay cậu.

Thần hoảng hốt, cậu sợ sẽ bị bắt về cái căn biệt thự kinh khủng đó.

“Làm sao đây? Chạy… chạy thôi” Thần dằng ra thoát khỏi tay gã CA rồi chạy nhanh, cậu cắm đầu chạy mặc kệ đằng sau có là gì đi nữa, cậu chạy, chạy mãi… đến lúc cậu chạy xuống một hầm cầu lúc nào không hay, quá kiệt sức và đói, cậu ngồi xuống một gò đất thở dốc.

Hơn 12h, Thần nằm co ro lạnh run ở dưới gò đất, cậu không còn sức để đi nữa rồi, đói và khát làm cho cậu xay xẩm cả mặt mày, đột nhiên Thần nghe được tiếng xe máy từ xa đang chạy tới, ‘phải làm gì đây, la lên cho họ cứu rồi sau đó sẽ phải về cái biệt thự kia và mẹ chắc chắn sẽ bị mắng mỏ hay là im lặng’, Thần suy nghĩ nhưng chả biết làm sao.

“Kịch” Tiếng gạt chân chống làm cậu chú ý, qua ánh đèn bên trên hắt xuống thì là một đôi nam nữ.

Thần tròn mắt nhìn gã đàn ông bước xuống xe, gã nhanh chóng cởi nịt rồi tụt quần dài xuống, chẳng lẽ đi đái cũng phải cởi cả quân ra như thế.

Đến lúc cô gái ngồi đắng sau chống hai tay vào xe rồi hểnh mông cao lên đợi gã đàn ông tiến lên thò tay vào váy cô gái làm gì đó làm Thần trợn mắt, họ đang làm gì vậy.

Ư… ư… a” Tiếng rên rỉ của cô gái làm cho Thần há hốc mồm, chẳng lẽ gã đàn ông đánh cô, nhưng cậu có thấy hắn làm gì đâu, hai tay chỉ nắm lấy hông cô rồi hai người nhịp bên dưới như một điệu nhảy nào đó.

“Chít… chít… Aaaaaaaaa” Một con chuột cống từ đâu chạy qua làm Thần giật mình hét lên.

“Ai… thằng chó nào dám rình tao chơi gái?” Gã đàn ông giật mình nhìn về phía Thần quát lên. Đậu xanh tốn vài trăm quất em này cho đỡ vã mà không ngờ cũng bị rình xem.

Thần kinh hãi nhìn gã, mỉnh sẽ bị đánh như người phụ nữ kia sao.

“Em… em… ” Thần không biết trả lời ra sao.

“Đi bụi à… nhìn mày anh thấy mặt trắng, tay chân mềm yếu thế này thì chắc con nhà khá giả cơ mà… ông già không cho mày yêu bé nào à… nhà ở đâu” Gã trêu chọc.

“Em… không… em đói… anh… anh đừng đưa em về… em về mẹ bị mắng nữa mất… huhu” Cậu khóc lên làm gã đàn ông sững sờ, cậu về thì mẹ mừng chứ sao lại bị mắng.

“Đi… một tháng rồi chưa được địt đến lúc đang địt thì lại gặp mày… coi như duyên số… anh giúp mày lần này… ” Gã đàn ông dìu Thần ra xe rồi chở cậu đi, cuộc đời Thần sang trang mới nhờ cuộc gặp gõ định mệnh đó.

“Không… đừng mắng mẹ nữa… không… ” Thần giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng, trong mơ cậu thấy mẹ bị ‘bà ngoại’ chửi rủa thậm tệ vì để cậu trốn đi…

‘Ô, đây là đâu’… Thần nhìn xung quanh căn phòng xa lạ mà cậu chưa bao giờ thấy, căn phòng nhỏ xí chỉ để được một cái nệm cậu đang nằm và áo quần ngổn ngang khắp nơi, mùi mồ hôi và ẩm mốc trong phòng làm cậu khó chịu.

Thần nhớ lại lúc được gã đàn ông kia bế lên xe thì cậu đã ngất đi, lắng nghe động tĩnh, hình như bên ngoài hình như có tiếng gã.

“Alo… được rồi… tí nữa anh sẽ có hàng… yên tâm… hàng ngon mà”

“Cộp… Hey nhóc… sao rồi? Khỏe chưa?” Gã đàn ông mở cửa bước vào làm Thần giật mình, bây giờ cậu mới nhìn rõ gã, gã cao tầm 1m75, da ngăm đen, tóc đuôi ngựa lãng tử và lông mày rậm trông ‘chất’ như mấy ca sĩ hát rock trên tivi.

“Em… em đang ở đâu?” Thần rụt rè nói.

“Tất nhiên là nhà anh rồi… là đàn ông con trai mà sao như con gái thế… mạnh mẽ lên… anh tên là Thiên, bọn nó thường gọi anh là Thiên điên… haha”

“Vâng… anh Thiên… cảm ơn anh” Thần rất lễ phép với Thiên, nếu đêm qua không có hắn thì cậu không biết sao nữa, xem ra hắn là người tốt.

“Hắc hắc… cảm ơn thì không phải nói miệng là xong… có muốn về nhà không?” Thiên nhìn vào ánh mắt đượm buồn của Thần hỏi, thường ở độ tuổi này thì mấy thằng nhóc này thường phải có ánh mắt ranh mãnh sao lại có ánh mắt như một ông già đã trải qua đắng cay ngọt bùi như vậy được.

“Em… em không… anh có việc gì thì cứ cho em làm… xin anh đấy” Hai từ ‘về nhà’ làm Thần giật bắn người, cậu nhào tới ôm lấy chân Thiên, giờ đây một người xa lạ lại được cậu xem như ông bụt trong những câu chuyện với hy vọng có thể cứu cậu.

