Chó Sói Và Cừu Của La Phông Ten / Top 17 Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 9/2023 # Top Trend | Dhrhm.edu.vn

Soạn Bài Chó Sói Và Cừu Trong Thơ Ngụ Ngôn Của La Phông Ten

Soạn bài thư điện chúc mừng và thăm hỏi Đọc – hiểu văn bản Câu 1. Văn bản có bố cục hai phần :

Phần một (từ đầu đến ‘tốt bụng như thế’) : hình tượng con cừu trong thơ La-phông-ten.

Phần hai (còn lại) : hình tượng chó sói trong thơ La-phong-ten.

Trong cả hai đoạn, nhằm làm nổi bật các hình tượng con cừu và con chó sói trong thơ La-phong-ten, tác giả đều dẫn ra những dòng viết về hai con vật ấy của nhà khoa học Buy-phông. Mạch nghị luận trong cả hai phần cũng tương đối giống nhau, đều theo trật tự ba phần dưới ngòi bút của La-phông-ten dưới ngòi bút của Buy-phông. Trong phần một, hình ảnh cừu trong thơ La-phông-ten được thể hiện qua một đoạn thơ cụ thể. Cách viết như vậy khiến cho bài văn trở nên sinh động, hấp dẫn hơn.

Câu 2. Buy-phông viết về loài cừu và loài chó sói từ quan điểm khách quan của một nhà khoa học, bởi vậy, các chi tiết đều giống như trong ‘nỗi bất hạnh của loài sói’ bởi vì nó không phải là đặc điểm tiêu bieur của chúng. Những đặc điểm đó con người ‘gán’ cho loài vật nhân hóa loài vật. Không thể xuất hiện trong công trình nghiên cứu của một nhà khoa học.

Câu 3. Khi xây dựng hình tượng con cừu, trước hết, La-phông-ten đã đặt một chú cừu con trong một hoàn cảnh đặc biệt : đối mặt với chó sói bên dòng suối. Hoàn cảnh đó làm nổi bật lên tính chất hiền lành, nhút nhát – cũng là một đặc điểm tiêu biểu cho tính nết của loài cừu. Vì sáng tác theo thể thơ ngụ ngôn nên La-phông-ten đã nhân cách hóa con cừu, miêu tả chó sói và cừu như những con người cụ thể, trong một xã hội mạnh được yếu thua rất cụ thể.

Câu 4. Hình tượng chó sói trong truyện ngụ ngôn của La-phông-ten được xây dựng dựa trên đặc tính vốn có của loài sói, đó là săn mồi. Từ đó, tác giả nêu ra hai luận điểm.

Chó sói là kẻ đáng cười (vì không kiếm nổi miếng ăn nên đói meo).

Chó sói còn là một kẻ đáng ghét vì nó làm lại đến người khác.

Để làm sáng tỏ hai luận điểm trên, có thể phân tích hình tượng chó sói trong thơ ngụ ngôn của La-phông-ten theo những gợi ý sau :

Con chó sói được nói đến trong bài thơ là một con sói cụ thể, rất sinh động (gầy giơ xương, đi kiếm mồi, muốn ăn thịt cừu non…).

Con chó sói được nhân cách hóa như hình tượng cừu dưới ngòi bút phóng khoáng của nhà thơ và đặc trưng của thể loại ngụ ngôn.

Phân Tích Bài Chó Sói Và Cừu Trong Truyện Ngụ Ngôn Của La Phông Ten Của Tác Giả H. Ten

Phân tích bài Chó sói và cừu trong truyện ngụ ngôn của La phông ten của tác giả H. Ten

Đề bài: Phan tich Cho soi va cuu trong tho ngu ngon cua La-phong-ten. Phân tích bài Chó sói và cừu trong truyện ngụ ngôn của La phông ten của tác giả H. Ten.

