Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại / Top 14 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 5/2023 # Top View | Dhrhm.edu.vn

Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Quý Nguyên duỗi chân ở trong chăn, ngủ chung một giường với người khác khiến anh hơi mất tự nhiên, đặc biệt khi đối tượng lại là Chu Diễn.

Anh quay cái ót về phía Chu Diễn, nhìn qua không nhúc nhích giống như là ngủ thiếp đi, nhưng trên thực tế lại rất khẩn trương, ở trong chăn nén lút đưa tay kiểm tra lại nút áo ngủ đã cài hay chưa lần nữa. Bình thường anh ngủ đều quay về phía bên Chu Diễn ngủ, như bây giờ thật ra thì không quá thoải mái, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Chu Diễn thích anh, Quý Nguyên anh không phủ nhận, nhưng anh không biết tại thời điểm này tình cảm của Tiểu Chu Diễn đối với mình là như thế nào. Trước đây anh vẫn cảm thấy có thể mình thích Chu Diễn nhiều một chút, nhưng sau này lại thấy hình như Chu Diễn thích anh nhiều hơn một chút.

Quý Nguyên nghĩ tới nghĩ lui có chút hồ đồ, cái loại cảm giác mâu thuẫn rối rắm đó lại hiện lên trong lòng lần nữa, khiến cho người ta phiền lòng.

Nằm như vậy hơn nửa tiếng, trong căn phòng yên tĩnh và tối đen như mực chỉ có một góc phòng được chiếu vài tia sáng từ cái đèn ngủ, hô hấp của hai người liên tiếp chập chùng, nghe vào tai hình như Chu Diễn đang ngủ thiếp đi.

Quý Nguyên đoán là như vậy, vì vậy từ từ xoay người muốn đổi cho mình một tư thế ngủ thoải mái, ai ngờ vừa quay người đã đối điện với Chu Diễn, cậu nằm sát bên gối đầu, đôi mắt nhắm lại vừa đúng lúc có thể nhìn thấy hàng mi dầy đậm, khẽ vểnh lên, khó có khi lộ ra an tĩnh và đáng yêu.

Quý Nguyên điều chỉnh ánh sáng của đèn ngủ tối hơn một chút, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của Chu Diễn.

Chu Diễn không giống mẹ của cậu, tối thiểu ở kiếp trước ấn tượng của Quý Nguyên đối với mẹ của cậu là bề ngoài có nhiều chỗ không giống Chu Diễn. Như vậy chắc là Chu Diễn giống bố rồi, mỗi một bộ phận trên mặt của Chu Diễn không tính là quá đẹp, nhưng nếu gộp chung lại thì lại trở nên anh tuấn. Mũi của cậu rất cao, đôi môi dày mỏng vừa phải, lúc nhắm mắt thu ánh sáng vào bên trong, mở mắt ra là có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong giống như nhuệ khí. Nhưng mà Quý Nguyên thích nhất là nốt mụn ruồi đen nhỏ ở bên cạnh xương lông mày trái của Chu Diễn kia, mỗi lần nhìn thấy rất muốn lấy tay đụng một cái.

Quý Nguyên quan sát cậu một lát, lại nghĩ rốt cuộc mình cũng trở lại để thay đổi những chuyện hoang đường trong quá khứ, y theo hiệu ứng bươm bướm, từ nay về sau đại khái mình sẽ không còn bao nhiêu quan hệ với Chu Diễn nữa.

Nghĩ như vậy, Quý Nguyên lại không nhịn được duỗi ngón tay ra, quơ quơ trước mắt Chu Diễn.

Chu Diễn không có phản ứng.

Quý Nguyên đánh bạo đưa tay tới đụng một cái lên cái mụn ruồi đen nhỏ ở bên cạnh xương lông mày của cậu, vừa chạm vào đã lập tức rời khỏi.

Anh tạm thời coi như là hài lòng, thu tay lại chuẩn bị đi ngủ, nhưng không nghĩ Chu Diễn lại mở mắt ra, nhìn về phía anh không rõ cảm xúc.

Bắt tại trận.

Quý Nguyên không chút sợ sệt nào, mở mắt nói dối: “Có con muỗi vừa mới đốt em, anh đập chết rồi.”

“Anh Quý Nguyên, ” Chu Diễn mở miệng, vẫn là giọng điệu của một đứa bé đang thương như cũ, một cái đã nắm được điểm yếu của Quý Nguyên, “Có phải anh giận em hay không?”

