Bạn đang xem bài viết Ngủ Đông Chương 13: Động Sai Người, được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Kim Jae Joong không ngờ Jung Yun Ho lại cưỡi ngựa giỏi đến thế, bởi lẽ cậu tận mắt chứng kiến con ngựa đen của Jung Yun Ho luôn duy trì khoảng cách một cái đầu ngựa với con ngựa của đối thủ, Jung Yun Ho gắt gao bám trụ con ngựa trắng của người kia, chỉ kém đối thủ một cái đầu ngựa. Jae Joong nhớ rất rõ ràng, thầy dạy cưỡi ngựa của cậu đã nói với cậu rằng, trong quá trình đua ngựa, việc vượt lên trước và tốc độ không phải là kỹ thuật gây thách thức nhất, duy trì khoảng cách cơ thể mới là khó khăn nhất.
Chang Min ở bên cạnh không khỏi phát sinh khâm phục
“Jung Yun Ho này… ngay cả đua ngựa cũng thông thạo?!”
Jung Yun Ho mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu mận chín, vóc dáng rắn rỏi cao quý, tỏa ra vẻ khí khái hào hùng. Jae Joong đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngón tay trượt qua lan can trước mặt, giọng nói nhàn nhạt
“Bé Min, không cảm thấy có chút sợ hãi sao?”
“Cái gì?”
“Người đàn ông này giống như một cái hố đen vũ trụ, càng đến gần anh ta, lại càng cảm thấy anh ta sâu không có đáy, nhưng lại vô giác bị hấp dẫn.”
Chang Min quay đầu nhìn Jae Joong, vẻ mặt của Jae Joong rất bình tĩnh, lúc nói những lời này, bờ môi khẽ khàng mấp máy, thái độ rất lãnh đạm, nhưng Chang Min có thể rõ ràng nhận thấy bên trong đó có chứa một chút dịu dàng. Bất chợt, rất nhanh, Kim Jae Joong dường như thay đổi, ánh mắt biến thành khinh miệt, Chang Min nhìn theo ánh mắt ấy, thấy được Jason.
Jason ngồi đó, sắc mặt rõ ràng rất xám xịt, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Yun Ho trên trường đua ngựa, ngoài ra còn mang theo một chút kinh ngạc. Tâm trạng của Jae Joong rất tốt, Jason ư, có vẻ như không cần Hội Con Bọ Cạp Vàng cho ông ta bất trắc, hiện tại Jung Yun Ho của M.J dễ dàng làm cho ông ta có rất nhiều kinh ngạc.
Còn một trăm mét nữa thì tới vạch kết thúc, Kim Jae Joong vẫn luôn tỏ vẻ tin tưởng chắc chắn, ba mươi mét cuối cùng khẳng định là Jung Yun Ho sẽ tăng tốc chạy nước rút, đoán chừng sẽ thắng người kia nửa cái đầu ngựa, như vậy, không chỉ giữ lại chút thể diện cho Jason, mà còn
giành chiến thắng trong cuộc chơi. Lúc Jung Yun Ho tự nhiên phóng khoáng chạy qua vạch kết thúc, Jason đứng lên, vẻ mặt rõ ràng tức giận nhưng vẫn phải giả vờ rộng lượng.
Jae Joong đi đến, khách sáo cười nói
“Cám ơn, ngài Jason.”
Jason lạnh lùng hừ cười một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua Jung Yun Ho vừa xuống khỏi yên ngựa đang đứng ở một chỗ vài giây, ông ta chợt bật cười
“Ngài Kim, tôi sẽ giữ đúng hứa hẹn, ngày mai bảo người phụ trách đàm phán đến đúng giờ tìm tôi là được rồi. Hôm nay, tôi quả thật là thua trong cuộc thi đua ngựa, nhưng, không phải thua cậu.”
Nhìn Jung Yun Ho nét mặt không khỏe đi đến, Jason cười quỷ dị, vỗ vai Jung Yun Ho
“Anh bạn trẻ, thật đúng là khỏe nhỉ!”
Yun Ho nở nụ cười
“Cám ơn đã khích lệ, mong đợi đến buổi đàm phán vào sáng ngày mai.”
Jason ha ha bật cười
“Nếu như cậu có thể đến, tôi cũng sẽ mong đợi, tôi rất thích người có lực nhẫn nại, như vậy, đến đây thôi, tạm biệt.”
Jae Joong nhìn thoáng qua Jason rời đi, lại nhìn Jung Yun Ho một chút, hơi nghi hoặc, mơ hồ cảm thấy dường như có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Yun Ho, lại không thấy giống.
Cậu đi đến, vẻ mặt tươi cười
“Cưng yêu, vất vả rồi. Đêm nay cùng nhau ăn mừng đi.”
Yun Ho không thay đổi nét mặt, nhíu nhíu đầu lông mày
“Tôi đi thay quần áo trước đã, đồ cưỡi ngựa gò bó quá.”
Jae Joong gật đầu, Yun Ho một mình đi về phía phòng thay quần áo. Yun Ho vừa mới đi vào trong tòa nhà, nhạc chuông của chiếc điện thoại anh để lại ở trên bàn reo vang, Jae Joong cầm điện thoại lên, nhìn trên màn hình hiển thị Kim Hee Chul, mỉm cười, đứng lên muốn đi đến
phòng thay quần áo đưa điện thoại cho Yun Ho. Chang Min cũng đang muốn đi, thấy Jae Joong muốn đi đưa điện thoại, liền nhận lấy
“Hyung, để em đưa cho, vừa lúc em muốn vào tòa nhà để tiếp tục cái thẻ hội viên của em.”
Jae Joong ngồi xuống. Chang Min cầm điện thoại đi đến trước phòng thay quần áo, bởi lẽ bước chân rất nhẹ, lúc cậu bước vào thấy YunHo khiến anh giật thột. Chang Min chưa từng thấy Jung Yun Ho xưa nay vẫn luôn bình tĩnh lãnh đạm đột nhiên bị hù dọa, vì thế khó hiểu nhìn thoáng qua quần áo đặt trước mặt Yun Ho, chợt mở to mắt, sau đó khó tin mà gào nhỏ
“Anh… anh bị thương?”
Tỉ mỉ nhìn quần cưỡi ngựa màu đen bị cởi ra thấy có máu đỏ thẫm, còn có một mảng máu đỏ lớn thấm vào chiếc ga trải giường màu trắng sau khi bị Jung Yun Ho lấy ra che chân phải. Yun Ho thấy Chang Min, bình tĩnh lại, sau đó ngồi xuống che vết thương trên chân
“Đừng ồn ào…”
Chang Min đi đến, cầm một chiếc khăn mặt sạch sẽ đưa cho Yun Ho tiếp tục che thương tích
“Sao lại bị thương? Cưỡi ngựa sao?”
Giọng điệu của Yun Ho có chút tùy tiện
“Lão Jason kia làm trò mờ ám, lúc ông ta đóng yên ngựa lên lưng con ngựa đen, đã đặt một cái lưỡi dao vào chỗ bàn đạp chân phải.”
“Vậy trong toàn bộ quá trình anh cưỡi ngựa, lưỡi dao cứ thế đâm vào chân anh?”
Yun Ho cười thản nhiên
“Phải nói là hết lần này đến lần khác đâm vào trong chân, lão già kia thật độc ác, cưỡi ngựa xóc nảy căn bản là hành động tự mình hại mình.”
Chang Min có chút tức giận
“Lúc phát giác được, tại sao anh không ngừng trận đấu?”
Yun Ho dùng băng gạc cấp cứu ở nơi này qua quýt bọc lấy chân, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chang Min
“Cậu lúc nào trở nên đơn thuần như vậy, cậu nên biết rằng, đây không phải là một trận đấu công bằng, lão già kia làm như vậy, đơn giản là muốn chúng ta vứt bỏ trận đấu, tôi đương nhiên không thể nói, nhưng lại phải thắng cuộc đua, khiến lão già kia á khẩu không nói nên lời mới là phản công tốt nhất.”
Đem quần áo của Yun Ho đưa cho anh, Chang Min không nói nữa, chợt cảm thấy người trước mặt trở nên rất đáng tin cậy, mặc dù là động tác mặc quần đơn giản, nhưng đối với Jung Yun Ho đang bị thương mà nói, chỉ sợ cũng là một loại đau đớn. Mặc quần áo xong, Jung Yun Ho điều chỉnh vẻ mặt
“Shim Chang Min.”
Chang Min nhìn Yunho – người đột nhiên tỏ vẻ khá nghiêm túc, sau đó Yun Ho chậm rãi nói
“Chuyện này, đừng nói cho Kim Jae Joong.”
“Tại sao?”
Nghĩ đến Jae Joong, Yun Ho chợt nở nụ cười
“Tôi hỏi cậu, hợp tác cùng Jason, đối với M.J mà nói, là quan trọng đúng không?”
Chang Min gật đầu
“Đương nhiên rồi.”
Yun Ho vỗ vỗ vai Chang Min
“Thế thì được rồi, cậu cũng không muốn nhìn Jae Joong hyung của cậu, đơn phương bốc đồng phá bỏ hợp tác chứ?”
“Ý của anh là…”
Yun Ho bỗng nhiên cười vô cùng tự tin
“Với tính cách của cậu ấy, nếu biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
“Như vậy, anh cứ chịu để yên thế sao?”
“Đương nhiên là không, có biết tại sao tôi mượn lão già kia con ngựa đen tốt nhất của ông ta không? Bởi vì lúc xuống ngựa, tôi đã lấy đầu tay cầm của roi ngựa cố sức gõ vào nơi cách dưới cổ con ngựa ba đốt ngón tay, con ngựa đó của ông ta, sau này hẳn là rất khó để tiếp tục thi đấu.”
Chang Min đột nhiên câm lặng, Jung Yun Ho, anh nghĩ Jae Joong hyung bốc đồng, kì thật anh cũng bốc đồng giống như anh ấy, phá hỏng con ngựa chiến hơn mười nghìn đô la của Jason, phong cách hành động kiểu này cũng chỉ có anh mới làm được.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng thay quần áo, ai cũng không chú ý đến một thân ảnh lặng lẽ biến mất từ cửa phòng thay quần áo.
Kim Jae Joong đi ra khỏi trường đua ngựa, ánh mặt trời chợt trở nên hơi chói mắt. Nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, vừa rồi vì không chịu nổi mấy thiên kim tiểu thư nhà giàu đến nơi này tiêu phá tiền, nên cậu muốn đi vào phòng thay quần áo tìm Yun Ho và Chang Min. Mới đi đến cửa, chợt nghe cuộc đối thoại của Yun Ho và Chang Min, không đi vào, dựa vào bức tường lạnh lẽo, Jae Joong thậm chí cảm thấy trong không khí bồng bềnh chút mùi máu tươi của Jung Yun Ho.
Jung Yun Ho, anh thật đúng là xấu xa, tự nhiên có thể phá hỏng con ngựa chiến yêu quý của người ta. Nhưng mà, anh đoán đúng rồi, tôi là người càng bốc đồng hơn anh. Ánh mặt trời hạ xuống, Jae Joong lộ ra nụ cười cân nhắc. Còn có, anh đã quên một chuyện, Jung Yun Ho, Kim Jae Joong tôi nếu có thù thì nhất định phải báo, không nên lãng phí công sức của anh, tôi sẽ khiến lão Jason kia nhiều vui sướng hơn một chút.
“Như vậy, hi vọng ngài Jason đã có một chuyến đi mỹ mãn ở Seoul.”