Mở bài: Phân tích bài Chó sói và cừu trong truyện ngụ ngôn của La phông ten của tác giả H. Ten

La phông ten một thiên tài văn học nổi tiếng với những câu chuyện ngụ ngôn đặc sắc. Chính vì đặc sắc và hấp dẫn, giàu ý nghĩa cho nên nhà sử gia, nhà văn, nhà nghiên cứu văn học Pháp H. Ten đã nghiên cứu về truyện ngụ ngôn của La phông ten. Đặc biệt đoạn trích Chó sói và cứu trong truyện ngụ ngôn của La phông ten là một phần đặc sắc trong công trình đó.

Thân bài: Phân tích bài Chó sói và cừu trong truyện ngụ ngôn của La phông ten của tác giả H. Ten

Điểm đặc biệt của bài nghiên cứu là tác giả so sánh cách nhìn về hai hình tương chó sói và cừu của nhà khoa học Buy phông và nhà thơ La phông ten. Từ đó rút ra những điểm khác nhau giữa hai cách nhìn này và làm nổi bật hình tượng thơ trong truyện ngụ ngôn của La phông ten.

Trước hết là hình tượng con cừu. Trước cái nhìn của một nhà khoa học, nhà nghiên cứu về các loại động vật, Buy phông cho rằng cừu là loài vật thích tập tụ theo bày đàn, luôn sợ tiếng động, không biết chốn tránh và bắt trước làm theo. Chúng hiện lên ngu ngốc và sợ sệt. Đây là nhận xét khách quan và đúng bản chất của cừu. Thế nhưng trước con mắt của La phông ten thì cừu ở đây là một chú cừu cụ thể, phải đối mặt với chó sói, gọi nó là bệ hạ còn xưng là tôi. Cừu được nhân cách hóa như một con người, hiền lành và nhút nhát. Không những thế nó cũng rất thân thương và tốt bụng. Ta thấy ở đó một ngòi bút phóng khoáng, thiên về cảm tính và giàu tính nhân văn

Thứ hai hình ảnh con chó sói. Dưới góc nhìn của nhà khoa học Buy phông thì chó sói hiện lên là một loài động vật hoang dã, dáng vẻ lúc nào cũng hoang dã. Chúng chỉ tập kết lại với nhau khi săn mồi, còn khi xong xuôi thì con nào đi đường con đấy. Chúng có tiếng hú rùng rợn và mùi hôi gớm ghiếc. Thế nhưng trong cách nhìn của một nhà thơ, con chó sói hiện lên không những tàn ác, độc địa mà còn ngu ngốc. Nó độc ác nhưng khổ sở vì thường bị mắc mưu, vụng về, bị đói và đói đến phát rồ.

Kết bài: Phân tích bài Chó sói và cừu trong truyện ngụ ngôn của La phông ten của tác giả H. Ten

Bằng việc so sánh giữa hai cách nhìn khác nhau giữa nhà khoa học và nhà thơ về hai con vật là cừu và chó sói, H, ten muốn cho người đọc thấy được nghệ thuật xây dựng hình tượng trong truyện ngụ ngôn của nhà thơ nổi tiếng La phông ten. Bố cục chặt chẽ, lời văn giàu sức thuyết phục.

TỪ KHÓA TÌM KIẾM PHAN TICH BAI CHO SOI VA CUU TRONG TRUYEN NGU NGON CUA LA PHONG TEN PHÂN TÍCH BÀI CHÓ SÓI VÀ CỪU TRONG TRUYỆN NGỤ NGÔN CỦA LA PHÔNG TEN EM HAY PHAN TICH BAI CHO SOI VA CUU TRONG TRUYEN NGU NGON CUA LA PHONG TEN EM HÃY PHÂN TÍCH BÀI CHÓ SÓI VÀ CỪU TRONG TRUYỆN NGỤ NGÔN CỦA LA PHÔNG TEN Theo chúng tôi

Tác Phẩm: Chó Sói Và Cừu Trong Thơ Ngụ Ngôn Của La Phông

Nội dung

Giọng cừu non tội nghiệp mới buồn rầu và dịu dàng làm sao!