Quý Nguyên bị cậu nói như thế, cứng họng.

Chu Diễn tiếp tục nói: “Bởi vì bố em ở bên kia xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên đột nhiên phải trở về, không có cách liên lạc, cũng không thể bớt chút thời gian qua đây một chuyến, rảnh hai ngày này, em lập tức trở lại.”

Lời này là nửa thật nửa giả.

Quả thực là không có cách nào liên lạc, nhưng nói không có thời gian trở lại tìm người cũng không hoàn toàn là thật.

Khi Chu Diễn trở lại Chu gia, thân là con ruột của Chu Hoành Uy, trong mắt mọi người “Trưởng tử” đại thiếu gia Chu gia vừa mới chết không bao lâu, trên dưới Chu gia là một mảnh hỗn loạn. Nếu không phải Chu Hoành Uy sớm đã bị thủ đoạn của Chu phu nhân làm cho không cách nào sinh con, bằng không thế nào cũng không đến lượt Chu Diễn trở về chia cho một chén này canh.

Mới đầu trong hơn nửa năm đầu, Chu Diễn cũng không được coi trọng nhiều. Cậu đánh cuộc một lần trở lại Chu gia, hiển nhiên cả ngày lẫn đêm đều không được xao nhãng. Chu Diễn biết mình thích Quý Nguyên, nhưng lúc đó cậu không nghĩ rằng mình thích Quý Nguyên nhiều như vậy. Đợi hơn một năm về sau cậu hiểu rõ tâm ý của mình, trở lại tìm Quý Nguyên thì lại có chút không thích hợp.

Chu gia hồi sinh sau sóng gió, cậu không thể không tạm thời rời khỏi Quý Nguyên để bảo đảm rằng anh không phải là điểm yếu của cậu.

“Đương nhiên là anh có chút tức giận, ” Quý Nguyên rất rõ tâm tình của mình năm đó, “Nhưng mà bây giờ anh không tức giận, em cũng đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút.”

Anh nghĩ sớm kết thúc đề tài này một chút, mong thời gian ngủ chung đêm nay sớm kết thúc, nhưng mà Chu Diễn ở bên kia lại đụng đụng về phía bên này của anh.

Lập tức Quý Nguyên rụt về sau một chút.

Chu Diễn dán sát lại, Quý Nguyên co lại co lại, cuối cùng nhanh chóng đẩy Quý Nguyên đến cạnh giường, anh giận: “Em làm gì thế?”

Quý Nguyên co lại đồng thời kéo cả chăn lui về phía sau, Chu Diễn tiến đến ném chăn qua một bên, lúc này da thịt đã lộ ra hơn nửa. Phần trên hở ra, đặc biệt là đường cong bắp thịt của bụng ở trong chăn như ẩn như hiện, cực kỳ hấp con mắt người khác.

“Anh Quý Nguyên, em thích anh.” Giọng nói và vẻ mặt của Chu Diễn vẫn mơ mơ màng màng giống như đứa trẻ năm đó bị Quý Nguyên hôn.

Nếu cuối cùng Chu Diễn cứng rắn với anh, Quý Nguyên nhất định không đi vào khuôn phép. Nhưng anh chính là không chịu nổi cái loại tấn công yếu ớt lại đánh thẳng vào lòng người này, ngay khi nghe xong những lời này trái tim giống như bị ai đó nắm chặt lại, trái tim có chút mềm mại hơn.

“Đừng nói mò, ” Quý Nguyên nói năng thô lỗ che giấu chột dạ, “Em thì biết cái gì? Liệu có thể phân định được đâu là tình bạn đâu là tình yêu không.”

Anh vừa nhìn về phía thân thể lộ ở bên ngoài của Chu Diễn, mặc dù trong phòng mở máy điều hòa, nhưng mà nhiệt độ không cao lắm, ngủ như vậy vẫn sẽ lãnh, Quý Nguyên thấy Chu Diễn không động đậy, dứt khoát đưa tay chuẩn bị đắp cho Chu Diễn cái chăn phía sau cậu.

Quả nhiên anh vẫn quan tâm mình, Chu Diễn bởi vì một hành động mờ ám như vậy của Quý Nguyên, trong lòng này lập tức cháy lên ngọn lửa, nóng đến cậu không chịu nổi. Hận không được nhào tới liếm láp khẽ cắn toàn thân Quý Nguyên phát tiết vui sướng và rung động lúc này một lần.

