Bạn đang xem bài viết Hachiko Chú Chó Đợi Chờ – Luis Prats được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
MỘT TÌNH BẠN SÂU SẮC
Có một câu chuyện đủ cảm động để làm cho bất cứ con tim nào phải bật khóc, mang tên “Hachiko chú chó đợi chờ” . Một chú chó Akita Nhật sinh ra tại một trang trại gần Odate. Như một sự tình cờ, khi được vài tháng tuổi Hachiko đã được đưa tới tận thành phố Tokyo và sống cùng một người bạn mà mai sau sẽ thành tri kỉ – Giáo sư Eisanburo Ueno. Đây là một mẩu chuyện có thật về sức sống của một thứ mang tên TÌNH BẠN…
Mỗi sáng ông giáo sư lại cùng chú chó đến nhà ga và ông bước lên tàu đi đến đại học Todai, sau đó 5h chiều ông lại trở về, gõ thanh ba toong xuống đất từ toa tàu và thấy ngay Hachiko đang đợi ở đó. Trong suốt một năm rưỡi đầu tiên kể từ lúc sinh ra, chạy như bay ra bến tàu lúc 5h rưỡi đã trở thành công việc mỗi ngày của nó. Con đường từ nhà đến ga, từ ga về nhà là khoảng thời gian vui vẻ của Hachiko. Giáo sư Eisaburo Ueno luôn ân cần trò chuyện, chỉ bảo cho chú chó những điều mới lạ hay kể cho Hachiko nghe những tâm tư của ông.
“Khi ông giáo sư nông nghiệp của trường Đại học Todai ngủ dậy, Hachiko ngồi chống chân trong bếp nhìn ông đun trà. Tiếp đó đến lượt nó, ông chủ lấy bữa sáng cho nó vào một cái bát to màu đỏ. Sau khi ngấu nghiến xong bữa sáng vào khoảng tám giờ rưỡi, con chó theo chân ông ra ga Shibuya. Khi giáo sư khuất bóng trong đám đông, nó trở về nhà và chờ ông đến năm giờ mười lăm chiều. Lúc đó, cứ như thể nó có một chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ trong đầu và hai tai là hai chiếc kim đồng hồ, nó bắt đầu cào cửa để bà Yaeko mở ra cho nó phóng như tên lửa ra ga”.
Tình bạn giữa con người và con vật thật đáng quý. Hachiko và giáo sư đã trở thành những tri kỉ của nhau. Tình bạn đó thật đẹp với những khoảnh khắc cả hai thân thiết hay chính là giây phút cả hai đoàn tụ sau một ngày dài xa cách. Cứ thế cứ thế mọi chuyện tưởng chừng như tiếp diễn trong yên bình, nhưng… có một ngày mà nỗi buồn trải dài khắp nơi ấy đã xảy ra…Cơn bạo bệnh tai biến mạch máu não đã khiến giáo sư Ueno ra đi mãi mãi khi đang diễn giảng tại trường Đại học Tokyo.
Cái chết của giáo sư Ueno khiến con tim ta cũng bỡ ngỡ, bất ngờ trong đau xót. Đôi mắt ấy-một đôi mắt đượm buồn nhưng lấp ló những tia hi vọng nhỏ nhoi. Cả mười năm chờ đợi ông giáo sư, ngày ngày cứ đúng 5 giờ rưỡi, Hachiko đứng ở nhà ga để chờ ông giáo sư bước xuống tàu. Ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác, dù mưa gió tuyết lạnh hay trưa hè nắng chói, vẫn là Hachiko chờ giáo sư… Một buổi sáng lạnh tháng 3/1935, những hành khách đầu tiên đến ga Shibuya phát hiện chú nằm bất động, toàn thân giá lạnh trên sân ga…
Và có lẽ cuối cùng, Hachiko đã có thể trở về bên cạnh người bạn mãi mãi…Trong cuộc sống nhiều khi chờ đợi là hạnh phúc nhưng chỉ khi đủ yêu thương người ta mới có thể chờ đợi mà không giận hờn, oán trách. Chúng có thể chờ nhau qua những giông bão cuộc đời, qua những vất vả, thử thách để có thể đến với nhau. Và điều đó cũng đúng với Hachiko, tôi cảm tưởng rằng mỗi giây phút ở nhà ga mà nó có thể đợi chờ người bạn của mình đều rất hạnh phúc xiết bao! Đợi chờ một người mà mình yêu quý có gì là sai?Giây phút mà Hachiko ra đi tôi vừa buồn vừa vui. Buồn vì sự ra đi của một chú chó dũng cảm, giàu tình yêu thương. Nhưng lại vui cho một sự đoàn tụ của hai số phận ở đâu đó trong thế giới này…
HÃY GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG NHÉ !
Giáo sư Ueno mất đi, và cuộc đời của Hachiko cũng dừng lại. Đó là cái kết mà nhiều độc giả mong rằng nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Đây còn là một cái kết tuy buồn nhưng lại thấm đượm những giá trị của tình bạn, của sự chờ đợi trong cuộc sống.
Hachiko đã trở thành một hình tượng nổi tiếng về lòng trung thành tại đất nước Nhật Bản và bức tượng của Hachiko đã được đặt trang trọng ở sân ga Shibuya nơi chú đã đợi chủ nhân suốt mười năm.Nếu bạn có một chú chó thì ắt bạn sẽ thấu hiểu hơn tình bạn đẹp này …
Hachiko Chú Chó Đợi Tác Giả Luis Prats
Phanblogs hachiko chú chó đợi tác giả luis prats Năm 1924, Hidesaburō Ueno (上野 英三郎), giáo sư thuộc khoa nông nghiệp trường Đại học Đế quốc Tokyo (nay là trường Đại học Tokyo), đã mua và đưa Hachi (tên thân mật của Hachikō) tới Tokyo. Mỗi buổi sáng, Hachikō theo tiễn chủ tới tận nhà ga Shibuya nơi ông chủ đi tới nơi làm việc và chờ đón ông tại đó đến khi ông trở về vào cuối ngày. Thói quen đó cứ tiếp diễn cho đến một ngày vào tháng 5 năm 1925, khi Ueno bị nhồi máu đột ngột, và chết ngay tại nơi làm việc. Trong các ngày sau đó, Hachikō vẫn tới nhà ga để chờ đón ông chủ, xuất hiện đúng lúc tàu vào ga. Và cứ mỗi ngày sau đó, chú vẫn đều đặn có mặt tại nhà ga trong 9 năm 9 tháng và 15 ngày cho đến khi chết.