“Từ từ… này nhóc… kể anh nghe xem… được không?” Thiên từ tốn xoa đầu Thần an ủi, có lẽ cậu đã chịu nhiều uất ức lắm, nếu một cậu bé ham chơi mà bỏ nhà đi thì ánh mắt không thể hốt hoảng và sợ hãi như vậy được.

“Anh… anh sẽ không đưa em về nhà chứ” Thần ngây thơ nhìn Thiên, chỉ cần không về chỗ đó thì bảo gì cậu cũng làm.

“Em nên nói cho anh biết vì sao như vậy đã”

Thần kể lại căn biệt thự và những con người độc ác bên trong, đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu vì sao mình và mẹ bị đối xử như vậy nữa, tại sao cũng là con của mẹ mà Lợi và cậu lại được đối xử khác biệt như vậy, một cậu bé 13 tuổi thì sao hiểu được sự bất công của cuộc đời.

Thiên lắng nghe câu chuyện, gã sao không hiểu được chuyện gì chứ, một gia đình giàu có như vậy tất nhiên sẽ thù ghét một đứa bé không có dòng máu của họ trong người, đứa bé ấy lớn lên biết đâu lại tranh dành tài sản với họ thì sao, ở đó làm gì có tình yêu thương mà chỉ là những toan tính làm sao được nhiều tài sản nhất mà thôi.

“Được rồi… em không muốn về thì anh cũng không ép… từ giờ em sẽ là em của anh… anh cũng có một đứa em ruột chết sớm… nếu nó còn sống cũng bằng tuổi em bây giờ” Thiên thở dài, gã nhớ lại đứa em bệnh tật mà mất sớm của mình, cũng vì thế mà mẹ đau buồn quá nên không lâu sau cũng bỏ lại gã mà đi.

Thần nghe Thiên nói nên thầm thở phào, không về là tốt rồi, nhìn căn nhà bừa bộn, cậu lại nhớ đến mẹ, từ nay cậu không còn được nhìn mẹ, được mẹ xoa đầu và thơm lên má nữa, Thần rươm rướm nước mắt.

“Không… không… em không về… em phải kiếm thật nhiều tiền rồi cứu mẹ ra” Thần gạt đi nước mắt quả quyết nói trong ánh mắt kiên định làm Thiên thoáng sửng sốt.

Thấy Thiên cứ đi qua đi lại, Thần tò mò không biết gã đang làm gì.

“Haizzz… chả có cách nào… này Thần… anh định cho em đến trường học xong phổ thông trước … em có muốn đến trường không?” Thiên hỏi Thần, nếu cậu muốn thì hắn chẳng có cách nào khác ngoài đi làm giấy tờ giả để cậu đi học một trường cùi cùi nào đó.

“Không… anh cho em đi làm với… đợi em học xong thì chắc mẹ em đã già rồi… xin anh đấy… anh Thiên” Thần cầm lấy tay Thiên năn nỉ làm gã lại tiếp tục đắn đo suy nghĩ.

“Được… kiếm tiền chứ gì… thế thì mày theo anh… đâu cần phải đi học cũng nhiều tiền như anh” Thiên cười nói với Thần. Gã không ngờ quyết định ngày hôm đó của mình lại thay đổi vận mệnh của cả một gia tộc giàu có.

Giống Chó Săn Mồi Phổ Biến Nhất Là Gì?

Một con chó lấy đi là một con chó đã phát triển và được lai tạo với mục đích lấy những thứ – mà trong lịch sử, là một đặc điểm có giá trị cao để làm việc cùng với thợ săn và những người bắn thể thao. Trong khi việc sử dụng rộng rãi chó để lấy mục đích hiện nay đã giảm xuống mức rất thấp ở Anh, giống chó săn đầu tiên trở nên phổ biến nhờ kỹ năng của chúng trong khu vực này hiện nay được nuôi phổ biến nhiều như vật nuôi trong nước.

Việc thu nhận các giống chó có xu hướng hoạt động, sinh động, sinh động và tốt bụng, và chúng có cái gọi là miệng mềm, cho biết mức độ kiểm soát tốt của chó đối với sự ức chế cắn của chúng và khả năng mang những thứ dễ vỡ mà không làm hỏng chúng.

Ngày nay, những con chó săn thú cưng vẫn giữ được nhiều đặc điểm dẫn đến sự nổi tiếng của chúng trong các vai trò làm việc, và chúng hầu như thích chơi đùa, đuổi theo bóng và mang những thứ xung quanh trong miệng. Họ cũng vui tươi và ham muốn theo đuổi một quả bóng ném, frisbee hoặc đồ chơi khác, và sẽ làm việc chăm chỉ để tìm thấy nó, cho dù nó đất trên mặt đất vững chắc hoặc trong nước!

Có một số giống chó săn cá nhân, cũng như nhiều giống chó khác có kỹ năng lấy lại trong tiết mục của chúng, và trong bài viết này, chúng ta sẽ xem xét những giống chó săn đặc biệt phổ biến nhất ở Anh.

Đọc tiếp để tìm ra năm giống chó săn đặc trưng phổ biến nhất ở Anh.

Số 5: Con mồi của Chesapeake Bay

Giống chó này đến từ Mỹ, và nguồn gốc được biết đến sớm nhất của giống chó này đã xuất hiện khoảng 200 năm trước khi hai chú chó con không xác định được cứu thoát khỏi một con tàu đắm ngoài khơi Maryland, sau đó được lai tạo với những con mồi khác. trong khu vực.

Loài chó săn Chesapeake Bay là một giống chó lớn với một lớp lông đặc biệt, bao gồm một lớp phủ chống nước khá khắc nghiệt, với lớp lông dày đặc cách ly bên dưới. Điều này làm cho áo khoác của họ có khả năng chống nước, điều này làm cho chúng trở thành lựa chọn tuyệt vời cho việc lấy nước – để bàn chân có màng của chúng mang lại lợi thế mạnh mẽ!