Chính xác là Chu Diễn cũng không nhịn được.

Mà Quý Nguyên, anh không ngờ là một cái giơ tay bình thường như vậy, Chu Diễn có thể trượt vào như con cá chạch, một cái chui vào chăn của Quý Nguyên, ôm chặt lấy anh, bộ dáng nổi điên này giống như muốn ăn thịt người.

Cách quần áo Quý Nguyên có thể cảm thấy cả người Chu Diễn nóng lên, chỗ nào giống như bị lạnh.

Quý Nguyên dùng sức muốn tránh thoát, vốn nghĩ cuối cùng cũng có thể tránh khỏi thời điểm này, nhưng không ngờ sức lực của Chu Diễn lại lớn ngoài sức tưởng tượng của ảnh, ôm chặt lấy anh căn bản khiến anh không thể động đậy.

Sống lại vẫn là gà bệnh như cũ, quả thật Quý Nguyên muốn cho mình một miệng rộng.

Chu Diễn cho là mình có thể kìm chế, nhưng trong nháy mắt được ôm Quý Nguyên lần nữa, có mấy câu nói không cần suy nghĩ cũng bật thốt lên.

“Em thích anh, em muốn thượng anh… Thích.” Chu Diễn hạ thấp giọng, giọng nói trầm ổn, chợt lộ ra ngoài ý vị xâm lược khiến Quý Nguyên có cảm giác giống như trở lại nhà vệ sinh dưới lầu phòng ăn của khách sạn khi đi trượt tuyết, cảm giác áp bức khi bị thành niên Chu Diễn ngăn ở góc, tùng chút từng chút hiện ra cái ót và những nơi anh bị Chu Diễn ôm, giống như sóng to gió lớn khiến anh không biết bám vào ai.

Cũng may lúc này Chu Diễn nhớ tới không thể hù dọa Quý Nguyên.

Cậu dùng sức hôn một cái trên mặt Quý Nguyên, sau đó mê man một bộ không biết tiếp theo phải làm như thế nào, cậu ngừng lại.

“Em, ” Lần này Quý Nguyên bị làm cho nghẹn khuất không biết nên nói thế nào mới phải. Rõ ràng một phút trước còn như sói như hổ, lời nói ra làm cho người ta không kịp nghe, nhưng trong nháy mắt đã có thể vô tội như vậy.

Nhưng nghĩ lại, lúc này Chu Diễn chỉ thích mình cũng chỉ là suy luận kèm theo, mặc dù nói ra ngoài như dát vàng lên mặt, nhưng mà vẫn là bộ dáng đứa trẻ ngây thơ như cũ, khiến ý tưởng muốn đẩy người xuống rồi tẩn cho cậu một trận của Quý Nguyên cũng không cách nào thực hiện được.

Hai chân Chu Diễn ở phía dưới chăn mền cuốn lấy Quý Nguyên, là một tư thế hết sức lệ thuộc lại chiếm đoạt. Thân thể của hai người không thể tránh khỏi áp sát vào nhau, Quý Nguyên không thể lui được nữa, sợ nếu nhúc nhích một cái có thể đẩy hai người cùng nhau lăn xuống gầm giường, vì vậy cũng không dám cử động nữa.

Anh mắt Chu Diễn nhìn về phía anh kiên định lại chấp nhất, mang theo tính toán của mình nên không biết phải làm sao, từng chút cảm xúc như vậy khiến cho Quý Nguyên mềm lòng, Chu Diễn đều đã nắm chắc vô cùng thích đáng.

Quả nhiên Quý Nguyên nói không ra lời, mà vẫn coi cậu như làm một đứa con nít, tận tình khuyên bảo khuyên lơn.

“Chu Diễn, bây giờ em còn nhỏ, ” Quý Nguyên mở miệng, cũng cảm giác Chu Diễn chọc chọc anh, tại nơi anh không quá quen thuộc nhưng cũng chạm qua vài lần, đứng lên.

Phân lượng nặng như Thái Sơn, vừa mới nói xong câu em còn nhỏ hiện tại Quý Nguyên hoàn toàn mất mặt.