Jason cũng cười giả lả
“Đêm nay tôi ngồi máy bay rời khỏi đây, có thể cùng hợp tác với M.J, rất vinh hạnh. A đúng rồi, giúp tôi chào cậu bạn trẻ ngày hôm qua tham gia đua ngựa, tôi không may mắn như ngài Kim, bên người không có trợ thủ đắc lực như vậy đâu.”
Nụ cười của Jae Joong vô cùng hoàn mỹ
“Chắc chắn rồi, như thế, hi vọng ngài Jason bình an.”
Mang theo Chang Min rời đi, bên môi Jae Joong vẫn luôn tươi cười. Chang Min khởi động xe ô tô, chạy ra ngoài. Jae Joong móc điện thoại di động ra
“J, tôi là Jae Joong.”
“Ừ, hôm qua cậu nói muốn tôi giúp cậu chuẩn bị người, muốn xử lý một người, là ai?”
Jae Joong quay đầu lại nhìn thoáng qua khách sạn càng ngày càng xa, sau đó mỉm cười
“Người đó là thương nhân vật liệu xây dựng, Jason Lee, đang ở khách sạn Romo, buổi tối sẽ bay rời Seoul.”
“Thương nhân? Jae Joong, chuyện kinh doanh của cậu?”
Jae Joong không trả lời câu hỏi của J, chỉ là trực tiếp nói rằng
“Tôi chỉ muốn một cái chân phải của ông ta, làm sạch sẽ gọn gàng một chút, nhớ kỹ, không được gây tai nạn chết người, tôi còn phải hợp tác với ông ta.”
“Jae Joong, ân oán lúc cậu buôn bán kinh doanh rất ít khi dùng Hội Con Bọ Cạp Vàng? Người này, có vấn đề gì với ông ta vậy?”
“Không vấn đề gì, thủ đoạn dơ bẩn đó của ông ta, động sai người mà thôi.”
“Động sai người nào?”
Jae Joong bỗng nhiên hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, thanh âm rất bình thản
“Người, của, tôi.”
Chang Min quay đầu nhìn Jae Joong, Chang Min đã từng cho rằng, trên đời này nếu như không cẩn thận chọc vào Kim Jae Joong là chuyện rất khó giải quyết, sau lại cảm thấy Jung Yun Ho cũng khó chơi như thế. Nhưng hiện tại, cậu nghĩ những điều đó không quan trọng, trong lòng cảnh báo chính mình rất nhiều lần, người thông minh, tuyệt đối, nhất định phải, chắc chắn không được đồng thời chọc vào hai người vừa phiền phức vừa bốc đồng đó.
Hôm nay Yun Ho xin nghỉ phép ở công ty, ở nhà thay thuốc cho chân phải, móc điện thoại di động gọi điện cho Hee Chul, đối mặt với những âm thanh rất ầm ĩ, Yun Ho mở miệng
“Hee Chul hyung, lần trước em nói với anh tên con chó em nuôi đang ở trường học dành cho thú cưng là Typhoon…”
Còn chưa nói xong, chợt nghe một câu thô tục của Hee Chul
“Mẹ nó thật phiền chết đi được.”
Lông mày Yun Ho giật giật
“Anh đang làm nhiệm vụ?”
“Ông trùm vật liệu xây dựng chó má gì đó ở lại Seoul ba ngày cũng có thể bị người trả thù, anh đã nói rồi, làm kinh doanh không có mấy tốt đẹp.”
Yun Ho nheo mắt lại
“Thương nhân vật liệu xây dựng nào vậy? Bị người gây nên chuyện gì?”
“Gọi là Jason gì đó, cứ ở nước ngoài yên ổn thì tốt rồi, không nên trở về chơi ngựa, hiện tại thì hay ho lắm đấy, người bị phế đi một chân, nghe nói con ngựa gì đó mới mua ngày hôm qua, hôm nay cũng không được bình thường…”
Yun Ho nhíu mày, bên kia Hee Chul còn đang liên miên nói
“Bé Yun, lúc nào em quan tâm đến loại chuyện như thế này vậy, được rồi em nói cái gì chó nhỉ?”
Yun Ho khép điện thoại lại, giọng nói của Hee Chul bị ngăn trở ở bên kia. Cầm cốc rượu trên bàn, ngửa đầu uống sạch, sau đó vùng nhăn nhíu xung quanh lông mày chợt trở lại như thường, Yun Ho bất đắc dĩ nhàn nhạt bật cười.
Kim Jae Joong, trừng mắt tất báo, tôi nên nói cậu lòng dạ hẹp hòi hay là… đáng yêu đây?
Chú thích:
Trừng mắt tất báo – Thành ngữ Trung Quốc, xuất xứ từ sử ký “Phạm Tuy Thái Trạch liệt truyện” Chỉ một cái oán giận nhỏ nhoi là trừng mắt mà cũng bị báo thù, dùng để ví von lòng dạ hết sức hẹp hòi.
Điển cố:
Thời Chiến quốc, nước Ngụy có một đại phu, tên là Phạm Thư, bởi vì một sự cố mà không thể đặt chân vào trong nước, bị trục xuất ra ngoài biên giới, Phạm Thư rất có tài ăn nói, lúc hắn bị trục xuất ra khỏi nước Ngụy, vận dụng khả năng hùng biện thiên tài, chạy đến nước Tần, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục Tần Chiêu Vương áp dụng chủ trương của hắn.
Phạm Thư sợ rằng người ta biết hắn bị nước Ngụy trục xuất, cho nên đổi tên họ, tự xưng là Trương Lộc, đề xuất chính sách xa thân gần đánh với Tần Chiêu Vương, Tần Chiêu Vương cho rằng chính sách của Phạm Thư rất thích đáng, vì vậy cho Phạm Thư ở lại nước Tần làm lễ tấn phong Thượng Khanh.
Về sau, Phạm Thư có thể thường xuyên tiếp cận Tần Vương, hơn nữa những chính sách của hắn, Tần Vương đều cho rằng có thể thực hiện được, sau khi áp dụng hiệu quả rất tốt, vì vậy liền phong Phạm Thư làm thừa tướng nước Tần.
Phạm Thư đắc ý ở lại nước Tần, trở thành nhân vật nổi tiếng có tài có thế lực, cho rằng cũng có thể thanh toán nợ cũ; hễ là người có ân huệ với hắn lúc trước, mặc dù chỉ là một sự bố thí, cho hắn ăn một ít cơm, hắn cũng tạ ơn xứng đáng, nếu người có hiềm khích với hắn từ trước, mặt dù chỉ là một cái trừng mắt gây gổ nhỏ nhoi, hắn cũng không buông tha mà phải trả thù.
Đọc Chương 150: Gà Bay Chó Sủa Vì Đi Đông Hải!!!
Bên trong Ôn phủ, hai hạ nhân đang đầy mặt lo lắng. “Đại nhân ngồi ở đây cũng gần một canh giờ rồi?” “Cũng không phải, cơm cũng không ăn được hai muỗng, liền vào trong đình này ngồi, cũng không thấy nói chuyện.” “Ngay cả điểm tâm Vương thẩm làm cũng không ăn.” “Đại đương gia rốt cuộc đi đâu, sao còn chưa thấy trở về, nếu cứ tiếp tục ngồi như vậy, có thể xảy ra chuyện hay không a.” “Không bằng đến Sơn Hải Cư xem thử? Tìm Lục nhị đương gia đến đây.” “Đi, ta đi đến đó, ngươi canh chừng đại nhân a, ngàn vạn lần trong lòng đừng nghĩ quẩn rồi nhảy xuống hồ nha.” “Phi phi phi, cái miệng của ngươi nói bậy bạ cái gì đó hả, đang êm đẹp đại nhân của chúng ta sao có thể nhảy xuống hồ !” “Đây chẳng phải là ta đang lo lắng sao, bằng không không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm hồ nước làm gì.” “Suỵt, đại nhân đứng lên.” “Hai hạ nhân lập tức đứng thẳng, cười tươi như hoa chào hỏi: “Đại nhân muốn đi ăn cơm a?” “Hiện tại ăn cơm gì nữa.” Ôn Liễu Niên ỉu xìu hỏi, “Đại đương gia trở về chưa?” “Vẫn chưa.” Hạ nhân đồng loạt lắc đầu. “Sao còn chưa trở về.” Ôn Liễu Niên nói thầm, tuy nói lúc trước đáp ứng để hắn đi tìm Hoàng thượng, nhưng thủy chung rốt cuộc không an tâm, nhiều lần suy xét vẫn là ra cửa, một đường ngồi kiệu thẳng đến hoàng cung. “Triệu đại đương gia?” Sở Uyên kinh ngạc, “Không nghe có người thông truyền, đến khi nào vậy?” Ôn Liễu Niên: “…” “Có thể trên đường có chuyện trì hoãn hay không.” Sở Uyên hỏi, “Có cần trẫm phái người ra ngoài tìm không?” “Đa tạ Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên gật đầu đáp ứng – Vạn nhất còn dư nghiệt Thanh Cầu ở Vương thành, thủy chung vẫn là không yên. Sau thời gian một nén nhang, Ngự Lâm quân được phái ra ngoài thăm dò trở về, nói trên đường vừa vặn gặp được Triệu đại đương gia cùng tiểu vương gia trở về thành, hai người lúc trước cùng đến ngoại ô giải sầu. Ôn Liễu Niên ánh mắt mờ mịt: “A?” Sở Uyên cũng rất buồn bực: “Vậy Thẩm minh chủ đâu?” “Không thấy.” Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân lắc đầu, “Bất quá tâm tình tiểu vương gia nhìn qua tựa hồ không tốt, hẳn là đang giận dỗi với Thẩm minh chủ.” Sở Uyên bỗng bật cười, nhìn Ôn Liễu Niên nói: “Đại khái là Triệu đại đương gia đang đi trên đường vừa vặn gặp được, không yên lòng liền đi theo ra khỏi thành.” “Vậy thì tốt rồi.” Ôn Liễu Niên thở phào, “Vậy vi thần cáo lui trước.” “Triệu đại đương gia tìm trẫm, là có chuyện gì?” Sở Uyên hỏi. Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói: “Hắn không yên lòng để vi thần đến Đông Hải.” “Thế nhưng trẫm đã cam đoan, ái khanh sẽ không có bất cứ nguy hiểm.” Sở Uyên nói. “Vi thần đã nói qua.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhưng hắn vẫn là không yên lòng.” Sở Uyên nói: “Ngữ điệu ái khanh tựa hồ có chút khoe khoang.” Ôn Liễu Niên khiêm tốn lắc đầu: “Không có không có.” Sở Uyên buồn cười nhìn hắn. Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt. “Cũng được, trẫm cùng ái khanh một đường đến Ôn phủ.” Sở Uyên đứng lên. “Hoàng thượng?” Ôn Liễu Niên chấn kinh. “Dù sao cũng phải cho Triệu đại đương gia một cái cam đoan.” Sở Uyên nói, “Bằng không nếu là hắn không đồng ý, chỉ sợ ái khanh cũng không thể thuận lợi xuôi Nam.”