hachiko chú chó đợi tác giả luis prats
hachiko chú chó đợi, luis prats, ebook, sách hay, sách thiếu nhi,
hachiko chú chó đợi, luis prats, ebook, sách hay, sách thiếu nhi,
Năm 1932, một trong những sinh viên của GS Ueno, Hirokichi Saito (người đã phát triển chuyên môn về giống Akita) thấy Hachiko tại nhà ga và được nghe về câu chuyện của cuộc đời chú, ông đi theo Hachiko đến nhà Kobayashi (nhà của người làm vườn trước đây của giáo sư Ueno- Kikuzaboro Kobayashi) và tìm hiểu về Hachiko. Ngay sau cuộc gặp này, Saito công bố một tài liệu điều tra giống chó Akita tại Nhật Bản. Nghiên cứu của ông cho thấy chỉ có 30 con chó Akita thuần chủng còn lại, bao gồm cả Hachiko.
Saito thường xuyên trở lại thăm Hachiko và qua nhiều năm xuất bản một số bài viết về lòng trung thành ấn tượng của Hachiko. Năm 1932, một trong những bài viết này được đăng trên tờ báo lớn Asahi Shimbun -một tờ nhật báo nổi tiếng của Tokyo với số lượng độc giả rất lớn-, đã biến Hachiko trở thành một hiện tượng tầm cỡ quốc gia. Mọi người bắt đầu mang thức ăn đến cho Hachiko tại nhà ga trong lúc chú chó chờ đợi chủ mỗi ngày.Lòng trung thành của Hachiko với ông chủ của mình gây ấn tượng cho người dân Nhật Bản như là một biểu hiện của lòng trung thành với gia đình, vốn là điều mọi người dân Nhật đều phấn đấu để đạt tới. Các giáo viên đã lấy Hachikō như một tấm gương về lòng trung thành cho trẻ noi theo, các nghệ sĩ nổi tiếng đã bắt đầu tạc tượng chú, trên cả nước dấy lên phong trào phát triển giống chó Akita, và danh hiệu Chūken (忠犬 – chú chó trung thành) cũng ra đời.
Cuối cùng lòng trung thành của Hachiko trở thành một biểu tượng quốc gia của lòng trung thành của dân chúng với Nhật hoàng.
Cuối cùng, ngày 8 tháng 3 năm 1935, Hachikō đã có thể gặp lại người chủ của mình. Chú chết tại nơi mà hơn 9 năm trước chú đã tiễn ông chủ đi lần cuối cùng do mắc chứng giun chỉ. Xác Hachikō đã được nhồi bông và bảo quản tại Bảo tàng Quốc gia về Thiên Nhiên và Khoa học Nhật Bản thuộc quận Ueno, Tokyo.
Share this:
Số lượt thích
Đang tải…
Tác giả:
phanblogs
https://phanblogs.blogspot.com/ Xem tất cả bài viết của phanblogs
Hachiko Chú Chó Đợi Chờ
Kể từ khi nhận nuôi Hachiko, sáng sáng ông giáo sư lại cùng chú chó đến nhà ga & ông bước lên tàu đi đến đại học Todai, sau đó 5h chiều ông lại trở về, gõ thanh ba toong xuống đất từ toa tàu và thấy ngay Hachiko đang đợi ở đó. Còn với Hachiko, trong suốt một năm rưỡi đầu tiên kể từ lúc sinh ra, chạy như bay ra bến tàu lúc 5h rưỡi đã trở thành công việc mỗi ngày của nó. Nhưng rồi vị giáo sư chết trong khi giảng dạy và chưa kịp trở về, và Hachiko thì không biết điều đó, nó vẫn chờ đợi ông tại nhà ga mỗi ngày.
“Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu, và Hachiko luôn bắt đầu một ngày mới, một tháng mới và một năm mới theo cùng cách như vậy. Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ. Nó mơ thấy những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, mơ về những con bướm và giáo sư Eisaburo, về những cây anh đào đang nở hoa và những bài ca với giai điệu vui vẻ, nhưng chủ yếu nó mơ thấy lúc ông giơ tay thật cao chào nó và nói với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông trở về.”
Viết cho cậu, vào một ngày nắng đẹp
Tại vì ông giáo sư mà cậu ngốc nghếch chờ đợi đã ra đi từ rất lâu rồi, nên cậu có chờ đó, chờ nữa, chờ mãi thì cũng thế thôi, đồ ngốc ạ.
Không ai bảo cho cậu biết điều đó sao, chắc là phải có chứ
Anh làm vườn đã sống chung với cậu trong cái lều ngoài nhà suốt 6 năm ấy, chắc đã nói với cậu rất nhiều rồi đúng không
Rồi anh bưu tá Ibuki, cô kiều nữ Sasaki, ông trưởng ga Sato, bà Fujiwara & cả những người đã mang thức ăn, nuôi nấng và chăm sóc cậu trong suốt 10 năm ròng rã nữa. Họ chắc là không ít lần đã kêu gào trong tuyệt vọng với cậu là ông giáo sư đã mất rồi, cậu đừng chờ nữa. Có đúng không vậy Hachiko?!
