Đọc Truyện Chó Sói Và Cừu Non / Top 13 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Dhrhm.edu.vn

Truyện: Chó Sói Và Cừu Non

CHÓ SÓI VÀ CỪU NON

Một con Sói đi kiếm ăn cả ngày trong rừng mà chưa kiếm được chút gì bỏ vào bụng. Mãi đến gần tối mới thấy một đàn Cừu xuất hiện ở phía cửa rừng. Cuối đàn, một chú Cừu non đi tụt lại đằng sau, vừa đi vừa nhởn nhơ gặm cỏ. Sói ta mừng quá, vội vàng lao tới, áp sát chú Cừu non. Thoáng thấy cặp mắt của Sói đỏ khè như hai hòn lửa, Cừu non hoảng hồn. Nhưng Cừu non đã kịp thời nén được sợ hãi, ung dung bước tới trước mặt Sói dữ nói: – Thưa bác, anh chăn cừu sai tôi đến nộp mạng cho bác để tỏ lòng biết ơn bác cả ngày hôm nay không quấy nhiễu đàn Cừu chúng tôi. Anh dặn tôi phải hát tặng bác một bài thật hay để bác nghe cho vui tai trước khi ăn thịt tôi cho ngon miệng. Sói ta không ngờ mình được trọng vọng như vậy, lấy làm thích chí và cảm động lắm, liền cho phép Cừu non trổ tài ca hát. Cừu non ráng hơi, ráng sức be lên thật to, tiếng kêu be be lên bổng xuống trầm, mỗi lúc một vang xa. Anh chăn cừu nghe được, lập tức vác gậy chạy lại, nện chó Sói ta lúc ấy đang vểnh tai nghe hát một trận nên thân. Cừu non thoát nạn nhờ nhanh trí và can đảm, còn Chó Sói no đòn, bỏ chạy, vừa chạy vừa than thân: – Ai đời Chó Sói mà nghe ca hát! Mồi kề bên miệng lại để mắc mưu Cừu non, đau thật là đau

Chó Sói Và Chú Cừu Non

Chó sói và chú cừu non

Một chú cừu non uống nước bên sông, chó sói ở gần đấy và nhìn thấy. Chó sói muốn ăn thịt cừu non, thế là nó liền hoạnh họe cừu. Nó nói:

– Mày làm đục nước của tao, không cho tao uống.Chú cừu con cãi lại :– Ông sói ơi! Cháu làm sao có thể làm đục nước của ông? Bởi vì cháu đứng ở cuối dòng nước, hơn nữa lại chỉ chúm miệng uống nước bằng đầu môi mà thôi.Nhưng sói lại nói :– Được, thế tại sao mùa hè năm ngoái mày chửi bố tao?Cừu non đáp :– Thưa ông sói, nhưng hè năm ngoái mẹ cháu còn chưa đẻ cháu.Sói nổi cáu nói át :– Không cần lý sự với mày. Tao đang đói bụng đây, vì thế mà tao ăn thịt mày.

Thế là con Sói cắp chú Cừu non vào tận rừng sâu rồi ăn thịt chú ta không cần phải phân rõ lý lẽ thiệt hơn.

Con sư tử, con chó sói và con cáo. Con sư tử già ốm nằm trong hang. Tất cả mọi con thú đều đến thăm vị chúa, chỉ có cáo là chưa. Thế là chó sói vui mừng được dịp đặt điều cho cáo trớc mặt sư tử. Sói nói:– Mụ ta chẳng coi ngài vào đâu, mụ không đến thăm chúa lấy một bận.Vừa lúc đó thì cáo chạy đến. Nó nghe thấy điều sói nói, liền nghĩ bụng: “Đợi đấy, sói ạ, ta sẽ trả thù mày”.Sư tử quát mắng cáo, cáo liền thưa:– Xin chúa đừng vội xử tội kẻ bầy tôi xin cho kẻ bầy tôi được nói một lời. Kẻ bầy tôi không đến đây được là bởi vì không còn có lúc nào.Mà không có lúc nào là bởi vì kẻ bầy tôi phải chạy khắp thế gian đi hỏi thuốc cho chúa. Mãi bây giờ mới tìm ra, thế là vội chạy đến đây ngay.Sư tử bèn hỏi:– Thuốc gì kia?– Dạ thưa thuốc thế này ạ: nếu lột da một con sói đang sống, rồi chúa khoác bộ da ấm áp của nó vào…Sư tử căng bộ da sói ra, cáo bật cười và bảo:– Thế đấy người anh em ạ: không nên xui chúa làm điều ác, mà phải xui làm điều lành kia