– Xin bệ hạ[1] hãy nguôi cơn giận, Xét lại cho tường tận kẻo mà… Nơi tôi uống nước phải là Hơn hai chục bước cách xa dưới này. Chẳng lẽ kẻ hèn này có thể Khuấy nước ngài uống phía nguồn trên. Con quái ác lại gầm lên: – Chính mày khuấy nước, ai quên đâu là Mày còn nói xấu ta năm ngoái. – Nói xấu ngài, tôi nói xấu ai, Khi tôi còn chửa ra đời? Hiện tôi đang bú mẹ tôi rành rành[2].

Buy-phông[3] chỉ thấy con cừu là ngu ngốc và sợ sệt. “Chính vì sợ hãi – ông nói – mà chúng thường hay tụ tập thành bầy. Chỉ một tiếng động nhỏ bất thường đủ làm cho chúng nháo nhào co cụm lại với nhau, và đã sợ sệt như thế lại còn hết sức đần độn, vì chúng không biết trốn tránh nỗi nguy hiểm. Thậm chí dường như chúng không cảm thấy tình huống bất tiện của chúng; chúng ở đâu là cứ đứng nguyên tại đấy, ngay dưới trời mưa, ngay trong tuyết rơi. Chúng cứ đứng lì ra, muốn bắt chúng di chuyển nơi khác và bước đi, cần phải có một con đầu đàn người ta bảo nó đi trước, và thế là tất cả bắt chước nhất nhất làm theo. Ngay con đầu đàn ấy cũng cứ ỳ ra cùng với cả đàn nếu không bị gã chăn cừu thôi thúc hoặc bị chó[4] xua đi”. Mọi chuyện ấy đều đúng, nhưng các con vật đó còn thân thương và tốt bụng nữa. Thật cảm động thấy con cừu mẹ chạy tới khi nghe tiếng kêu rên của con nó, nhận ra con trong cả đám đông cừu kia, rồi đứng yên trên nền đất lạnh và bùn lầy, vẻ nhẫn nhục, mắt nhìn lơ đãng[5] phía trước, cho đến khi con đã bú xong. La Phông-ten đã động lòng thương cảm với bao nỗi buồn rầu và tốt bụng như thế… Còn chó sói, bạo chúa[6] của cừu, trong thơ ngụ ngôn La Phông-ten, cũng đáng thương chẳng kém. Đó là một tên trộm cướp, nhưng khốn khổ và bất hạnh. Cứ nhìn bộ mặt nó lấm lét[7] và lo lắng, cơ thể nó gầy giơ xương, bộ dạng kẻ cướp bị truy đuổi của nó, ta biết ngay nó là thế nào rồi. Chó sói dưới ngòi bút của La Phông-ten […] chỉ là một gã vô lại[8] luôn luôn đói dài và luôn luôn bị ăn đòn […]. Buy-phông viết: “Chó sói thù ghét mọi sự kết bè kết bạn, thậm chí ngay cả với đồng loại chó sói của nó. Khi ta thấy nhiều con chó sói tụ hội với nhau, thì đấy không phải là một bầy chó sói hiền hoà mà là một bầy chó sói chinh chiến, ồn ào ầm ĩ, với những tiếng la hú khủng khiếp, và nhằm để tấn công một con vật to lớn, như con hươu, con bò hoặc để chống trả một con chó gộc nào đấy. Khi cuộc chinh chiến đã xong xuôi, chúng lại mỗi con một nơi và quay về với sự lặng lẽ và cô đơn của chúng. Tóm lại, bộ mặt lấm lét, dáng vẻ hoang dã[9], tiếng hú rùng rợn, mùi hôi gớm ghiếc, bản tính hư hỏng, cái gì cũng làm ta khó chịu, nó thật đáng ghét, lúc sống thì có hại, chết thì vô dụng”… Con chó sói của La Phông-ten cũng là một bạo chúa khát máu, và khi nó nói với chú cừu non, ta nghe thấy giọng khàn khàn và tiếng gầm dữ dội của con thú điên […]. Nhưng một tính cách[10] thì phức tạp. Nếu nhà bác học[11] chỉ thấy con sói ấy là một con vật có hại, thì nhà thơ[12], với đầu óc phóng khoáng[13] hơn, lại phát hiện ra những khía cạnh khác. Nhà thơ sẽ thấy con chó sói độc ác mà cũng khổ sở, tuy trộm cướp đấy nhưng thường bị mắc mưu nhiều hơn. Nhà thơ hiểu rằng những tật xấu của chó sói là do nó vụng về, vì chẳng có tài trí gì, nên nó luôn đói meo, và vì đói nên nó hoá rồ. Ông để cho Buy-phông dựng một vở kịch về sự độc ác, còn ông dựng một vở hài kịch về sự ngu ngốc.