Số 4: Con chó săn Nova Scotia thu phí

Loài chó săn bắn Nova Scotia là loài chó săn phổ biến thứ tư của Anh, nhưng một lần nữa, chúng rơi một chặng đường dài xuống bảng xếp hạng tổng thể, đến ngay phía trên vịnh Chesapeake Bay ở vị trí 161.

Chúng là những con chó cỡ trung bình với dáng vẻ khiến nhiều người nhớ đến một loại biến thể tha mồi vàng, mặc dù nhỏ hơn một chút và với một chiếc áo khoác khá khác. Chúng có một lớp lông bảo vệ khắc nghiệt và lớp lông dày bên dưới nó, giúp chúng tránh bị thấm nước theo cách giống như chiếc áo khoác của Chesapeake Bay.

Bạn đang tìm kiếm lời khuyên thú cưng miễn phí cho chú chó của mình ?. Nhấp vào đây để tham gia cộng đồng thú cưng yêu thích của Vương quốc Anh – PetForums.co.uk

Số 3: Lớp lót bằng phẳng

Các retriever tráng phẳng là giống chó săn phổ biến thứ ba ở Anh, nhưng vẫn còn một chặng đường dài xuống danh sách đầy đủ ở vị trí thứ 103.

Đây là một giống chó lớn khác rất cởi mở, thông minh và rất sống động, và chúng phát triển mạnh trong một lối sống tích cực với nhiều thứ để xem và làm. Nhờ trí thông minh và sự kiên trì của họ, họ thường có thể được đào tạo để thực hiện một loạt các lệnh, và có tính linh hoạt để phù hợp với hạnh phúc trong tất cả các loại nhà khác nhau và môi trường sống.

Không giống như các giống chó săn khác được đề cập cho đến nay, những con chó săn có lớp phủ phẳng có lớp lông đơn dày đặc nhưng tốt, và nằm gần cơ thể.

Số 2: Người tha mồi vàng

Những con chó ở hai vị trí hàng đầu của chúng tôi không chỉ là giống chó săn phổ biến nhất, mà còn rất phổ biến trên khắp nước Anh. Việc đầu tiên trong số này là con chó tha mồi vàng, không chỉ là giống chó săn phổ biến thứ hai, mà còn là giống phổ biến thứ 23, vốn là một bước tiến lớn từ những con chó ở vị trí thứ ba đến thứ năm!

Những con chó săn vàng là những con chó lớn với một chiếc áo khoác dài đặc biệt, dày và sang trọng. Chúng rất phổ biến như vật nuôi nhờ vào sự phân loại và tính khí sống động, và chúng cũng là một trong những giống chó thường được sử dụng làm chó trị liệu và chó trợ giúp cho người khuyết tật.

Số 1: Con chó tha mồi Labrador

Loài chó săn Labrador không chỉ là giống chó săn phổ biến nhất ở Anh bởi một đoạn dài, mà chúng còn giữ sự khác biệt là giống phổ biến thứ năm của tất cả. Trong lịch sử nhiều nhu cầu như thu hồi cho thể thao súng, Labrador sở hữu một sự kết hợp chiến thắng của vẻ đẹp đặc biệt, một tính khí đáng yêu, trí thông minh cao, và một mong muốn mạnh mẽ để làm hài lòng xử lý của họ.

Điều này làm cho chúng không chỉ phổ biến như thú cưng, mà còn là một lựa chọn tuyệt vời cho vai trò làm việc quan trọng, thậm chí còn đòi hỏi nhiều hơn về vai trò của chó hỗ trợ hơn là những con chó săn vàng. Họ cũng có xu hướng tốt ở môn thể thao chó, bao gồm cả sự nhanh nhẹn và gót chân, cũng như tận hưởng cuộc sống gia đình.

Loài chó săn Labrador cũng được xếp hạng là giống chó được sở hữu rộng rãi nhất của The Kennel Club, với nhiều chú chó con được đăng ký mỗi năm hơn giống chó khác – một vị trí mà chúng đã giữ từ năm 1990, khi chúng thay thế Yorkshire terrier.

Irish Wolfhound (Chó Săn Sói)

1. NGUỒN GỐC:

Giống chó Irish Wolfhound có nguồn gốc từ vùng Ireland, chúng là loài chó hoang dã được tìm thấy từ 391 trước Công Nguyên, loài chó này được thuần chủng để săn bắn những loài thú như nai, hươu và cả loài chó sói, trong thời kỳ chiến tranh, loài chó này cũng được dùng để chiến đấu và canh gác.

Do các cuộc xuất khẩu ồ ạt sang các nước khác như 1 món quà của hoàng gia và lệnh cấm : chỉ hoàng gia mới có quyên sở hữu giống chó này khiến chúng gần như biến mất vào giữa thế kỷ 19. Đại úy Graham đã phải lai tạo chúng với Deerhound, Great Dane, Borzoi và 1 số giống chó khác để bảo tồn giống chó này. Nhưng điều này cũng làm biến đổi 1 số dặc tính của chúng, đặc biệt là màu lông, màu vên do từ Great Dance, trong khi màu nguyên thủy của chúng là màu xám. Giống chó cổ ( có thể gọi là Irish Wolfdogge) với bộ lông mềm cong hiện nay thì lông ráp.