“Tất nhiên, ta cũng không ngốc.” Triệu Việt xoa bóp mũi hắn, “Chỉ cần ngươi có thể không gặp nguy hiểm, ta cần gì phải đôi co với Hoàng thượng.” Sao lại chắc chắn sẽ có nguy hiểm chứ. Ôn Liễu Niên ở trong lòng nghĩ. Lúc trước bản thân cũng là nghe qua không ít chuyện thủ lĩnh bộ lạc Nam Man, nghe nói ở bên cạnh Tây Nam vương không hề ít, cũng không biết lúc này có mang theo cùng đến Đông Hải không. Phong tục khác biệt ngôn ngữ không thông, phun lửa lên núi đao mọi thứ đều thông thạo, loại kỳ nhân dị sĩ này, ở Vương thành có thể thấy được không? Tất nhiên phải đến mở mang tầm mắt. Ngàn dặm ngoài Đông Hải, một nhóm nam tử ăn mặc kỳ dị đột nhiên liền ớn lạnh một cái. “Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt buông chén rượu trong tay. “Hồi vương gia, cảm thấy sau lưng có chút ớn lạnh.” Nam tử hồi đáp. “Bốn người cùng nhau phía sau lưng ớn lạnh?” Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu, “Đây cũng không phải là điềm báo gì tốt, e là phải đi huân tẩy cầu phúc đổi vận a.” “Đại nhân, đại đương gia.” Một lát sau, quản gia ở ngoài cửa nói, “Người trong cung đến, nói là Hoàng thượng lập tức sẽ đến.” “Ta đi xem thử, ngươi ngủ tiếp đi.” Triệu Việt dịch lại góc chăn đắp cho hắn. Ôn Liễu Niên gục mí mắt, mơ mơ màng màng gật đầu – Cuối cùng là bắt đầu có chút mệt mỏi. Triệu Việt xoay người xuống giường. Ước chừng sau một chén trà, Sở Uyên quả nhiên liền cải trang đến Ôn phủ, vành mắt có chút phát đen, hiển nhiên cũng là không nghỉ ngơi tốt. “Hoàng thượng.” Triệu Việt nói. “Trẫm biết đại đương gia đang lo lắng cái gì.” Sở Uyên khoát tay, “Tiểu Cẩn cũng là vì vậy mà ồn ào cả đêm, trước để trẫm yên tĩnh một lát.” Triệu Việt phân phó hạ nhân đi pha trà. “Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công vội vã chạy vào, “Diệp cốc chủ lại tới nữa a.” Sở Uyên sắc mặt lập tức trắng bệch: “Thẩm minh chủ đâu?” “Không ở, chỉ có một mình Diệp cốc chủ.” Tứ Hỉ công công đáp. “Ôn ái khanh đâu?” Sở Uyên lại hỏi. “Còn đang nghỉ ngơi.” Triệu Việt nói, “Tối qua cảm lạnh, thứ không thể cung nghênh Hoàng thượng.” Hai người hỗ trợ đều không ở đây, Sở Uyên cảm thấy tâm mình chưa bao giờ mệt qua như thế. Diệp Cẩn đằng đằng sát khí vọt vào tiểu viện. Hắn còn chưa mở miệng, Sở Uyên đã lao tâm lao lực quá độ: “Trẫm đáp ứng ngươi là được.” Bằng không nếu là tiếp tục làm ầm ĩ lên, quả thực chịu không nổi a. Một chân Diệp Cẩn còn chưa rảo bước qua cửa, sau khi nghe được liền xoay người bước ra ngoài. Về nhà thu thập hành lý. Triệu Việt: “…” “Đại đương gia cũng nhìn thấy rồi.” Sở Uyên bất đắc dĩ nói, “Nếu quả thật có nguy hiểm, trẫm không có khả năng đáp ứng để Tiểu Cẩn đến đó.” Triệu Việt nói: “Nhưng bên cạnh Diệp cốc chủ có Thẩm minh chủ bảo hộ.” “Bên cạnh Ôn đại nhân cũng có người Truy Ảnh cung, nếu đại đương gia vẫn không yên lòng, ảnh vệ trong cung cũng có thể một tấc cũng không rời bảo hộ ái khanh.” Sở Uyên nói, “Huống hồ trong tay trẫm đang nắm thóp Đoàn Bạch Nguyệt, hắn sẽ không manh động. Ôn ái khanh là ta rường cột nước nhà Đại Sở ta, đừng nói là một tên Đoàn Bạch Nguyệt, cho dù là tám tên hay mười tên, thêm vào cùng một chỗ cũng không thành vấn đề, trẫm chỉ biết so tất cả mọi người trẫm càng quan tâm an nguy của hắn.” Triệu Việt do dự một lát, cuối cùng gật đầu đáp ứng. “Được.”***TiểuVũ: Chota xin 30s pr, ta đang làmbộ “Minhchủngàyđêmbịtrộm viếng thăm” cónàngnàođangđọckhông a~ bộđódễthươnglắm…
Chương 27: Chó Cắn Lã Động Tân
Chương 27: Chó cắn Lã Động Tân
(*) Thành ngữ “Chó cắn Lã Động Tân”: Ý chỉ không hiểu được lòng tốt của người khác. Diễn giải ở cuối chương.
Nhắc đến Triệu Hồng Lỗi, Chiến Dật Phi lập tức trở nên khác lạ, dù cho Phương Phức Nùng đã lấy được báo cáo kiểm định chất lượng từ Đằng Vân nhưng mức độ nhiệt tình của ông chủ vẫn thấp lẹt đẹt như trước. Đừng có nhiều chuyện, nếu anh thật sự muốn việc nhẹ lương cao thì chẳng thà nghĩ xem làm thế nào kéo Đằng Vân tới đây cho tôi còn hơn. Ngừng một chút, Chiến Dật Phi lại nói, anh ta là một người chính trực, khắp nơi trong công ty toàn kẻ vô sỉ khốn kiếp, cần một người đứng đắn như thế. Tôi rất thích anh ta.
Chiến Dật Phi hiếm khi nghiêm túc nói được câu cuối xong thì ngẩng mặt nhìn Phương Phức Nùng – hiện tại y đang sốt, hai má vừa trắng vừa hồng nhưng đôi mắt vẫn kiên định khăng khăng, đủ để thấy y đánh giá cao Đằng Vân thế nào.
Phương Phức Nùng mỉm cười, giọng điệu lại chua lè, à ha, thế thích của cậu có bao gồm điều kiện phụ là “bạn giường” không?
“Thôi dẹp đi.” Chiến Dật Phi quắc mắt lườm hắn rồi lại cúi đầu, “Lát nữa sẽ có người mở cuộc họp qua video, người này rất quan trọng đối với sự phát triển của Miya, vì vậy tôi cần anh cũng phải có mặt.”
Chiến Dật Phi ho khù khụ, xem ra bệnh không hề nhẹ. Cuối cùng y cũng hoàn thành xong logo công ty, giờ mới bắt đầu mở một file power point.
“Trông cậu không ổn lắm đâu, sao không ra viện khám?” Phương Phức Nùng biết Chiến Dật Phi đã không tới công ty mấy ngày từ miệng Amy, hắn còn tưởng tên giàu đời hai thân thể yếu đuối mỏng manh này đang nằm nhà tĩnh dưỡng, không ngờ lại vùi đầu làm việc.
“Cảm có tí bọ cũng đi bệnh viện, chuyện bé xé ra to.”
Chiến Dật Phi nằm lỳ trên giường, mông vểnh lên, chân để trần. Y mặc một bộ vest vừa người, đường cong của mông dưới lớp quần trở nên mê người đến lạ. Phương Phức Nùng không kìm được mà chuyển ánh nhìn về chỗ đó, xét từ góc độ thẩm mỹ đơn thuần, hắn thật sự thích bộ phận này của Chiến Dật Phi, quần chật, chật đến bó cả vào, hình dạng cánh mông mượt mà cong mẩy, độ cao vừa khéo tạo cảm giác gợi cảm lại thanh thuần.
Chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh nữ không những khiến Chiến Dật Phi phải tự chấn chỉnh lại, ngay đến Phương Phức Nùng sau khi về nhà cũng trằn trọc không thôi, nghĩ nát óc cũng chẳng thể hiểu được. Hắn tiếp cận, trêu đùa hay cố ý lấy lòng thằng nhóc này chỉ để moi tiền, nhưng không thể nghi ngờ rằng nếu lúc đó điều kiện cho phép, đổi địa điểm hoặc thời điểm khác thì hắn sẽ trực tiếp đè Chiến Dật Phi. Hắn không thể ngừng tưởng tượng, đôi chân thon dài kia móc lên thắt lưng mình rồi lắc lư, một người đẹp như thế nằm dưới thân mình rên rỉ, sẽ phê đến mức nào.
Bất cứ chuyện gì, dù là những đêm say triền miên hay chuyện nhi nữ thường tình, một khi chơi đùa quá lửa, vượt qua ranh giới thì sẽ còn nguy hiểm hơn cả xung đột vũ trang.
Khi Phương Phức Nùng đến nơi thì đã hơn mười một giờ đêm, đợi cùng với Chiến Dật Phi hơn hai tiếng nữa mới gặp được cái người rất quan trọng đối với Miya kia.
Bậc thầy thiết kế người gốc Hoa sống và làm việc tại Mỹ, Hạ Vĩ Minh.
(*) Trường thiết kế Rhode Island (The Rhode Island School of Design) là trường cao đẳng tư nhân về nghệ thuật và thiết kế tại Providence, Rhode Island. Thành lập vào năm 1877, đến nay trường đã có hơn 2,300 sinh viên theo học hàng năm. Trường tổ chức các khóa học hệ cử nhân và thạc sĩ trong các lĩnh vực: Thiết kế thời trang, kiến trúc, đồ họa, vẽ minh họa, thiết kế nội thất, vẽ màu, in ấn, kiến trúc cảnh quan, nhiếp ảnh, điêu khắc…
Chiến Dật Phi đã rời khỏi giường, đặt máy tính lên bàn, dáng ngồi đoan chính, vẻ mặt thấp thỏm như học sinh đang chờ thầy giáo kiểm tra bài tập về nhà.
Trễ bốn mươi phút so với giờ hẹn, mãi đến tận hai giờ bốn mươi phút đêm, Hạ Vĩ Minh mới lững thững ngồi vào bàn máy. Dáng người ông ta hơi mập nhưng gương mặt chính trực, ông ta mặc một chiếc áo trong rộng màu xanh lam đã chuyển sang màu sẫm do mồ hôi: “Xin lỗi, muộn một chút.” Sắc mặt ửng hồng, hơi thở hổn hển, ông ta thở thêm mấy hơi mới cười nói, “Tôi có thói quen vận động thể thao khi phải làm việc quá nhiều.”
Quyết định gặp nhau trực tuyến vào giờ này là vì nghĩ đến việc Hạ Vĩ Minh đang ở Mỹ. Chiến Dật Phi ho hai tiếng, hoàn toàn không để bụng chuyện đối phương muộn bốn mươi phút, tỏ vẻ muốn bắt đầu nội dung cuộc họp ngay lập tức.
Mới chỉ hơn bốn mươi tuổi nhưng lại cố ý tẩy nhuộm thành màu tóc bạc, Phương Phức Nùng từng nhìn thấy người này trên tạp chí, rõ ràng là trên báo nhìn ra dáng hơn. Có thể thấy được từ trong video, phòng mà Hạ Vĩ Minh đang ngồi kéo kín rèm và bật đèn, có vẻ vị bậc thầy thiết kế nổi tiếng khắp thế giới này khá để ý vấn đề riêng tư cá nhân, dù ban ngày cũng không thích có ánh sáng.
“Đừng gọi tôi là ngài Hạ, cứ gọi Andrew đi.”
Phương Phức Nùng ngồi bên cạnh Chiến Dật Phi, nhìn Hạ Vĩ Minh thao thao bất tuyệt trong video, thỉnh thoảng ông ta lại xổ ra vài thuật ngữ lạ lẫm phức tạp, bồi vài câu ngoại ngữ loạn xạ, thỉnh thoảng lại nói ra tên một công ty mà mình từng làm, tất cả đều là những nhãn hiệu thời trang lớn đủ để dọa chết người.
