Xu Hướng 3/2023 # Đọc Truyện Danh Gia Vọng Tộc # Top 12 View | Dhrhm.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Đọc Truyện Danh Gia Vọng Tộc # Top 12 View

Bạn đang xem bài viết Đọc Truyện Danh Gia Vọng Tộc được cập nhật mới nhất trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Mọi người nghe tiếng quay lại nhìn, thấy một cô nương mặc xiêm y xanh ngọc, đội mũ trùm đầu, dáng vóc cao gầy mảnh mai đang chầm chậm bước tới, tuy không nhìn thấy gương mặt cô gái ấy, nhưng chỉ qua phong thái điềm tĩnh và giọng nói nhã nhặn kia, cũng khiến người khác nhận ra rằng đây là một vị tiểu thư khuê các cực kỳ xinh đẹp và được dạy dỗ tử tế.

Thấy nàng từ tốn bước tới, tỏ vẻ lo lắng quan tâm đến chàng trai vừa lớn giọng trách mắng phủ Võ An Hầu, ai nấy liền biết ngay vị này ắt hẳn chính là Diêu Tứ tiểu thư, cô con gái ngọc ngà của Diêu cố Tri phủ.

Hơn nữa đằng sau lưng Diêu Tiểu thư còn có hai nhóm người, gồm hai vị công tử tướng mạo khí chất thượng đẳng, cùng mấy gã sai vặt và nha hoàn vận áo gấm như thể là nô tài xuất thân gia tộc quyền quý.

Vạn thị ngây ngẩn trắng mắt dòm Cẩm Sắt, trong lòng dâng nỗi hốt hoảng. Triệu ma ma thì tỏ vẻ lo âu giúp đỡ nàng ta đứng dậy từ trên đất rồi nói: “Phu nhân không sao chứ? Người xem, Diêu tiểu thư rất ổn mà? Người đừng hoảng sợ! Diêu tiểu thư vừa nãy khi tách khỏi con bé nha hoàn, cũng may đúng lúc gặp gỡ với nhóm của lão nô. Thế tử nhà lão nô và Tiêu công tử hôm nay chợt nổi hứng muốn ra sau núi ngắm hoa, nghe nói Diêu thiếu gia bị thương, cho nên muốn cùng đưa Diêu tiểu thư lên núi, đường lên núi cũng không phải chỉ có một, có lẽ nhóm lão nô đi một con đường mòn khác nên mới không gặp được phu nhân.”

Mọi người nghe vậy chợt bừng tỉnh ra, có người đầu óc kém nhanh nhạy thì nghĩ chuyện này chắc là hiểu lầm, nhưng đa số mọi người đều ngẫm việc này không đơn giản, vì chỉ nhìn phu nhân Võ An Hầu thay đổi sắc mặt liên tục, lại thêm ánh mắt vị thế tử Võ An Hầu nhìn mẫu thân mình thì ai nấy đều nghĩ trong chuyện này ắt hẳn có điều mờ ám.

Hiện giờ Vạn thị vừa hoảng vừa sợ, vừa hối hận vừa bực tức, trong nhất thời nàng ta không thể hiểu nổi rốt cuộc là ai đã phá tan kế hoạch của nàng. Là Diêu Cẩm Sắt đoán ra manh mối nên vẫn luôn diễn kịch với nàng? Hay chăng do Diêu Cẩm Sắt may mắn, thật sự vừa khéo tránh thoát nạn này? Hoặc do mưu tính của nàng bị phủ Trấn Quốc Công phát hiện manh mối, nên ra tay giúp đỡ Diêu Cẩm Sắt một phen?

Nếu là Diêu Cẩm Sắt thì không đáng sợ, chỉ sợ là Trấn Quốc Công phủ thì quả thật hỏng bét, như vậy chứng tỏ Trấn Quốc Công phủ đã quyết định đối đầu với Võ An Hầu phủ. Hơn nữa lần này nàng hành sự bị người nắm được sai sót, nếu bởi vậy mà Trấn Quốc Công phủ nhân cơ hội gây khó dễ cho Võ An Hầu phủ, vậy nàng nên làm thế nào bây giờ. Sợ rằng khi trở về, phu quân sẽ không tha cho nàng mất!

Vạn thị chìm trong hoảng sợ, nhưng lúc này hầu như chẳng có ai thèm đoái hoài tới, đám dân chúng thích xem náo nhiệt hiện giờ chỉ tò mò một nỗi, nếu cô gái bị làm nhục trong phòng không phải là Diêu tiểu thư, vậy nàng ta rốt cuộc là ai?

Như thể trả lời nghi vấn cho mọi người, bỗng dưng Diêu Tứ tiểu thư ngạc nhiên cất tiếng: “Thu Bình? Ngươi sao vậy, vừa nãy ta đi đến đây thấy hơi chóng mặt một chút, sau đó liền chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu, may mà trong lúc ta tìm ngươi gặp được nhóm người của phủ Trấn Quốc Công. Ngươi vừa đi đâu vậy, sao lại để ta phải tìm kiếm như thế… Rốt cuộc ngươi gặp chuyện gì?”

Cẩm Sắt dứt lời không hề đợi Thu Bình đáp lại, lập tức cúi người thi lễ với Vạn thị, thốt đầy áy náy: “Dì sai nha hoàn đưa con lên núi, thế mà con không để ý tốt đến nó, mong dì thứ lỗi.”

Vạn thị vô cùng tức giận, nhưng hiện giờ vẫn phải nghiến răng xốc lại tinh thần, nàng ta tiến lên tỏ vẻ thân thiết kéo tay Cẩm Sắt rồi nói: “Sao có thể trách con, con bé này cũng thật là, làm gì có đạo lý chủ tử phải chăm lo cho nô tài chứ! Dì sai nó lên núi, thế mà nó dám bỏ mặc con, bây giờ gặp phải kẻ xấu là do số nó đã vậy, sao có thể trách con.”

Mọi người thấy Cẩm Sắt lễ phép như vậy, lại trông nàng có vẻ hoang mang như thế, ai nấy đều dấy niềm suy tư. Nếu phu nhân Võ An Hầu thật sự là người tốt, vậy sao Diêu tiểu thư lại phải cẩn thận dè dặt như vậy? Nếu cô gái trong căn nhà đá chính là nha hoàn phủ Võ An Hầu, sao đang yên đang lành lại bị lôi vào trong phòng làm nhục, hơn nữa vừa nãy Cẩm Sắt nói rằng nàng đi đến chỗ này thì bị choáng váng chóng mặt , con bé nha hoàn lại biến mất không thấy tăm tích, dù có là kẻ ngốc nghếch tới đâu cũng đều đoán ra trong chuyện này ắt hẳn có mùi khác thường.

Ai nấy nghĩ thầm may mà Diêu tiểu thư cao số, may mắn gặp được nhóm người phủ Trấn Quốc Công, nếu không chẳng hiểu sẽ ra sao.

Vạn thị thấy tình thế đột ngột thay đổi, trong nháy mắt sự tình chuyển biến long trời lở đất, nàng ta sao có thể không cuống? Đương lúc gấp gáp, nàng ta đột nhiên nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng.

Bức họa! Phải lấy ra bức họa kia!

Lúc trước vì để dụ dỗ gã họ Thôi nảy sinh ý xấu, nàng đã từng sai quản gia tặng hắn một bức họa chân dung Diêu Cẩm Sắt. Hắn ta coi trọng Cẩm Sắt như vậy, chắc chắn sẽ mang theo bức họa trên người! Tuy dùng bức họa ấy để bôi nhọ thanh danh Cẩm Sắt có vẻ hơi khiên cưỡng, nhưng ít nhiều cũng có thể xoay chuyển tình thế!

