Yoshio chống cằm nghiền ngẫm xấp hồ sơ trước mặt. Cuộc điều tra buôn ma túy đa quốc gia vừa mới có chuyển biến tích cực đã va vào đá. Không khí phấn khởi chưa kịp lan thì ổ hàng mà cảnh sát bắt được ở Osaka đợt vừa rồi đã cháy thành tro bụi. Kho hàng bị đốt cháy ngay trong đêm, nhân chứng duy nhất trên đường áp tải thình lình đột tử. Cơ hội để lôi ra được những kẻ cầm đầu dường dây ma túy lớn nhất từ trước đến nay theo đó vụt tắt. Đúng theo tác phong của dân yakuza: nhanh, gọn và đầy đe dọa. Yoshio bóp trán, cuộc chiến giữa cảnh sát và tội phạm vốn là một cuộc chiến dai dẳng và khốc liệt, anh tuy biết điều đó nhưng không thể ngăn được tâm trạng bản thân xuống dốc ít nhiều. Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên khiến Yoshio giật nảy mình. Anh mở ra xem, chỉ cần nhìn số điện thoại cũng đủ làm lông mày đang nhíu chặt của anh giãn ra. “Anh lại quên mất giờ ăn trưa nữa rồi đúng không? Mau ăn đi, đừng có như bữa trước ăn vội ăn vàng ở công viên trước khi về nhà, em biết hết đấy.” Yoshio phì cười, anh mở chiếc túi đem theo ra, trong đó là hộp cơm bento ngon lành đã được chuẩn bị sẵn. Liếc lên đồng hồ, quả thật đã đến giờ cơm.
…
Ánh nắng gắt xuyên qua tấm màn cửa rọi lên mặt Clarita. Thứ nóng ấm ấy khiến cô không thể tiếp tục ngủ được nữa. Càu nhàu, Clarita quơ tay vơ bất cứ gì có thể che được thứ ánh sáng chết tiệt đó đi, nhưng rốt cuộc động tác quờ quạng chỉ khiến cô ngã nhào xuống sàn. Be sườn va vào những thứ gì đó lổn ngổn bên dưới đau điếng, Clarita rên lên, lúc này đầu óc cô mới từ từ thanh tỉnh. Ủa đây là đâu vậy? Clarita chép miệng nhìn quanh. À, là phòng của cô. Còn mấy thứ này là gì? Tay cô bới những thứ hình trụ cứng đang ép dưới người lên. Chai thủy tinh à? Clarita vuốt vuốt mặt, cố cào lại mái tóc rối bung của mình. Mùi men bao trùm cả căn phòng, cả thứ mùi oi oi của mồ hôi và đồ cũ. Cảm giác lợn cợn nhợn lên trong cổ họng cô, Clarita liếm môi, nó khô khốc và nứt cả ra. Cái quỷ gì đang diễn ra vậy? Lết cơ thể rệu rã đứng dậy, suýt mấy lần cô ngã chúi xuống. Cả người lả đi như mấy ngày liền không ăn gì. Dần dần cô cũng nhớ lại, sau khi đến quán Mỹ Nhân khóc la một hồi, cô lao về nhà như một con điên, ôm hết rượu trên quầy và lao vào phòng nốc. Cô không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt là hình ảnh Nana lại hiện ra, nàng ấy xinh đẹp mỉm cười nhìn cô, rồi từng phần, từng phần cơ thể rách bươm như cái lúc cô thấy nàng trong nhà xác. Cô phải uống, phải như thế cô mới cầm cự được. Hơi men cay nồng đốt hết những hình ảnh câm lặng kia. Hình như có vài lần Hotaru vào phòng, cậu nói gì đó, hình như cậu có hét lên. Clarita không nhớ rõ nữa, mọi thứ ảo ảo thực thực đến không thể phân định rõ ràng rồi. Clarita giương mắt nhìn mình trong chiếc gương bàn trang điểm, một cái xác sống tương đối nguyên vẹn. Thật tởm! Chân va vào chai rượu dưới sàn, nó lăn ra một khoảng rồi lăn ngược trở lại, đụng vào mũi chân cô. Clarita cúi xuống nhặt nó lên, một cơn choáng nhẹ theo đó khiến cô lảo đảo. Rút nút chai, cô kê nó lên miệng. Nhưng rồi cô cứ để đó, không uống. Một thứ ý nghĩ nào đó len lỏi trong trí óc cô, ngăn những ngón tay dốc nghiêng cái chai xuống. Đủ rồi! Clarita không nhanh không chậm đặt chai rượu xuống bàn. Cô đi đến bên cửa sổ kéo thật mạnh rèm ra, ánh sáng chói lòa khiến cô phải ngoảnh đi chỗ khác. Cô nhìn quanh, ôi chỗ này như cái chuồng heo vậy! “Kobayashi, Ishibashi, bé Ai, mấy người làm cái giống gì mà để phòng tôi thế hả?! Mau cho người dọn ngay! Trời ơi nấu cho tôi gì đó ăn coi, mẹ nó đói chết mất!!”
