Bạn đang xem bài viết Đọc Truyện Cẩm Y Vệ được cập nhật mới nhất trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Tâm trạng Tần Lâm cực tốt, cười khẩy đá vào cái mông tròn căng của Lục Viễn Chí một cước:
– Hồ đồ, từ hộp đựng thức ăn hai tầng liên tưởng đến tường kép cố nhiên không sai. Nhưng hộp đựng thức ăn là ta mới vừa nhìn thấy, Lưu Lương Phụ lại là dùng cái đĩa lưu lại tin tức cho chúng ta trước khi chết, làm sao cái đĩa sứ Thanh Hoa này có thể liên hệ với hộp đựng thức ăn?!
– Ặc, cũng… cũng cùng là đựng thức ăn…
Thanh âm Lục mập càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi gằm xuống xấu hổ.
Đúng vậy, từ hộp đựng thức ăn hai tầng liên tưởng đến tường kép là rất hợp thực tế, nhưng bởi vì cùng là vật đựng thức ăn mà từ cái đĩa liên tưởng đến hộp đựng thức ăn, chuyện này quá mức gượng ép.
Cái đĩa… Vật đựng thức ăn… Hộp đựng thức ăn… Hộp đựng thức ăn hai tầng… Tường kép… chuỗi suy luận này chỉ có mắt xích cuối cùng là hợp lý, những mắt xích trước đó đều quá gượng gạo. Nếu như nửa phần trước suy luận có vấn đề, vậy nửa phần sau sẽ không có đất đứng chân.
– Vậy rốt cuộc là cái gì đây?!
Tên mập bĩu môi, buồn bực xoa xoa tay, muốn hỏi thử xem. Tần ca cùng lão điên đều cười xấu thần thần bí bí ở xa xa, vừa nhìn cũng biết nhất định phải úp úp mở mở.
Dương Triệu trong lòng có quỷ, thấy Tần Lâm cùng Từ Văn Trường thì thầm một hồi, y nóng lòng muốn biết nguyên do, bèn đưa mắt ra hiệu cho Triệu Sư Thần.
Triệu Sư Thần hội ý, thấy nếu mình hỏi Từ Văn Trường nhất định lão sẽ không chịu nói, bèn cố ý dùng phép khích tướng:
– Từ lão tiên sinh, các ngươi đã hai lần bị nhục, móc tổ chim cùng đào đất ba thước cũng đã làm qua, còn có trò gì nữa? E rằng cũng là bó tay hết cách, ha ha ha…
Từ Văn Trường không có phản bác, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn Triệu Sư Thần một cái, ánh mắt của lão giống như đang nhìn một người chết.
– Lưu Lương Phụ lưu lại câu đố bí ẩn này, vốn tính cả y chỉ có ba người Thiệu Hưng chúng ta có thể hiểu được. Cho nên y rất tin tưởng rằng lão phu sẽ giải được câu đố này trước ngươi…
Từ Văn Trường nói tới chỗ này nhìn Triệu Sư Thần cười chế nhạo, môi giật giật vài cái, chòm râu dê nửa vàng nửa đen run run, hiển nhiên hết sức đắc ý.
Bất quá tiếp theo lão lại có hơi ngượng ngùng, mặt già đỏ lên nhìn sang Tần Lâm:
– Chẳng qua là làm sao Lưu Lương Phụ cũng không nghĩ tới, lại là Tần trưởng quan nghĩ ra câu trả lời trước hết, nói như vậy, lão phu cũng có chút cô phụ lòng tin của y!
Tần Lâm chắp tay một cái, khiêm tốn một lần vô cùng hiếm có:
– Cũng nhờ có Từ tiên sinh ngài là người Thiệu Hưng chính tông, cùng ăn cơm mấy lần.
Lời nói này hết sức kỳ quái, từ Tằng Tỉnh Ngô, Thích Kế Quang đến Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, quả thật không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.
Tại sao Lưu Lương Phụ lưu lại tin tức, chỉ có người Thiệu Hưng hoặc là người thường ăn cơm chung với người Thiệu Hưng mới có thể giải được, chẳng lẽ trong thức ăn của người Thiệu Hưng có cái gì kỳ quái?
Từ Văn Trường đi tới trong sân, hơi nhớ lại, sau đó lại dùng chân điểm điểm vào một nơi ở gần tường viện:
– Đào nơi này ra, phía dưới nhất định giấu giếm càn khôn!!
Ngưu Đại Lực cầm đầu, mấy tên Cẩm Y Hiệu Úy thân hình to khỏe vung cuốc xẻng lên bắt đầu đào.
Đây không phải là vị trí đống tuyết đọng trong sân nhà Lưu Lương Phụ sao?