Truyện : Có Sói Và Cừu Non ( Chủ Đề : Thế Giới Động Vật )

Một con Sói đi kiếm ăn cả ngày trong rừng mà chưa kiếm được chút gì bỏ vào bụng. Mãi đến gần tối mới thấy một đàn Cừu xuất hiện ở phía cửa rừng. Cuối đàn, một chú Cừu non đi tụt lại đằng sau, vừa đi vừa nhởn nhơ gặm cỏ. Sói ta mừng quá, vội vàng lao tới, áp sát chú Cừu non. Thoáng thấy cặp mắt của Sói đỏ khè như hai hòn lửa, Cừu non hoảng hồn. Nhưng Cừu non đã kịp thời nén được sợ hãi, ung dung bước tới trước mặt Sói dữ nói: -Thưa bác, anh chăn cừu sai tôi đến nộp mạng cho bác để tỏ lòng biết ơn bác cả ngày hôm nay không quấy nhiễu đàn Cừu chúng tôi. Anh dặn tôi phải hát tặng bác một bài thật hay để bác nghe cho vui tai trước khi ăn thịt tôi cho ngon miệng. Sói ta không ngờ mình được trọng vọng như vậy, lấy làm thích chí và cảm động lắm., liền cho phép Cừu non trổ tài ca hát. Cừu non ráng hơi, ráng sức be lên thật to, tiếng kêu be be lên bổng xuống trầm, mỗi lúc một vang xa. Anh chăn cừu nghe được, lập tức vác gậy chạy lại, nện chó Sói ta lúc ấy đang vểnh tai nghe hát một trận nên thân. Cừu non thoát nạn nhờ nhanh trí và can đảm, còn Chó Sói no đòn, bỏ chạy, vừa chạy vừa than thân: -Ai đời Chó Sói mà nghe ca hát! Mồi kề bên miệng lại để mắc mưu Cừu non, Đau thật là đau!

Phỏng theo truyện cổ Ba Tư

Đọc Truyện Sói Săn Mồi

Tối hôm đó, Sài Gòn đón chào cơn mưa phùn nho nhỏ, cộng thêm không khí lạnh nên cái vẻ tấp nập hàng đêm trên những con phố chẳng còn, thay vao đó là vài ba cặp tình nhân chở nhau đi nhanh trong đêm rồi chui tọt vào một cái hotel 1 giờ 50, hai giờ 70 gì đó… Thần giờ đây đang núp trên bậc thềm của một hiệu thuốc tránh mưa, mắt nhìn về phía một xe bánh bao thơm lừng ở gần đó mà chảy nước miếng, cậu đói đến run cả tay chân.

Một lúc sau, lấy hết can đảm và vì quá đói, Thần bước về phía xe bánh bao.

“Dì… dì ơi… ” Thần run rẩy gọi.

“A… sao con… ăn mấy cái… loại nào” bà bán bánh nở nụ cười thân thiện nhìn cậu, con cái nhà ai mà kêu đi mua mà không cho nó mang cái dù hay cái áo mưa.

“Dì… con đói quá… cho… cho… cho con” Thần run rẩy nhìn vào những chiếc bánh thơm phứt trong nồi xin, vẻ mặt bà bán bánh chuyển từ nụ cười sang nhíu mày rồi nhìn thấy cậu đang ngửa tay nên hai mắt trừng to.

“Cút… cút ngay… tối giờ chưa bán được cái nào đây này… xin… mẹ mày chứ xin… tin tao cho mày què luôn không… cút mau” mụ hét lên làm Thần hoảng sợ, chỉ là xin thôi mà, cậu chạy nhanh như bị ma đuổi khi thấy mụ rút cây gậy sắt ra…

“Bốp” Thần đâm sầm vào một gã CA đang đi tuần phía trước.

“Này… cháu cẩn thận chứ… đi đâu giữa trời mưa mà không mang dù?” gã nghi vấn đặt câu hỏi với cậu bé vừa chạy nhanh giữa trời mưa.

Này… cháu cẩn thận chứ… đi đâu giữa trời mưa mà không mang dù?” gã nghi vấn đặt câu hỏi với cậu bé vừa chạy nhanh giữa trời mưa.

“Này… không nghe chú hỏi sao?” thấy Thần im lặng, gã nắm lấy tay cậu.

Thần hoảng hốt, cậu sợ sẽ bị bắt về cái căn biệt thự kinh khủng đó.