Chiến Dật Phi du học ở Úc nên tiếng Anh rất tốt, nhưng chỉ giới hạn ở tiếng Anh mà thôi. Mỗi khi Hạ Vĩ Minh dùng tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha hay thậm chí là tiếng Campuchia để nói chuyện, y lại buộc phải ngắt lời hỏi đối phương xem câu vừa rồi là gì.
“Xin lỗi…” Chiến Dật Phi vô cùng xấu hổ, mỗi lần Hạ Vĩ Minh không nể nang gì mà mắng y vô tri, y đều thấy xấu hổ kinh khủng. Y gượng gạo né tránh ánh mắt khinh thường của đối phương, lại ho khan kịch liệt mới nói, “Tôi vốn cho rằng Miya sẽ chụp poster ngoại cảnh ở Amsterdam, nhưng hôm qua trợ lý của ông lại nói với tôi chỉ chụp trong studio… Tôi nghĩ nếu vậy thì Thượng Hải hay Amsterdam cũng chẳng khác nhau là mấy, vì sản phẩm sắp được công bố trên mạng, liệu có thể đẩy nhanh tiến độ, quyết định địa điểm chụp ở Thượng Hải…”
“Không được, cũng không thể.” Không phải đề nghị của đối phương không hợp lý nhưng Hạ Vĩ Minh lại từ chối một cách thẳng thừng, lý do từ chối còn hơi cả vú lấp miệng em, thậm chí còn hoang đường vớ vẩn đến mức khiến người ta không phục nổi, “Thượng Hải rất quê! Cả cái thành phố đều nồng cái mùi quê mùa làm người ta buồn nôn, dù chỉ chụp trong phòng thì cái sự quê mùa đó cũng sẽ ảnh hưởng tới linh cảm của tôi. Amsterdam khác, có cối xay gió, có nhà nổi, còn có bảo tàng Van Gogh, cực kỳ Tây, ngập tràn cảm giác nghệ thuật khiến người ta say mê. Đây là phương án tôi quyết rồi, nếu cậu không dám chi tiền thì cứ tùy ý đi tìm mấy công ty thiết kế nhỏ lề đường, đừng có làm phí thời gian của tôi.”
“Ý tôi không phải vậy… Được, vậy cứ làm theo như ông nói.” Chiến Dật Phi thở hổn hển, sốt cao liên tục vài ngày và làm việc lao lực khiến sắc mặt y tiều tụy hẳn đi, nhìn trạng thái rất đáng lo.
“Phần lớn thành viên trong ekip của tôi đều phải theo tới Hà Lan, cũng không nhiều gì, bảy tám mươi người, còn hai người chuyên chăm sóc cho Tobey của tôi nữa, Miya sẽ chi hết chi phí vé máy bay, ăn ở và trợ cấp công tác.” Tobey là con Sammoyed mà ông ta nuôi, Hạ Vĩ Minh cau mày rồi lại gây khó dễ, “Còn nữa, khi đó tôi đề nghị người đại diện là Kristen Stewart, tại sao giờ lại đổi thành Đường Ách?”
“Đúng là tôi hi vọng có thể đưa thương hiệu của Miya ra quốc tế, nhưng nghĩ kỹ thì bất cứ một nhãn hàng thời trang nào khi thành lập cũng phải đặt vững dấu chân ở quốc gia bản địa đã, vì vậy tôi muốn dùng sức ảnh hưởng thần tượng của Đường Ách, tạo thế ở quốc nội trước…”
“Được rồi, Đường Ách là con lai, nét Tây hơn người Trung Quốc bình thường, dùng cũng tạm được.” Ngừng một chút, Hạ Vĩ Minh lại bắt đầu yêu sách, “Nhưng bắt buộc phải đổi cái logo này! Logo quá quê, tạo hình bông hoa gò bó thiếu phóng khoáng, không có cảm giác thiết kế, dù có là người bảo thủ lỗi thời đi nữa cũng không thể ưa nổi cái logo này…”
“Đây là logo mà anh trai tôi đã quyết hồi còn ở công ty, đã quảng bá khắp các tạp chí lớn, hiện tại tự nhiên chỉnh sửa có vẻ không ổn lắm…”
Hạ Vĩ Minh không khách sáo mà cắt lời y: “Nếu cậu đã mời tôi tới ba lần, muốn tôi làm package cho Miya, cải tạo lại cái nhãn hiệu này, nhưng cậu hết không đồng ý cái này lại phản đối cái nọ, vậy thì chúng ta hợp tác làm gì nữa?” Ngừng một lúc, ông ta lại liếc mắt về phía tai trái của đối phương, “Cậu nhìn mình đi, cũng quê một cục. Đừng tưởng đeo khuyên tai kim cương thì sẽ khiến mình Tây, sự quê mùa nó ăn vào trong xương trong máu rồi –”
Phương Phức Nùng quay laptop lại, để camera hướng về mình.
Một người đàn ông khác đột nhiên xuất hiện trước mắt, Hạ Vĩ Minh nhíu mày hỏi: “Anh đây là?”
“Tui là người cùng làng đó mờ, anh Dân ơi.” Phương Phức Nùng nói bằng giọng Thiểm Bắc (*), cười đến là quyến rũ, “Mới không gặp một thời gian thôi, sao giờ đã lú lẫn thế nầy?”
(*) Thiểm Bắc là khu cách mạng cũ, là phần trung tâm của Cao nguyên Hoàng Thổ ở Trung Quốc, bao gồm Du Lâm và Duyên An kéo dài thuộc tỉnh Thiểm Tây. Vì tất cả đều ở phía bắc của Thiểm Tây nên được gọi là Thiểm Bắc.
Hạ Dân là tên khai sinh của Hạ Vĩ Minh, ông ta sinh ra ở Cam Túc, bảy tuổi theo người mẹ tái giá tới Đài Loan, sau đó mới sang Mỹ.
Điều mà người đàn ông này không muốn đề cập nhất chính là xuất thân của mình, ngay lập tức sắc mặt ông ta đã thay đổi.
“Chuyển camera của ông anh chút đi, để tui chào luôn cô em đằng sau ông anh nào.” Phương Phức Nùng nói xong thì ghé lại gần laptop, buông thả nói, “Hi, sweetie! I saw you hiding behind the curtain.” (Cưng ơi, anh thấy em nấp sau rèm rồi.)
Quả nhiên có tiếng con gái khúc khích cười truyền tới từ một nơi khuất màn hình, thậm chí không chỉ một cô.
Người đàn ông trong video cau chặt mày như đang hỏi: sao mày biết được?
“Hiện tại ông anh cũng không ở Mỹ, đang ở Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất hay là Mauritius?” Đối phương đan hai tay đặt trên bàn, Phương Phức Nùng liếc mắt nhìn mặt đồng hồ trên cổ tay ông ta, Chiến Dật Phi không chú ý tới giờ trên đó chỉ lệch bốn tiếng so với giờ Bắc Kinh, ngay cả chính Hạ Vĩ Minh cũng quên mất.
Hạ Vĩ Minh xanh mặt, hắng giọng nói: “Mauritius…”
“Được đó.” Phương Phức Nùng mỉm cười, “Thắng địa nghỉ dưỡng, khách sạn Hilton, mười một giờ đêm vẫn còn vận động, rảnh quá không biết làm gì thì có thể gọi mấy con ghệ Tây tới hầu.”
Sắc mặt Hạ Vĩ Minh càng khó coi hơn, giọng nói trầm trầm: “Anh là ai? Tôi còn đang nói chuyện dở với Chiến Dật Phi –”
“Tôi vốn không nghi ngờ gì năng lực của ông anh, nhưng lại hoài nghi tinh thần chuyên nghiệp. Mà giờ thì tôi cho rằng ông anh không thể đảm nhiệm công việc ở Miya. Con người sống trên đời sẽ gặp lúc này lúc kia, thành công chỉ là nhất thời thôi, một kẻ ngay cả gốc gác bản thân cũng quên, ngay cả quê hương mình cũng mở mồm phỉ nhổ được thì một ngày nào đó, chắc chắn sẽ ngã đau vì bay quá cao đấy. Thế nên, họp video đến đây kết thúc, ông anh trượt rồi.”
Không chờ bên kia lên tiếng, Phương Phức Nùng lập tức đóng cửa sổ cuộc gọi, gấp laptop lại.
Chiến Dật Phi nãy giờ nhún nhường đã tới cực hạn, rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi mà cười ha ha.
Nhưng sau khi cười xong, y lập tức phát điên.
“Đ*t mẹ anh có biết tôi đã liên hệ ông ta bao nhiêu lần ông ta mới đồng ý làm cố vấn thương hiệu cho Miya không?! Anh –” Chiến Dật Phi ho nhiều hơn, mặt đỏ bừng bừng, dường như muốn nói gì thêm nhưng lại vì khó thở mà tạm thời bỏ cuộc.
Nhìn đối phương thực sự không ổn, Phương Phức Nùng vươn tay sờ lên trán y, ngón tay vừa chạm vào đã rụt lại.
Nóng kinh khủng, có khi đã lên tới bốn mươi độ.
“Bỏ tay ra! Đừng chạm vào tôi!” Chiến Dật Phi vung tay lên, hoàn toàn không cảm kích, chặn lại toàn bộ quan tâm và ý tốt của người kia, sau đó lại cúi đầu ho điên cuồng.
“Đừng bảo cậu vẫn còn giận vì chuyện xảy ra trong WC hôm đó đấy?” Mới chạm vào một tí đã giãy đành đạch rồi, Phương Phức Nùng chỉ cảm thấy rất buồn cười, hôm đó bản thân cùng lắm chỉ là thuận theo ý ông chủ, rõ ràng người kia mới là đứa cạn tàu ráo máng.
“Đúng thế đấy! Tôi bực mình với anh đấy, anh cứ suốt ngày làm theo ý mình, không để ý đến cấp bậc trên dưới gì hết!” Từ khi tiếp nhận Miya, y dần nhận ra có quá nhiều vấn đề ẩn giấu trong khối tài sản hơn trăm triệu này. Chuyện bực mình ập đến tới tấp, trở tay không kịp, từ khi nhắc tới Triệu Hồng Lỗi y đã khó chịu, lúc này lại càng có cớ để phát rồ, phát rồ một cách triệt để. Chiến Dật Phi ngồi xuống giường, vỗ lên đùi mình, “Hôm nay hoặc là anh cởi quần ngồi lên đây, không thì ngậm mồm vào rồi cút đi!”
Phương Phức Nùng lắc đầu, vươn tay tới dìu y: “Trông cậu không ổn chút nào, tôi phải đưa cậu tới bệnh viện…”
Y vung tay hất đối phương ra rồi lại mắng: “Anh đừng tưởng chạm được vào tôi thì có thể trèo lên đầu tôi, can thiệp vào cách xử sự của tôi! Mẹ nó anh chỉ là thằng làm công, tôi mới là ông chủ! Đừng nói chuyện ‘dùng ngón tay’ chẳng là cái thá gì, đ*t mẹ nó chứ dù tôi có thật sự cho anh chịch thì cùng lắm anh cũng chỉ là công cụ tôi tìm –”
Ngậm miệng kịp thời, nhưng Phương Phức Nùng đã bị chọc giận: “Được! Được!” Hắn cố nặn ra một nụ cười duy trì phong độ của mình, “Giờ tôi đi luôn.”
Quay đầu đi, hắn nghĩ: Chó cắn Lã Động Tân, nếu không phải vì hai mươi triệu kia thì việc đéo gì tự nhiên phải đến đây hứng chịu cơn giận của mày!