Có lẽ là cậu biết điều đó, thừa sức biết điều đó, nhưng là cậu tự lừa dối bản thân mà thôi. Cậu thật là tội nghiệp, vẫn cứ chờ đợi một cái dại khờ như thế
Khi cậu chờ 1 năm, tất cả mọi người đều biết. Tay trộm chó định mang cậu về trại chó bẩn thỉu của gã đã suýt bị người dân ở ga Shibuya đánh cho nhừ tử. Cậu đã là một nhân vật của công chúng rồi, một biểu tượng không thể bị xâm phạm. Hai ngày sau kể từ biến cố cậu suýt bị bắt trộm, cái vòng cổ mà cậu đeo đã mang thêm dòng chữ TÀI SẢN CỦA ÔNG EISABURO UENO VÀ GA SHIBUYA. Cậu đã là tinh thần, tài sản và sức mạnh của toàn bộ người dân Tokyo rồi
Khi cậu chờ 8 năm, bà Yaeko vợ của giáo sư đã trở về và chờ đợi ông ấy cùng cậu suốt một ngày. Thậm chí ngay lúc bà nặng nhọc bước đi khó khăn vì tuổi già, bà ấy cũng không dám ngoảnh mặt lại để nhìn cậu, vì bà ấy sợ sẽ một lần nữa rơi nước mắt.
Các bác sĩ đều nói rằng, tuổi thọ tối đa của loài akita là 10 tuổi. Vậy mà cậu đã sống được 11 năm mấy tháng, chỉ vì cậu đã cố gắng sống để chờ ông giáo sư. Chỉ vì ông giáo sư đã hứa là sẽ đón cậu ở ga Shibuya, một lý do thật đơn giản thôi phải không Hachiko
Nhìn kìa, ông giáo sư thì ra đi mãi mãi rồi. Còn cậu thì sao, cậu thê thảm quá. Cái ngày mùng 8 tháng 3 lạnh đến cắt da cắt thịt cuối cùng ấy, bốn chân cậu run rẩy bước không nổi nữa. Nhưng cậu vẫn tiến vào nhà ga, 5h rưỡi chiều.
Thế nào là mười năm lạnh lẽo đói khát, không có niềm vui, thất vọng và vỡ mộng? Không là gì, không là gì cả, nếu như buổi chiều hôm đó, Hachiko có thể gặp lại được giáo sư.Có phải cậu muốn nói vậy không hả Hachiko. Chỉ cần được gặp lại ông ấy thôi là cậu có chờ thêm bao nhiêu lâu, bao nhiêu cái lạnh của tháng Hai, của những cơn mưa tháng Tư, của những cơn gió của tháng Mười Một. Tất cả cũng sẽ không là gì hết, đúng không Hachiko.
Cậu đi khập khễnh, mắt cũng không nhìn thấy nữa.
Cậu vẫn bước đến nhà ga, trên con đường quen thuộc mà cậu đã đi chính xác là ba nghìn năm trăm linh ba lần.
Và cái ngày mùng tám tháng ba ấy, cũng là ngày cuối cùng mà cậu phải chờ. Đêm đó, cậu vẫn đứng ở nhà ga, cho dù tuyết bắt đầu phủ dày lên người cậu. Đêm đó cậu từ biệt bà Shuto, ông trưởng ga Shato, anh Ibuki và tất cả những người khác.
Cuối cùng thì việc chờ đợi cũng đã kết thúc rồi. Kết thúc thật rồi, Hachiko à. Bà Shuto đã thốt lên với cậu như thế vào sáng hôm sau. Nhưng chắc là cậu không nghe thấy đâu
Vì cậu đang ở đâu đó, với ông giáo sư của cậu rồi.
Tạm biệt cậu, Hachiko.
V.A
Cuốn Sách Hachiko Chú Chó Đợi Chờ
Một buổi sáng lạnh tháng 3/1935, những hành khách đầu tiên đến ga Shibuya phát hiện Hachiko đã nằm bất động, lạnh ngắt trên sân ga trơ trọi. Có lẽ cuối cùng, Hachiko đã có thể ở bên cạnh ông giáo sư mãi mãi. Hachiko đã trở thành một hình tượng nổi tiếng về lòng trung thành tại đất nước Nhật Bản và bức tượng của Hachiko đã được đặt trang trọng ở sân ga Shibuya nơi chú chó đã đợi chủ nhân của mình suốt mười năm.
Rồi ngày chuyển thành tháng, tháng chuyển thành mùa, mùa trở thành năm. Đã 9 mùa đông trôi qua, vật đổi sao dời, lòng người cũng đổi thay, chỉ có lòng thương nhớ chủ của Hachiko là không hề nhạt phai. Năm tháng đã lấy đi sức lực của nó, từ một chú chó nhỏ thông minh nghịch ngợm giờ nó đã trở thành một con chó già yếu tội nghiệp với bộ lông tả tơi xơ xác, bàn chân đau nhức vì thấp khớp.
“Có một ngày nào đó, ông đã nói với nó rằng tất cả những nghệ nhân đạt đến đỉnh cao trong nghệ thuật cắm hoa ikebana đều có chung một đặc điểm, đó là tất cả những gì họ thấy chỉ là một bông hoa và tất cả những gì họ mơ đến là trăng. Giáo sư, như mọi người đều biết, không bao giờ nói sai cả. Tuy Hachiko không có đủ kiên nhẫn để cắm hoa ikebana, nó cũng mơ đến một vầng trăng”.
Rồi đến một ngày Hachiko tiễn giáo sư lên tàu đi làm và ông không bao giờ trở về nữa vì một cơn đột quỵ. Nhưng chú chó ấy vẫn chờ đợi, vẫn có mặt hàng ngày lúc 5 giờ tại nhà ga. Dù bao nhiêu ngày tháng đã trôi qua, dù bao nhiêu chuyến tàu đã cập bến, Hachiko vẫn không hề nản lòng, chú vẫn đứng đó, đợi và đợi.
Cuốn sách Hachiko Chú chó đợi chờ viết về chú chó nổi tiếng Hachiko và tình cảm sâu sắc của chú dành cho người chủ đã mất trong suốt mười năm, cho đến khi chú cũng trút hơi thở cuối cùng.Câu chuyện về Hachiko được kể lại qua lời văn sâu lắng của nhà văn Luis Prats cùng tranh màu nước của Zuzanna Celej sẽ đem lại nhiều cảm xúc mới lạ cho các fan của chú chó này.