“Tuổi em còn nhỏ, ” Quý Nguyên sửa lại miệng, cong mông mình lên trốn về sau, “Đối với chuyện tình cảm không cần quan tâm nhiều, có thể có chút nghi ngờ.”

Chu Diễn chen đầu qua, dán lên gò má của Quý Nguyên, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, giống như đang nghiêm túc nghe lời anh nói.

Trái tim Quý Nguyên nhảy bùm bùm, cảm thấy như vậy không hướng dẫn được, anh lui một bước nói: “Nói như thế, đương nhiên về sau nhất định em sẽ rất bận rộn, về sau em cũng sẽ không trở về thành phố J nữa, hai người chúng ta sẽ không gặp nhau quá nhiều, coi như bây giờ em yêu thích anh, tình cảm cũng sẽ trở lên phai nhạt”

Trải qua đời trước, cho nên anh vô cùng chắc chắn từ tối này về sau anh sẽ không gặp lại Chu Diễn nữa sẽ bỏ lỡ bảy năm trong cuộc đời anh.

Có lẽ khiến Chu Diễn nhớ mãi không quên là bởi vì lần ngủ chung năm đó của bọn họ, cho dù là nam hay nữ, đều sẽ khắc sâu ấn tượng với người ngủ chung với mình lần đầu tiên. Thêm nữa trên con đường đó cũng không ai biết tại sao Chu Diễn lại hắc hóa, cuối cùng lại thành cái đức hạnh như vậy.

Quý Nguyên nghĩ là như vậy, lúc này cũng cảm thấy đã thành công tránh cho biến thái Chu Diễn trở lên hắc hóa.

Chu Diễn nghe vậy từ từ buông lỏng Quý Nguyên ra, một lần nữa đầu của hai người chỉ cách nhau năm sau cm.

Có lẽ Quý Nguyên cũng không rõ ràng lắm, tự mình khuyên giải an ủi một chút, trong lỗ tai của Chu Diễn Quý Nguyên đều kín đáo nói ra nội tâm của mình.

Nếu như ban đầu Chu Diễn và anh không có khoảng trống sáu bảy năm kia, thật ra anh và Chu Diễn có thể có kết quả.

Chu Diễn không phải là hạt giống tốt, muốn anh nói, Chu gia có thể nuôi sống đều không phải là mầm non tốt, lại càng không nói cậu từ nhỏ đã bị ném qua một bên như vậy. Thế nên về sau khi một tay cậu nắm quyền cả Chu gia, ở sau lưng cậu những người hình dung cậu khi đó cũng không có một lời ca ngợi.

Từ nhỏ cậu đã không có gì, mới đầu cái gì cũng không tranh, thờ ơ nhìn người khác nịnh nọt dùng mắt chó nhìn người. Về sau có thể tranh, có tranh đoạt, rồi lại phát hiện những thứ danh lợi tài phú và quyền thế kia đều không phải là thứ cậu thật sự mong muốn.

Vào giờ phút này gương mặt của Quý Nguyên đỏ rừng rực, giống như là bị sốt, giống như là thẹn thùng, giống như là trái cây bắt đầu chín, hiện ra khí chất mới mẻ mê người.

Anh là thứ duy nhất mà Chu Diễn mong muốn.

Cắn xuống một cái tất nhiên ngọt đến ra nước.

Nghĩ Chủ Cũ Sẽ Tìm Lại Mình, Chú Chó Nhỏ Đi Bộ 21 Km Về Lại Nơi Bị Bỏ Rơi

Dù biết người chủ đã bỏ rơi mình bên lề của một vách núi, chú chó nhỏ này vẫn quyết tâm quay lại nơi mình bị bỏ để mong chủ cũ đến đón sau khi được nhận nuôi vào một gia đình mới. Tình yêu và sự mong nhớ đối với người chủ cũ đã khiến cậu bạn lông xù này nổi tiếng trên khắp mạng xã hội.

Vào một ngày nọ, anh Panithan Rattanathum đã phát hiện ra một chú chó đen đáng yêu nằm bên lề của ngọn núi Doi Ang Khang, thành phố Chiang Mai (Thái Lan). Khi được tìm thấy, chú chó trông rất tội nghiệp, nằm buồn bã như đang đợi một ai đó.