…
Nhịp nhịp tay trên vô lăng, Clarita nhẩm theo bài hát đang phát trên radio. Tiện tay vặn bừa một đài, thấy giai điệu hay hay nên để yên đấy:“Con sói đơn độc hú lên dưới trăngĐám gia súc run rẩy trong chuồngDuy bé heo tò mò không hiểuĐiều gì khiến con sói bi thương đến thế…” Hotaru lắm chuyện, khi nãy còn một hai bắt cô nhập viện theo dõi, không thì ở nhà có y tá túc trực. Cậu em của cô càng ngày càng giống như mẹ cô rồi đó. Không sống nổi mất, ngay khi truyền dịch xong, Clarita đã phóng ngay xuống hầm để xe. “Chị phải đi đổi gió đây, em đừng có mà cản.”
“Không ngờ có thể gặp em ở đây, em đến Tokyo du lịch hay thăm người thân?” Clarita hỏi khi họ ngồi trong một quán nước gần đó. “Dạ, anh của em được thuyên chuyển hẳn đến Tokyo nên anh ấy đón em đến ở chung.” Kiko nói xong câu đó rồi ngập ngừng một chút. “Hình như chị vừa bệnh dậy, em thấy sắc mặt chị không tốt lắm?” Chiếc thìa đang khuấy trong tay Clarita không hề chậm lại, chỉ có một thoáng ánh mắt cô thay đổi, nhưng nó quá nhanh để kịp lưu lại bất kì dấu vết gì trước khi cô ngẩng lên với một nụ cười: “Dạo này thiếu ngủ thôi. Ơ mà em ra ngoài đi chợ à, giờ ngồi đây với chị thế này có phiền không?” Cô nhanh chóng bẻ đề tài sang hướng chiếc làn nhỏ Kiko mang, trong đó có vài món nguyên liệu để nấu ăn. Kiko nhoẻn môi: “Chị đừng ngại, em chỉ tiện thể mua thêm vài thứ cho nhà bếp thôi, giờ về nhà em cũng không làm gì, nay trường em học được nghỉ.” “Thế à, nay chị cũng rảnh.” Clarita cười sáng lạng, cứ như thể cô là một người vô cùng bận rộn chứ không phải là cô-gái-ngày-nào-mà-chẳng-rảnh. “Có muốn đi dạo một chút với chị không, khu này cũng có mấy địa điểm hay ho lắm.” Kiko trông hơi bối rối bởi lời đề nghị đột ngột này. Dĩ nhiên tình cờ gặp rồi vào quán uống nước nói chuyện phiếm không tính là gì, nhưng đi chơi cùng lại khác, nhất là khi đối phương xuất thân yakuza. Clarita vờ cầm tách café nhìn ra ngoài, cô đang chờ xem em trả lời thế nào, cô biết em không giống loại con gái có thể dễ dàng đi cùng người mới chỉ gặp hai lần, hơn nữa đặc thù hoàn cảnh của họ quá rõ rệt. Nhưng kể từ lần trước, Clarita thấy rõ ràng gốc gác của mình không khiến em bận tâm nhiều lắm, thậm chí có thể khẳng định là em có cảm tình với cô, à tất nhiên là theo nghĩa đơn thuần nhất của từ đó. “Giờ cũng còn sớm, chắc em sẽ về kịp bữa cơm chiều.” Bingo! Clarita tuy nhìn giàu có nhưng không phải chỉ biết đốt tiền ở những nơi sang trọng, thời gian cô lê la khắp hang cùng ngõ hẻm Tokyo cũng chẳng kém cô cậu thanh niên nào. Nhờ thế mà không chỉ đưa Kiko đến những địa điểm nổi trên phố, cô còn có thể kéo em tới những hàng quán