Với hình dáng và tính cách của chúng, nên hiện nay chúng được sử dụng như giống chó bảo về gia súc. Với những đặc điểm hiện nay, nhiều tài liệu cho rằng chúng có lai tạo với giống Kerry Blue Terrier. Cuộc thay đổi lịch sử đáy đã làm giảm tính chung thành, khả năng tấn công, sự nhanh nhẹn, và mức độ hung dữ của giống chó nay. Với giống chó hiện tại, chung được mô tả là khá vui ve, chúng được miêu tả như: “Lich sự khi được vuốt ve và hung dữ khi bị trêu chọc”.

Giống chó này được Hiệp hội chó giống Mỹ công nhận vào năm 1897.

Đây là 1 giống chó đồ sộ và cơ bắp, chúng được coi là 1 trong những giống chó cao nhất thế giới. 1 chú Irish Wolfhound trưởng thành có kích cỡ ngang với 1 chú ngựa nhỏ. Khi chúng đứng bằng 2 chân thì chúng có thể cao tới 7 feet. Chúng có bộ lông ráp và lởm chởm, lông mày rậm và cứng. Màu lông thường màu xám, vện, đỏ đen trắng nhưng màu xám là chủ yếu. Chân to và rắn chắc, bàn chân khỏe, móng chân cong, mõm nhọn, cổ hình vòng cung và cơ bắp, ngực sâu, bụng thót, vai khỏe. Hình dáng của Irish Wolfhound cho thấy 1 sự khỏe mạnh và uyển chuyển. Đuôi chúng thấp xuống hơi cong, tai chúng rủ xuống về phía sau, chỉ vẩy 1 nửa lên khi phát hiện con mồi.

Chiều cao: 28-35 inches (71-90 cm.) Cân nặng 90-150 pounds (40-69 kg.) Chúng có thể trông như trưởng thành ở tháng thứ 7 nhưng chúng thực sự trưởng thành khoảng 18-22 tháng tuổi.

Những tên săn lợn rừng và chó sói cổ xưa này cũng là những kẻ gác cổng tuyệt vời: hiệu quả và có tính răn đe, người ta quan trọng sự xuất hiện của chúng hơn là sự tàn bạo. Lưu ý, để có thể nuôi giống chó này, chúng ta không được huấn luyện chúng để bảo vệ hay tấn công, vì điều đó có thể sẽ khiến cho bản năng săn mồi nguy hiểm của chúng xuất hiện.

Giống chó Irish Wolfhound rất dễ để chăm sóc, chúng chỉ cần có đủ không gian rộng rãi để vận động và cần được đi dạo ngoài trời hàng ngày. Chúng không thích sống trong chuồng, và phải được coi như 1 thành viên trong gia đình. chugns rất hay chạy do đó cần khu vườn có hàng rào.

Bộ lông của chúng chỉ cần được chải chuốt kỹ 2 lần 1 tuần và thỉnh thoảng cắt tỉa lông ở phần mặt, xung quanh tai và bàn chân cho chúng.

Loài này có thể bị các chứng bệnh về mắt như teo võng mạc, một số vấn đề về loạn sản xương và bệnh tim.

Irish wolfhounds không sống được lâu, chúng chỉ có thể sống trong khoảng thời gian từ 6 đến 8 năm. Các bệnh về tim và ung thư xương ( Dilated cardiomyopathy and bone cancer) dẫn đến cái chết do đặc tính ngực sâu của chúng. Sưng phù (gastric torsion) cũng hay bị mắc phải. Ngoài ra chúng cũng bị các chứng bệnh di truyền như portosystemic shunt ( có những đường lòng vòng trong gan). Khoảng 8 tháng tuổi khi chúng bắt đầu trưởng thành, người chủ sẽ phải vất vả với chúng, chúng sẽ leo trèo phá hoại đồ đạc, khoảng 18 tháng tuổi có thể huấn luyện săn bắt mồi.

Thức ăn ảnh hưởng nhiều tới giống chó này, do đó nên cho chúng ăn theo khẩu phần cho chó con loại lớn đến 18 tháng tuổi sau đó mới thay khẩu phần cho chó trưởng thành. Khi chó con khoảng 10 tuần tuổi chúng có thể lớn 1 inche 1 tuần và 1 pund 1 ngày.

Nàng Sói Và Chàng Thợ Săn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm cũng đã khuya, thuốc cũng đã hết tác dụng. Sau khi ra lần cuối cùng thì Edward thoả mãn nằm sấp trên người Tom thở hổn hển, gối đầu lên ngực cô nghỉ một chút, còn cô thì đã ngủ say, khuôn mặt vẫn không được tự nhiên cho lắm, lộ rõ vẻ khó chịu, miệng còn thều thào nói mớ:” Không… đừng….”. Bộ dạng bây giờ của Tom làm Edward cực kỳ tự trách. Rút từ từ phần thân đã mềm nhũn bên trong cô bé ra, cả người Tom lại run nhẹ. Anh vén tóc cho cô gọn lại, cởi trói rồi để cô nằm ngay ngắn cho dễ ngủ.

Một hồi sau Edward ngồi dậy kéo quần lại và rời giường vào bếp lấy nước uống, sau đó anh đi tắm rồi lại đi ra chiếc ghế sofa gần cửa sổ nằm xuống. Anh gác tay lên trán trầm ngâm một hồi thì quay sang chiếc giường nơi Tom nằm, anh bước lại đó ngắm nhìn cô, nhìn cơ thể cô.

Toàn thân trắng nõn hiện lên vô số dấu vết cắn mút bầm tím của anh, cổ tay có vết hằn của dây trói. Đôi môi cô sưng mọng, mắt cô cũng vậy, trên hông có vết năm ngón tay đỏ hồng chằn chịt đè lên nhau. Còn ở nơi đó thì tuôn tràn ra đầy tinh dịch trắng đục của anh. Toàn bộ những mùi vị tình ái trên người Tom đều do anh làm ra.