Giọng cừu non tội nghiệp mới buồn rầu và dịu dàng làm sao!Buy-phôngchỉ thấy con cừu là ngu ngốc và sợ sệt. “Chính vì sợ hãi – ông nói – mà chúng thường hay tụ tập thành bầy. Chỉ một tiếng động nhỏ bất thường đủ làm cho chúng nháo nhào co cụm lại với nhau, và đã sợ sệt như thế lại còn hết sức đần độn, vì chúng không biết trốn tránh nỗi nguy hiểm. Thậm chí dường như chúng không cảm thấy tình huống bất tiện của chúng; chúng ở đâu là cứ đứng nguyên tại đấy, ngay dưới trời mưa, ngay trong tuyết rơi. Chúng cứ đứng lì ra, muốn bắt chúng di chuyển nơi khác và bước đi, cần phải có một con đầu đàn người ta bảo nó đi trước, và thế là tất cả bắt chước nhất nhất làm theo. Ngay con đầu đàn ấy cũng cứ ỳ ra cùng với cả đàn nếu không bị gã chăn cừu thôi thúc hoặc bị chóxua đi”. Mọi chuyện ấy đều đúng, nhưng các con vật đó còn thân thương và tốt bụng nữa. Thật cảm động thấy con cừu mẹ chạy tới khi nghe tiếng kêu rên của con nó, nhận ra con trong cả đám đông cừu kia, rồi đứng yên trên nền đất lạnh và bùn lầy, vẻ nhẫn nhục, mắt nhìn lơ đãngphía trước, cho đến khi con đã bú xong. La Phông-ten đã động lòng thương cảm với bao nỗi buồn rầu và tốt bụng như thế…Còn chó sói, bạo chúacủa cừu, trong thơ ngụ ngôn La Phông-ten, cũng đáng thương chẳng kém. Đó là một tên trộm cướp, nhưng khốn khổ và bất hạnh. Cứ nhìn bộ mặt nó lấm létvà lo lắng, cơ thể nó gầy giơ xương, bộ dạng kẻ cướp bị truy đuổi của nó, ta biết ngay nó là thế nào rồi. Chó sói dưới ngòi bút của La Phông-ten […] chỉ là một gã vô lạiluôn luôn đói dài và luôn luôn bị ăn đòn […].Buy-phông viết: “Chó sói thù ghét mọi sự kết bè kết bạn, thậm chí ngay cả với đồng loại chó sói của nó. Khi ta thấy nhiều con chó sói tụ hội với nhau, thì đấy không phải là một bầy chó sói hiền hoà mà là một bầy chó sói chinh chiến, ồn ào ầm ĩ, với những tiếng la hú khủng khiếp, và nhằm để tấn công một con vật to lớn, như con hươu, con bò hoặc để chống trả một con chó gộc nào đấy. Khi cuộc chinh chiến đã xong xuôi, chúng lại mỗi con một nơi và quay về với sự lặng lẽ và cô đơn của chúng. Tóm lại, bộ mặt lấm lét, dáng vẻ hoang dã, tiếng hú rùng rợn, mùi hôi gớm ghiếc, bản tính hư hỏng, cái gì cũng làm ta khó chịu, nó thật đáng ghét, lúc sống thì có hại, chết thì vô dụng”…Con chó sói của La Phông-ten cũng là một bạo chúa khát máu, và khi nó nói với chú cừu non, ta nghe thấy giọng khàn khàn và tiếng gầm dữ dội của con thú điên […]. Nhưng một tính cáchthì phức tạp. Nếu nhà bác họcchỉ thấy con sói ấy là một con vật có hại, thì nhà thơ, với đầu óc phóng khoánghơn, lại phát hiện ra những khía cạnh khác. Nhà thơ sẽ thấy con chó sói độc ác mà cũng khổ sở, tuy trộm cướp đấy nhưng thường bị mắc mưu nhiều hơn.Nhà thơ hiểu rằng những tật xấu của chó sói là do nó vụng về, vì chẳng có tài trí gì, nên nó luôn đói meo, và vì đói nên nó hoá rồ. Ông để cho Buy-phông dựng một vở kịch về sự độc ác, còn ông dựng một vở hài kịch về sự ngu ngốc.