Nàng ta vừa nhớ ra, chợt làm bộ giận dữ ngoảnh sang gã họ Thôi, lớn giọng nhiếc mắng: “Nói! Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Nha hoàn Hầu phủ ta há để cho ngươi tùy ý làm nhục!”

Gã họ Thôi từ bé đến lớn luôn được chiều chuộng ăn sung mặc sướng, ngoại trừ ăn chơi trác táng đùa giỡn đàn bà ra thì đích thực là một kẻ bỏ đi, hắn đã bao giờ gặp phải tình cảnh bậc này?

Chuyện lần này vốn do quản gia Hầu phủ xúi giục, thứ nhất hắn có tà tâm riêng, thứ hai hắn muốn mượn cơ hội này để móc nối quan hệ với Hầu phủ, để những kẻ vốn xem thường hắn phải trắng mắt ra, hắn muốn phụ thân đương sốt ruột lo lắng tìm cách khắp nơi nhìn xem, đứa con trai của người cũng là kẻ có bản lĩnh.

Cho đến tận khi bà vú xông vào hắn vẫn còn lầm tưởng cô gái trong phòng xác thực là thiên kim tiểu thư, nhưng đến khi ra khỏi phòng nhìn rõ gương mặt Thu Bình, dù nàng ta cũng coi như xinh đẹp, nhưng dung nhan sao sánh bằng một nửa Diêu tiểu thư, lúc này hắn mới chợt hiểu rõ bản thân đã tưởng nhầm rồi.

Nhưng hắn cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, trong phút chốc ngơ ngẩn như người mất hồn. Đến khi Cẩm Sắt xuất hiện, hắn lúc thì nhìn sang Cẩm Sắt, lúc lại xem lại Thu Bình đương khóc thút thít, hiển nhiên trở nên lúng túng cuống quýt.

Bây giờ bị Vạn thị trách mắng thẳng thừng, hắn càng cảm thấy sợ hãi ngẩn ngơ. Vạn thị thấy hắn chẳng nói chẳng rằng thì lại lớn tiếng quát tháo: “Nói! Thằng nhãi như ngươi tại sao dám động vào nha hoàn Hầu phủ ta! Tại sao dám hủy hoại sự trong sáng của con bé!”

Vạn thị thật ra muốn nhắc nhở hắn về bức họa kia, vì thế mới lập lờ quát hắn để hắn dùng bức tranh ấy cắn ngược lại Cẩm Sắt. Nhưng Thôi công tử vốn được nuông chiều như hòn ngọc báu trong nhà, chưa từng trải qua chuyện thế này, bây giờ gây họa, đương lúc hoảng hốt hắn càng ngớ ngẩn như kẻ tai điếc mắt mù.

Đừng nói đến việc hắn nghe ra ẩn ý trong lời Vạn thị, đến việc nghe người ta nói hắn còn chẳng hiểu gì, nhìn Vạn thị nổi cơn tam bành mà hắn sợ đến run rẩy toàn thân. Thật ra nếu hắn thật sự lên tiếng Cẩm Sắt cũng có cách chặn miệng hắn lại, còn nếu quả thật hắn dám cắn ngược nàng, dẫu sao những điều đó cũng chẳng phải sự thật, Cẩm Sắt không sợ, nàng tự có khả năng bảo vệ sự trong sạch của mình.

Thấy Vạn thị giờ phút này đã bày hết mưu đồ*, Cẩm Sắt khẽ mỉm cười, sau đó nàng chợt kêu lên: “Ôi!”

*Nguyên văn là “Cùng đồ chủy kiến/Cùng đồ chủy hiện”, đồ ở đây là bức tranh vẽ bản đồ, địa đồ, kiến là nhìn thấy. Cụm từ chỉ sự việc đã hiển hiện ra hết, chân tướng sự việc đã được vạch trần hết.

Dứt lời nàng vội lấy tay che mặt lui về phía sau, nàng tỏ ra như thế bởi muốn để mọi người biết rằng qua lời Vạn thị nói nàng mới biết được ở đây vừa xáy ra chuyện gì. Nàng là một thiếu nữ, cho nên nghe chuyện dạng này đương nhiên trở nên sợ hãi, đương nhiên phải có phản ứng như vậy.

Nha hoàn phủ Trấn Quốc Công và Diêu Văn Thanh cùng tiến lên chắn trước Cẩm Sắt, mọi người thấy vậy đều lên tiếng khen ngợi, đây đúng là cử chỉ của một vị tiểu thư khuê các, giả như là cô nương gia đình bình thường gặp chuyện náo nhiệt bậc này, ắt hẳn sẽ phải tò mò hóng chuyện.

Tiêu Uẩn và Dương Tùng Chi phản ứng không giống nhau, một người ánh mắt vụt sáng, khóe môi khẽ nhướn. Một người thì tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm, miễn cưỡng dằn lại vẻ bực bội lạnh lùng.

Mặt khác Vạn thị thấy Cẩm Sắt tỏ ra như vậy, lại trông gã họ Thôi đương sợ hãi run rẩy như bãi bùn nhão thì tức giận phập phồng. Ngay sau đó nàng ta nghe thấy Tiêu Uẩn bước lên trước cất tiếng khuyên nhủ: “Phu nhân đừng tức giận, thật chẳng đáng, nếu hắn không nói, vậy chi bằng chúng ta lục soát người hắn, có lẽ sẽ tìm ra món đồ gì đó xác minh thân phận hắn.”

Tiêu Uẩn nói lời này quả nhiên hợp ý Vạn thị, nàng ta thực sự cảm thấy chàng trai với nét mặt tươi cười, đôi mắt đầy vẻ trấn an này như thể vị cứu tinh vậy, nàng ta vội vã gật đầu đáp: “Phải phải! Mau, lục soát người hắn cho ta!”

Hai bà vú nghe lệnh xông lên lục soát trang phục của gã họ Thôi, bỗng dưng một cuộn giấy liền nhẹ nhàng rơi ra trước mặt bao người, đung đua một chặp rồi rơi xuống dưới chân Tiêu Uẩn.

Vạn thị thấy cuộn giấy rơi ra thì mừng tưởng phát khóc, nàng ta còn chưa kịp chạm vào thì chợt thấy một đôi tay với những đốt xương thon dài nhặt cuộn giấy lên, chính xác là Tiêu Uẩn.

Tiêu Uẩn thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào cuộn giấy trong tay mình, bất giác cười hiền lành, sau đó mới chậm rãi mở cuộn giấy ra, vừa liếc nhìn một cái y liền làm bộ giật thót, sau đó nhanh chóng đóng lại, nét mặt đầy vẻ quái dị.

“Trên đó vẽ gì vậy?”

“Đúng vậy, mau để mọi người cùng nhìn với!”

Có người hiếu kỳ đến mức không nhịn được lớn lối đòi hỏi, còn Tiêu Uẩn thì làm bộ khó xử che đậy cuộn giấy, đáp: “Chỉ là một bức họa thơ từ dung tục thôi, đừng xem thì hơn.”

Nghe hắn đáp vậy, mọi người càng thêm tò mò, lại nhao nhao đòi xem. Còn Vạn thị nghĩ rằng Tiêu Uẩn đương muốn bao che Cẩm Sắt, cho nên nàng ta há có thể để yên như vậy? Nàng ta lập tức dồn ép từng bước: “Người bị hắn làm nhục là nha hoàn có thể diện của Hầu phủ ta, chuyện này không thể không giải quyết, Tiêu công tử mau đưa cuộn giấy cho ta xem.”

Tiêu Uẩn chau mày, do dự nhìn Vạn thị hỏi: “Phu nhân quả thực muốn xem sao? Nhất định phải xem ư?”

Vạn thị nheo mắt, trong lòng thầm cười khẩy, trả lời thẳng thừng: “Đúng vậy, ta nhất định phải xem!”