Chú chó Hachiko sống ở Tokyo cùng với gia đình giáo sư Eisaburo Ueno. Hàng ngày, vào buổi sáng Hachiko theo chân giáo sư đến nhà ga tiễn ông lên tàu đi làm. Dường như buổi chiều ngày nào cũng vậy. Nắng cũng như mưa, vào lúc 5 giờ chiều, Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư về.
Con đường từ nhà đến ga, từ ga về nhà là khoảng thời gian vui vẻ của Hachiko. Giáo sư Eisaburo Ueno luôn ân cần trò chuyện, chỉ bảo cho chú chó những điều mới lạ hay kể cho Hachiko nghe những tâm tư của ông.
Rồi đến một ngày Hachiko tiễn giáo sư lên tàu đi làm và ông không bao giờ trở về nữa vì một cơn đột quỵ. Nhưng chú chó ấy vẫn chờ đợi, vẫn có mặt hàng ngày lúc 5 giờ tại nhà ga. Dù bao nhiêu ngày tháng đã trôi qua, dù bao nhiêu chuyến tàu đã cập bến, Hachiko vẫn không hề nản lòng, chú vẫn đứng đó, đợi và đợi.
Cuốn sách Hachiko Chú chó đợi chờ – Đơn giản mà cảm động
Trong thời khắc đó, rất nhiều hành khách lại gần Hachiko, gãi đầu nó hay cười với nó. Nhưng nó vẫn nhìn đăm đăm vào cánh cửa lúc mở ra, lúc đóng vào, phát ra những tiếng động của kim loại mỗi khi có người đi qua. Nó chờ nghe tiếng gõ của cây ba toong của giáo sư Eisaburo Ueno.
“Có một ngày nào đó, ông đã nói với nó rằng tất cả những nghệ nhân đạt đến đỉnh cao trong nghệ thuật cắm hoa ikebana đều có chung một đặc điểm, đó là tất cả những gì họ thấy chỉ là một bông hoa và tất cả những gì họ mơ đến là trăng. Giáo sư, như mọi người đều biết, không bao giờ nói sai cả. Tuy Hachiko không có đủ kiên nhẫn để cắm hoa ikebana, nó cũng mơ đến một vầng trăng”.
Sau cái chết của giáo sư, gia đình ông chuyển nhà và Hachiko cũng bị đem cho. Nhưng nó thường xuyên cắn đứt dây buộc, tìm mọi cách về nhà cũ. Và chờ giáo sư tại nhà ga Shibuya vào đúng 5 giờ chiều như trước đây. Kể từ đó, Hachiko trở thành một con chó hoang không nhà, không ai chăm sóc sống nhờ vào chút đồ ăn bố thí.
Rồi ngày chuyển thành tháng, tháng chuyển thành mùa, mùa trở thành năm. Đã 9 mùa đông trôi qua, vật đổi sao dời, lòng người cũng đổi thay, chỉ có lòng thương nhớ chủ của Hachiko là không hề nhạt phai. Năm tháng đã lấy đi sức lực của nó, từ một chú chó nhỏ thông minh nghịch ngợm giờ nó đã trở thành một con chó già yếu tội nghiệp với bộ lông tả tơi xơ xác, bàn chân đau nhức vì thấp khớp.
Cuốn sách Hachiko Chú chó đợi chờ – Đơn giản mà cảm động
Bất chấp tất cả những điều đó, mỗi buổi chiều nó luôn xuất hiện vào cùng một thời điểm, cùng một vị trí và nằm tại đó cho đến khi chuyến tàu cuối cùng lăn bánh trong đêm. Ngày nắng cũng như ngày mưa, bão tuyết hay mưa rào, Hachiko vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Một buổi sáng lạnh tháng 3/1935, những hành khách đầu tiên đến ga Shibuya phát hiện Hachiko đã nằm bất động, lạnh ngắt trên sân ga trơ trọi. Có lẽ cuối cùng, Hachiko đã có thể ở bên cạnh ông giáo sư mãi mãi. Hachiko đã trở thành một hình tượng nổi tiếng về lòng trung thành tại đất nước Nhật Bản và bức tượng của Hachiko đã được đặt trang trọng ở sân ga Shibuya nơi chú chó đã đợi chủ nhân của mình suốt mười năm.
Với giọng văn từ tốn, giản dị của ông, kết hợp với minh họa màu nước tao nhã của Zuzanna Celej, cuốn sách Hachiko Chú chó đợi chờ đã tái hiện tình bạn thủy chung của chú chó akita giữa bối cảnh một nước Nhật thật đẹp đẽ và thanh bình. Câu chuyện của cuốn sách Hachiko Chú chó đợi chờ chỉ có vậy, mặc dù lối văn phong đơn giản nhưng vô cùng lắng đọng, đầy hình ảnh sinh động của tác giả người Tây Ban Nha. Đây sẽ là một món quà ý nghĩa và thật giá trị cho các độc giả.
0
0
votes
Article Rating
Chú Chó Đợi Chờ
Giới thiệu sách Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ – Tác giả Luis Prats – Zuzanna Celej
Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ
Hachiko là một chú chó có thật từng sống ở Tokyo, được gia đình giáo sư Eisaburo Ueno nhận nuôi. Hàng ngày vào buổi sáng Hachiko tiễn giáo sư đến nhà ga Shibuya để ông lên tàu đi làm. Buổi chiều, vào lúc 3 giờ, Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư về. Nhưng không may, một ngày nọ giáo sư Ueno đã qua đời sau một cơn đột quỵ và mãi mãi không thể trở về được nữa. Còn Hachiko suốt trong 10 năm sau đó, vào lúc 3 giờ chiều lại đều đặn đến nhà ga để chờ đón chủ nhân.
Hachiko đã trở thành biểu tượng về lòng trung thành. Tượng của chú được đặt trang trọng tại nhà ga Shibuya.