Vì lo lắng cho sự an toàn của chú chó, anh Panithan đã đưa chú đến bác sĩ thú y địa phương. Dù phải ngồi trong xe hơi cùng một người lạ, nhưng chú chó nhỏ trông không hề sợ sệt, thậm chí dường như đã quen với việc được đi bằng ô tô. Vì lẽ đó, anh Panithan đoán rằng chú chó này bị đi lạc hoặc bị bỏ rơi chứ không phải là chó hoang.

Bên cạnh đó, anh Panithan còn nỗ lực tìm lại chủ cho cún con tội nghiệp, nhưng cũng khẳng định rằng nếu trong trường hợp không ai đến nhận, anh sẽ nuôi chú chó. Quả thật, chú chó sau đó đã là một thành viên của gia đình anh Panithan và được đặt cho cái tên Lucky.

Tuy nhiên, chưa đến một tuần, Lucky đã bỏ trốn khỏi nhà mới để… đi tìm chủ cũ. Theo bài đăng tải của anh Panithan trên trang Facebook cá nhân, anh cho biết thoạt đầu, cả gia đình đều nghĩ Lucky bị trộm mất bởi cổng nhà bị mở toang. Vì quá hoảng loạn, anh đã vội báo cảnh sát và thậm chí còn nhờ một đài phát thanh tìm chú chó bị thất lạc.

Sau nhiều giờ tìm kiếm nhưng không có kết quả, ngày hôm sau, một người bạn gửi anh Panithan bức ảnh mà anh ta chụp được khi tình cờ thấy Lucky nằm bên lề của ngọn núi Doi Ang Khang – nơi mà Lucky được gia đình mới tìm thấy vào một tuần trước. Bằng cách nào đó, chú chó nhỏ này đã đi bộ khoảng 21 km để về lại chỗ cũ.

Theo suy đoán của anh Panithan, chú chó Lucky đã tìm đường về lại nơi bị bỏ rơi với hi vọng người chủ cũ sẽ đến đón. May mắn thay, anh Panithan đã tìm được và đưa Lucky trở về nhà một lần nữa.

Dù có những ký ức không vui vẻ nhưng giờ đây, Lucky đã tìm được một gia đình thực thụ – nơi mà cả Panithan lẫn bố mẹ của anh đều hoảng loạn và nỗ lực tìm kiếm khi chú chó nhỏ mất tích. Hi vọng rằng, Lucky sẽ hạnh phúc trong ngôi nhà mới của mình.

Giải Mã Bí Mật Về Cuộc Sống Của Loài Sói Bắc Cực

Chó sói Bắc Cực Brutus đeo trên cổ thiết bị GPS.

David Mech, một chuyên gia nghiên cứu địa chất của Mỹ và Dean Cluff, người đứng đầu dự án nghiên cứu về loài sói Bắc Cực tại vùng lãnh thổ Tây Bắc Canada, đã sử dụng một thiết bị định vị vệ tinh GPS gắn vào cổ một con sói đực đầu đàn có tên là Brutus.

Thiết bị này cho phép các nhà khoa học hàng ngày có thể xác định được vị trí, đường đi cũng như hoạt động của Brutus và các con trong đàn của nó trong suốt mùa đông khi nhiệt độ tại Bắc Cực có thể xuống tới âm 70 độ C và không có ban ngày 24 giờ liên tục mỗi ngày.

Sau khi gắn trên cổ Brutus thiết bị GPS vào ngày 9-7, hai nhà khoa học đã theo dõi Brutus qua vệ tinh khi con sói này dẫn cả bầy 3 lần vượt đảo Ellesmere tới đảo Axel Heiberg, mỗi lần chúng đi sâu vào lãnh thổ.

Trong mỗi chuyến đi, đàn sói này đã vượt qua quãng đường dài 129km trong 84 giờ trước khi quay lại đảo Ellesmere và miền trung vùng lãnh thổ Tây Bắc vào ngày 21-11. Và đến ngày 30-11, Brutus và đàn sói đã đi tổng cộng 2.726 km.

Cluff cho biết loài sói Bắc Cực không hoàn toàn chỉ ngủ mà chúng vẫn săn mồi trong mùa đông.

Các thành viên của bầy sói này gồm 11 con sói lớn và một số con sói nhỏ thường tìm kiếm loài bò xạ và thỏ Bắc Cực, đây chính là lý do khiến chúng đi xa đến vậy.