Tiêu Uẩn lúc này mới ngần ngừ đưa cuộn giấy trong tay cho Vạn thị, Vạn thị vừa mới mở ra, lập tức nàng ta nghe thấy Triệu ma ma phía sau giật mình kêu to: “Ô, cái này… Không phải vẽ phu nhân người ư? Bức tranh này… Sao lại có thể như vậy chứ!”

Nghe vậy, đôi mắt hẹp dài của Dương Tùng Chi chợt mở to, y khó nén liếc sang Tiêu Uẩn, thấy gương mặt nho nhã của cậu ta hiện giờ đương lộ vẻ thương hại, ánh mắt đầy bất đắc dĩ thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Y cố mím môi nhịn cười, sau đó mới ngẩng đầu lên. Y nghĩ lúc nãy Tiêu Uẩn hỏi đi hỏi lại Vạn thị, lại còn làm bộ ngăn không cho bà ta nhìn bức họa, rồi lại nhớ đến lúc cậu ta đi bút nhanh như rồng lượn tựa phong thái của thần tiên thì Dương Tùng Chi càng thầm khen ngợi trong lòng.

Thật không ngờ, người luôn luôn ứng xử nhã nhặn, nổi tiếng quân tử như Tiêu Uẩn – Tiêu Bá Ước vậy mà cũng có lúc hành xử ác ý như vậy. Nhưng rồi nhớ đến thời điểm Cẩm Sắt khuyên nhủ chị gái, Dương Tùng Chi bất chợt trở nên lạnh lùng, thầm khen vẽ thật là hay!

Dương Tùng Chi còn đương thích thú trong lòng, mặt khác Vạn thị nghe thấy lời Triệu ma ma vào đúng lúc nàng ta nhìn rõ gương mặt của người trong tranh, tức thì nàng ta bỗng thét lên, giật mình sợ hãi, nhất thời hốt hoảng, đầu óc như trở nên trống rỗng, tay mềm nhũn, cuộn giấy liền rơi xuống mặt đất, làm không ít người đều trông thấy rõ ràng người trong tranh.

Trên cuộn giấy quả thực vẽ một người phụ nữ, người này trông có vẻ đứng tuổi, vận xiêm y phu nhân, gương mặt đượm đầy vẻ lẳng lơ kiều diễm, dáng dấp không phải y hệt vị phu nhân đang đứng trước mắt đây sao!

Trong thoáng chốc ai nấy chợt vỡ lẽ, té ra nội tình thế này đây.

Vị phu nhân tới từ kinh thành này muốn tìm tình lang trẻ tuổi ở Giang Châu, hôm nay gặp mặt tình lang, không hiểu thế nào bị nha hoàn trong phủ phát hiện ra manh mối, nàng ta lập tức tìm cách đẩy họa sang cô con dâu tương lai của mình. Làm như vậy có thể khiến người khác không nghi ngờ nàng ta, hơn nữa còn có thể từ hôn. Dẫu gì một người đàn bà ngay đến cả chuẩn mực đạo đức cũng không thèm tuân thủ, ngại nghèo hèn yêu phú quý, vậy nịnh nọt bợ đỡ người có quyền thế cũng là bình thường*! Nghĩ vậy mọi người bỗng chốc xôn xao bàn tán.

*Nguyên văn là cụm từ “Xu viêm phụ thế”: Có nghĩa là nịnh hót người có quyền thế.

“Ôi chao, già thế này rồi còn không yên phận, thật đồi phong bại tục làm sao!”

“Đâu chỉ bại hoại, quả thực tôi nghe mà rợn cả người!”

“Ai da, hôm nay xem như tôi được mở rộng tầm mắt, sợ rằng Võ An Hầu kia cũng có hàng đàn tiểu thiếp, cho nên phu nhân mới có thể… Ha ha ha…”

Những lời đàm tiếu khó nghe lọt vào tai Vạn thị, nàng ta hiển nhiên khó chịu nổi nhục nhã, mặt cắt không còn chút máu, chẳng biết phải phản ứng ra sao. Một lúc sau nàng ta đột nhiên cắn chảy máu lưỡi để tỉnh táo lại, nhìn hằm hằm gã họ Thôi, lạnh lùng quát: “Nói! Ngươi là kẻ nào mà dám hại ta! Người đâu, còn không mau đánh hắn cho ta, ta không tin hắn có thể cứng đầu không nôn ra sự thật!”

Đọc Truyện Sống Chung (Đam Mỹ)

Chap 6: Hàn Thiên Ngạo, anh là chó à!?

Hôm nay Hàn Thiên Ngạo rất bận, ăn cơm xong liền vùi đầu vào chồng tài liệu, chuyên tâm tới mức Diệp Chi Lăng đi vào đưa cafe cũng không nhận ra.

Hàn Thiên Ngạo có khuôn mặt rất đẹp và rõ nét, sống mũi cao, mắt phượng mày kiếm, làn da màu lúa mạch quyến rũ, mái tóc đen lòa xòa trước trán, thần thái lạnh lùng, vẻ mặt lúc nào cũng trong trạng thái: Ông đây đếch cần quân tâm tới bố con thằng nào hết!

Đặc biệt là đôi môi mỏng của anh, Diệp Chi Lăng đã từng nghe nói những người có môi mỏng thường rất bạc tình bạc nghĩa.

Quả đúng là như vậy, Hàn Thiên Ngạo không chỉ lạnh lùng mà còn rất tàn độc, cũng rất bạc tình.

Anh có thể tự tay kết liễu người bạn thân hơn 20 năm của mình chỉ vì anh ta để lộ thông tin mật của anh.

Anh có thể thẳng tay giết chết ân nhân cứu mạng mình chỉ vì không muốn bí mật bị bại lộ.

Anh có thể ngó lơ sống chết của một gia đình có con nhỏ có mẹ già chỉ vì một người trong gia đình đó đắc tội với anh.

Anh có thể bỏ mặc một cô tình nhân đang chuẩn bị nhảy lầu tự tử chỉ vì anh thấy chán ghét.

Anh có thể mặc kệ quan hệ máu mủ mà sai hơn 10 thuộc hạ đến dâm loạn với cháu gái mình chỉ vì cô ta quyến rũ anh.

Con người anh thật sự rất tàn nhẫn và thâm độc…

Lúc mới quen anh, Diệp Chi Lăng cũng nghe không ít tin đồn về Hàn Thiên Ngạo, nhưng chỉ vì tình yêu mà anh nguyện bỏ qua hết những lời nói đó, chấp nhận làm một người tình nhỏ bé.

Ngón tay thon dài của Diệp Chi Lăng đẩy tách cafe tới gần chỗ anh.

Hàn Thiên Ngạo dời mắt nhìn Diệp Chi Lăng đứng cạnh bàn, sắc mặt lạnh lùng có phần ôn nhu, đưa tay kéo anh ngồi lên đùi mình.

“Muộn rồi còn chưa đi ngủ? Hửm?” Hàn Thiên Ngạo nhướng mày kiếm.

Diệp Chi Lăng lúng túng tránh né ánh mắt như thiêu như đốt của Hàn Thiên Ngạo, ấp úng nói: “Em…em không ngủ được.”

Hàn Thiên Ngạo khẽ cười, môi áp vào tai anh, thì thầm: “Không ngủ được…là vì muốn anh ngủ cùng?”

Mặt Diệp Chi Lăng nháy mắt đỏ bừng, lớn giọng nói: “Không phải!”

Nhưng Hàn Thiên Ngạo không nghe, đôi môi mỏng mang theo hơi nóng hôn lên tai anh, bàn tay khớp xương nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Diệp Chi Lăng, bắt anh phải chạm vào thứ đang căng cứng kia.

Diệp Chi Lăng rút tay lại như bị điện giật, xấu hổ không dám nắm lấy, cũng may tính tình Hàn Thiên Ngạo hôm nay rất tốt nên cũng tha cho anh.