Trông Tom thật thảm hại, nhìn cô như vật nhỏ bị anh chà đạp hết lần này đến lần khác. Edward thấy hối hận vì mình đã không khống chế được bản thân, anh lúc nãy không khác gì một con dã thú điên cuồng ăn tươi nuốt sống cô. Dù sao đó cũng chỉ là một cô bé mà anh lại làm cô ra thế này. Nếu lúc đó anh có thể chạy ra ngoài thì đã không làm gì con bé rồi. Nếu không phải anh hít nhiều thuốc như vậy thì chuyện này đâu có xảy ra.

Edward day day trán mình, anh bước đến nhẹ nhàng bế cô vào phòng tắm để tắm rửa cho cô, lau chùi đi mùi vị hoan khoái vừa nãy trên người cô. Sau đó anh thay ga giường, phải giặt sạch! Nếu bà biết được chuyện này sẽ không vui đâu.

Anh cẩn thận lột tấm ga thì phát hiện có vết máu xen lẫn tinh dịch của anh trên đó “Chết tiệt” anh mắng nhẹ một câu, lại thêm một việc khiến anh khổ sở, lấy đi lần đầu tiên của một con bé lạ hoắc. Vậy mà cứ tưởng cô bé đã bị lũ bắt cóc kia ăn sạch rồi chứ, mà cũng chưa chắc là vậy.

*Ngày mai phải về thị trấn mua thuốc ngừa thai cho con bé rồi* dù anh không biết đứa trẻ này đã có thể mang thai chưa nhưng đề phòng vẫn là tốt nhất. Edward vẻ mặt khổ sở mang tấm ga đi giặt rồi thay vào đó tấm ga giường khác, xong anh bế cô trở lại giường, lấy cái áo khác của mình cho cô mặc đỡ. Edward trong lòng tự trách bản thân, anh cảm thấy mình như một tên ấu dâm, cầm thú, anh thậm chí còn chưa biết tên cô bé.

Có lẽ sự việc vừa xảy ra sẽ ám ảnh, dằn vặt anh cả đời, rằng anh đã cưỡng bức, hãm hiếp một đứa nhỏ chỉ mới 12-13 tuổi. Cha mẹ con bé mà biết chuyện thì sẽ thế nào, anh là một người chính trực thì tất nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm về việc làm của mình nhưng… bậc cha mẹ thấy con họ bị mình làm thành ra như vậy thì làm sao dễ dàng tha thứ?

Edward tiếp tục dọn dẹp mấy cái bột chết tiệt bám trên sàn nhà, anh thậm chí còn không dám thở khi lau chùi chúng, sau đó một lần nữa anh băng bó lại vết thương cho Tom, có lẽ vì lúc nãy anh hoạt động mạnh nên động đến vết thương con bé khiến nó rỉ máu ra nhiều hơn. Xong việc, anh để Tom nằm ngay ngắn lại, đắp chăn cho cô rồi anh trở lại ghế sofa, không nghĩ nhiều nữa mà ngủ một giấc đến sáng. Bởi vì lúc này có nghĩ nhiều cũng chả làm được gì. Thôi thì ngày mai sẽ hỏi chuyện con bé, bàn bạc với nhau sau vậy. Giờ anh mệt chết được, biết bao nhiêu năng lượng anh đều trút hết lên con bé kia rồi.

_Cốc cốc… cốc…

Edward nhíu mày tỉnh dậy. Trời vẫn còn sớm, ở ngoài cửa hình như có người. Bà anh không lí nào lại về vào lúc này nên chỉ có thể là người lạ. Edward nhìn từ cửa sổ ra ngoài thì thấy có hai cô gái mặc đồ thêu hoa văn rất lạ nhưng đẹp, hình như không phải người trong thị trấn, có lẽ là người bộ lạc nào đó, anh nghĩ vậy.

Anh tính tìm chiếc áo mặc vào mới chợt nhớ hôm qua mình đã xé rách trong lúc cường bạo con bé kia, một cái thì chưa giặt cái còn lại thì đưa cho con bé mặc luôn rồi. Anh đứng dậy nhìn qua phía cái giường thì thấy cô bé vẫn đang ngủ say rồi mới yên tâm ra ngoài cửa, Edward để lưng trần ra ngoài tiếp khách.

Bên ngoài Rudy và Sandy lo lắng thiếu điều muốn đập cửa xông vào. Đang gõ cửa thì cửa bỗng mở ra, sau đó xuất hiện một chàng trai đẹp suất sắc, cởi trần dựa một bên vai vào thành cửa. Hai cô nàng ngay lập tức bị quyến rũ…nào là đẹp trai ngời ngợi, nào là cơ bụng sáu múi, vai rộng eo thon, cao ráo, đầu tóc bù xù mái hất lên, trên mặt còn hiện rõ vẻ mệt mỏi còn ngáy ngủ.*Hình như là vừa ngủ dậy* cả hai nàng nghĩ.

Edward thấy hai người nhìn anh thất thần thì lên tiếng hỏi:”Có việc gì?” Hai nàng lúc này mới giật mình, Sandy nói trước:”Cho hỏi anh có phải là Edward không?”

“Ừ! Là tôi…”.

Rudy nhịn không được mà hỏi thẳng vào vấn đề:”Này! Anh có thấy một con nhóc lùn lùn, tóc đen hơi gợn sóng dài đến đây không? Nói chung là nhìn gần giống như một đứa trẻ,…”

“Các cô là ai? Sao biết tên tôi” Edward chắc chắn người bọn họ muốn tìm là con bé nằm trong kia nhưng không biết bọn họ là ai, anh chợt nhớ đến suy luận của mình về việc con bé kia bị bọn xấu bắt cóc rồi trốn chạy được, anh nghi ngờ hai cô gái này nằm trong băng nhóm đó, tuy nhiên anh cũng không chắc lắm.