Tên sách: Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ
Mã hàng: 9786042084246
Tên Nhà Cung Cấp: Nhà Xuất Bản Kim Đồng
Tác giả: Luis Prats – Zuzanna Celej
NXB: NXB Kim Đồng
Trọng lượng: (gr) 200
Kích thước: 13.5 x 21
Số trang: 152
Hình thức: Bìa Mềm
2. Đánh giá Sách Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ2 Nếu bạn là người yêu thú cưng, đặc biệt là loài chó thì bạn không thể bỏ qua cuốn sách này. Cuốn sách thích hợp cho mọi lứa tuổi, cho những ai yêu chó và cả những ai chưa nuôi chó bao giờ. Hãy đọc để bạn hiểu vì sao loài vật này được mệnh danh là “Người bạn tốt nhất của con người”. Kiểu như dân mạng hay nói: “Người yêu không có nhưng chó nhất định phải có một con”
3 Khi chuẩn bị viết dòng nhận xét về quyển sách này, dường như có một luồng điện chạy qua người làm cho nổi da gà và tim thổn thức nhói. Một câu chuyện thật cảm động, thật là khâm phục sự chung thuỷ, kiên định của chú cho Hachiko. Mong rằng, khi Hachiko nhắm mắt thì sẽ gặp gỡ được giáo sư Ueno như trong giấc mơ của cậu.
4 Đây là một cuốn truyện viết cho trẻ con ( theo sách ghi là từ 6-11 tuổi) nhưng một đứa 16 tuổi như mình, sau khi đọc xong cuốn truyện vẫn cảm thấy vô cùng xúc động… Chuyện kể về chú chó Hachiko, một chú chó akita được nhận nuôi bởi giáo sư nông nghiệp Eisaburo Uneo. 1 năm rưỡi cùng nhau chung sống dưới một mái nhà, giữa vị giáo sư và Hachiko đã nảy sinh tình cảm đặc biệt, gắn bó không rời.. Cứ mỗi sáng, Hachiko sẽ cùng giáo sư ra bến đợi tàu rồi vào đúng năm giờ mười lăm mỗi chiều, Hachiko lại chạy ra ga đợi ông chủ về. Họ ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, tâm sự cùng nhau… Năm ấy, giáo sư còn hứa sẽ cùng Hachiko đi biển… Thế nhưng, lời hứa ấy sẽ không bao giờ trở thành hiện thực nữa. Vị giáo sư già Eisaburo Uneo đã ra đi mãi mãi vào một buổi sáng tháng 5 rực rỡ, để lại Hachiko một mình đợi chờ và cô đơn. 10 năm chờ đợi là 10 năm thấp thỏm, cô quạnh, đau thương nhưng cũng là 10 năm với ngập tràn hi vọng. Hachiko đã có lúc bị đánh đập tàn bạo bởi một người chủ mới nhưng chú vẫn quyết tâm sống và trở về nơi ga tàu thân thương đợi chủ. Hachiko đã có lúc lạnh và đói tưởng không qua khỏi nhưng chú vẫn kiên cường sống, đợi giáo sư Ueno trở về…Hachiko ra đi vào ngày mùng 8 tháng 3 năm 1935 ngay tại sân ga Shibuya.Hôm ấy là một ngày lạnh lẽo, tuyết phủ kín mọi con đường.. 10 năm chờ đợi đã kết thúc… Vẫn biết chó là một con vật trung thành nhưng đọc xong Hachiko, mình mới thực sự hiểu rõ sự trung thành ấy là như thế nào. 10 năm là một quãng thời gian đủ dài để bất kì câu chuyện, lời hứa, con người nào trở vào quên lãng. Nhưng có lẽ với Hachiko, “sự lãng quên” không bao giờ tồn tại…
5 Bạn có từng nuôi một chú chó, từng được thân thiết với một con vật nuôi nào đó như một người bạn chưa ? Nếu chưa từng trải qua cảm giác thân thương đó, hãy tìm đến cuốn sách này, bạn sẽ phải bật khóc trước tình cảm của chú chó Hachiko đấy . Hachiko đến sống cùng gia đình giáo sư nông nghiệp Ueno , được ông chăm sóc, bầu bạn . Cuộc sống bình dị cứ thế diễn ra, hàng ngày ông Ueno dậy sớm cho Hachiko ăn, nó lại đưa ông ra sân ga tiễn ông đi làm và chiều chiều ra ga ngóng ông về . Thật hạnh phúc phải không? Nhưng có buổi tiệc vui nào không tàn ? Ngày buồn đã đến, giáo sư Ueno mất đi, nhưng Hachiko vẫn luôn chung thành,nó dành tình cảm cho ông, ngày ngày vẫn luôn ra sân ga chờ chủ nó . Dù có chịu đói khổ,bơ vơ , nhưng Hachiko vẫn chờ ở đó 11 năm , đến tận lúc nó bị bệnh tật đưa đi . Đây là một câu chuyện có thật tại Nhật Bản , đến nay tượng đài của Hachiko vẫn có tại nhà ga . Tôi cảm thấy thương yêu, gần gũi và ngưỡng mộ tình cảm của chú chó này nhiều lắm .
Review sách Hachiko – Chú Chó Đợi ChờHachiko là giống chó Akita quốc khuyển của xứ sở Hoa Anh Đào, được sinh ra tại một trang trại cách thủ đô Tokyo gần năm trăm cây số.
Từ khi chỉ mới vài tháng tuổi, Hachiko đã được đưa đến Tokyo và sống với người chủ mới của mình là giáo sư Eisaburo Ueno cho đến khi ông bất ngờ qua đời vào năm 1925 do căn bệnh tai biến mạch máu não trong lúc đang công tác tại trường Đại học Tokyo.
“Đơn giản, Hachiko có một tình cảm nguyên sơ với chủ mình và ông chủ cũng là người rất yêu nó”.