Cửa đóng “rầm” một tiếng, Chiến Dật Phi khép mắt, thở hồng hộc. Y cảm giác phổi y đã hỏng luôn rồi, cổ họng đau rát, y vật vờ đứng dậy định đi rót một cốc nước cho mình –
Cốc nước đột niên rơi xuống đất, trước mắt tối sầm, ngay sau đó y ngã xuống dưới đất.
Trước lúc sắp chìm vào hôn mê, y nhớ lại hồi xưa. Trước đây y cũng đã từng rơi vào tình trạng bất lực như thế, y trượt chân, ngã xuống từ trên hành lang chật hẹp tối tăm, sau hai tiếng hôn mê thì tự mình tỉnh lại, tay chân có thể cử động, có lẽ không bị thương, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể bò dậy được. Y gọi “Mẹ ơi” mấy lần, nhưng mẹ y còn đang ngược xuôi tất bật bên ngoài để nuôi gia đình, hàng xóm thì có vẻ như đều đi vắng.
Hốc mắt ầng ậc nước mắt nóng hổi, bé trai sáu tuổi nằm cứng đờ một mình trên nền xi-măng lạnh lẽo ẩm thấp, nhìn mạng nhện giăng kín khắp góc tường, trần nhà lung lay xập xệ, cảm giác như có thể sụp xuống thẳng mặt mình bất cứ lúc nào.
Có lẽ tuổi ấu thơ của mỗi người đều sẽ gặp được một người như thế, bạn không nhớ được gương mặt, giọng nói của người đó, không nhớ được bất cứ thứ gì về người đó nhưng lại biết có một người như vậy tồn tại. Y như một thiếu niên đang tuổi mộng mơ lần đầu đọc sách cấm, cảm thấy tình mà không dâm, lâng lâng vô hạn.
Người kia bế y lên, cõng y xuống cầu thang. Dường như người nọ cũng chưa trưởng thành, cầu thang cũ kỹ bị người kia giẫm lên phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, hòa lẫn trong đó là tiếng thở khẽ khàng. Người nọ đưa y tới tận cửa nhà, nhìn y đi vào, nhìn y đóng sầm cửa lại chẳng thèm nói một lời cảm ơn.
“Mẹ…” Chiến Dật Phi sốt đến mê sảng muốn đứng dậy, tay mò mẫm trên sàn nhà lại bị mảnh thủy tinh vụn cứa vào tứa máu.
Ngay trước khi hoàn toàn hôn mê, y cảm nhận được có một người đang tới gần, bế mình lên rồi đi ra cửa.
Hết chương 27.
*Nguồn gốc câu thành ngữ “Chó cắn Lã Động Tân”.
Thời ấy Lã Động Tân có một người bạn tâm giao tên là Cẩu Diễu. Cha mẹ của Cẩu Diễu đều đã qua đời, gia cảnh lại nghèo khó, vậy nên Lã Động Tân đã mời Cẩu Diễu về sống tại nhà mình để cùng trau dồi việc bút nghiên.
Một ngày nọ có vị khách họ Lâm đến chơi nhà, thấy Cẩu Diễu anh tuấn nho nhã lại chăm chỉ học hành, vị khách bèn nói với Lã Động Tân: “Thưa tiên sinh, tôi muốn gả Lâm muội muội của tôi cho Cẩu Diễu, ý tiên sinh thế nào?”.
Lã Động Tân thấy Cẩu Diễu có vẻ ưng thuận mối hôn sự này nên không tiện từ chối, nhưng lại lo rằng bạn mình thành gia lập thất rồi sẽ bỏ lỡ tiền đồ. Ông bèn nói: “Lâm tiểu thư vừa xinh đẹp lại có đức hạnh, quả là phúc đức lớn cho tiểu huynh đệ của ta. Chỉ có một điều kiện này, sau khi hai người thành thân rồi, ta muốn được động phòng với tân nương tử ba đêm đầu”.
Cẩu Diễu nghe xong thấy thất kinh, trong lòng không khỏi sửng sốt nhưng vẫn đành phải cắn răng đồng ý. Cuối cùng thì hôn sự vẫn diễn ra như dự định. Vào đêm động phòng, tân nương đeo khăn hồng che mặt, ngồi trên giường chờ tân lang đến. Chờ mãi chờ mãi mới nghe thấy tiếng bước chân chàng tiến vào phòng. Nhưng vị tân lang này chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm tỏ ra quan tâm đến nàng, mà cứ thế ngồi ở bàn chong đèn đọc sách suốt cả đêm. Lâm tiểu thư kiên nhẫn ngồi đợi đến nửa đêm vẫn không thấy động tĩnh gì, đành phải ấm ức ngủ một mình. Nhưng sáng sớm hôm sau nàng tỉnh dậy thì chàng ta cũng biến đi như một cơn gió.
Chuyện cứ như thế suốt ba đêm liền.
Sau ba ngày mòn mỏi, Cẩu Diễu mới được vào động phòng. Anh ngạc nhiên thấy nương tử đang ngồi trên giường khóc thút thít, bèn quỳ xuống bên cạnh an ủi nàng. Lâm tiểu thư nói trong nước mắt: “Lang quân, vì sao cả ba đêm qua chàng không chịu đi ngủ mà cứ mải mê đọc sách suốt đêm, đến sáng thì lại bỏ đi đâu mất vậy?”.
Đến lúc này Cẩu Diễu mới vỡ lẽ: “Thì ra ca ca sợ ta ham vui mà quên việc đèn sách, nên mới dùng cách này để nhắc nhở ta. Ca ca dụng tâm như vậy thì quả là quá ‘nhẫn tâm’ rồi!”. Nói xong, anh bèn kể lại đầu đuôi sự tình cho nương tử nghe.
Về sau Cẩu Diễu thi đỗ bảng vàng và được lên làm quan. Cả hai vợ chồng cùng đến cáo biệt Lã Động Tân để lên đường nhậm chức.
Nhiều năm trôi qua, Lã gia không may gặp hỏa hoạn, toàn bộ cơ ngơi sản nghiệp nay chỉ còn lại một đống tro tàn. Lã Động Tân đành phải dựng một căn nhà tranh để vợ con ở tạm qua ngày, rồi khăn gói lên đường tìm Cẩu Diễu nhờ giúp đỡ. Trải qua quãng hành trình khổ nhọc, mãi rồi ông cũng tìm được người bạn chí thân chí cốt năm xưa. Cẩu Diễu mặc dù đón tiếp ông rất thân tình, nhưng tuyệt nhiên lại không đề cập đến chuyện giúp đỡ, thậm chí một đồng bạc lẻ cũng không hề đưa cho Lã huynh.
Cứ như thế Lã Động Tân đã ở nhà Cẩu Diễu hơn một tháng trời. Tiền mang theo người cũng tiêu sạch, mà Cẩu Diễu vẫn cứ dửng dưng như thế, ông bèn buồn bã trở về nhà.
Lại trải qua quãng đường dài vất vả, cuối cùng ông mới về đến nhà. Nhưng ngạc nhiên thay, túp lều tranh cũ đã biến mất, thay vào đó là một căn nhà mới to đẹp khang trang. Bên trong nhà dán giấy trắng, lại có tiếng khóc than nỉ non không ngớt. Ông chạy vội vào trong, thì thấy ngay giữa nhà là cỗ quan tài lớn, còn vợ con ông thì mặc áo tang đang gào khóc thảm thiết.
Lã Đông Tân gọi vợ: “Phu nhân, phu nhân… chuyện gì xảy ra thế?”.
Vợ ông quay đầu lại, vừa run rẩy vừa nói: “Chàng… là người hay là ma?”.
Lã Động Tân cảm thấy lạ lùng, nói: “Phu nhân, ta có chết đâu, sao lại là ma được?”.
Thì ra trong những ngày ông đi vắng thì có người đến giúp xây nhà, lại sắm sửa đồ đạc mới tinh tươm. Ít lâu sau, lại có người mang theo cỗ quan tài đến báo tin: Lã lão gia đã đổ bệnh chết rồi.
Lã Động Tân biết là Cẩu Diễu bày trò đùa mình. Ông bèn bước đến cầm rìu bổ cỗ quan tài làm đôi, thấy bên trong toàn là kim ngân châu báu. Trên đó có một phong thư, viết rằng:
“Tiểu đệ không dám phụ lòng huynh, nay xin tặng huynh một căn nhà và số kim ngân này làm kế sinh nhai. Huynh khiến thê tử đệ giữ phòng trống, nay đệ mạn phép khiến thê tử huynh khóc đoạn trường”.
Từ đó trở đi, tình bạn của Lã Động Tân và Cẩu Diễu lại càng thêm khăng khít. Trong dân gian cũng vì vậy mà lưu truyền câu nói rằng: “Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm”, tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì “Cẩu Diễu” (苟杳) đồng âm với “cẩu giảo” (狗咬) nghĩa là ‘chó cắn’, nên mới bị đọc chệch ra thành “chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”.
Share this:
Like
Loading…
Related
Đọc Chương 10: Chó Cắn Lữ Động Tân
Buổi tối, Hứa Họa quả nhiên mang theo một chiếc hộp lớn tinh xảo trở về, trực tiếp đặt trước mặt Trương Vân Nhứ, thản nhiên nói: “Bánh ngọt của các cậu đây.” Nói xong trở lại ngăn tủ của mình, tìm quần áo đi tắm.
“Nhìn chiếc hộp này xem. Nhất định rất quý, làm sao bây giờ, mình thật không nỡ ăn ~ ” Tuy nói thế, nhưng Lôi Manh nhất định sẽ không buông tha cho mỹ vị trước mắt, nhanh chóng mở hộp ra, lấy ngay một miếng bánh chà bông ăn trước. Hai người còn lại cũng không chịu yếu thế, vội lấy bánh ngọt mình yêu thích, vui vẻ nhâm nhi. Lúc Hứa Họa từ phòng vệ sinh ra, liền thấy ba ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, nàng bình tĩnh lau tóc: “Sao lại nhìn tôi như vậy.” “Nữ thần, cảm ơn bánh ngọt của cậu.” Mắt Lôi Manh không lớn không nhỏ, nhưng cười lên liền híp lại, cực kỳđáng yêu. “Không cần cảm ơn, chỉ là tiện tay mang về.” Nói xong Hứa Họa xoay người, lưu loát leo lên giường, không nói thêm gì nữa. Trương Vân Nhứ lo lắng Lôi Manh trong lòng không thoải mái, vội vàng đứng ra hòa giải: “Nữ thần chẳng qua là thẹn thùng, cậu đừng… Ahh, đau đau đau, nhẹ một chút, nhẹ một chút ~” Lời còn chưa nói hết, lỗ tai đã bị một bàn tay trắng nõn vặn lấy. “Còn để tôi nghe cậu thay tôi nói nhảm nữa, lỗ tai còn lại đừng mong còn dùng được.” Hứa Họa lạnh lùng nói xong mới chịu buông tay ra, dựa vào gối đầu, tiếp tục đọc sách. Chẳng qua là vành tai vốn trắng nõn, bỗng ửng lên một tầng hồng nhạt. “Nhã miệt điệp.” Trương Vân Nhứ xoa vành tai đỏ au của mình, hai mắt lưng tròng. (Nhã miệt điệp: là tiếng kêu của mấy cô gái trước khi bị híp) “Hử? Đừng nói cậu thường xuyên xem phim hành độngtình cảm Nhật nha (phim 18+), ngay cả “Nhã miệt điệp” cũng biết.” Lôi Manh mập mờ nhìn Trương Vân Nhứ, không biết xấu hổ nở nụ cười. Trương Vân Nhứ bình thường tính tình rất tốt, nhưng cũng không phải dạng người dễ trêu chọc, đặc biệt với những người quen thân, công lực mắng người không hề thua kém, lập tức mở miệng đánh trả về: “Cậu yên tâm, cho dù mình xem, nữ nhân vật chính nhất định là cậu. Không phải cậu diễn chính, mình tuyệt đối không xem!” Lôi Manh lập tức nghẹn họng trân trối, không nói nên lời. Quá độc! Thì ra Hư Hư cũng phải đèn cạn dầu a. Trên giường, Hứa Họa cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nguyên lai không phải bé thỏ trắng vô hại, mà là tiểu mèo hoangmóng vuốt sắc bén a.