Trước đây, các nhà khoa học luôn cố gắng tìm hiểu loài sói Bắc Cực làm gì trong 6 tháng mùa đông ở Bắc Cực. Cũng có nhiều giả thuyết nói rằng loài sói này có thể sống trong nhiều tuần mà không cần thức ăn.

Chuyên gia nghiên cứu địa chất Mech cho biết với đàn sói lớn như vậy, chắc chắn chúng phải tìm kiếm rất nhiều con mồi để có thể tồn tại. Điều khiến các nhà khoa học đang tìm thêm lời giải đáp là trong bóng tối suốt mùa đông như vậy, tại sao chúng vẫn có thể dễ dàng săn được mồi.

Chó sói Bắc Cực là loài thú ăn thịt và chạy rất nhanh. Nó có thể sống một mình hay sống cùng đàn với số lượng đàn khoảng 6 con. Trong môi trường hoang dã, sói Bắc Cực có thể sống đến 15 năm. Khứu giác, thị giác và cả thính giác phát triển rất tốt nên giúp loài sói Bắc Cực săn mồi rất hiệu quả. Đặc điểm nhận dạng loài sói Bắc Cực là chúng nhỏ hơn các loài sói khác và có bộ lông trắng, dài và dày.

Với chiếc hàm mạnh mẽ và những cái răng vô cùng sắc nhọn, chó sói có thể hạ gục những con vật to lớn hơn chúng rất nhiều và ăn đến 9kg thịt một lần.

Theo TTXVN

Bài Thuốc Thần Kỳ Cứu Sống Nhiều Người Bị Chó Cắn Đã Phát Dại Của Vị “Danh Y” Chân Đất

Theo lời đồn đại của người dân trong vùng, chúng tôi đã không quản ngại đường sá tìm về diện kiến vị lương y “thần thông quản đại” có tấm lòng bồ tát này. Vì là “bệnh viên” tại gia nên chỉ hoạt động vào buổi trưa và tối, còn lại thời gian với chức vụ Chủ tịch Hội Nông dân xã nên ông dành cho những người nông dân ngoài đồng ruộng.

Hôm chúng tôi đến rất đông người bị chó dại cắn, nhưng họ không hề nao núng vì họ tin vào tài năng chữa bệnh của ông Sơn. Gặp chúng tôi, vẫn với nét mặt điềm tĩnh, ông Sơn rót nước mời khách rồi bắt đầu thăm khám cho bệnh nhân.

Bài thuốc thần kỳ

Lật cuốn sổ ghi chép bệnh nhân đến thăm khám dày cộm, ông Sơn không sao đếm được mình đã cứu chữa cho biết bao con người bị chó dại cắn. Bài thuốc chữa bệnh chó dại cắn và tên tuổi của lương y Lê Văn Sơn đã nức tiếng khắp trong và ngoài tỉnh. Có nhiều người bệnh từ Hà Nội, Bắc Giang, Cà Mau, Vũng Tàu… cũng tìm đến nhờ ông cứu giúp.

“Nhiều người đến đây đã sủi bọt mép, co giật, có người đã rên rỉ, cào cấu nhưng sau khi được uống thuốc thì chắc chắn khỏi. Nặng thì có thể một tuần, còn nhẹ thì vài tiếng đồng hồ sau là khỏi bệnh, nhưng tốt nhất nếu người đã phát dại thì nên ở nhà vì người phát dại rất sợ gió, ánh sáng. Vì thế, có thể nhờ người thân đến mang thuốc về nhà uống” – ông Sơn bộc bạch.

Kể về cơ duyên đến với nghề này, ông Sơn cho biết, gia đình ông vốn có nghề thuốc đã lâu, ông là đời thứ năm được thừa hưởng bài thuốc quý này. Trước đó bốn đời, có người đàn ông người Trung Quốc trong lúc chạy loạn đã lạc vào nhà cụ tổ và được cụ cưu mang trong suốt 10 năm.

Đến thời Pháp thuộc, người đàn ông ấy bỏ đi rồi không ai rõ tung tích ra sao. Trong thời gian ở nhờ, người ấy đã truyền lại một vài bài thuốc quý giúp chữa trị các bệnh thông thường, trong đó có cách chữa chó dại cắn. Nhà có sáu anh em nhưng chỉ mình ông Sơn được truyền lại bài thuốc quý.