“Chúng tôi là chị của con bé, đêm qua nó không về nên chúng tôi rất lo, còn việc tôi biết tên anh thì dài lắm. Nhưng mong anh giúp tôi tìm em tôi, chắc nó ở gần đây thôi, tôi sẽ giải thích sau”. Rudy thấy Edward có vẻ nghi ngờ thì vội giải thích, quan sát lại khuôn mặt thì Edward mới thấy hai người này cũng có nét giống con bé kia nếu không phải là chị của con bé mà là bọn buôn người thì anh cũng chẳng lo vì anh dư sức khống chế bọn họ.

Tuy nhiên anh khá đau đầu vì nếu họ thực sự là chị con bé, biết được mình đã làm gì em họ thì họ sẽ thế nào? Nhưng anh cũng không thể không giúp, dù sao cũng là con bé đó thuốc mình trước với lại anh cũng là người có trách nhiệm.

“Được rồi! Vào đi, người các cô cần tìm ở trong….” Edward mở cửa mời hai cô gái vào nhà rồi đưa hai người đến chiếc giường nơi cô bé đang nằm.

Vừa thấy Tom thì Sandy hốt hoảng:” nó chết rồi sao?”

“Hả? Không không, em ấy chỉ đang ngủ thôi”.

Tom vẫn chưa tỉnh, Rudy dựa lưng vào tường để tay lên trán, cô cảm thấy rất có lỗi với Tom, không biết liệu nó có hận cô không. Sandy đứng cách đó không xa thấy bầu không khí im lặng đến áp lực thì cô mở miệng nói:” vậy anh có thể kể lại chuyện gì đã xảy ra không?!”

“Được!” – ” Trưa hôm qua con bé đã đạp trúng bẫy của tôi, tôi tìm được em ấy trần truồng nằm trong một cái hang gần đó, tôi mang em ấy về nhà và xử lí vết thương. Sau đó bà tôi có việc phải vào thị trấn, tôi tiễn bà một đoạn rồi về. Lúc đó tôi thấy em ấy nằm co rúm trên giường vậy nên tôi đắp chăn cho em ấy khỏi bị lạnh. Chả biết thế nào em ấy tỉnh dậy, mặt có vẻ hốt hoảng, xong thì em ấy lấy một thứ bột màu trắng hất vào mặt tôi. Đó hình như là tình dược, việc sau đó các cô biết rồi đó… tôi xin lỗi, tôi đã không thể kiểm soát bản thân….” Edward thẳng thắn kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn.

“Ôi!!!! Tôi đã làm gì thế này…” Rudy ôm mặt:” Đó không phải lỗi của anh đâu, là lỗi của tôi…”

Tom nghe có tiếng động thì mở mắt mờ mờ nhìn xung quanh. Thấy hai chị cô ở trước mặt, cô mở to mắt ngồi dậy.

“Ha.i… chị…. a….” cô cảm thấy đau buốt ở bụng, toàn thân cũng đau nhứt không kém cứ như xương cốt đều vỡ vụn ra, mắt thì sưng cộm, cổ họng đau rát nói không ra tiếng, điều này làm cô nhớ đến một màn tình ái cuồng nhiệt hôm qua, Tom bất giác run người một cái.

Rudy và Sandy vội đỡ em mình dậy, để Tom ngồi dựa vào Rudy. Còn Edward thì mang một cốc nước đến đưa cho Tom. Cô nhận ly nước, uống lấy uống để.

“Từ từ thôi Tom!” thấy Tom bị sặc, Sandy và Rudy vỗ lưng cho em.

Do Tom ngồi dậy làm chăn tuột xuống nên cơ thể của cô đập vào mắt hai chị của mình. Rudy và Sandy trợn mắt nhìn một loạt cánh tay, cổ và mặt của em mình rồi lại quay sang nhìn Edward. Họ thấy trên tay anh có hai ba vết cắn cào, nhìn qua cũng đoán được cái dấu răng bé bé ấy là của em gái họ.

Anh bối rối, dù cho anh có hiểu chuyện, giỏi xử lí tình huống đến mấy thì đây cũng là lần đầu mắc phải chuyện nhạy cảm thế này, khiến anh hơi khó xử. Edward gác tay lên gáy tỏ vẻ không biết nên làm sao:”Cái này…là do em ấy thuốc tôi, em ấy dùng cả một hủ bột tình dược gì đó ném vào mặt tôi nên…nhưng dù sao thì….tôi cũng sẽ chịu tr…” anh đang giải thích thì Rudy ngắt lời:”Tôi biết, đây là lỗi của chúng tôi, anh không cần phải áy náy đâu…” rồi cô lo lắng nhìn sang Tom.

Sandy thì cười gian nhìn anh nói nhỏ:”Anh là một chàng trai mạnh mẽ, tinh lực dồi dào. Tôi chấm anh rồi! Nhưng thế này thì hơi quá với con bé.” nghe vậy Edward đờ ra một lúc rồi tiếp tục xin lỗi, anh lại thấy Tom uống nước xong rồi lại cúi mặt khóc.

Rudy bối rối ôm em nói:”Chị xin lỗi Tom à! Là lỗi của chị, chị xin lỗi. Cái lão thầy thuốc ngớ ngẩn ấy nhận đơn đặt hàng của một tên dâm đãng, lúc chị đến lấy hàng thì ông ta đưa nhầm cho chị lọ thuốc của tên kia. Tom à chị xin lỗi, chị sẽ chịu trách nhiệm cho em” Rudy tuôn một tràn giải thích.