Như một thói quen, mỗi ngày giáo sư cùng Hachiko mỗi sáng đều cùng nhau tản bộ ra nhà ga Shibuya. Hachiko lúc nào cũng ngồi đợi cho đến khi ông mua xong vé và đi khuất thì mới chịu an tâm đi về nhà.
Rồi đến giờ tan tầm, Hachiko lại một mình ra ga tàu và ngồi trên tấm bục nhỏ trước ga để đón giáo sư về. Ngày nào cũng vậy, sáng tiễn giáo sư đi làm, chiều lại lặng lẽ vội ra đón chủ.
Dường như đó là công việc mà Hachiko đã làm trong suốt mười năm trời.
“Khi ông giáo sư nông nghiệp của trường Đại học Todai ngủ dậy, Hachiko ngồi chống chân trong bếp nhìn ông đun trà. Tiếp đó đến lượt nó, ông chủ lấy bữa sáng cho nó vào một cái bát to màu đỏ. Sau khi ngấu nghiến xong bữa sáng vào khoảng tám giờ rưỡi, con chó theo chân ông ra ga Shibuya.
Khi giáo sư khuất bóng trong đám đông, nó trở về nhà và chờ ông đến năm giờ mười lăm chiều. Lúc đó, cứ như thể nó có một chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ trong đầu và hai tai là hai chiếc kim đồng hồ, nó bắt đầu cào cửa để bà Yaeko mở ra cho nó phóng như tên lửa ra ga”.
Và ngày mà chẳng ai ngờ đến, đó chính là lúc giáo sư Ueno từ giã cõi đời. Nhưng Hachiko nào hay biết, chú vẫn chờ đợi ròng rã ngày này qua tháng nọ, vẫn nuôi trong chú một niềm hy vọng, rồi sẽ đến lúc giáo sư sẽ về với mình.
Mười năm chờ đợi trong mỏi mòn, cuối cùng Hachiko cũng đã về với chủ của mình ở một miền đất khác. Nơi mà chú cùng giáo sư Ueno sẽ vĩnh viễn bên cạnh nhau không thể tách rời.
Đã là người Nhật thì không ai không biết đến tài sản quốc gia vô cùng quý báu tượng trưng cho lòng trung thành, tình bạn cao cả và là niềm kiêu hãnh của xứ sở Phù Tang.
“Trong thời khắc đó, rất nhiều hành khách lại gần Hachiko, gãi đầu nó hay cười với nó, nhưng nó vẫn nhìn đăm đăm vào cánh cửa lúc mở ra, lúc đóng vào, phát ra những tiếng động của kim loại mỗi khi có người đi qua. Nó chờ nghe tiếng gõ của cây ba toong của giáo sư Eisaburo Ueno.”
Trong suốt một thập kỉ đằng đẵng dài ấy, đôi mắt của Hachiko vẫn luôn lấp lánh một niềm tin, rằng chỉ chút nữa thôi, vị giáo sư già đáng kính kia sẽ đến và xoa đầu nó, sẽ khen nó đã phải vất vả rồi.
Nhưng nỗi đau ấy vẫn chưa dừng lại, từ khi giáo sư mất, gia đình của ông cũng chuyển nhà đi nơi khác, Hachiko được một gia đình khác nhận nuôi. Nhưng chú vẫn luôn tự cắn đứt dây buộc để trở về nhà cũ, nơi đã từng đầy ắp những kỷ niệm của Hachiko và giáo sư.
“Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu và Hachiko luôn bắt đầu một ngày mới, một tháng mới và một năm mới theo cùng cách như vậy. Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ.
Nó mơ thấy những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, mơ về những con bướm và giáo sư Eisaburo, về những cây anh đào đang nở hoa và những bài ca với giai điệu vui vẻ, nhưng chủ yếu nó mơ thấy lúc ông giơ tay thật cao chào nó và nói với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông trở về.”
Kể từ đó, Hachiko trở thành chú chó không nhà. Chỉ có thể sống nhờ chút thức ăn của mọi người ở ga tàu Shibuya. Mười năm chờ đợi nhưng chưa bao giờ thấy Hachiko ngừng nuôi hi vọng hay từ bỏ dù chỉ một ngày.
Tuy vậy, chẳng có gì thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo của thời gian. Hachiko đã dần trở nên già cỗi, những bước chân của nó không còn nhanh nhẹn thoăn thoắt như thuở nào nữa mà thay vào đó Hachiko bước đi chậm chạp, lếch thếch.
Dù nắng hay mưa, dù bão tuyết có đến nhưng Hachiko vẫn ngoan cường chờ đợi ở ga Shibuya ấy, chú chưa bao giờ lùi bước.
“Hachi ngủ ở đâu, ăn những gì, chẳng ai hay biết. Nhưng cứ khi chiều xuống, Hachi chắc chắn sẽ xuất hiện chờ giáo sư. Cả trong mưa, trong gió, cả trong tuyết lạnh…Hachi chờ giáo sư đã mười năm”
Rồi vào một buổi sáng nọ, trời vẫn đẹp như bao ngày nhưng Hachiko đã nói lời giã từ trần thế. Hachiko nằm cô quạnh trong cái rét buốt và trong khoảnh khắc đó, hẳn là giáo sư vì không muốn nó đau khổ nữa nên đã đến và đưa Hachiko rời đi.
Câu chuyện về chú chó trung thành ấy dưới giọng văn êm đềm, trìu mến của tác giả Luis Prats cùng những bức tranh màu nước đã tạo nên một điểm nhấn ấn tượng và làm cho độc giả dễ dàng đắm chìm vào câu chuyện vốn đã vô cùng cảm động.
Sự tôn vinh dành cho mười năm chờ đợi
Một năm trước khi Hachiko qua đời, chính quyền địa phương đã tạc một bức tượng đồng nhằm tôn vinh cho chú chó. Thậm chí, Hachiko cũng có mặt tại lễ ra mắt.
Tuy nhiên, trong Thế chiến II bức tượng đã bị nung chảy để làm đạn dược và đến khi chiến tranh kết thúc, một bức tượng mới đã được làm lại và lễ ra mắt cũng được tổ chức.