độc đáo khuất trong những ngõ hẻm nhỏ. Hoàn toàn không nghi ngờ khi nói cô rất phấn khích giới thiệu cho Kiko những nơi đó. Bộ dạng hoạt bát của Clarita khiến Kiko vừa ngạc nhiên vừa thích thú, cô trông giống một đứa trẻ vui vẻ chỉ cho người bạn những chốn bí mật nhỏ của mình. Rốt cuộc Kiko cũng bị cuốn theo sự nhiệt tình của Clarita mà tận hưởng chơi đùa. Cảm giác thoải mái thả lỏng cả về thể xác lẫn tình thần khiến Clarita muốn tiếp tục thế mãi, tuy nhiên cuối cùng thì thời khắc chia tay cũng đến. Lúc này cả hai đều đã thấm mệt và trời bắt đầu ngả về chiều, Clarita đành luyến tiếc đề nghị chở Kiko về. Trong lúc hai người rảo bộ đến bãi giữ xe, đột nhiên cô thấy xe bán bánh cá ven đường.“Đói không? Cầm lấy này…”
“Em muốn ăn bánh cá không, ở kia có một quầy kìa.” “A được đấy, em cũng đang thèm bánh cá.” Mùi hương thơm nồng ấm áp bao trùm nơi họ đặt chân. Clarita lẫn Kiko không khỏi hít hà cái hương thơm ngọt ngào ấy. “Để chị trả cho, có bao nhiêu đâu.” Clarita nói khi thấy Kiko rút bóp từ trong túi xách ra. “Chính vì không bao nhiêu nên để em trả đi, nãy giờ chị bao em chơi biết bao nhiêu rồi.” “Nói gì thế, là chị rủ em mà…” Đang lúc hai người nói chuyện, một tiếng “Phặc” vang lên và Kiko ngã chúi vào người Clarita, khi kịp định thần thì chiếc túi trên vai đã không cánh mà bay. “Cướp!” Tên giật giỏ xách tháo chạy vào dòng người đông đúc, Clarita không giây chần chừ liền phóng theo. Trong đầu cô là hàng trăm tiếng chửi thề, cái gã ngu này dám phá đám cái kết buổi chiều đẹp như mơ của cô, thật đáng chết. Tên đó không nghĩ mình đụng phải thứ khó chơi thế này, chạy hết ba con phố rồi mà vẫn không cắt đuôi được, hắn thấy mình sắp thở không ra hơi rồi. Rõ ràng chỉ là đứa gái Tây thôi, sao mà dai sức thế. Hắn lách vào một khe nhỏ cắt giữa hẻm, khi chạy được một đoạn mới dừng lại xem xét. Hê hê, hắn không khỏi cười, chiêu này luôn hữu hiệu trong mọi hoàn… “Bốp!!!” Nguyên một cú đấm như trời giáng ngay giữa mặt hắn. Tên cướp ngã nhào ra sau với chiếc mũi đầy máu. “Cô… cô…” “Cô cô cái gì,” Clarita rảy rảy tay, thở phì, “tao đây mấy bữa chưa ăn mà mày lại khiến tao chạy như chó thế này, biết tội gì không?” Tên cướp lồm cồm bò dậy, rút phắt từ trong áo khoác ra một con dao bén ngót. Phải cho con ả tóc vàng này nếm mùi lợi hại. Clarita nghiêng đầu, khỉ gió, sao cái lũ này cứ thích làm mọi chuyện lằng nhằng thêm vậy nhỉ? “Cho mày 3 giây, ngoan ngoãn đưa cái túi lại thì mày có thể ra khỏi đây trong yên bình, còn không thì tao không chịu trách nhiệm về tay chân mày đâu đấy.” “Mẹ kiếp bớt nhiều lời đi con khốn!” Con dao trong tay hắn lóe lên. Clarita chặc lưỡi.