“Làm sao đây? Chạy… chạy thôi” Thần dằng ra thoát khỏi tay gã CA rồi chạy nhanh, cậu cắm đầu chạy mặc kệ đằng sau có là gì đi nữa, cậu chạy, chạy mãi… đến lúc cậu chạy xuống một hầm cầu lúc nào không hay, quá kiệt sức và đói, cậu ngồi xuống một gò đất thở dốc.

Hơn 12h, Thần nằm co ro lạnh run ở dưới gò đất, cậu không còn sức để đi nữa rồi, đói và khát làm cho cậu xay xẩm cả mặt mày, đột nhiên Thần nghe được tiếng xe máy từ xa đang chạy tới, ‘phải làm gì đây, la lên cho họ cứu rồi sau đó sẽ phải về cái biệt thự kia và mẹ chắc chắn sẽ bị mắng mỏ hay là im lặng’, Thần suy nghĩ nhưng chả biết làm sao.

“Kịch” Tiếng gạt chân chống làm cậu chú ý, qua ánh đèn bên trên hắt xuống thì là một đôi nam nữ.

Thần tròn mắt nhìn gã đàn ông bước xuống xe, gã nhanh chóng cởi nịt rồi tụt quần dài xuống, chẳng lẽ đi đái cũng phải cởi cả quân ra như thế.

Đến lúc cô gái ngồi đắng sau chống hai tay vào xe rồi hểnh mông cao lên đợi gã đàn ông tiến lên thò tay vào váy cô gái làm gì đó làm Thần trợn mắt, họ đang làm gì vậy.

Ư… ư… a” Tiếng rên rỉ của cô gái làm cho Thần há hốc mồm, chẳng lẽ gã đàn ông đánh cô, nhưng cậu có thấy hắn làm gì đâu, hai tay chỉ nắm lấy hông cô rồi hai người nhịp bên dưới như một điệu nhảy nào đó.

“Chít… chít… Aaaaaaaaa” Một con chuột cống từ đâu chạy qua làm Thần giật mình hét lên.

“Ai… thằng chó nào dám rình tao chơi gái?” Gã đàn ông giật mình nhìn về phía Thần quát lên. Đậu xanh tốn vài trăm quất em này cho đỡ vã mà không ngờ cũng bị rình xem.

Thần kinh hãi nhìn gã, mỉnh sẽ bị đánh như người phụ nữ kia sao.

“Em… em… ” Thần không biết trả lời ra sao.

“Đi bụi à… nhìn mày anh thấy mặt trắng, tay chân mềm yếu thế này thì chắc con nhà khá giả cơ mà… ông già không cho mày yêu bé nào à… nhà ở đâu” Gã trêu chọc.

“Em… không… em đói… anh… anh đừng đưa em về… em về mẹ bị mắng nữa mất… huhu” Cậu khóc lên làm gã đàn ông sững sờ, cậu về thì mẹ mừng chứ sao lại bị mắng.

“Đi… một tháng rồi chưa được địt đến lúc đang địt thì lại gặp mày… coi như duyên số… anh giúp mày lần này… ” Gã đàn ông dìu Thần ra xe rồi chở cậu đi, cuộc đời Thần sang trang mới nhờ cuộc gặp gõ định mệnh đó.

“Không… đừng mắng mẹ nữa… không… ” Thần giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng, trong mơ cậu thấy mẹ bị ‘bà ngoại’ chửi rủa thậm tệ vì để cậu trốn đi…

‘Ô, đây là đâu’… Thần nhìn xung quanh căn phòng xa lạ mà cậu chưa bao giờ thấy, căn phòng nhỏ xí chỉ để được một cái nệm cậu đang nằm và áo quần ngổn ngang khắp nơi, mùi mồ hôi và ẩm mốc trong phòng làm cậu khó chịu.

Thần nhớ lại lúc được gã đàn ông kia bế lên xe thì cậu đã ngất đi, lắng nghe động tĩnh, hình như bên ngoài hình như có tiếng gã.

“Alo… được rồi… tí nữa anh sẽ có hàng… yên tâm… hàng ngon mà”

“Cộp… Hey nhóc… sao rồi? Khỏe chưa?” Gã đàn ông mở cửa bước vào làm Thần giật mình, bây giờ cậu mới nhìn rõ gã, gã cao tầm 1m75, da ngăm đen, tóc đuôi ngựa lãng tử và lông mày rậm trông ‘chất’ như mấy ca sĩ hát rock trên tivi.