Ở đại học Tokyo, người ta cũng dựng lên một bức tượng Hachiko- chú chó đợi chờ đang vui đùa cùng giáo sư Ueno.
“Tôi đã khóc khi đọc cuốn sách này, có lẽ hình ảnh chú chó đứng đợi sân ga đã chiếm trọn trái tim tôi và khiến tôi không thôi ám ảnh về nó!’ và đây có lẽ chính là điều thành công nhất của tác giả, khi đã lấy đi những giọt nước mắt từ độc giả của mình.”
Đặc biệt, một bộ phim mang tên Câu chuyện về chú chó Hachi đã ra đời. Bộ phim do tài tử Richard Gere thủ vai Parker Wilson, và đây cũng là một phiên bản được làm lại từ phiên bản năm 1987.
Câu chuyện về Hachiko – Chú chó đợi chờ là những thước phim chậm rãi, nhẹ nhàng diễn ra dưới tiếng piano du dương, dễ hiểu, dễ ngấm. Bộ phim không có quá nhiều chi tiết phô trương, không cầu kì, không biểu lộ tình cảm một cách quá đà.
Mà ngược lại, những gì ta cảm nhận được chính là cảm xúc chân thật cùng những rung động bởi trái tim vì tình bạn sâu sắc giữa Hachiko và người chủ của mình.
Hachiko – Chú chó đợi chờ chính là một câu chuyện đầy cảm động về chú chó đã không ngừng nuôi hy vọng trong suốt gần mười năm. Mười năm chờ đợi và cuối cùng Hachiko cũng đã tìm thấy giáo sư của mình.
Cuốn sách nhẹ nhàng và vô cùng thích hợp cho những ai muốn kiếm tìm một tình bạn chân thành, đủ sức làm rung động trái tim của hàng triệu người trên thế giới.
Mua sách Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ ở đâu?Giá trên thị trường cuốn “Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ” khoảng 42.000đ đến 58.000đ. Tuy nhiên bạn có thể tham khảo sách trên các trang thương mại điện tử như: Shopee, Newshop, Fahasa, Tiki…
Đọc sách Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ ebook pdf(Trong nhiều trường hợp vướng mắc về bản quyền hoặc mới xuất bản nên một số link sách sẽ không được cung cấp. Hoặc số lượng fan xin sách quá nhiều Sach86 không thể gửi kịp trong thời gian 15 ngày nên rất mong mọi người thông cảm).
THÔNG BÁO QUAN TRỌNG: Từ ngày 27/09/2023 Sách 86 tạm thời ngừng cung cấp các bản [Ebook, Pdf] với lý do vướng mắc về bản quyền. Tính năng tải sách sẽ được mở lại khi có thông báo mới. MỘT SỐ SÁCH VẪN ĐƯỢC TẢI
Từ khóa tìm kiếm: Review sách, Tải sách, Ebook, Pdf, Download free
Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ: Câu Chuyện Cảm Động Về Lòng Trung Thành
Hachiko – Chú chó đợi chờ là một quyển sách thiếu nhi của nhà văn Luis Prats, lấy cảm hứng từ câu chuyện truyền kì có thật tại Nhật Bản về một biểu tượng của sự trung thành vào thế kỉ trước.
Mười năm ở ga tàu Shibuya của Hachiko
Hachiko là giống chó Akita quốc khuyển của xứ sở Hoa Anh Đào, được sinh ra tại một trang trại cách thủ đô Tokyo gần năm trăm cây số. Từ khi chỉ mới vài tháng tuổi, Hachiko đã được đưa đến Tokyo và sống với người chủ mới của mình là giáo sư Eisaburo Ueno cho đến khi ông bất ngờ qua đời vào năm 1925 do căn bệnh tai biến mạch máu não trong lúc đang công tác tại trường Đại học Tokyo.
“Đơn giản, Hachiko có một tình cảm nguyên sơ với chủ mình và ông chủ cũng là người rất yêu nó”.
Như một thói quen, mỗi ngày giáo sư cùng Hachiko mỗi sáng đều cùng nhau tản bộ ra nhà ga Shibuya. Hachiko lúc nào cũng ngồi đợi cho đến khi ông mua xong vé và đi khuất thì mới chịu an tâm đi về nhà.
Rồi đến giờ tan tầm, Hachiko lại một mình ra ga tàu và ngồi trên tấm bục nhỏ trước ga để đón giáo sư về. Ngày nào cũng vậy, sáng tiễn giáo sư đi làm, chiều lại lặng lẽ vội ra đón chủ. Dường như đó là công việc mà Hachiko đã làm trong suốt mười năm trời.
“Khi ông giáo sư nông nghiệp của trường Đại học Todai ngủ dậy, Hachiko ngồi chống chân trong bếp nhìn ông đun trà. Tiếp đó đến lượt nó, ông chủ lấy bữa sáng cho nó vào một cái bát to màu đỏ. Sau khi ngấu nghiến xong bữa sáng vào khoảng tám giờ rưỡi, con chó theo chân ông ra ga Shibuya.
Khi giáo sư khuất bóng trong đám đông, nó trở về nhà và chờ ông đến năm giờ mười lăm chiều. Lúc đó, cứ như thể nó có một chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ trong đầu và hai tai là hai chiếc kim đồng hồ, nó bắt đầu cào cửa để bà Yaeko mở ra cho nó phóng như tên lửa ra ga”.
Và ngày mà chẳng ai ngờ đến, đó chính là lúc giáo sư Ueno từ giã cõi đời. Nhưng Hachiko nào hay biết, chú vẫn chờ đợi ròng rã ngày này qua tháng nọ, vẫn nuôi trong chú một niềm hy vọng, rồi sẽ đến lúc giáo sư sẽ về với mình.
Mười năm chờ đợi trong mỏi mòn, cuối cùng Hachiko cũng đã về với chủ của mình ở một miền đất khác. Nơi mà chú cùng giáo sư Ueno sẽ vĩnh viễn bên cạnh nhau không thể tách rời. Đã là người Nhật thì không ai không biết đến tài sản quốc gia vô cùng quý báu tượng trưng cho lòng trung thành, tình bạn cao cả và là niềm kiêu hãnh của xứ sở Phù Tang.