“Chị có sao không?” Kiko hốt hoảng lao tới xem xét khi Clarita quay trở lại. “Tự dưng chị chạy theo như vậy làm em lo quá chừng.” “Có sao một chút..” Clarita nhỏ giọng, khuôn mặt hơi tai tái. “Chị bị thương? Ở đâu để em xem…” “… là chị đói!” “Chị đói hả, đói ở…” Kiko đơ ra một lúc, sau đó em phì cười. “Lấy lại được túi rồi, có thể mua bánh cho chị ăn.” “Ừm, thật ngại nhưng mà…” Clarita gãi gãi đầu, “em có thể trả chầu này cho chị được không, nãy chạy theo tên đó rớt mất tiêu bóp tiền rồi.” “Dạ?!”
…
Tên cướp co quắp bước vào một nhà kho cũ ở một công trường gần đó. Đây là sao huyệt của những tên đầu trộm đuôi cướp ở đây. “Thằng kia, sao giờ này mới tới, nay mày có kiếm được gì không?” Một gã đen trũi với vết sẹo chạy dọc theo má trái gầm lên với hắn. Tên này ngồi trên ghế, kiểu cách toát lên vẻ đàn anh. “Dạ…” Tên thủ lĩnh đạp ghế đánh rầm vào tường: “ĐM tao đã nói nay mày mà không đem gì về thì chết với tao mà. Mày đéo muốn sống nữa rồi phải không?!” Tiếng ầm phát ra làm tên đàn em run như cầy sấy: “Dạ… dạ không, à không, dạ.. có…” “ĐM mày nói cái giống gì vậy? Rốt cuộc nay có kiếm được cái túi nào hay không?” “Dạ… dạ có, đây thưa đại ca.” Hắn run run móc chiếc bóp nhỏ màu nâu đưa ra. “Ù, thằng này giỏi, túi LV luôn.” Tên thủ lĩnh lật lật chiếc bóp trong tay. “Thó được của em xinh tươi nào hả?” “Dạ là cô ta đưa em.” “Cô ta đưa mày?” Tên đó nhại lại rồi cười hô hố. “Ê bọn mày nghe nó nói gì không, con nhỏ đó đưa cái bóp này cho nó đó.” Cả bọn phá ra cười. “ĐM tao đã nói là khi ăn hàng không được phê thuốc mà thằng kia, nói lảm nhảm tao bợp cho vêu mồm giờ.” “Dạ thật đúng là như vậy mà, cô ta còn nói…” “Cút ra kia, nói nhảm mãi.” Tên thủ lĩnh mở xoạch bóp ra, mắt hắn lóe lên khi móc từ đó một xấp yên mới cáu: “Mẹ kiếp ngoài ngon trong cũng ngon. Để coi còn gì nữa…” Đột nhiên gã sững lại, sau đó bất thần đứng bật dậy, hất đổ chiếc ghế đang ngồi đánh uỳnh. Bộ dạng gã dọa bọn đàn em chết khiếp. “Đại ca, có chuyện gì vậy?” “Thằng… thằng kia, nói… cô gái đưa mày cái bóp trông như thế nào?” Thủ lĩnh bỗng dưng học theo cái thói cà lăm của tên nọ khiến cả bọn nhìn nhau, sau đó đổ dồn vào tên vừa mới tới. “Cô ta nhìn như người ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh nhưng nói tiếng Nhật rất sõi…” “Cô ta nói gì?” “Cô ta nói đại ca cứ cầm chỗ tiền trong bóp bao cả bọn ăn uống nhậu nhẹt gì cũng được, những thứ khác cứ trả sau, với…” “Với gì?” “Dạ, cô ta bảo đại ca phải giữ cái bóp cho cẩn thận, cái này phiên bản giới hạn nên khó kiếm lắm…” Mặt tên thủ lĩnh dại ra.