Nụ hôn của Hàn Thiên Ngạo dời xuống cổ, khẽ cắn để lại nhưng vết răng trên làn da trắng nõn như trứng gà kia.

“Ưm…” cơn đau ở cổ khiến Diệp Chi Lăng khẽ nhíu mày.

Hàn Thiên Ngạo cởi bung chiếc áo ngủ của anh ra, cúi xuống ngậm lấy nhụy hoa, dùng răng khẽ nhay cắn, bàn tay to lần ra đằng sau, vuốt ve tấm lưng trần của anh.

“Đừng cắn…” Diệp Chi Lăng nhíu chặt mày, nắm chặt lấy bờ vai rộng của Hàn Thiên Ngạo.

Khóe môi Hàn Thiên Ngạo giương lên một nụ cười xấu xa, anh làm như không nghe thấy, cắn cắn xương quai xanh xinh đẹp.

Hàn Thiên Ngạo ôm Diệp Chi Lăng đặt lên bàn, để anh nằm lên đống tài liệu của mình rồi đưa tay kéo quần anh ra, nhấc một chân Diệp Chi Lăng lên cắn, im một dấu răng lớn cùng nước bọt lên đôi chân thon dài.

Diệp Chi Lăng mím môi nhíu mày, Hàn Thiên Ngạo cắn mạnh đến mức anh cảm giác như mất một miếng thịt. Anh cắn răng kìm câu chửi bậy đang định vuột ra khỏi miệng trở lại bụng.

Hàn Thiên Ngạo để lại mấy vết trên đôi chân trắng nõn của anh rồi kéo quần mình ra, không nói không rằng đâm thẳng thứ thô to kia vào bên trong Diệp Chi Lăng.

“Aah….” Diệp Chi Lăng khẽ thở dốc, đôi mắt nước nheo lại nhìn Hàn Thiên Ngạo đang đong đưa hông.

“Ư…ha..ha..” Diệp Chi Lăng khẽ nhắm mắt cảm nhận tốc độ của Hàn Thiên Ngạo ngày càng nhanh.

Vật to của anh đâm mạnh vào người Diệp Chi Lăng, ma sát với vách tường tạo ra những tiếng bạch bạch ái muội, chiếc bàn dưới thân Diệp Chi Lăng khẽ kẽo kẹt, dường như cũng không chịu nổi sức mạnh của Hàn Thiên Ngạo.

Ra vào chục cái, Hàn Thiên Ngạo cũng lên đỉnh, anh nhếch môi cúi xuống cắn một cái vào cổ Diệp Chi Lăng, cùng lúc đó tinh dịch được bắn vào trong.

Cơn đau đớn cùng khoái cảm khiến người Diệp Chi Lăng run rẩy, đôi mắt nước nheo lại như sắp khóc, anh đưa tay ôm cổ, tức giận gào lên.

“Hàn Thiên Ngạo! Anh là chó à!?”

Đọc Truyện: Sáng Thế Côn Vương

Tác giả: QQ ba ba

Chương 39: Săn giết gấu chó

Mây mù sơn là thanh phong thành tương đối nổi danh ngọn núi chi nhất, nhân này đỉnh núi thường xuyên có sương mù ngưng tụ mà được gọi là. Mà ở vào mây mù sơn quặng mỏ, còn lại là thanh phong môn lớn nhất, cũng là quan trọng nhất kinh tế nơi phát ra!

Bởi vì này quặng mỏ trừ bỏ có chế tác đồng thau trang bị 2 phẩm tinh quặng sắt ở ngoài, còn có xuất hiện phi thường đặc thù 3 cấp khoáng thạch mây mù quặng!

Ở luyện chế hắc thiết phẩm cấp trang bị khi, nếu hơn nữa một chút mây mù quặng, trang bị phòng ngự là có thể thêm vào gia tăng 20 đến 60 điểm!

Nếu là bình thường dưới tình huống, 20 điểm gia tăng xác thật không nhiều lắm, nhưng nếu là thân mình có thể có thể thêm 360 điểm thuộc tính đâu? Hơn nữa này 20 điểm, đó chính là 380!

Hắc thiết trang bị tối cao mới có thể gia tăng 400 thuộc tính điểm mà thôi! 360 đến 380, kia tuyệt đối là một cái chất đột phá, một cái trung phẩm trang bị cùng cực phẩm trang bị bản chất khác nhau!

Kia ra trang bị tuyệt đối là cực phẩm trung cực phẩm!

Nguyên nhân chính là như thế, mây mù quặng ở thị trường thượng đại được hoan nghênh, này giá cả thậm chí là hoàng kim gấp ba!

Như thế quan trọng địa phương, thanh phong môn tự nhiên sẽ không làm nó làm lỗi, mặt khác mấy cái quặng mỏ, bọn họ đều là an bài một vị chân truyền đệ tử bảo hộ, nhưng nơi này lại phái một vị chân truyền đệ tử cùng với 3 vị nội môn đệ tử bảo hộ!

Không phải bọn họ không muốn nhiều phái chân truyền đệ tử, mà là bọn họ chân truyền đệ tử cũng chỉ có nhiều như vậy!

Bảo hộ mây mù sơn quặng mỏ chân truyền đệ tử tên là vương dương, năm ấy hai mươi lăm, là thanh phong môn đại trưởng lão quan môn đệ tử, về sau nhất định phải kế thừa đại trưởng lão vị trí người!

Ở chưởng môn còn không có xác định chưởng môn đệ tử dưới tình huống, hắn chính là thanh phong môn các đệ tử đầu lĩnh!

Có thể làm đầu lĩnh, trừ bỏ hắn là đại trưởng lão đệ tử ngoại, càng chủ yếu chính là hắn thâm đến đại trưởng lão chân truyền, một tay kim phong kiếm pháp thuần thục vô cùng, ở các đệ tử trung không người có thể ở trong tay hắn quá mười chiêu!

Như vậy thực lực, ở sở hữu nhị lưu cao thủ trung, cũng coi như là đứng đầu!

Không sai, Triệu Phong nhắm chuẩn chính là mây mù sơn quặng mỏ!

Đánh lén loại này đồ vật, nhưng một không nhưng nhị, lần đầu tiên có thể đánh đối phương một cái trở tay không kịp, lần thứ hai nói, rất có thể liền rơi vào đối phương giả thiết bẫy rập.

Bởi vậy này lần đầu tiên tự nhiên muốn chọn nhất có nước luộc quặng mỏ!

Trở lên những cái đó tin tức, đều là Triệu Phong từ Âu Dương thiến thiến kia được đến. Nếu muốn đánh lén, tự nhiên muốn biết bỉ tri kỷ sao.

Mà trừ bỏ hiểu biết quặng mỏ cụ thể tình huống ngoại, Triệu Phong còn thêm vào hỏi thăm một ít NPC thực lực tin tức.

Tỷ như sở hữu NPC thực lực phân chia vì 8 cấp, từ mà đến cao vì: Giống nhau, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, cao nhất, đỉnh, truyền kỳ, cùng với truyền thuyết.

Triệu Phong trong lòng tương đối một chút, phát hiện sáng thế quan võng giới thiệu người chơi cuối cùng có thể có 8 chuyển! 1 chuyển vì 20 cấp, 40 cấp 2 chuyển, 60 cấp 3 chuyển, 80 cấp 4 chuyển, 120 cấp 5 chuyển, 160 cấp 6 chuyển, 200 cấp 7 chuyển, 8 chuyển cũng không có nói minh.

Hiện tại xem ra, hẳn là cùng người chơi này đó là đối ứng.

Vương dương là nhị lưu cao thủ cao nhất cao thủ, vậy tương đương 70 nhiều cấp nhân vật! Khẳng định không phải Triệu Phong có thể đối phó được.

