=)) Hê hê, lâu lâu quay lại nhà thấy nhiều bạn vô thăm ngó quá nên phải viết thêm một bài review. Thật ra truyện này mình cũng đọc tầm nửa năm trước rồi mà quên béng mất em nó. Hôm nọ tự dưng nhớ ra mình từng đọc một cái tên chó má gì đó, còn nhớ nhầm thành chó dại nữa, mới lật ra coi lại.
Nhân vật chính của chúng ta tên Trình Triển Tâm, nhà nghèo, mẹ thì bỏ đi mất từ bé để lại bạn ấy với ông bố nát rượu, cờ bạc ê chề suốt ngày đánh đập con trai. Lúc bắt đầu truyện thì bạn ấy đang học lớp 12 và vì quá giỏi, thông minh cho nên được học vượt lớp, thật ra bạn ấy chỉ bằng tuổi bọn lớp 10 thôi. Triển Tâm làm thêm công việc ship chè. Còn bạn người yêu của Triển Tâm thì dù đang học lớp 11 nhưng lại hơn Tâm Tâm 2 tuổi do học lại 1 năm (bị tai nạn gì đó), tên là Lục Nghiệp Chinh. A Nghiệp nhà giàu, học bên trường quốc tế sang trọng và có xe riêng, nhà riêng luôn. Ngoài ra còn có hai nhân vật khác là Tề Khung – thằng bạn chơi với Triển Tâm từ bé nhưng suốt ngày bắt nạt Tâm Tâm và Mạc Chi Văn là bạn học của A Nghiệp, rất tốt bụng và đẹp trai.
Tóm tắt thì bắt đầu truyện, Tề Khung đang đánh Triển Tâm bầm dập trong nhà vệ sinh vì không nhắc bài cho nó trong kì thi. Đúng lúc đó thì Tiểu Văn đi vào và cứu được Triển Tâm. Sau đó không ngờ Triển Tâm một lần lại giao hàng đúng vào nhà A Nghiệp, gặp và quen với cả hai người A Nghiệp, Tiểu Văn. Ban đầu Nghiệp Chinh rất không có thiện cảm với Triển Tâm vì nghĩ nghèo khó lại còn hay giở thủ đoạn để người khác (đặc biệt Tiểu Văn siêu tốt bụng) động lòng giúp đỡ. Triển Tâm lại là loại người rất im tiếng, không thích kể lể với người khác về chuyện của mình cho nên lại càng làm A Nghiệp hiểu nhầm. Thế nhưng dần dần khi gặp nhau nhiều hơn, A Nghiệp lại phát hiện ra những bí mật Triển Tâm luôn âm thầm giấu mọi người, cộng thêm tính cách yên tĩnh, kiên cường làm A Nghiệp đổ Tâm Tâm như chết =)).
Truyện có motif khá cũ, cliche luôn á. Mình cũng đã không trông đợi gì khi đọc qua nội dung của nó, thế nhưng đến khi đọc truyện từ đầu đến cuối lại thấy thật sự không hoài phí thời gian chút nào. Thứ nhất là bạn editor rất cẩn thận, dịch không bị cảm giác lấn cấn mà lại rất gần gũi, dễ hiểu. Thứ hai là truyện không dong dài, chỉ mây nói gió này nọ mà chỉ đơn giản là trần thuật tất cả mọi thứ nên rất dễ bị cuốn vào mạch truyện. Tác giả lại có một bút pháp tương đối uyển chuyển, văn chương tuy bình thản lại không nhàm chán.
Nói đến nhân vật, mình rất thích Trình Triển Tâm. Tâm Tâm không phải loại người mưu kế, nhanh nhạy gì, cũng không phải loại con người anh hùng hảo hán đạp lên bùn lầy. Cậu chỉ biết một điều duy nhất đó là nhẫn nhịn để tìm một nước rút lui an toàn nhất cho mình. Có người nói Tâm Tâm thật làm người ta tức chết được, nếu không phải Lục Nghiệp Chinh bước vào đời cậu thì chắc chắn cậu sẽ bế tắc mãi trong cảnh khổ với lão cha khốn nạn chuyên bạo hành. Thế nhưng cũng cần phải hiểu rằng không phải ai cũng có sức mạnh chống trả lại kẻ bạo hành mình. Đặt bản thân vào hoàn cảnh tương tự, có thể chống đỡ để tìm đường lui cũng đã kiên cường khó nói rồi. Bởi vậy đối với mình, cái đẹp của Tâm Tâm là tuy bề ngoài cậu được tác giả buff cho thật đẹp, trí tuệ cậu cũng được tác giả ban tặng khó ai sánh bằng, thế nhưng tận sâu trong tính cách của cậu vẫn là một con người chứ không hề là một nhân vật xa xăm nào đó chỉ hiện trên trang giấy. Sự kiên cường đó đã từng được Tề Khung miêu tả rất chính xác, hắn nói rằng người khác có thể chiếm giữ được thể xác cậu nhưng trái tim của Triển Tâm sẽ luôn chỉ thuộc về một mình cậu. Bất luận có trải qua những điều khủng khiếp, ép buộc cỡ nào, trái tim đó vẫn trong sáng vẹn nguyên thuộc về bản thân Tâm Tâm.
Lục Nghiệp Chinh là một người yêu rất hợp với Triển Tâm. Tính cách của A Nghiệp không nóng vội, cũng không quá lạnh nhạt. Bề ngoài thì cậu ta có vẻ hơi trầm một chút nhưng cũng là một người rất tốt (giống Tiểu Văn nên mới chơi với cậu ta =))) người đời có câu “Nồi nào úp vung nấy” mà). Có một điều là Nghiệp Chinh không thúc ép Triển Tâm bao giờ. Nếu cậu muốn nói, cậu sẽ tự nói cho A Nghiệp biết. Còn sự bá đạo của A Nghiệp thì … nó rất chi là âm thầm =))) Cậu không bao giờ hành xử kiểu “bá đạo ngôn lù” giống mấy anh giai nam thần băng lãnh kêu gào người yêu “Em là của tôi, em không được nhìn thằng khác nếu không tôi sẽ giết hắn.”. Khi nhìn thấy gian tình của Triển Tâm, A Nghiệp rất nghi ngờ nhưng cậu luôn phải chắc chắn mình hiểu rõ mọi chuyện rồi mới dám hành động. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không có những hành động ghen tuông (hơi ấu trĩ) =)) Nói chung ấn tượng của mình về Nghiệp Chinh là một người rất vững vàng, có thể tin tưởng được và ngoài lạnh trong nóng. (Về sau thì A Nghiệp lưu manh chết đi được, nhất là trong mấy cái PN).
Tề Khung có lẽ là loại nhân vật “tiểu tam” dễ gặp trong mấy truyện đam mỹ – kiểu tự ngược bản thân rất chi là ngáo. Yêu người ta nhưng không thích tỏ yêu thương hoặc không nhận ra tình cảm bản thân để rồi đến khi người ta bắt đầu có bồ thì hốt hoảng chài người ta nhưng không có cửa. Bạn trẻ này có kiểu yêu hơi tiêu cực một chút, cho nên đến cuối phải trả giá nhiều.
Mình thấy bạn nào thích cliche/ máu cún nhưng muốn hàng cao cấp một tí thì nên đọc cái này.