Phân Tích Tác Phẩm Chó Sói Và Cừu Trong Thơ Ngụ Ngôn Của La Phông

Văn bản Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten là của Hi-pô-lít Ten (1828 – 1893), viện sĩ Viện Hàn lâm Pháp, nhà nghiên cứu văn học, vị triết gia, sử gia lỗi lạc của Pháp trong thế kỉ XIX.

Qua văn bản này, tác giả đã chỉ ra sự khác nhau giữa Buy-phông (1707 – 1788) nhà vạn vật học và La Phông-ten (1621 – 1695), nhà thơ ngụ ngôn Pháp khi nói về con chó sói và con cừu.

Buy-phông trong công trình khoa học của mình, đã mô tả và chỉ ra những đặc tính tự nhiên của con cừu như ngu ngốc và sợ sệt, hay tụ tập thành bầy, co cụm lại với nhau, sợ sệt và đần độn, chỉ biết đứng nguyên trong mưa hay trên tuyết, chỉ biết làm theo con đầu đàn nếu không bị gã chăn cừu thôi thúc hay bị chó xua đi.

Còn La Phông-ten trong bài thơ ngụ ngôn của mình, đã chỉ ra đời sống tâm hồn của con cừu. Con cừu rất “thân thương và tốt bụng”. Nghe tiếng cừu con kêu thì cừu mẹ liền chạy tói, nó có thể nhận ra con mình trong đàn cừu, nó đứng yên trên miền đất lạnh và bùn lầy cho con bú xong, với vẻ nhẫn nhục, mắt nhìn lơ đãng. Có thể nói, hình tượng con cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten còn ngụ ý về tình mẫu tử và đức hy sinh của người mẹ trong cuộc đời. Đúng như Hi-pô-lít Ten đã nói: “La Phông-ten đã động lòng thương cảm với bao nỗi buồn rầu và tốt bụng như thế… “.

Chó sói trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten là một tên trộm cướp nhưng khốn khổ và bất hạnh. Mắt thì lấm lét, cơ thể gầy gò, bị truy đuổi. Nó là “một gã vô lại, luôn luôn đói dài và luôn luôn bị ăn đòn”.

Buy-phông đã nói lên bản năng của chó sói, một thú dữ, hoang dã. Chúng chỉ biết kết bầy lúc săn mồi, khi cuộc chinh chiến đã xong xuôi thì mỗi con một nơi, sống lặng lẽ và cô đơn. Bộ mặt lấm lét, dáng vẻ hoang dã, tiếng hú rùng rợn, mùi hôi gớm ghiếc… là đặc tính tự nhiên của loài sói.

Sói trong thơ La Phông-ten là một bạo chúa. Hắn vu khống đặt điều. Hắn gầm lên. Và cuối cùng “Sói nhai Chiên nhỏ, chẳng cẩn đôi co”. Nếu nhà bác học Buy- phông chỉ nhìn thấy sói là con vật có hại thì nhà thơ vói đầu óc phóng khoáng và trí tưởng tượng đã phát hiện ra những khía cạnh khác: con sói độc ác mà khổ sở, thường bị mắc mưu, vụng về, bị đói meo, và vì đói mà hóa rồ!