Mà làm Triệu Phong vui sướng chính là, Âu Dương sơn trang bên này, Âu Dương thiến thiến tỏ vẻ chính nàng, Lý hồng minh, cùng với trương cánh, đều là nhị lưu cao thủ!

Hơn nữa Lý hồng minh cùng chính nàng đều so vương dương hiếu thắng một bậc!

Triệu Phong hít hà một hơi, cũng khó trách lúc ấy chính mình cùng Lý hồng minh đối chiến khi, đối phương như thế vân đạm phong khinh! Nguyên lai hoàn toàn không phải một cái cấp bậc!

Trừ bỏ biết NPC nhân vật phân chia, Triệu Phong còn phải biết NPC thực lực đều là có thể tăng lên!

Không phải cùng người chơi như vậy sát quái làm nhiệm vụ, mà là lấy tu luyện công pháp là chủ!

Đương nhiên, quang tu luyện công pháp khẳng định không được, thông qua không ngừng mà chiến đấu tới giải chính mình bổ túc, cũng gia tăng lịch duyệt, kinh nghiệm cùng tầm mắt, đồng dạng đối tu luyện công pháp rất có ích lợi!

Bởi vậy bọn họ đồng dạng yêu cầu chiến đấu!

Này chiến đấu cũng không phải là đồng môn chi gian luận bàn, mà là sinh tử đấu! Cùng kẻ thù chi gian sinh tử đấu!

Đã chết tự nhiên không cần phải nói, nếu còn sống, đã trải qua một phen sinh tử, bất luận là tâm tính vẫn là ngộ tính, đều có thể được đến rất lớn tăng lên!

Nghe thế dạng tăng lên phương thức, Triệu Phong trợn mắt há hốc mồm, này nima chính là hắn trong hiện thực tu luyện phương thức a!

Hắn như thế tuổi trẻ là có thể tới tông sư cảnh giới, hoàn toàn chính là hắn tham gia HD kia mấy năm sinh tử vật lộn kinh nghiệm đổi trở về!

Tình huống này trùng hợp đến làm Triệu Phong đều cảm thấy trứng đau!

Suốt một cái buổi chiều, Triệu Phong đều ở cùng đại gia nói chuyện phiếm, chủ yếu là Âu Dương thiến thiến cùng Lý hồng minh đám người tự cấp Triệu Phong giảng giải các loại “Thường thức”, NPC thường thức!

Làm Triệu Phong tri thức đại trướng đồng thời, cũng làm hắn cùng đại gia khoảng cách nhỏ chút.

Phía trước Triệu Phong cũng liền cùng trương cánh cái này hán tử không có gì ngăn cách mà thôi, hiện tại cùng tất cả mọi người đều là như thế, Âu Dương thiến thiến cũng ở trước mặt hắn buông xuống kiên cường bề ngoài, cùng bình thường nữ tử xảo tiếu xinh đẹp.

Còn đừng nói, Âu Dương thiến thiến thân mình chính là mỹ mạo dị thường, nếu không cũng sẽ không làm tô hiểu đỗng cam nguyện mạo hiểm cùng thanh phong môn đối địch nguy hiểm, cũng muốn gia nhập Âu Dương sơn trang! Có thể thấy được này mị lực có bao nhiêu đại!

Phía trước Âu Dương thiến thiến đều là một bộ hiên ngang tư thế oai hùng, anh khí bức người, hiện tại đột nhiên lộ ra tiểu nữ tử bộ dáng, làm Triệu Phong đều nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

“Đúng rồi, sư tỷ, ta nhìn đến cửa hàng bán trang bị, tối cao cũng liền hắc thiết khí mà thôi, chẳng lẽ trang chủ chế tác không ra hoàng kim khí sao?” Triệu Phong đột nhiên hỏi.

“Không phải” Âu Dương thiến thiến không có trả lời, Lý hồng minh lại cười lắc lắc đầu: “Âu Dương sơn trang tinh luyện kỹ thuật ở toàn bộ Hoa Hạ đều là cao nhất tồn tại, sư tôn sao có thể liền điểm ấy tay nghề.”

“Luyện chế hoàng kim trang bị muốn sử dụng 4 cấp khoáng vật, chúng ta sơn trang kia quặng mỏ chủ yếu là 2 cấp tinh quặng sắt, liền 3 cấp khoáng vật đều phi thường rất thưa thớt, không có tài liệu, ngươi làm sư tôn như thế nào luyện chế hoàng kim khí?”

Triệu Phong trong lòng rộng mở thông suốt đồng thời, cũng đối Lý hồng minh có càng tiến thêm một bước nhận tri, nguyên lai hắn thế nhưng là trang chủ thân truyền đệ tử!

Nói cách khác, nếu không phải Âu Dương thiến thiến tồn tại, kia hắn xác định vững chắc chính là chưởng môn đệ tử! Thật là thâm tàng bất lộ a!

Nói chuyện phiếm kéo gần lại đại gia cảm tình, Triệu Phong cũng không có gì nghi hoặc, liền căn cứ Âu Dương thiến thiến cung cấp tình báo, làm một chút chiến thuật an bài, ở xác nhận tất cả mọi người đều rõ ràng sau, đại gia liền từng người nghỉ ngơi, chờ đợi tốt nhất đánh lén đã đến giờ tới!

Tốt nhất đánh lén thời gian là khi nào?

Này còn muốn hỏi? Đương nhiên là đêm khuya hai ba điểm a!

Hiện tại khoảng cách thời gian này còn có ban ngày thời gian, Triệu Phong cũng không chuẩn bị nhàn rỗi, thẳng đến phía trước ác hùng sơn mà đi.

Ác hùng trong núi trừ bỏ gấu chó ở ngoài, ở mặt khác một bên, còn có càng thêm cường hãn gấu chó! Này cũng vừa mới từ Lý hồng minh kia biết được.

Chạy vội tới ác hùng sơn, Triệu Phong cũng không có lập tức qua đi, mà là lựa chọn một cái an toàn vị trí hạ tuyến.

Hiện tại đã là buổi chiều 1 điểm, cơm trưa còn không có ăn đâu!

Triệu Phong bụng kỳ thật cũng không đói, nhưng một ngày tam cơm muốn dưỡng thành đúng giờ ăn thói quen, nếu không sẽ làm cho hệ thống tuần hoàn ra vấn đề. Không thấy được không ít minh tinh tuổi xuân chết sớm sao?

Những người đó trung, không ít chính là bởi vì công tác bận rộn, ăn cơm, nghỉ ngơi đều không quy luật, làm cho thân thể kháng nghị, cuối cùng một phát không thể thu!

Cho nên, trừ phi tình huống đặc thù, có thể bình thường dùng cơm, Triệu Phong cũng đúng giờ đi ra ngoài.

Hôm nay cũng không vội, Triệu Phong cũng trực tiếp làm lơ phòng khách bên trong kia một đống tốc thực, đến bên ngoài nhà hàng nhỏ sao cái ăn sáng.

Ăn uống no đủ, Triệu Phong lại lần nữa online, trực tiếp lược qua hôi hùng khu, đi vào sơn một khác mặt, ở nơi đó, Triệu Phong thấy được cao tới 2 mễ gấu chó!

Gấu chó:

Cấp bậc: 45 cấp

Sinh mệnh: 6000

Phòng ngự: 3500

Lực công kích: 5000

Kỹ năng:

Xé rách hùng trảo: Thật lớn hùng chưởng cùng đánh, thương tổn gấp bội, trực tiếp đem địch nhân xé nát.

Hùng rống: Dẫn phát trong lòng tức giận, cấp địch nhân tạo choáng váng hiệu quả, liên tục 2 giây

Làm lạnh thời gian: 10 phút

Cùng Triệu Phong trong tưởng tượng giống nhau, này gấu chó không chỉ có lực công kích cao đến dọa người, còn có viễn trình công kích kỹ năng!