Phàm là người từng vào ngôi tiểu viện này đều nhớ rất rõ, Lưu Lương Phụ rất thích thưởng thức cảnh tuyết, chất một đống tuyết lớn trong sân. Sau đó xảy ra hỏa hoạn, đống tuyết kia tan ra thành nước, chỗ mà Từ Văn Trường chỉ chính là chỗ đống tuyết trước kia.
Dương Triệu còn không hiểu vì sao, mặc dù vẫn có chút lo lắng đề phòng, nhưng không sợ cử động lần này của Tần Lâm như hai lần trước, dù sao móc tổ chim và đào đất cũng không tìm được gì, có lẽ lần này vẫn chỉ là kinh động hão mà thôi.
– Triệu tiên sinh, ngài thấy lần này bọn hắn… Ủa, ngươi làm sao vậy?
Dương Triệu quay đầu nhìn lại, lập tức thất kinh.
Chỉ thấy gương mặt lồi lõm của Triệu Sư Thần lúc xanh lúc trắng như cái đĩa sứ Thanh Hoa, răng trên răng dưới va vào nhau cành cạch, trong mắt ong vò vẽ đầy sợ hãi, trợn mắt há mồm không nói nửa lời.
Vào lúc này Tần Lâm nắm chắc phần thắng, tiếng cười gian khành khạch đâm vào màng nhĩ Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần:
– Ha ha ha, Từ tiên sinh, xem ra lần này chúng ta đã tìm đúng chỗ.
– Đúng vậy, chỗ đất này rất xốp, có dấu vết đã bị đào qua, có lẽ phía dưới chôn thứ gì đây, ha ha ha…
Từ Văn Trường cũng vuốt chòm râu dê, khí định thần nhàn nhìn nhìn Dương Triệu, Triệu Sư Thần.
Lần này hoàn toàn đóng đinh các ngươi chặt chẽ!
Tần Lâm cố làm ra vẻ hối tiếc nói:
– Ôi… Thật ra thì sớm nên nghĩ tới, chẳng qua là thứ đơn giản nhất trực tiếp nhất ngược lại dễ dàng bị xao lãng, ngay từ đầu ngay cả bản quan cũng đi lầm đường.
Từ Văn Trường gật đầu một cái:
– Đúng vậy, lão đầu tử cũng suy nghĩ theo tên đĩa, đồ án trên đĩa, lại không ngờ rằng thật ra Lưu Lương Phụ dùng thứ đựng trong đĩa để làm ám hiệu cho chúng ta.
Thứ đựng trong đĩa, đó không phải là thức ăn sao?
Tên mập lập tức nhớ tới kết quả giải phẫu nghiệm thi tra tìm nội dung dạ dày, vẫn mê hoặc không hiểu, chớp chớp đôi mắt nhỏ:
– Bữa cơm cuối cùng của y không phải là uống Thiệu Hưng hoàng tửu, ăn rau khô Thiệu Hưng và đậu hủ khô hay sao, có cái gì ly kỳ?
– Đúng vậy, trong cái đĩa đựng rau khô, vốn là không có gì ly kỳ…
Từ Văn Trường liếc nhìn chỗ đất đang đào, cười híp mắt nói:
– Bất quá đệ phải biết rau khô làm bằng gì…
Tần Lâm mỉm cười, gằn từng tiếng một, chém đinh chặt sắt nói ra ba chữ:
– Tuyết, lý, hồng! (cải dưa, cải canh)
Vừa dứt lời, một tiếng keng vang lên, Ngưu Đại Lực đã đào trúng thứ gì, moi lên chỉ thấy là một chiếc rương nhỏ góc bịt đồng vàng, mở ra chỉ thấy bên trong giấy dầu gói một quyển sách, không phải là quyển sổ thật còn là cái gì?
Phương hướng phá án ngay từ lúc đầu đã đi vào lầm đường, Lưu Lương Phụ lưu lại ám hiệu cũng không phải là bản thân chất liệu, hoa văn cái đĩa, mà là thứ đã từng đựng trong đĩa.
Bữa ăn cuối cùng trong đời y là ăn chung với Từ Văn Trường, thức ăn là đặc sản Thiệu Hưng Từ Văn Trường mua ở cửa hàng nơi kinh sư. Trạng Nguyên Hồng hoàng tửu, đậu hủ khô, rau khô Thiệu Hưng… trong đó cái cái đĩa này chính là đựng rau khô Thiệu Hưng.
Rau khô Thiệu Hưng chính là dùng Tuyết Lý Hồng ướp phơi khô mà thành, mà trong sân Lưu Lương Phụ vừa đúng chất đống rất nhiều tuyết đọng, không phải là ám hiệu quyển sổ chôn dưới đất bên dưới đống tuyết hay sao?