“Trong thời khắc đó, rất nhiều hành khách lại gần Hachiko, gãi đầu nó hay cười với nó, nhưng nó vẫn nhìn đăm đăm vào cánh cửa lúc mở ra, lúc đóng vào, phát ra những tiếng động của kim loại mỗi khi có người đi qua. Nó chờ nghe tiếng gõ của cây ba toong của giáo sư Eisaburo Ueno.”
Trong suốt một thập kỉ đằng đẵng dài ấy, đôi mắt của Hachiko vẫn luôn lấp lánh một niềm tin, rằng chỉ chút nữa thôi, vị giáo sư già đáng kính kia sẽ đến và xoa đầu nó, sẽ khen nó đã phải vất vả rồi.
Nhưng nỗi đau ấy vẫn chưa dừng lại, từ khi giáo sư mất, gia đình của ông cũng chuyển nhà đi nơi khác, Hachiko được một gia đình khác nhận nuôi. Nhưng chú vẫn luôn tự cắn đứt dây buộc để trở về nhà cũ, nơi đã từng đầy ắp những kỷ niệm của Hachiko và giáo sư.
“Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu và Hachiko luôn bắt đầu một ngày mới, một tháng mới và một năm mới theo cùng cách như vậy. Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ.
Nó mơ thấy những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, mơ về những con bướm và giáo sư Eisaburo, về những cây anh đào đang nở hoa và những bài ca với giai điệu vui vẻ, nhưng chủ yếu nó mơ thấy lúc ông giơ tay thật cao chào nó và nói với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông trở về.”
Kể từ đó, Hachiko trở thành chú chó không nhà. Chỉ có thể sống nhờ chút thức ăn của mọi người ở ga tàu Shibuya. Mười năm chờ đợi nhưng chưa bao giờ thấy Hachiko ngừng nuôi hi vọng hay từ bỏ dù chỉ một ngày.
Tuy vậy, chẳng có gì thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo của thời gian. Hachiko đã dần trở nên già cỗi, những bước chân của nó không còn nhanh nhẹn thoăn thoắt như thuở nào nữa mà thay vào đó Hachiko bước đi chậm chạp, lếch thếch.
Dù nắng hay mưa, dù bão tuyết có đến nhưng Hachiko vẫn ngoan cường chờ đợi ở ga Shibuya ấy, chú chưa bao giờ lùi bước.
“Hachi ngủ ở đâu, ăn những gì, chẳng ai hay biết. Nhưng cứ khi chiều xuống, Hachi chắc chắn sẽ xuất hiện chờ giáo sư. Cả trong mưa, trong gió, cả trong tuyết lạnh…Hachi chờ giáo sư đã mười năm”
Rồi vào một buổi sáng nọ, trời vẫn đẹp như bao ngày nhưng Hachiko đã nói lời giã từ trần thế. Hachiko nằm cô quạnh trong cái rét buốt và trong khoảnh khắc đó, hẳn là giáo sư vì không muốn nó đau khổ nữa nên đã đến và đưa Hachiko rời đi.
Câu chuyện về chú chó trung thành ấy dưới giọng văn êm đềm, trìu mến của tác giả Luis Prats cùng những bức tranh màu nước đã tạo nên một điểm nhấn ấn tượng và làm cho độc giả dễ dàng đắm chìm vào câu chuyện vốn đã vô cùng cảm động.
Sự tôn vinh dành cho mười năm chờ đợi
Một năm trước khi Hachiko qua đời, chính quyền địa phương đã tạc một bức tượng đồng nhằm tôn vinh cho chú chó. Thậm chí, Hachiko cũng có mặt tại lễ ra mắt.
Tuy nhiên, trong Thế chiến II bức tượng đã bị nung chảy để làm đạn dược và đến khi chiến tranh kết thúc, một bức tượng mới đã được làm lại và lễ ra mắt cũng được tổ chức.
Ở đại học Tokyo, người ta cũng dựng lên một bức tượng Hachiko- chú chó đợi chờ đang vui đùa cùng giáo sư Ueno.
“Tôi đã khóc khi đọc cuốn sách này, có lẽ hình ảnh chú chó đứng đợi sân ga đã chiếm trọn trái tim tôi và khiến tôi không thôi ám ảnh về nó!’ và đây có lẽ chính là điều thành công nhất của tác giả, khi đã lấy đi những giọt nước mắt từ độc giả của mình.”
Đặc biệt, một bộ phim mang tên Câu chuyện về chú chó Hachi đã ra đời. Bộ phim do tài tử Richard Gere thủ vai Parker Wilson, và đây cũng là một phiên bản được làm lại từ phiên bản năm 1987.
Câu chuyện về Hachiko – Chú chó đợi chờ là những thước phim chậm rãi, nhẹ nhàng diễn ra dưới tiếng piano du dương, dễ hiểu, dễ ngấm. Bộ phim không có quá nhiều chi tiết phô trương, không cầu kì, không biểu lộ tình cảm một cách quá đà.
Mà ngược lại, những gì ta cảm nhận được chính là cảm xúc chân thật cùng những rung động bởi trái tim vì tình bạn sâu sắc giữa Hachiko và người chủ của mình.
Hachiko – Chú chó đợi chờ chính là một câu chuyện đầy cảm động về chú chó đã không ngừng nuôi hy vọng trong suốt gần mười năm. Mười năm chờ đợi và cuối cùng Hachiko cũng đã tìm thấy giáo sư của mình.
Cuốn sách nhẹ nhàng và vô cùng thích hợp cho những ai muốn kiếm tìm một tình bạn chân thành, đủ sức làm rung động trái tim của hàng triệu người trên thế giới.
Đông Nghi
Cập nhật thông tin chi tiết về Hachiko Chú Chó Đợi Chờ – Luis Prats trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!