—
Thứ năm, họp câu lạc bộ. Thời điểm Trương Vân Nhứ và Hứa Họa đến, trong phòng đã có rất nhiều người. Hai người vừa vào, cả phòng đang nhiệt tình trao đổi lập tức yên tĩnh trở lại, hướng đến các nàng, nói đúng hơn là Hứa Họa, ánh mắt nhiệt liệt hoan nghênh. Thế giới này quả nhiên đều là xem mặt bắt hình dong mà. Trương Vân Nhứ cảm khái trong lòng. Hứa Họa đã bị những ánh mắt thế này nhìn thành quen, mặt không đổi sắc, nhìn không chớp mắt, đi đến nơi hẻo lánh ngồi xuống, Trương Vân Nhứ vội vàng theo sau. “Hứa Họa, mình phát hiện mọi người đều nhìn cậu.” Trương Vân Nhứ nhỏ giọng nói. Đối với hiện tượng này, một chút tâm trạng vui mừng nàng cũng không có, nhàn nhạt trả lời: “Không cần để ý những người râu ria này. Hiện giờ rãnh rỗi thì đọc sách đi, [Nguyên lý kinh tế học] của Adamsmith, cậu đã đọc xong chương 1 chưa?” Vừa nghĩ đến mấy chữ tiếng Anh vặn vẹo kia, Trương Vân Nhứ liền đau đầu, ghé vào mặt bàn kêu rên: “Mình xem mãi vẫn không hiểu, hơn nữa cũng không mang sách theo.” Hứa Họa không hài lòng cau mày, không ai trời sinh liền biết tất cả,còn người đều phải trải qua quá trình học tập. “Hiện giờ còn thời gian, nên học từ vựng nhiều hơn đi.” Tuy đến giờ Trương Vân Nhứ vẫn không hiểu hết con người Hứa Họa, nhưng đã có thể nhận biết tâm trạng nàng thay đổi thế nào. Cảm nhận được nữ thần mất hứng, nàng lập tức sợ hãi, yếu ớt nói: “Mình lập tức học từ vựng.” Chỉ lát sau, người chỉ gặp một lần, hội trưởng Tưởng Cương bước vào. Hội trưởng thật ra là người vẻ ngoài rất khá, trắng trắng, gầy gầy, cao cao, lại đeo một cặp kính đen, thoạt nhìn vô cùng trí thức. “Chào các bạn, mình là hội trưởng câu lạc bộ Triết học Max Lenin, gọi tắt là câu lạc bộ khoa học xã hội, Tưởng Cương. Đầu tiên, mình muốn hoan nghênh hai tiểu học muội năm nhất đáng yêu của chúng ta, hoan nghênh các bạn đến câu lạc bộ của bọn mình…” Tưởng Cương nói đại khái hơn nữa tiếng đồng hồ, sau đó nhường mọi người tự giới thiệu. Câu lạc bộ khoa học xã hội không nhiều thành viên lắm. Lớn hơn các nàng ba tuổi chỉ có một người, là hội trưởng Tưởng Cương; năm hai bốn người: hai học trưởng, hai học tỷ; năm nhất tám người: bốn nam, bốn nữ.” Người đầu tiên giới thiệu là một nam sinh mập mạp: “Chắc mình không cần giới thiệu nhiều rồi. Mình hiện đang là thành viên đáng yêu nhất câu lạc bộ, chào mọi người, mình là Mạnh Phi Hàn, sinh viên khoa cơ khí. Về sau, nhà các bạn có máy móc hư hỏng gì đó, có thể tìm mình sửa, miễn phí không thu tiền nha.”
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười vang. “Nữ thần, vị học trưởng này thật hài hước.” Trương Vân Nhứ nhỏ giọng nói. Trong tất cả học trưởng học tỷ, Mạnh Phi Hàn là người vui tính nhất rồi. Những người khác đều rất bảo thủ, không hổ là sinh viên nghiên cứu chuyên ngành khoa học xã hội. Có thể nói, những sinh viên năm hai còn trụ lại câu lạc bộ này chỉ có ba khả năng: thứ nhất là thực sự thích (khả năng này cơ bản là bằng 0), thứ hai là được hội trưởng xem trọng lưu lại bồi dưỡng (khả năng này 50%), cuối cùng chính là sinh viên chuyên ngành Max Lenin (khả năng này cũng có 50%). Cho nên đại đa số người ở đây đều rất nghiêm túc. Sinh viên năm nhất vào so ra sôi nổi hơn, khắc sâu ấn tượng nhất với nàng là hai bạn Y Huyên, và Phan Vũ. “Chào mọi người, mình tên Y Huyên, là sinh viên khoa nghệ thuật. Mình giỏi ca múa, sau này có hoạt động, phong trào gì cứ giao cho mình.” Lời tuyên ngôn khí phách vừa thốt ra, các nam sinh đều cho đủ mặt mũi vỗ tay rần rần. Muội muội giấy này kỳ thật lớn lên rất đẹp, dáng người cũng không tồi, có điều là trang điểm quá đậm rồi. “Chào mọi người, mình tên Phan Vũ, khoa công nghệ thông tin, chính là trạch nam trong truyền thuyết, con trai ngành kỹ thuật chính là mình. Sao rồi, có phải đã phá vỡ hình tượng trạch nam trong lòng mọi người không?” Phan Vũ nói xong, còn tạo một kiểu Poss anh tuấn, tự kỷ vô cùng.
Nhưng Trương Vân Nhứ thừa nhận, hắn lớn lên rất đẹp trai, chính là hình tượng soái ca chói mắt. Đến phiên nàng và Hứa Họa. Trương Vân Nhứ rất nhanh ngồi dậy, tươi cười xinh xắn lộ ra chiếc răng khểnh cực kỳ dễ thương: “Chào mọi người, mình tên Trương Vân Nhứ, Trương trong cung dài, Vân trong đám mây, Nhứ trong tơ liễu, học khoa kinh tế. Rất hân hạnh được biết cả nhà, sau này mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Nàng khom người chào liền ngồi xuống, chọt chọt Hứa Họa, tỏ ý nàng đứng lên giới thiệu. Hứa Họa lạnh lùng nhìn ngón tay phạm thượng của Trương Vân Nhứ, nhịn xuống xúc động muốn chặt ngón tay nàng, đứng lên, vẻ mặt như trước cực kỳ lạnh nhạt: “Hứa Họa, khoa kinh tế.” Nói xong liền ngồi xuống.Nữ thần, như vậy quá ngắn gọn rồi! Trương Vân Nhứ có chút lo lắng, nàng vốn đã quen tính tình Hứa Họa, nhưng mà người khác không quen a, không chừng sẽ đắc tội người ta. Quả thật liền có người bất mãn. Y Huyên hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chảnh cái gì chứ.” Nhưng cô ấy ngồi phía trước hai người, Trương Vân Nhứ nghe được không sót chữ nào, lập tức không vui, đứng lên ngại ngùng cười nói: “Thực xin lỗi, tính tình Hứa Họa có chút lạnh, cậu ấy không có ý gì khác đâu, mọi người bỏ qua cho.”
“Không sao, không sao.” Mạnh Phi Hàn cười ngọt ngào, mắt híp thành một đường kẻ: “Mỹ nữ nên lạnh lùng, mỹ nữ nên lạnh lùng.” Tiếp theo, hội trưởng dặn dò một chút hoạt động hằng tháng, cùng hội nghị thường kỳ liền giải tán. Để lại khán phòng cho các thành viên năm nhất và năm hai tự do trao đổi.
Thổ Phỉ Công Lược Chương 150: Gà Bay Chó Sủa Vì Đi Đông Hải!!!,
Bên trong Ôn phủ, hai hạ nhân đang đầy mặt lo lắng.
“Đại nhân ngồi ở đây cũng gần một canh giờ rồi?”
“Cũng không phải, cơm cũng không ăn được hai muỗng, liền vào trong đình này ngồi, cũng không thấy nói chuyện.”
“Ngay cả điểm tâm Vương thẩm làm cũng không ăn.”
“Đại đương gia rốt cuộc đi đâu, sao còn chưa thấy trở về, nếu cứ tiếp tục ngồi như vậy, có thể xảy ra chuyện hay không a.”
“Không bằng đến Sơn Hải Cư xem thử? Tìm Lục nhị đương gia đến đây.”
“Đi, ta đi đến đó, ngươi canh chừng đại nhân a, ngàn vạn lần trong lòng đừng nghĩ quẩn rồi nhảy xuống hồ nha.”
“Phi phi phi, cái miệng của ngươi nói bậy bạ cái gì đó hả, đang êm đẹp đại nhân của chúng ta sao có thể nhảy xuống hồ !”
“Đây chẳng phải là ta đang lo lắng sao, bằng không không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm hồ nước làm gì.”
“Suỵt, đại nhân đứng lên.”
“Hai hạ nhân lập tức đứng thẳng, cười tươi như hoa chào hỏi: “Đại nhân muốn đi ăn cơm a?”
“Hiện tại ăn cơm gì nữa.” Ôn Liễu Niên ỉu xìu hỏi, “Đại đương gia trở về chưa?”
“Vẫn chưa.” Hạ nhân đồng loạt lắc đầu.
“Sao còn chưa trở về.” Ôn Liễu Niên nói thầm, tuy nói lúc trước đáp ứng để hắn đi tìm Hoàng thượng, nhưng thủy chung rốt cuộc không an tâm, nhiều lần suy xét vẫn là ra cửa, một đường ngồi kiệu thẳng đến hoàng cung.
“Triệu đại đương gia?” Sở Uyên kinh ngạc, “Không nghe có người thông truyền, đến khi nào vậy?”
Ôn Liễu Niên: “…”
“Có thể trên đường có chuyện trì hoãn hay không.” Sở Uyên hỏi, “Có cần trẫm phái người ra ngoài tìm không?”
“Đa tạ Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên gật đầu đáp ứng – Vạn nhất còn dư nghiệt Thanh Cầu ở Vương thành, thủy chung vẫn là không yên.
Sau thời gian một nén nhang, Ngự Lâm quân được phái ra ngoài thăm dò trở về, nói trên đường vừa vặn gặp được Triệu đại đương gia cùng tiểu vương gia trở về thành, hai người lúc trước cùng đến ngoại ô giải sầu.
Ôn Liễu Niên ánh mắt mờ mịt: “A?”
Sở Uyên cũng rất buồn bực: “Vậy Thẩm minh chủ đâu?”
“Không thấy.” Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân lắc đầu, “Bất quá tâm tình tiểu vương gia nhìn qua tựa hồ không tốt, hẳn là đang giận dỗi với Thẩm minh chủ.”
Sở Uyên bỗng bật cười, nhìn Ôn Liễu Niên nói: “Đại khái là Triệu đại đương gia đang đi trên đường vừa vặn gặp được, không yên lòng liền đi theo ra khỏi thành.”
“Vậy thì tốt rồi.” Ôn Liễu Niên thở phào, “Vậy vi thần cáo lui trước.”