Vẻ mặt của

Tom trông rất bất mãn, chị ấy chịu trách nhiệm về cái gì đây? Chuyện cũng đã xảy ra rồi, tại sao số cô lại không may như vậy? Mất đi lần đầu cho một người chẳng biết có yêu cô không, hơn nữa chuyện đến mức này thì lại càng làm cô say đắm anh thêm thôi, nhỡ anh không có tình cảm với cô mà còn ác cảm với cô hơn… không đúng, cô cũng chịu thiệt mà. Hơn nữa cô lại chưa biết anh ta suy nghĩ thế nào nữa, nên thôi nói chuyện bàn bạc với nhau trước đã, biết đâu người ta sẽ chịu trách nhiệm với cô. Edward mà cô biết luôn có trách nhiệm với việc làm của mình, Tom biết vì cô cũng tiếp xúc với anh trong thời gian làm “thú cưng hoang”, vậy là càng có thêm cơ hội rồi, mà lỡ người ta thương ai khác rồi thì có chịu trách nhiệm với cô cũng như không, “đau đầu thật, phải làm sao đây… chết tiệt”.

Tom cổ họng khàn khàn nói tiếng có tiếng không:”c..ái gì qu..a… c..ũng qua r..ồ.i, có xin lỗi cũng k..hông được g.ì, em ổn…” đang nói thì tai và đuôi của cô trồi từ từ ra ngoài vì thuốc hết tác dụng.

Rudy va Sandy hốt hoảng còn Edward thì ngạc nhiên:” Cái gì thế?”. Vừa dứt câu, Sandy nhanh như chớp bay vèo đến phía Edward dùng tay đập mạnh vào ót của anh khiến anh ngã quỵ nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn.

Một lát sau tỉnh dậy, Edward thấy mình đang bị trói trên ghế, còn ba chị em kia đang nhìn mình. “Làm cái gì vậy? Sao trói tôi?” Edward thắc mắc.

Rudy và Sandy nhìn nhau rồi nhìn Tom. Sandy nói trước:”Xin lỗi nhưng chúng tôi có một bí mật không thể để người ngoài biết.” Edward nhếch mày nhìn lên đầu Tom:”là cái đó sao?”

“Ừ” Sandy đáp.

Edward dứt khoát hỏi thẳng vấn đề:”Vậy tôi phải làm gì?”, Rudy nói:”Hỏi hay lắm, một là anh chết, hai là phải thoả thuận với chúng tôi rằng anh sẽ im lặng, không kể chuyện này cho ai nghe.”

Edward đồng ý thoả thuận cùng chị em Rudy với điều kiện họ phải kể anh nghe về bí mật đó. Họ đồng ý rồi đưa anh một tờ giấy cam kết để anh kí vào, trên đó có để yêu cầu và hình phạt nếu như phạm yêu cầu, xong việc Sandy cởi trói một bên tay cho anh kí giấy.

Xong thì Tom lên tiếng kể lại về bộ tộc của mình, rồi đến việc anh cứu mình lúc trước, đến việc tìm đến chơi đùa cùng anh, cuối cùng là sự việc mắc bẫy ngày hôm qua, được anh cứu về sau đó……

Nghe xong Edward gật đầu:”khá rắc rối nhỉ, nhưng yên tâm, tôi sẽ không để ai biết. Còn nữa Tom, tôi muốn nói em biết cái bẫy mà em mắc phải là bẫy của tôi, tôi là một thợ săn, lần sau đừng có đi loanh quanh ở đây nữa, sẽ lại mắc bẫy đó.” Anh nói xong thì cả ba chị em người sói đều giật mình.

Thợ săn? *nguy hiểm* Sandy định dùng “năng lực người sói” để đập anh thêm một phát nữa thì sớm Edward đã né được.

“Wow, né giỏi đấy…”

“Tôi biết chiêu này của cô rồi. Tôi là thợ săn, không nhanh tay chỉ có chết. Có điều các cô yên tâm, tôi chẳng ăn được thịt người sói đâu”.

Đến đây thì cặp song sinh quay sang anh đồng thanh đến giật mình:”Anh vừa “ăn sạch” em gái tôi!”.

Edward bị trúng tim đen, anh cứng họng nhưng anh chợt nhớ ra điều gì đó liền bật dậy nói:”Quên nữa, tôi còn phải đi mua thuốc ngừa thai cho em ấy….”

“Thôi khỏi!” Rudy nói. Edward không hiểu:”Hả? Vì sao không cần, các cô muốn em ấy mang thai à?”, Sandy buồn cười:”ý chúng tôi là khi anh bất tỉnh thì chúng tôi đã cho nó uống rồi” Edward nhẹ người:”Sao không nói sớm, mà thuốc ở đâu các cô có nhanh vậy?”

Rudy đáp:”Vì lấy nhầm thuốc kích dục nên mang theo thuốc tránh thai đề phòng là đương nhiên.”

“Còn nữa! Nhìn đi. Con bé bị ăn đến sắp chết rồi này. Đàn ông các anh thô bạo quá. Cũng may nó là người sói, nó mà là con người thì chắc cũng toi rồi. Anh chơi ác thật”.

Edward cười trừ:”Biết làm sao được, em ấy cho tôi quá liều nên bản năng của tôi bộc phát mạnh mẽ thôi.”

“Bản năng bộc phát cơ đấy” Sandy cười cười.

“Đàn ông mà, ai chả có dục vọng. ” Edward nhún vai.