Đến năm 1987 cha ông mới quyết định cho ông theo chân lên rừng đi kiếm cây thuốc và học cách pha chế thuốc chữa bệnh chó dại cắn. Cứ thế, ông Sơn đã mất 7 năm học nghề mới được cha cho ra nghề.

Càng về trưa trưa, căn nhà cấp bốn nhỏ hẹp của ông Sơn càng lúc càng đông. Trong đó có chị Đỗ Thị Tuyết Nhung (40 tuổi) lặn lội bắt xe khách vượt hàng trăm cây số đưa con trai mình đã Trần Đỗ Minh Hiếu (10 tuổi) từ tỉnh Đồng Nai ra nhà ông Sơn để chữa trị cho con. Chị Nhung cho hay, trên đường đi học về, con trai chị bị chó dại cắn ở chân phải.

Người thân trong gia đình lo lắng bảo chị đưa con đi tiêm vắc xin nhưng chị sợ vắc xin sẽ gây những biến chứng, hại đến cơ thể của con mình nên không đưa đi viện. Trước đó, chị cũng bị chó dại cắn và được ông Sơn chữa khỏi, vì vậy nên quyết định đưa con mình ra nương nhờ ông Sơn chứ không dám tiêm vắc xin vì tiêm vắc xin ngừa chó dại rất có hại cho sức khỏe con tôi về sau.

Vừa trò chuyện với chị Nhung xong, chúng tôi giật mình khi thấy một người thanh niên lực lưỡng nhưng gương mặt nhợt nhạt, bọt mép chải dài, quằn quại trong đau đớn đang được người nhà dìu xuống từ chiếc xe tắc xi. Vừa thở gấp, người thanh niên chỉ thì thào “cứu tui với bác Sơn ơi!”.

Một lát sau, anh cho biết họ tên là Hoàng Quý Minh (28 tuổi, trú huyện Phong Điền, Thừa Thiên Huế) bị chó dại cắn nhưng để lâu ngày không chữa trị, đến lúc vào bệnh viện thì đã quá muộn nên bác sĩ bó tay. May mắn nghe bà con mách tiếng nên đã được người nhà đưa đến ông Sơn nhờ cứu giúp.

Chưa kịp nghỉ ngơi, một cháu bé học lớp 2 ở huyện Đakrông (Quảng Trị) được cha mẹ mình chở đến nhà ông Sơn nhờ ông thăm khám. Nhìn đứa trẻ với ánh mắt trìu mến, ông Sơn nói nhỏ, yên tâm để ông khám cho. Nói rồi ông lấy trong tủ thuốc ra một nắm lá thuốc, dán sau gáy cháu nhỏ. Sau 10 phút, ông gỡ nắm lá thuốc ra và gọi cháu bé ra ngoài ánh sáng mặt trời để khám bệnh. Thật kì lạ, không hề nhìn vào vết thương của cháu nhỏ vì cháu mặc quần dài nhưng ông Sơn chuẩn đoán đúng 100%: “Vết thương nhẹ, chỉ sợt ngoài da nhưng có chảy máu. Chó này là chó lành nên không bị dại”.

Cũng là cốc thuốc màu sẫm nhưng theo ông Sơn, loại thuốc này dùng để phòng ngừa, uống nó rồi thì trong vòng 10 tháng, dù có chó dại cắn cũng không sao. Còn về việc đắp lá thuốc sau gáy để thăm bệnh, theo ông Sơn đó là cách thử độc để nhận biết vết cắn là của chó dại hay chó lành. Ông Sơn tiết lộ, sau khi tháo thuốc ra, nếu trên da xuất hiện các tia tím, đỏ, hồng chứng tỏ người bệnh đã bị nhiễm độc, nhìn vào đó cũng cho thấy vết cắn có hình dáng ra sao, sâu cạn thế nào và xác định độ nặng nhẹ của bệnh nhân để đưa ra liều lượng chữa trị phù hợp. Nhưng để học được “tuyệt kỉ” thử độc này, ông Sơn đã mất thời gian khá dài.

Có một kỷ niệm mà luôn ám ảnh trong trí nhớ của ông Sơn suốt hai mươi năm qua, ông chỉ nuối tiếc một ca bệnh đã tìm đến tay ông nhưng vì quá muộn. “Tôi còn nhớ lúc anh thanh niên ở tỉnh Kon Tum đó tới thì đã không ăn uống gì được, gan đã bị lầy, và sắp chết. Dù tôi cố gắng bao nhiêu thì anh ta cũng không thể qua khỏi. Giá như anh ta đến sớm hơn chút nữa thì… ” – ông Sơn trầm buồn.