“Triệu đại đương gia tìm trẫm, là có chuyện gì?” Sở Uyên hỏi.
Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói: “Hắn không yên lòng để vi thần đến Đông Hải.”
“Thế nhưng trẫm đã cam đoan, ái khanh sẽ không có bất cứ nguy hiểm.” Sở Uyên nói.”Vi thần đã nói qua.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhưng hắn vẫn là không yên lòng.”
Sở Uyên nói: “Ngữ điệu ái khanh tựa hồ có chút khoe khoang.”
Ôn Liễu Niên khiêm tốn lắc đầu: “Không có không có.”
Sở Uyên buồn cười nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt.
“Cũng được, trẫm cùng ái khanh một đường đến Ôn phủ.” Sở Uyên đứng lên.
“Hoàng thượng?” Ôn Liễu Niên chấn kinh.
“Dù sao cũng phải cho Triệu đại đương gia một cái cam đoan.” Sở Uyên nói, “Bằng không nếu là hắn không đồng ý, chỉ sợ ái khanh cũng không thể thuận lợi xuôi Nam.”
Ôn Liễu Niên nhấn mạnh: “Chuyện lớn trong nhà, đó giờ đều là do vi thần làm chủ.” Ý kiến người còn lại cũng không quan trọng lắm, rất có tính phu cương.
“Ngay cả ăn miếng thịt cũng phải trốn đến chỗ của trẫm, ái khanh vẫn là đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa.” Sở Uyên ngữ điệu có chút đồng tình.
Ôn Liễu Niên: “…”
Sở Uyên vỗ vỗ bả vai hắn, mang theo một đường ra cửa.
Diệp Cẩn sắc mặt tràn ngập sát khí xông tới, phía sau còn có Thẩm Thiên Phong không rõ tình hình – Lúc trước Triệu Việt đưa người về nhà, còn chưa hỏi rõ ràng là sao thế này, thì lại vỗ bàn chạy vào trong cung, nhìn giống như là muốn đốt phòng.
“Tiểu -” một chữ “Cẩn” còn chưa nói ra khỏi miệng, Diệp Cẩn đã lập tức nói: “Ta muốn đi Đông Hải !”
“Đi Đông Hải làm gì?” Sở Uyên như trong dự liệu không tán thành.
“Luyến tiếc Ôn đại nhân.” Diệp Cẩn không chút nghĩ ngợi, thốt ra.
Ôn Liễu Niên vừa mừng vừa lo, thật không?
“Cứ quyết định như vậy đi, ta trở về thu thập đồ vật, Ôn đại nhân đi bao lâu, ta liền đi bấy lâu.” Diệp Cẩn đánh nhịp.
“Không được hồ nháo.” Sở Uyên nhíu mày.
“Ngươi quản ta.” Diệp Cẩn xoay người bước ra ngoài, bóng dáng vừa lãnh diễm, lại vừa ngạo kiều.
Sở Uyên đau đầu nhìn về phía Thẩm Thiên Phong.
Thẩm minh chủ lắc đầu: “Khuyên không được.” Huống hồ cho dù có thể khuyên, cũng không nỡ khuyên.
Đừng nói là Đông Hải, cho dù là Nam Man Bắc Cương thậm chí Tây Dương, tất nhiên cũng sẽ gật đầu đáp ứng.
“Ái khanh trở về trước đi.” Sở Uyên thở dài, “Trẫm đi xem Tiểu Cẩn.”
“Vâng.” Ôn Liễu Niên gật đầu, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ, vì thế vừa về nhà liền chạy thẳng đến thư phòng hỏi đến tột cùng.
“Chạy cái gì, cũng không sợ ngã.” Triệu Việt vươn tay tiếp được hắn.
“Nói tốt là muốn đi tìm Hoàng thượng, như thế nào lại cùng Diệp cốc chủ ra khỏi thành.” Ôn Liễu Niên nói, “Còn nữa, vì sao Diệp cốc chủ lại muốn đi Đông Hải?”
“Diệp cốc chủ nói có hắn ở đó, tất nhiên sẽ bảo ngươi không việc gì.” Triệu Việt nói, “Nghe ngữ điệu tựa hồ rất mâu thuẫn với Đoạn Bạch Nguyệt.”
“Lúc trước không nhìn ra a.” Ôn Liễu Niên mờ mịt, “Lúc Hoàng thượng viết thư nhờ Tây Nam vương tìm dùm Hồng giáp lang, Diệp cốc chủ còn rất cao hứng.” Như thế nào đột nhiên liền bắt đầu mâu thuẫn.
“Vậy thì kỳ quái.” Triệu Việt ôm hắn ngồi ở trên ghế, “Bất quá người Hoàng gia bước ra, làm việc tựa hồ đều có chút kỳ quái.”
“Vậy có Diệp cốc chủ ở đó, ngươi có thể đáp ứng cho ta đến Đông Hải không?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Hoàng thượng cũng không đáp ứng cho Diệp cốc chủ đến đó.” Triệu Việt xoa bóp khuôn mặt của hắn.
“Ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi.” Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, “Đã làm quan ở trong triều, sao có thể suốt ngày rảnh rỗi. Huống hồ dựa vào đầu óc của ta, đừng nói là một tên Tây Nam vương, cho dù là ba mươi sáu trại chủ ở Vân Nam, cũng không nhất định có thể gây khó dễ cho ta.”
“Không thể không đi sao?” Triệu Việt bất đắc dĩ, “Ta thà rằng ngươi ở lại Vương thành.”
“Ta muốn đi.” Ôn Liễu Niên nói, “Muốn cách ngươi gần một chút, cũng muốn thử xem chính mình rốt cuộc có thể làm bao nhiêu chuyện.”
Triệu Việt nhìn hắn thở dài.
“Ngươi đáp ứng ta đi.” Ôn Liễu Niên thanh âm rất mềm.
Triệu Việt vẫn là không yên lòng.
Ôn Liễu Niên đột nhiên từ trong lòng hắn đứng lên.
Triệu Việt còn tưởng là mình không tỏ thái độ thì chọc hắn tức giận, chỉ là còn chưa kịp mở miệng dỗ, Ôn Liễu Niên đã bắt đầu cởi y phục.
Triệu đại đương gia: “…”
Ôn Liễu Niên tháo đai lưng, để ngoại bào ở một bên, tốc độ quả thật rất nhanh.
Triệu Việt nắm tay hắn: “Làm gì vậy?”
Ôn đại nhân nói: “Sắc dụ.”
Triệu Việt dở khóc dở cười: “Đừng hồ nháo.”
“Vậy ngươi đáp ứng ta.” Ôn Liễu Niên kiên trì.
Triệu Việt nói: “Nếu ta không đáp ứng thì sao?”
Ôn Liễu Niên trả lời: “Vậy ta sẽ cởi quần !”
Triệu Việt: “…”
Ôn Liễu Niên mặc lý y kiên quyết nhìn hắn.
Triệu Việt kéo hắn ôm vào trong lòng: “Cũng không sợ cảm lạnh.”
“Ta muốn đi Đông Hải !” Ôn Liễu Niên siêng năng.
“Chờ ta đến tìm Hoàng thượng trước.” Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn.
Ôn Liễu Niên than thở, sao còn chưa chịu từ bỏ, chính mình ngay cả xiêm y cũng cởi rồi.
Triệu Việt mặc lại ngoại bào cho hắn.
“Thế nào?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt thành thật trả lời: “Vẫn là có thịt.”
Ôn Liễu Niên rất là nghi hoặc: “Sao ta ăn hay không ăn vẫn dư thịt vậy.” Đoạn thời gian trước rõ ràng ăn không ngon.
“Đây là chuyện tốt.” Triệu Việt mặc lại y phục cho hắn, “Được rồi, đi ăn cơm đi.”
Ôn đại nhân trong lòng có chút tiếc nuối, bị hắn nắm tay ra cửa.
Cư nhiên cũng không hôn một cái, đừng nói chi là làm chuyện khác.
Đã nói Sở Uyên muốn đến nhà tìm, nhưng sau khi ăn cơm xong, Triệu Việt vẫn ở đại sảnh chờ. Mắt thấy đã sắp khuya, Tứ Hỉ công công mới vội vã chạy tới, nói là hôm nay Hoàng thượng có chuyện không rời đi được, ngày mai mới có thể đến.
“Là vì Diệp cốc chủ?” Ôn Liễu Niên nhiều chuyện hỏi.
“Cũng không phải.” Tứ Hỉ công công sầu mi khổ kiểm, “Cũng không biết là làm sao, hai người vẫn trong thư phòng, ngay cả Thẩm minh chủ cũng không được vào.”
“Không cãi nhau chứ?” Ôn Liễu Niên lo lắng.
“Ngược lại là không có, nhưng cũng không sai biệt lắm.” Tứ Hỉ công công hạ giọng nói, “Dự tính lúc này Hoàng thượng có đau đầu.”
Ôn Liễu Niên trong lòng lập tức chột dạ.
Thứ nhất lo lắng Hoàng thượng cùng Diệp cốc chủ, thứ hai cũng lo lắng nam nhân nhà mình.
Tâm tình Hoàng thượng rõ ràng không tốt, hai người ngày mai còn muốn trò chuyện, vạn nhất trò chuyện xảy ra chuyện thì phải làm sao.
Đêm nay, Ôn đại nhân mất ngủ, không ngừng quấy rối Triệu đại đương gia, cuối cùng bị đặt ở trên giường hôn một cái, mới miễn cưỡng dừng lại, nhưng vẫn là không muốn ngủ, vẫn nằm sấp nhích tới nhích lui, không phải thẳng tắp đem chính mình dựng thành một cây gậy, thì chính là co thành một đống, lăn từ đầu này đến đầu kia.
Triệu Việt dở khóc dở cười.
“Trời – sáng – rồi – a -” Ôn Liễu Niên nằm ở trên giường, trơ mắt nhìn phía Đông lộ ra một đường trắng.
“Ép buộc đủ rồi?” Triệu Việt vỗ vỗ đầu hắn.
Ôn Liễu Niên ghé vào trong lòng hắn: “Hôm nay gặp được Hoàng thượng, nói chuyện phải có chừng mực.”
“Tất nhiên, ta cũng không ngốc.” Triệu Việt xoa bóp mũi hắn, “Chỉ cần ngươi có thể không gặp nguy hiểm, ta cần gì phải đôi co với Hoàng thượng.”
Sao lại chắc chắn sẽ có nguy hiểm chứ. �
Ôn Liễu Niên ở trong lòng nghĩ.
Lúc trước bản thân cũng là nghe qua không ít chuyện thủ lĩnh bộ lạc Nam Man, nghe nói ở bên cạnh Tây Nam vương không hề ít, cũng không biết lúc này có mang theo cùng đến Đông Hải không.
Phong tục khác biệt ngôn ngữ không thông, phun lửa lên núi đao mọi thứ đều thông thạo, loại kỳ nhân dị sĩ này, ở Vương thành có thể thấy được không?
Tất nhiên phải đến mở mang tầm mắt.
Ngàn dặm ngoài Đông Hải, một nhóm nam tử ăn mặc kỳ dị đột nhiên liền ớn lạnh một cái.
“Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt buông chén rượu trong tay.
“Hồi vương gia, cảm thấy sau lưng có chút ớn lạnh.” Nam tử hồi đáp.
“Bốn người cùng nhau phía sau lưng ớn lạnh?” Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu, “Đây cũng không phải là điềm báo gì tốt, e là phải đi huân tẩy cầu phúc đổi vận a.”