Triệu Phong giờ phút này thực may mắn chính mình tới phía trước cố ý hỏi Lý hồng minh, nếu không lấy chính mình trước mắt tình huống, không nói choáng váng 2 giây, chỉ cần 1 giây, gấu chó trực tiếp một cái xé rách hùng trảo, liền cũng đủ chính mình bị mất mạng!

Ngay sau đó, Triệu Phong trong tay nhiều một viên long nhãn lớn nhỏ màu xanh biếc đan dược. Đây là Lý hồng minh ở biết chính mình muốn tới đánh chết gấu chó sau, cố ý cho hắn.

Thanh thần đan: (2 cấp trung phẩm )

Đặc điểm: Có thể miễn dịch bộ phận tinh thần công kích cùng với sóng âm công kích

Liên tục thời gian: 30 phút

Đan dược không có cụ thể thuyết minh có thể miễn dịch bao lớn tinh thần công kích, nhưng Lý hồng minh nếu đem nó cho chính mình, Triệu Phong tin tưởng hẳn là có hiệu quả.

Không có gì do dự, Triệu Phong cầm lấy thanh phong côn liền hướng một con đơn độc gấu chó đi qua.

Khoảng cách đối phương còn có 10 mễ, gấu chó liền đối với Triệu Phong lộ ra sắc bén hàm răng, ngay sau đó, một tiếng đinh tai nhức óc rống giận mang theo dày đặc tanh hôi vị từ nó miệng trung phun tới.

Triệu Phong cảm giác chính mình đầu óc có chút say xe, nhưng ngay sau đó, một loại mát lạnh cảm giác từ trong cơ thể sinh ra, xông thẳng tâm trí, tiếp theo nháy mắt, Triệu Phong đại não đã khôi phục bình thường!

Quả nhiên hữu hiệu! Triệu Phong nhìn cấp hướng mà đến gấu chó, trong lòng có chút kinh hỉ.

Triệu Phong không có trốn, mà là tiếp tục vẫn không nhúc nhích, liền phảng phất đã lâm vào choáng váng trạng thái.

Gấu chó rõ ràng đối chính mình rống giận kỹ năng tràn ngập tin tưởng, thật lớn hùng khẩu còn bắt đầu chảy nước miếng, phảng phất thực mau là có thể bữa ăn ngon một đốn.

Liền ở gấu chó khoảng cách Triệu Phong 2 mễ nhiều thời điểm, liền ở gấu chó giơ lên cao hai chỉ hùng trảo, chuẩn bị sử dụng xé rách kỹ năng khi, Triệu Phong đột nhiên động!

Thanh phong côn mang theo mạnh mẽ vô cùng kình phong bỗng nhiên tạp hướng gấu chó đỉnh đầu!

Gấu chó di động tốc độ không chậm, nhưng không đại biểu nó phản ứng tốc độ cũng mau! Ở đột nhiên tập kích dưới tình huống, thanh phong côn xuất động sau, gấu chó căn bản phản ứng không kịp!

“Oanh” một tiếng thừa trọng trầm đục, thanh phong côn nặng nề mà nện ở gấu chó đỉnh đầu phía trên.

-3000 con số từ nó trên đầu xông ra.

Nếu không phải gấu chó lực phòng ngự cao tới 3500, này một côn là có thể trực tiếp bị mất mạng! Liền tính như thế, gấu chó sinh mệnh điều cũng trực tiếp giảm bớt một nửa!

Triệu Phong công kích kết thúc sao?

Sao có thể! Con bướm bước ở dưới chân triển khai, Triệu Phong thân thể vẽ ra một cái đại đại nửa vòng tròn đường cong, đột nhiên từ gấu chó phía trước biến mất, đi vào nó phía sau!

Tại đây đồng thời, thanh phong côn lại lần nữa ngang nhiên nện xuống!

Phanh ~

Lại là một tiếng vang lớn, lại là một cái -3000 con số từ gấu chó trên đầu phiêu ra, ngay sau đó, gấu chó thật lớn thân thể ầm ầm ngã xuống đất!

Ở gấu chó thân thể bên cạnh, cũng nhiều mấy cái đồng vàng cùng với một kiện trang bị.

3 giây, gần 3 giây thời gian, Triệu Phong liền ngang nhiên diệt sát một con gấu chó!

Là gấu chó quá yếu, sai rồi, là Triệu Phong quá cường! Đổi thành những người khác, cho dù là 30 cấp, đều không nhất định có Triệu Phong như vậy cao nhanh nhẹn! Liền tính nhanh nhẹn giống nhau, cũng không nhất định có thể cùng Triệu Phong giống nhau, có thể ở gập ghềnh bất bình sườn núi sơn hoàn mỹ dùng ra con bướm bước!

Tốc độ hơi chút chậm một chút, gấu chó một cái xoay người, kết cục liền hoàn toàn trái lại!

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, ngươi nếu có thể đỉnh quá gấu chó mạnh nhất đệ nhất ba công kích — hùng rống!

Hệ thống tiệm thuốc trước mắt liền hồng lam hai loại dược vật bán, căn bản không có loại này đồ vật!

Này hết thảy thêm lên, mới có như thế chấn động một màn! Toàn bộ Hoa Hạ khu, có Triệu Phong như vậy thực lực, không nhất định có thể đạt được thanh thần đan!

“Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi thành công đánh chết 45 cấp gấu chó, đạt được kinh nghiệm 1W”

Quả nhiên, vượt cấp sát quái chính là không giống nhau, một con thế nhưng cao tới 1 vạn!

Hiện tại hắn khoảng cách 24 cấp chỉ có 30 nhiều vạn mà thôi, hôm nay xác định vững chắc là có thể thăng một bậc, nếu chính mình mau một chút, nói không chừng có thể thăng 2 cấp!

Triệu Phong nội tâm vui sướng, đem kia mấy cái đồng vàng cùng với kia kiện trang bị thu lên.

Trang bị là một phen tiểu xảo chủy thủ.

Gấu chó chủy thủ: ( đồng thau khí )

Đặc điểm: Gia tăng công kích 120

Sử dụng yêu cầu: 30 cấp

Nhìn đến này một chủy thủ, Triệu Phong trên mặt tràn ngập kinh hỉ, gấu chó chủy thủ ở đồng thau trang bị trung xem như giống nhau, nhưng ở chủy thủ trung, cũng đã là một cái tiểu cực phẩm!

Chủy thủ quá ngắn, có thể gia tăng lực công kích so ra kém trường kiếm chờ cũng là thực bình thường.

Triệu Phong có thợ săn phó chức, trong đó đâm mạnh công năng, dùng để ám sát phi thường không tồi, nhưng này đâm mạnh cũng yêu cầu chủy thủ tới hoàn thành, Triệu Phong nguyên bản còn tưởng chờ chính mình đem côn pháp tu luyện hoàn thành sau, đi mua đem chủy thủ luyện tập cái kia kỹ năng, hiện tại tỉnh

Đọc Truyện Thời Đại Đổi Mới

Chương 9:

Trên xe, đầu tôi bắt đầu quay cuồng với những cơn nôn từ mùi thuốc lá của Hoàng Yến, hoặc mùi thức ăn tỏa ra từ hàng quán hai bên đường, chúng làm dạ dày tôi quặn lại. Và đấy, tôi thấy mình sắp không còn tỉnh táo nổi nữa rồi. Ba cô “bạn thân” của tôi đang nói rất nhiều, rất nhiều, nhưng vấn đề là tôi chẳng nghe thấy gì cả và cứ vật và vật vờ như đang phê thuốc ở ghế sau. Thật ra có nghe được một vài đoạn đứt quãng đấy… Nhưng tôi tin là với tình trạng của mình bây giờ thì cũng sớm quên sạch mà thôi! – Mỗi lần say rượu là y như rằng… Tao biết ngay là kiểu gì cũng sẽ có chuyện xảy ra với nó mà.