Edward nhìn Tom, nhìn dấu vết anh để lại trên cơ thể cô, anh nói lại câu lúc nãy bị Sandy cắt ngang:”Về việc của Tom, tôi sẽ chịu trách nhiệm”, Tom ngẩn mặt ngạc nhiên:” hả? Thôi, không cần đâu. Đây cũng tại tôi lỡ thuốc anh nên mới có chuyện này xảy ra”

Edward bác bỏ:”không! Dù sao là tôi cũng dọa em, khi không lại ở trần như vậy đắp chăn cho em làm em hốt hoảng, tôi lại là đàn ông, nói chung cứ để tôi chịu trách nhiệm…”

Rudy và Sandy nhìn một màn này cười cười rồi nói nhỏ với nhau:”anh ta cũng được đấy, coi bộ không phải tiểu nhân đâu” Sandy tiếp lời:”ừ! Em chấm anh ta rồi, con Tom mà rước được anh này về là ngon cơm…”

“Thôi được rồi nếu vậy thì anh có thể cho tôi ở lại vài ngày không? Cơ thể tôi thế này sợ rằng về nhà cha mẹ biết được thì sẽ giết chị em chúng tôi mất.” Tom cuối cùng cũng nhờ Edward một điều.

Rudy và Sandy đồng tình:”Con bé nói có lí, tụi này có thể lo việc ở nhà cho em. Nên cứ yên tâm mà ở lại đây, vậy anh có giúp được không?”

Edward gật đầu:”Được! Dù sao bà tôi cũng đi cỡ hai tháng mới về, tôi ở đây trông nhà giúp nên em cứ thoải mái nhưng như vậy có được không? Em không ngại tôi à?” – “Tôi với anh bây giờ còn gì nữa mà ngại? Mà có ngại ở đây thì cũng đỡ hơn là chết ở nhà. Vậy tôi sẽ ở nhờ một tuần, cám ơn anh.” Tom vừa bất mãn vừa hồi hộp, bất mãn là vì cô sẽ phải ở lại nhà Edward đến khi cơ thể cô lành lặn hẳn, bây giờ mà về thì chỉ có nước chết, hồi hộp là vì được ở cùng người ấy sẽ chạm mặt nhau mỗi ngày. Nhưng mà ở đây tính ra vẫn còn đường che giấu dại gì cô quay về? Rudy và Sandy lại nhìn hai người kia bằng ánh mắt gian xảo.

Edward thấy thế thì:”Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu không phải các cô đưa nhầm thuốc cho em ấy thì không có chuyện tôi phạm đến em ấy đâu, yên tâm đi.” Sandy và Rudy nghe vậy thì bĩu môi:”Ờ, phải không!? Tôi nhớ anh có nhắc đến bản năng đàn ông đấy.”

“Thì làm sao nào?”

“Tôi nhớ không lầm là thuốc quá liều sẽ gây tác dụng phụ, anh nên cẩn thận với bản năng của mình đi. Tôi cũng không ngờ chuyện xảy ra như thế này nên không có chuẩn bị gì nhiều. Tôi thực sự xin lỗi! Còn nữa, anh cũng phải có trách nhiệm bồi dưỡng cho em tôi đó, nuôi nó béo lên chút càng tốt..”

“Này!….” Tom nghe chữ béo lên thì phản đối ngay.

“Nhìn lại em coi, nếu em chịu ăn cho cao lớn thêm một chút, khỏe mạnh một chút thì đâu có bị người ta vật cho thành thế này?” Edward bỗng phì cười lắc đầu trước câu nói đầy châm chọc của Sandy dành cho cô em gái bé nhỏ kia.

“…” Tom thì cứng họng, không thốt ra nổi một từ. Cô chỉ có thể trừng mắt nhìn chị.

“Về phần của anh lần sau đến đón con bé tôi sẽ mang chút quà cáp để tạ lỗi cho việc đã xảy ra…”

“Hả? Thôi không cần đâu, tôi…”

“Nếu vậy anh cứ xem như tôi trả công anh nuôi con bé một tuần cũng được.”

“Tôi..”

“Được rồi quyết định vậy đi, không nói nhiều nữa.”

Thấy Edward không phản kháng được trước lời nói bá đạo của Rudy thì Sandy cười cười. Rudy lại quay sang nói nhỏ:” Mà quan trọng nhất, nếu anh không có tình cảm với con bé thì đừng để nó phải vì anh mà khổ sở…tôi nói vậy anh hiểu chứ?”

“Ừa! Tôi hiểu.” Edward đương nhiên biết ý của Rudy, để Tom ở đây thì anh và Tom sẽ thường xuyên chạm mặt nhau, hơn nữa Tom thích anh đã lâu, việc ở lại đây sẽ khiến cô càng có thêm tình cảm với anh.

Nhưng Edward đâu phải ghét Tom, chẳng qua anh chưa có tình cảm với cô thôi. Dù sao trải qua chuyện này, Edward cũng gần gũi với Tom hơn bất cứ cô gái nào khác, hơn nữa lại là làm tình, tiếp xúc thân mật như vậy…. Biết đâu trong khoảng thời gian này anh sẽ có cảm giác với cô thì sao. Rudy và Sandy cũng có suy nghĩ như vậy nên mới để em gái của mình ở lại, chẳng qua là lo lắng nên mới nhắc nhở Edward thôi.

“Còn em nữa, Tom.. không được quá dễ dãi nghe chưa? Nói nè, nếu bị “tấn công” cho dù là một vật nhỏ xíu em cũng phải lấy chọi vào mặt anh ta rồi nhân cơ hội chạy đi đó, không được lơ là, dễ dãi!” Rudy ghé sát vào tai Tom mà nói.

Trưa hôm đó cặp song sinh trở về nhà, trước khi đi họ để lại một cái túi cho cô, do không lường trước được chuyện Tom ở lại nên họ chỉ mang có hai bộ đồ, đồ lót và vài lọ thuốc. Tom nhìn mấy lọ thuốc liền nổi lên ác cảm, nghi vấn hỏi:”này hai chị, mấy lọ thuốc này….”

“Nhớ rằng nếu anh phạm thoả thuận thì bầy sói sẽ phanh thây anh, cả người bà và gia đình của anh đấy” Edward chỉ gật đầu.