Buy-phông “dựng một vở bi kịch về sự độc ác” (thú dữ hoang dã), còn La Phông-ten “dựng một vởhài kịch vềsựngu ngốc” (bị đói khát, mắc mưu và ăn đòn).

Qua sự so sánh và khám phá, văn bản của Hi-pô-lít Ten đã chỉ ra sự khác biệt giữa hai loại văn bản khoa học và văn bản nghệ thuật. Văn bản khoa học đi sâu nghiên cứu những đặc điểm tự nhiên, rút ra những phán đoán về đặc tính, về tính chất của sự vật. Văn bản nghệ thuật xây dựng hình tượng, miêu tả đòi sống tâm hồn, sự vật bằng tưởng tượng.

Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn là một văn bản nghệ thuật. Chó sói là một bạo chúa, độc ác, quỷ quyệt. Cừu là một thần dân, một vật tế thần đau khổ, đáng thương.

Học thơ văn, ta cần nắm rõ đặc trưng của văn bản nghệ thuật, đó là ngôn ngữ hình tượng và biểu cảm được tưởng tượng, hư cấu.

Soạn Bài: Chó Sói Và Cừu Trong Thơ Ngụ Ngôn Của La Phông

I. Tác giả, tác phẩm

1. Tác giả (các em tham khảo phần giới thiệu tác giả Hi-pô-lít Ten trong SGK Ngữ văn 9 Tập 2).

2. Tác phẩm

* Xuất xứ: Văn bản Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten được trích từ chương II, phần thứ hai của công trình nghiên cứu La Phông-ten và thơ ngụ ngôn của ông (1853).

* Bố cục: Văn bản có thể được chia làm 2 phần:

Phần 2: còn lại: Hình tượng chó sói trong thơ của La Phông-ten.

II. Hướng dẫn soạn bài

Câu 1:

* Bố cục của văn bản như trên.

* Theo nhận thấy, các phần của bố cục đều dùng biện pháp phân tích đặc điểm của đối tượng từ ngòi bút của La Phông-ten đến Buy-phông, cuối cùng lại trở về dưới ngòi bút của La Phông-ten, nhưng khi triển khai thì không lặp lại: đoạn 1 được dẫn chứng bằng thơ của La Phông-ten, đoạn 2 đi sâu vào mô tả đặc điểm đối tượng.

Câu 2:

* Nhà khoa học Buy-phông nhận xét về cừu, về loài chó sói căn cứ vào đặc tính trong cuộc sống bầy đàn và đời sống riêng theo quen điểm một nhà khoa học.

* Ông không nói đến “sự thân thương” của loài cừu và “nỗi bất hạnh” của loài chó sói bởi vì đó không phải là đặc tính cơ bản của chúng.

Câu 3:

Để xây dựng hình tượng con cừu trong bài Chó sói và cừu non, nhà thơ La Phông-ten đã dựa vào đặc điểm thực của loài, như sống hiền lành, thân thương và tốt bụng của chú cừu non. Phần sáng tạo của nhà thơ là ông đã nhân cách hóa con cừu, làm nổi bật lên tính ngây thơ và tội nghiệp của con cừu, ông miêu tả chó sói và cừu như những con người cụ thể.

Câu 4:

* Chó sói có mặt trong nhiều bài thơ ngụ ngôn của La Phông-ten. Hình tượng chó sói được xây dựng dựa trên những đặc tính vốn có của loài sói, đó chính là săn mồi. Chó sói trong Chó sói và cừu non vừa cụ thể, vừa đáng cười trong hình ảnh đói meo, gầy dơ xương kiếm mồi. Nhưng cũng đáng ghét khi muốn ăn thịt cừu non nhưng che giấu tâm địa, kiếm cớ bắt tội để trừng phạt chú cừu tội nghiệp.