– Nhưng mày có thấy lần này nó say rượu mà ngầu lòi ra không? Nói chuyện nghe có lý hẳn ra ấy.

– Có lý con khỉ! Tao chỉ thấy nó sắp điên lên và sẵn sàng tẩn cho cái thằng béo kia chết thì thôi ấy. Mà nói bé đi, đừng có để nó tỉnh dậy không cơn thịnh nộ lại trút lên đầu tao với chúng mày bây giờ…

Tôi không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, nhưng tôi nhớ là mình đã tỉnh dậy trước những lắc liên tiếp của Hồng Anh: – Dậy! Dậy đi mày! Tỉnh, tỉnh!

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó trong lúc tôi còn chưa tỉnh táo lại thì ba đứa kia đã quay sang bàn bạc gì đó. Sau đó nữa, tôi bị vứt khỏi xe không thương tiếc, còn chúng nó thì chạy biến từ đời nào.

Tôi phải mất một lúc loay hoay mới thấy mình tỉnh táo ra. Có lẽ giấc ngủ ngắn ngủi kia đã giúp ích cho tôi phần nào để có thể chống chọi được. Tôi mở túi xách lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy con số mười giờ ba mươi phút, tôi gần như chết sững.

Thôi tèo rồi! Tèo chắc rồi em ơi.

Tôi ôm đầu khóc không ra nước mắt. Tôi vốn định về trước mười giờ để có thể đường hoàng đi vào bằng cổng chính, nhưng như này thì xong rồi. Haizza, tất cả chỉ tại mấy cốc rượu… và cả tại tôi nữa mới đúng. Ôi thôi, làm thế quái nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ???

Không! Tôi không thể ở ngoài cả đêm được. Không đi cổng chính thì đi cổng phụ, cổng chui. Nghĩ tới đây, tôi liền hừng hực khí thế đứng bật cả dậy. Phải phải, tôi đáng ra là nên lạc quan như thế này ngay từ đầu mới đúng.

Tôi quay đầu ra sau nhìn bức tường cao ngất chắn trước mặt. Được rồi, mặc dù không thừa nhận nhưng tôi thề là khi nhìn thấy nó tôi chẳng tài nào lạc quan nổi. Dù chân và tay tôi đã dài hơn nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa là khả năng leo trèo của tôi được cải thiện, cũng không có nghĩa là tôi có thể vượt qua được cái bức tường này.

Rốt cuộc thì đây có phải là nhà tù đâu mà lại xây cái tường cao thế không biết!

Tôi ném túi xách và dép vào trước, sau đó thì bắt đầu leo thật lực. Bất kể thế nào, nó chính là con đường duy nhất lúc này của tôi, không đi không được, không thử không xong.

Nhưng khốn nạn làm sao tường lại trơn tru tới kinh ngạc luôn! Nó chẳng có chỗ nào gồ ghề ra để bám vào mà leo ấy chứ!

Không có chỗ bám, tôi gần như chịu chết không leo lên được. Mặc dù đã thử lại nhiều lần nhưng tôi vẫn không thành công. Sau gần chục phút cố gắng, tôi bất lực ngồi bệt xuống đất với tình trạng ướt đẫm mồ hôi.

“Phù… phù!” Tôi thở không ra hơi vì mệt. Bây giờ mà cho tôi đi ngủ thì tôi thề lưỡi tôi sẽ vắt sang một bên cho xem.*

* Ý là ngủ say như chó ấy, vì chỉ có chó ngủ mới vắt lưỡi sang một bên thôi!

Gió đêm bốc lên, mang theo hơi mát rượi thổi về phía tôi. Cảm giác mát mẻ ấy làm tôi thấy bình tĩnh lại, dù có hơi ngắn ngủi. Rượu làm tĩnh mạch giãn nở khiến cơ thể nóng lên, cũng làm cho rối loạn chức năng của tiểu não khiến các hoạt động tay chân cũng không còn chuẩn. Việc leo trèo như này là không có kết quả, nó chỉ khiến cho bụng tôi quặn lại và bị cái nóng bức làm cho phát rồ lên mà thôi!

Hay là tôi gọi cho An cầu cứu? Không được, không được,… Con bé này không đáng tin. Mặc dù An không xấu nhưng thái độ của An đối với tôi rất dè chừng, tôi có cảm giác nó có ác cảm với mình. Hơn nữa, tôi cũng không chắc nó có phải tai mắt của bà “mẹ chồng” đáng mến của tôi hay bất kì ai cài bên cạnh để giám sát hay không nữa.

Thôi, hay là gọi cho Phong đi. Vì dù sao cậu ta cũng đi bar giống tôi, chắc là sẽ biết chỗ để lén lút đi vào thôi! Tôi nghĩ vậy và cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho cậu ta.

– Cô ngồi đây một cục làm gì thế này? – Đúng lúc đó thì Phong thình lình xuất hiện trước mặt tôi, cách tôi khoảng hai mươi mét về bên trái. Và cũng ngay sau đó, cậu ta đột nhiên cho tay vào móc từ trong túi quần ra cái điện thoại. Nhìn lướt qua màn hình, Phong nhăn nhó quay sang nói với tôi: – Cô gọi cho tôi làm cái quái gì vậy?

Tất nhiên là tôi cúp máy ngay, nở nụ cười nịnh bợ cậu ta: – Cũng không có gì, định hỏi xem bao giờ cậu về ấy mà.

Phong cong một bên mày lên, một bên thì trùng xuống, tỏ vẻ rất ngạc nhiên:

– Để làm gì?

– Tất nhiên là tôi… tớ, tớ phải đợi cậu rồi. Bọn mình nên về cùng nhau mà. – Tôi nhún vai, chớp chớp mắt. Sau đó thì liền đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi tiến về phía cậu ta.

– Cô chắc chứ? – Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ.

Tôi gật đầu kiểu vô cùng ngoan ngoãn, sau đó liền cun cút đi theo cậu ta. Vừa đi tôi vừa hỏi:

– Chúng ta sẽ vào bằng lối nào vậy? Chui lỗ chó hay trèo tường? – Tôi háo hức chờ Phong quay xuống trả lời.

– Đi cổng chính. – Phong dửng dưng đáp.

– Cái gì??? – Tôi dừng lại: – Cậu điên à?

– Tất nhiên là không. – Cậu ta nói, kèm một cái nhìn méo mó.

– Vậy tại sao lại còn đi cổng chính? Cậu không sợ bị bố mẹ phát hiện à?

– Đằng nào thì họ chẳng biết. Cô nghĩ leo tường thì sẽ thoát? Nhà tôi chỗ nào cũng lắp camera hết đấy, kể cả ở ngoài. – Phong tỉnh bơ nói mà không biết câu đấy đã làm cho trái tim mong manh của tôi đang vỡ nát thành từng mảnh: – Bọn họ đã muốn biết thì thiếu gì cách để biết.

– Nhưng… nhưng nếu nhỡ mà bố mẹ cậu nổi xung lên thì sao?

– À thế thì tôi sẽ được một bữa giáo huấn ra trò đấy nhưng cô thì không đâu. – Phong cười nhếch một bên môi, nhìn rất mỉa mai, châm biếm: – Họ sẽ chẳng làm gì cô cả.

Tôi im lặng triệt để và ngoan ngoãn theo cậu ta đi vào nhà, bởi vì tôi biết nói nữa chỉ làm cậu ta khó chịu thêm mà thôi. Vẫn còn một vài người hầu đang lau dọn trong phòng khách và hầu như đèn đóm đã tắt gần hết. Họ nhìn thấy chúng tôi nhưng không nói tiếng nào, chỉ đơn giản là nhìn một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục lau dọn.