“Đại nhân, đại đương gia.” Một lát sau, quản gia ở ngoài cửa nói, “Người trong cung đến, nói là Hoàng thượng lập tức sẽ đến.”
“Ta đi xem thử, ngươi ngủ tiếp đi.” Triệu Việt dịch lại góc chăn đắp cho hắn.
Ôn Liễu Niên gục mí mắt, mơ mơ màng màng gật đầu – Cuối cùng là bắt đầu có chút mệt mỏi.
Triệu Việt xoay người xuống giường.
Ước chừng sau một chén trà, Sở Uyên quả nhiên liền cải trang đến Ôn phủ, vành mắt có chút phát đen, hiển nhiên cũng là không nghỉ ngơi tốt.
“Hoàng thượng.” Triệu Việt nói.
“Trẫm biết đại đương gia đang lo lắng cái gì.” Sở Uyên khoát tay, “Tiểu Cẩn cũng là vì vậy mà ồn ào cả đêm, trước để trẫm yên tĩnh một lát.”
Triệu Việt phân phó hạ nhân đi pha trà.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công vội vã chạy vào, “Diệp cốc chủ lại tới nữa a.”
Sở Uyên sắc mặt lập tức trắng bệch: “Thẩm minh chủ đâu?”
“Không ở, chỉ có một mình Diệp cốc chủ.” Tứ Hỉ công công đáp.
“Ôn ái khanh đâu?” Sở Uyên lại hỏi.
“Còn đang nghỉ ngơi.” Triệu Việt nói, “Tối qua cảm lạnh, thứ không thể cung nghênh Hoàng thượng.”
Hai người hỗ trợ đều không ở đây, Sở Uyên cảm thấy tâm mình chưa bao giờ mệt qua như thế.
Diệp Cẩn đằng đằng sát khí vọt vào tiểu viện.
Hắn còn chưa mở miệng, Sở Uyên đã lao tâm lao lực quá độ: “Trẫm đáp ứng ngươi là được.” Bằng không nếu là tiếp tục làm ầm ĩ lên, quả thực chịu không nổi a.
Một chân Diệp Cẩn còn chưa rảo bước qua cửa, sau khi nghe được liền xoay người bước ra ngoài.
Về nhà thu thập hành lý.
Triệu Việt: “…”
“Đại đương gia cũng nhìn thấy rồi.” Sở Uyên bất đắc dĩ nói, “Nếu quả thật có nguy hiểm, trẫm không có khả năng đáp ứng để Tiểu Cẩn đến đó.”
Triệu Việt nói: “Nhưng bên cạnh Diệp cốc chủ có Thẩm minh chủ bảo hộ.”
“Bên cạnh Ôn đại nhân cũng có người Truy Ảnh cung, nếu đại đương gia vẫn không yên lòng, ảnh vệ trong cung cũng có thể một tấc cũng không rời bảo hộ ái khanh.” Sở Uyên nói, “Huống hồ trong tay trẫm đang nắm thóp Đoàn Bạch Nguyệt, hắn sẽ không manh động. Ôn ái khanh là ta rường cột nước nhà Đại Sở ta, đừng nói là một tên Đoàn Bạch Nguyệt, cho dù là tám tên hay mười tên, thêm vào cùng một chỗ cũng không thành vấn đề, trẫm chỉ biết so tất cả mọi người trẫm càng quan tâm an nguy của hắn.”
Triệu Việt do dự một lát, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
“Được.”
***
Đọc Chương 20. Chó Con Cắn Người
Lần này, cảm giác lại thay đổi. Vì sao lại năm lần bảy lượt gặp phải nàng đâu? Như là có cái gì ma chú tự. Cố Lương Dạ trong lòng hơi ngổn ngang, nàng chưa từng gặp phải quá người như vậy, đồng thời cũng càng thêm ý thức được Sở Thầm độ nguy hiểm, nàng muốn, vừa bắt đầu phán đoán quả nhiên không sai, nàng nên rời xa Sở Thầm. Nhưng các nàng giờ khắc này đã ngồi ở đồng nhất trong chiếc xe, hơn nữa, nàng còn muốn giáo người này đàn dương cầm. Cố Lương Dạ hơi đau đầu: “Tại sao là ngươi tới đón ta?” Sở Thầm khóe miệng ngậm lấy cười, như phát hiện không ra nàng lạnh nhạt: “Bởi vì ta cũng là ngày hôm nay tiến vào tổ mà. Vừa vặn nghe nói ngươi cũng muốn tiến vào tổ, vậy thì tiện đường sao trên ngươi rồi. Đi nham mạc thôn đường khó đi, cách này lại rất xa, Phương đạo bọn họ phái chiếc xe đi ra cũng không dễ dàng, này không, vậy thì thuận tiện rất hơn nhiều.” Nàng hôm nay mặc bộ màu trắng vũ nhung phục, khéo léo khuôn mặt quấn ở khăn quàng cổ bên trong, nhìn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, gò má thì lại phấn phấn, chợt nhìn lại, thật giống cái mười bảy mười tám tuổi tiểu nữ hài nhi, thậm chí bởi vì cười quá chân thành mà có vẻ hơi ngây thơ rực rỡ. Cố Lương Dạ trong lòng vừa xây lên phòng tuyến bỗng nhiên sụp đổ một khối, Sở Thầm lúc này lại hướng về nàng nháy mắt mấy cái, xinh đẹp con mắt tựa hồ đang phóng điện: “Yên tâm, sẽ không bán ngươi.” Cố Lương Dạ giật mình trong lòng, vội vã đưa ánh mắt dời: “Ai nói lo lắng ngươi bán ta?” Sở Thầm khóe miệng nhếch lên, nhìn đã ngồi vào cửa sổ xe một bên, gần như sắp muốn dán lên cửa sổ xe nữ nhân: “Vậy ngươi cách ta xa như vậy làm cái gì? Ta lại không phải cắn người tiểu Cẩu.” Cố Lương Dạ mang theo tức giận ý mà nhìn nàng, nghĩ thầm ngươi đương nhiên không phải cắn người tiểu Cẩu, nhưng ngươi so với cắn người tiểu Cẩu “Đáng sợ” có thêm được không? Sở Thầm thấy nàng không có động tác, ngược lại còn hướng về cửa sổ xe dán thiếp, xấu tâm đồng thời, cố ý hướng về nàng bên kia tập hợp tập hợp, quả thấy nữ nhân kinh ngạc trợn to hai mắt, muốn đẩy nàng nhưng là vừa kìm nén dáng vẻ, nhất thời càng không ngừng được nở nụ cười. Xem đi, luôn như vậy thủ quy củ, không công bị người bắt nạt, cũng phản kháng không được. Hai người “Đối lập” một lúc, Sở Thầm thấy nữ nhân tức giận đến gò má đều hồng hào lên, biết không có thể bức quá mức, không phải vậy tỷ tỷ thật sự tức giận lên. . . Nàng rùng mình một cái, ngoan ngoãn ngồi trở lại đi, có điểm chính kinh dáng dấp: “Cố lão sư lạnh không? Có muốn hay không đem nhiệt độ nâng cao chút?”
Cố Lương Dạ nơi nào sẽ lạnh! Nàng chỉ cảm thấy hiện tại nóng đến như có lửa tại khảo! Nàng nhẹ nhàng trừng Sở Thầm một chút, thấy nàng vào lúc này lại ngoan ngoãn, mới đã thả lỏng một chút, chỉ là còn dựa vào cửa sổ xe, lấy một có chút câu nệ tư thế ngồi ở chỗ đó. Mạc Bắc địa thế bằng phẳng, thổ địa rộng rãi, chỉ cần từ sân bay mở ra nội thành, đều bỏ ra hơn hai giờ, các nàng xe không có tiến vào nội thành, mà là đi rồi nhiễu thành cao tốc. Đến nơi này, trên đường xe bắt đầu tăng lên, xuân vận cao tốc miễn phí, rất nhiều xe tại chạy. Như vậy lại đi rồi một hai giờ, hạ xuống cao tốc, đường liền dần dần trở nên hơi không dễ đi, tình cờ còn có thể xóc nảy, lúc này Sở Thầm nhưng ngủ. Cố Lương Dạ là trong lúc vô tình phát hiện, từ lên xe thì liền phảng phất có nói không hết thoại cô bé này, không biết lúc nào yên tĩnh lại, không hỏi nữa nàng có lạnh hay không, không hỏi nữa nàng có đói bụng hay không, cũng không hỏi nữa nàng từ Trung Đô tới đây có mệt hay không, bên tai ít đi Sở Thầm khinh nhu trung mang theo ý cười âm thanh, Cố Lương Dạ bỗng nhiên cảm thấy không quen, nàng quay đầu nhìn lại, nữ nhân đã lặng lẽ dựa vào trên ghế ngồi ngủ. Trong lúc vô tình, nàng lại ngồi vào dựa vào vị trí giữa. Nhưng không có sát bên Cố Lương Dạ, hai người đều là gầy gò loại hình, cho dù Sở Thầm ngồi ở chính giữa, giữa các nàng cũng còn giống như có thể lại dồn xuống một người. Cố Lương Dạ nghiêng đầu nhìn nàng chếch nhan, cái kia đường viền cực xinh đẹp, bởi vì nặng nề ngủ quan hệ, cả người có vẻ thuận theo mà yên tĩnh. Cố Lương Dạ vừa vặn tỉ mỉ, chỗ kế bên tài xế dò ra tới một người đầu, len lén nhìn Sở Thầm một chút, lặng lẽ cùng Cố Lương Dạ nói câu: “Thầm tỷ kỳ thực chừng mấy ngày không có nghỉ ngơi thật tốt.” Sau đó hướng về nàng lấy lòng cười cười, làm như mời nàng đừng quấy rầy Sở Thầm. Cố Lương Dạ ngẩn ra, nhìn kỹ đi, lúc này mới phát hiện nữ nhân trên mặt thật giống là lộ ra một điểm nhàn nhạt uể oải. Chừng mấy ngày không có nghỉ ngơi thật tốt sao? Nhưng là vừa rõ ràng nguyên khí mười phần, nửa điểm không nhìn thấy giấc ngủ không đủ dấu vết. Nàng vẫn luôn như thế có thể trang sao? Nàng sẽ không mệt không? Vẫn là sẽ. Tỷ như hiện tại, liền ngủ cùng chỉ vừa ra đời mèo con con trai tự. Khả năng thực sự là mệt mỏi, sau đó đường càng ngày càng xóc nảy, Sở Thầm nhưng vẫn cứ ngủ rất an ổn, chỉ là thân thể không khỏi sẽ theo thân xe lay động, rốt cục ở một cái có chút kịch liệt điên động trung, nàng ngã về Cố Lương Dạ một chếch. Cố Lương Dạ sợ hết hồn, nhưng kỳ thực khoảng cách này, Sở Thầm có thể sẽ không đợi được cũng ở trên người nàng liền tỉnh lại. Nàng nhìn ngủ say nữ nhân, trong lòng lại nghĩ tới câu nói kia “Thầm tỷ kỳ thực chừng mấy ngày không có nghỉ ngơi thật tốt”. Nàng thở dài, đi sang ngồi một ít, thế là người kia đổi lại rồi thì, liền vừa vặn gối lên nàng trên vai. Bên trong xe nhất thời yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ có nữ nhân đều đều tiếng hít thở.Tác giả có lời muốn nói:Lén lút liếc một cái thu gom, thật giống sắp tới 2500, khụ, đại gia giúp A Lương điểm điểm thu gom a.Lập cái flag, nếu như trưa mai đã đến thoại, liền thêm canh một đi.
Cập nhật thông tin chi tiết về Ngủ Đông Chương 13: Động Sai Người, trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!