“Em… em đang ở đâu?” Thần rụt rè nói.

“Tất nhiên là nhà anh rồi… là đàn ông con trai mà sao như con gái thế… mạnh mẽ lên… anh tên là Thiên, bọn nó thường gọi anh là Thiên điên… haha”

“Vâng… anh Thiên… cảm ơn anh” Thần rất lễ phép với Thiên, nếu đêm qua không có hắn thì cậu không biết sao nữa, xem ra hắn là người tốt.

“Hắc hắc… cảm ơn thì không phải nói miệng là xong… có muốn về nhà không?” Thiên nhìn vào ánh mắt đượm buồn của Thần hỏi, thường ở độ tuổi này thì mấy thằng nhóc này thường phải có ánh mắt ranh mãnh sao lại có ánh mắt như một ông già đã trải qua đắng cay ngọt bùi như vậy được.

“Em… em không… anh có việc gì thì cứ cho em làm… xin anh đấy” Hai từ ‘về nhà’ làm Thần giật bắn người, cậu nhào tới ôm lấy chân Thiên, giờ đây một người xa lạ lại được cậu xem như ông bụt trong những câu chuyện với hy vọng có thể cứu cậu.

“Từ từ… này nhóc… kể anh nghe xem… được không?” Thiên từ tốn xoa đầu Thần an ủi, có lẽ cậu đã chịu nhiều uất ức lắm, nếu một cậu bé ham chơi mà bỏ nhà đi thì ánh mắt không thể hốt hoảng và sợ hãi như vậy được.

“Anh… anh sẽ không đưa em về nhà chứ” Thần ngây thơ nhìn Thiên, chỉ cần không về chỗ đó thì bảo gì cậu cũng làm.

“Em nên nói cho anh biết vì sao như vậy đã”

Thần kể lại căn biệt thự và những con người độc ác bên trong, đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu vì sao mình và mẹ bị đối xử như vậy nữa, tại sao cũng là con của mẹ mà Lợi và cậu lại được đối xử khác biệt như vậy, một cậu bé 13 tuổi thì sao hiểu được sự bất công của cuộc đời.

Thiên lắng nghe câu chuyện, gã sao không hiểu được chuyện gì chứ, một gia đình giàu có như vậy tất nhiên sẽ thù ghét một đứa bé không có dòng máu của họ trong người, đứa bé ấy lớn lên biết đâu lại tranh dành tài sản với họ thì sao, ở đó làm gì có tình yêu thương mà chỉ là những toan tính làm sao được nhiều tài sản nhất mà thôi.

“Được rồi… em không muốn về thì anh cũng không ép… từ giờ em sẽ là em của anh… anh cũng có một đứa em ruột chết sớm… nếu nó còn sống cũng bằng tuổi em bây giờ” Thiên thở dài, gã nhớ lại đứa em bệnh tật mà mất sớm của mình, cũng vì thế mà mẹ đau buồn quá nên không lâu sau cũng bỏ lại gã mà đi.

Thần nghe Thiên nói nên thầm thở phào, không về là tốt rồi, nhìn căn nhà bừa bộn, cậu lại nhớ đến mẹ, từ nay cậu không còn được nhìn mẹ, được mẹ xoa đầu và thơm lên má nữa, Thần rươm rướm nước mắt.

“Không… không… em không về… em phải kiếm thật nhiều tiền rồi cứu mẹ ra” Thần gạt đi nước mắt quả quyết nói trong ánh mắt kiên định làm Thiên thoáng sửng sốt.

Thấy Thiên cứ đi qua đi lại, Thần tò mò không biết gã đang làm gì.

“Haizzz… chả có cách nào… này Thần… anh định cho em đến trường học xong phổ thông trước … em có muốn đến trường không?” Thiên hỏi Thần, nếu cậu muốn thì hắn chẳng có cách nào khác ngoài đi làm giấy tờ giả để cậu đi học một trường cùi cùi nào đó.

“Không… anh cho em đi làm với… đợi em học xong thì chắc mẹ em đã già rồi… xin anh đấy… anh Thiên” Thần cầm lấy tay Thiên năn nỉ làm gã lại tiếp tục đắn đo suy nghĩ.

“Được… kiếm tiền chứ gì… thế thì mày theo anh… đâu cần phải đi học cũng nhiều tiền như anh” Thiên cười nói với Thần. Gã không ngờ quyết định ngày hôm đó của mình lại thay đổi vận mệnh của cả một gia tộc giàu có.