Nhiều người đã nói về ông như vậy bởi cái tâm, cái tình ông dành cho những bệnh nhân. Ngần ấy năm chữa bệnh cứu người trong cơn thập tử nhất sinh nhưng ông Sơn chưa bao giờ nghỉ đến chuyện danh lợi cho mình. Đó cũng là lời răn dạy mà tổ tiên ông truyền lại “cấm lợi dụng việc làm thuốc chữa bệnh để làm tiền. Làm thầy thuốc là để giúp thiên hạ khỏi nguy nan”.

May mà có thầy Sơn cứu giúp chứ không thì giờ đã xanh cỏ lâu rồi. Hồi đó nhà tôi nghèo, hai vợ chồng ra nhà thầy mà chỉ có một trăm nghìn. Được thầy Sơn chữa bệnh miễn phí, lại cho ăn ở, lành bệnh còn cho tiền xe để về. Gia đình tôi đội ơn thầy Sơn nhiều lắm”.

Xem bảng giá thuốc chữa bệnh của ông chúng tôi mới biết mỗi gói thuốc chữa bệnh chó dại cắn trọn gói có giá 500 nghìn đồng hết bệnh và 200 nghìn đồng cho loại thuốc phòng ngừa bệnh dại có tác dụng trong 10 tháng. So với giá cả của Tây y thì còn còn khá “khiêm tốn”. Hành nghề chữa chó dại nhiều năm, ông Sơn thú thực: “Nhiều lúc tôi cũng sợ lắm, vì trong khi chữa trị, người bệnh lên cơn thường cào xé, cắn bậy, chỉ cần vô ý là có thể bị lây nhiễm độc dại qua nước bọt, vết máu người bệnh.

Nhưng nhìn thấy người ta sắp chết mà không cứu thì lòng không yên nên cứ kệ, nguy hiểm cũng chấp nhận, miễn sao cứu được người”. Khi được hỏi về phương châm chữa bệnh cứu người của ông là gì?. Ông Sơn nhìn lên bàn thờ tổ tiên rồi đáp: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Không màng danh lợi, không vì tiền mà chỉ vì mạng sống của con người”.

Một đời chữa bệnh, ông Sơn luôn nhắc nhở bệnh nhân mỗi khi ra về đó là người bệnh đang điều trị độc chó dại, trong 24 giờ sau khi uống thuốc, tuyệt đối kiêng cử đám tang. Nếu phạm phải điều cấm kị này thì độc tố sẽ tăng lên gấp trăm lần, có thể dẫn đến mất mạng. Khi được hỏi tại sao như thế thì ông Sơn trả lời: “Chính tôi và tổ tiên cũng không giải thích được, nhưng đã là điều cấm kị thì phải tuyệt đối nghe theo”.

Bài thuốc của ông Sơn có tổng cộng 12 loại lá cây, trong đó lá cây mãng cầu xiêm và lá cây hoa dẻ kết hợp lại có tác dụng chữa độc chó cắn. Ngoài ra nó cũng là thành phần chính để bào chế chữa độc rắn cắn. Chín loại lá khác cũng chỉ là cây cỏ trong vườn, ở đồng ruộng hay trên rừng, duy chỉ có một loại lá ở Việt Nam không có, ông phải đặt ở Trung Quốc đưa về, nếu không có loại lá thuốc này thì không thể bào chế thuốc được.

Những loại lá cây này chỉ được hái trong những ngày vào dịp Tiết Thanh Minh. Và mỗi năm chỉ có thể chế biến thuốc duy nhất một lần vào đúng ngày Hạ chí. Mười lá cây được sao khô, sau đó tán thành bột dự trữ sẵn. Hai loại còn lại là lá cây mãng cầu xiêm và lá cây hoa dẻ đem lọc lấy nước rồi đóng chai.

Khi có người bị chó dại cắn, chỉ cần trộn đều thứ bột thuốc và nước lá tươi rồi pha loãng vào nước lọc cho bệnh nhân uống. Phần xác lá xát nhẹ lên vùng da thâm quầng do răng chó tạo ra. Còn loại thuốc để phòng ngừa thì có thêm bớt một số vị thuốc nhưng cũng đủ 12 loại thảo dược.