Tôi trở về phòng của mình và bắt đầu thay một cái váy ngủ bằng vải lanh mát mẻ, rồi vệ sinh cá nhân, sau đó thì bật điều hòa và nhanh chóng chui lên giường. Tôi thấy hơi mơ màng, sau đó, tôi nằm nghĩ về câu cuối cùng Phong nói với tôi: Họ sẽ chẳng làm gì cô cả.

Lại tiếp tục nghĩ về “bố mẹ chồng” của tôi, một người nhiệt tình và một người thì dửng dưng. Chà, có lẽ với cách đối xử một nuông chiều yêu thương hết mức và một không quan tâm thì đúng là tôi tin họ sẽ chẳng làm gì tôi thật. Nhưng nếu chuyện này lọt vào tai bố mẹ đẻ thì cũng chưa chắc…

Mà thôi, lo làm gì cho mệt. Dù sao thì những người thấy cũng chỉ là mấy cô hầu, mà nhìn bộ dạng họ thì chắc là Phong đã có cách bịp miệng họ rồi, cũng chẳng tới lượt tôi phải ra tay. Kể ra đi cổng chính cũng là một ý sáng suốt đấy chứ!

Haizza, tôi đột nhiên thở dài một hơi, theo thói quen liền giơ tay ra sờ soạng mặt tủ bên cạnh tìm cái điện thoại, nhưng sự thật là nó không có ở đó. Tôi dừng lại, đúng rồi, cái túi xách và đôi dép!

Tôi bật dậy nhanh như cắt, từng đoạn kí ức dường như hiện lên rõ mồn một trước mắt tôi. Trời ơi, sao tôi lại có thể quên nó cơ chứ! Lén lén lút lút mở cửa ra, tôi ngó nghiêng nhìn xung quanh. Xem ra là đi ngủ hết rồi. May là họ vẫn bật điện ở hành lang không thì tôi sẽ sợ chết khiếp mất. Tôi nhẹ nhàng khép cửa lại, rón rén bước từng bước xuống nhà.

Tới trước cửa nhà an toàn, tôi liền vặn nắm đấm cửa, nhưng không mở được. Tôi lay lay nó mấy cái rồi mới nhận ra… Định mệnh, khóa rồi. Tay tôi sờ vào cái ổ khóa, mát lạnh. Bất đắc dĩ, tôi đành phải trở lại phòng của mình, sau đó lục tung hết ngăn bàn, ngăn tủ, túi tiếc để tìm chìa khóa,

Thiên Kim à, hãy nói với tôi là cô có một cái đi! Tôi vừa tìm vừa lầm bầm cầu nguyện.

À và đấy, sau một hồi lục lọi thì tôi xin rút ra kết luận là ông trời không có mắt, chẳng – có – một – cái – chìa – khóa – nào – cả. Tiên sư nhà nó!

Tôi đứng dựa người vào tường, mặt thấp thoáng sự lo âu.

Hay là thôi, kệ mợ nó luôn? Đằng nào thì sáng mai người hầu cũng nhặt được rồi đem nộp lại thôi! Ớ mà khoan, nếu họ đưa cho “bố mẹ chồng” tôi thì tôi biết giải thích thế nào bây giờ? Mà giả dụ có người thủ tiêu luôn cái túi xách thì làm thế nào? Nguyên cái túi đã có giá trị không nhỏ rồi, lại còn điện thoại, ví,… Chắc là có lấy thì vẫn phải để lại đôi tông chiến màu đen chứ hả?

Nói chung là không được, không được. Tôi lắc lắc đầu. Tôi phải nghĩ cách, phải nghĩ cách…

Ôi nhưng mà tổ sư, tôi sắp buồn ngủ không chịu được rồi. Đầu óc vì mấy cú lắc lúc nãy mà trở nên ong ong hơn. Tôi đưa hai tay lên xoa mắt, ép cho mình tỉnh táo lại.

Vẫn không được. Thôi kệ nó vậy, đằng nào cũng chết, chi bằng đi ngủ bây giờ, ngày mai còn tỉnh táo mà nghĩ cách đối phó vậy, dù sao thì tôi cũng chẳng trụ được bao lâu.

Lảo đảo đi về giường, tôi nằm ườn lên và bắt đầu ngáy những tiếng đều đều.

***

Như mọi buổi sáng thông thường, An vào phòng lúc tôi vừa thức dậy, cúi gập người xuống về phía trước chào tôi và đi tới đỡ tôi đứng lên. Tôi không chắc là mình tỉnh táo cho lắm, đầu tôi hơi choáng, và mắt tôi đang rất mỏi mệt.

– Tiểu thư, chị uống rượu sao? – Cho tới khi An thì thầm vào tai tôi, bằng giọng điệu rất lo ngại. Lúc đó, tôi mới nhớ ra, ừ ha, tối qua tôi đã uống rượu, lại còn đi bar nữa.

– Ừ, một chút. – Tôi đáp, và dừng lại để nghĩ cách giải thích cho hợp lý: – Hôm qua chị hơi ốm, nên đã uống tí rượu trứng** để giải cảm.

** Rượu trứng chữa giải cảm hình như là phương pháp của Nhật (mẹ mình nói thế). Rượu này ngon lắm, dễ uống cực.

– Trời! Chị bị lúc nào thế? Sao không gọi em. – Nghe tôi nói thế, An lập tức lo sốt vó lên. Nó chẳng khác gì mẹ tôi cả, lúc tôi bị ốm, bà cũng có bộ dạng y hệt.

Tôi lắc đầu: – Không sao nữa rồi, chị đi mua ít rượu trứng về uống và sau đó đi ngủ nên khỏi rồi.

An nhìn tôi bằng vẻ mặt lưỡng lự. Tôi đoán là nó không tin, vì rượu trứng không có mùi như thế này, và nếu chỉ uống một tí thì mùi cũng không nồng như thế này. Nhưng trái ngược với sự tiên đoán của tôi rằng An sẽ hỏi gì đó, con bé không nói gì và chúng tôi sinh hoạt như bình thường. Tôi đánh răng lại nhiều lần, thật nhiều lần cho sạch cái mùi ấy. Nhưng nó vẫn không hết được, tôi thực sự lo lắng rồi đây.

– Em có thể xịt cho chị chút nước hoa không? Loại nào cũng được, mùi hơi nồng một chút ấy. – Tôi nói với An khi con bé đang làm tóc cho tôi.

Tôi tin là con bé hiểu tôi muốn gì từ những lọ nước hoa ấy. Làm tóc xong, An chọn một cái lọ thủy tinh cầu kì màu tím ở trên bàn, mở nắp và xịt vào gáy, cổ tay cho tôi. Sau khi xịt xong, tôi đưa tay lên ngửi thử, hừm, nó có mùi thơm của… hóa chất, khá nồng nhưng ít nhất là nó đã cản được mùi rượu thật. Tôi lúc này mới dám thở phào một tiếng.

Tới khâu trang điểm, tôi nhờ An dùng kem che khuyết điểm phủ lên trên mấy cái quầng thâm cho tôi, và tất nhiên là đánh phấn dày một chút. Tôi chẳng muốn ai nhìn thấy chúng, nhất là “mẹ chồng”, bà sẽ hỏi tôi và tôi thật sự chẳng còn hơi đâu để mà bịa ra một lý do thật hay nữa.

Nhìn vào trong gương, tôi nhủ thầm có lẽ phong cách này mới giống Thiên Kim. Da trắng bệch màu phấn, và thì môi đỏ tươi như máu.

Bạch Tuyết nhìn thấy cũng phải lạy bằng bố!

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Truyện Danh Gia Vọng Tộc trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!