Không hổ là liệt mạc Thiệu Hưng giảo hoạt gian trá, Lưu Lương Phụ vào khoảnh khắc cuối cùng lưu lại tin tức trước khi chết vẫn gian hoạt mà xảo diệu, cái đĩa đựng rau khô Thiệu Hưng… Tuyết Lý Hồng… Quyển sổ ở dưới đống tuyết, chuỗi suy luận này hết sức trực tiếp, hiệu quả mà đơn giản.
Hơn nữa, từ rau khô Thiệu Hưng có thể nghĩ đến Tuyết Lý Hồng, người Thiệu Hưng có khả năng lớn nhất, mà nơi này chỉ có ba người Thiệu Hưng, trừ bản thân Lưu Lương Phụ ra là cừu nhân Triệu Sư Thần, cùng với Từ Văn Trường mà y trông cậy sẽ thay mình tìm được hung thủ báo thù tuyết hận.
Trong hai người này, vừa khéo Từ Văn Trường là mang rau khô Thiệu Hưng tới, cùng ăn bữa cơm cuối cùng với Lưu Lương Phụ. Cho nên khả năng Từ Văn Trường có thể giải được câu đố, tìm được quyển sổ trước Triệu Sư Thần, từ đó báo thù tuyết hận thay Lưu Lương Phụ không thể nghi ngờ là lớn nhất.
Chỉ tiếc người định không bằng trời định, hai đồng hương Thiệu Hưng cơ hồ ăn sạch rau khô Thiệu Hưng, trong cái đĩa cuối cùng còn dư lại một chút cũng hoàn toàn hóa thành tro bụi trong cơn hỏa hoạn. Cho tới khi Tần Lâm điều tra phá án thủy chung vẫn suy luận từ bản thân cái đĩa, không ngờ rằng thứ mà cái đĩa này từng đựng qua mới là chìa khóa giải đố.
Cho đến Thích Kế Quang dùng hộp đựng thức ăn mang thức ăn tới đây nịnh nọt các vị Đại lão gia, Tần Lâm đột nhiên bừng tỉnh ngộ từ lời lão nói, hộp đựng thức ăn đựng thức ăn. Cái đĩa sứ Thanh Hoa đã đựng qua rau khô Thiệu Hưng, như vậy rất có khả năng mấu chốt giải đố không phải là bản thân cái đĩa, mà là thứ nó đã đựng.
Vốn Tần Lâm cùng Từ Văn Trường tân chủ tương đắc, từng mua Bồng Lai Xuân rượu ngon của Thiệu Hưng, đặc sản rau khô Thiệu Hưng mời hắn hưởng dụng, cho nên biết rau khô Thiệu Hưng này là làm ra từ Tuyết Lý Hồng.
Thật ra thì trong lòng Tần Lâm vốn đã có chút ý nghĩ mơ hồ, chẳng qua là chậm chạp không thể liên hệ mấy điểm quan trọng lại. Cho đến khi Thích Kế Quang trong lúc vô tình nói ra một câu điểm phá thiên cơ, chọc rách tầng cửa sổ bằng giấy mỏng cuối cùng, hắn lập tức tìm ra chân tướng đằng sau câu đố.
Quyển sổ trong rương đã hiện ra ở trước mắt mọi người rất rõ ràng, ánh mắt sắc bén của Tần Lâm tựa như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào mặt Dương Triệu.
Tuyệt sát!
Thân là Binh bộ Thị Lang Phó Đô Ngự Sử Kế Liêu Tổng Đốc, sắc mặt của Dương Triệu hiện tại khó coi hơn là chết, thần sắc trên mặt biến hóa không ngừng, trong nháy mắt trong lòng xoay chuyển qua không biết bao nhiêu ý niệm.
Triệu Sư Thần đã biết kết cục sớm hơn Dương Triệu một chút, mới vừa rồi mắt ong vò vẽ xoay chuyển liên hồi, đã sớm tính toán trong lòng muốn đánh một trận cuối cùng, bèn khản cổ gào thét:
– Đây là bọn hắn chôn sổ giả, mưu đồ vu hãm Dương Tổng Đốc chúng ta. Nhạc Phi hàm oan ở Phong Ba đình, chuyện xưa hôm nay tái hiện. Các huynh đệ, Dương Tổng Đốc thiên ân cao dày, chúng ta đoạt lấy quyển sổ cáo ngự trạng lên kinh, nhờ Trương Tướng gia lấy lại công bằng!
Đám thân binh Tổng Đốc phủ như Ngô lão Đại đều lấy ánh mắt nhìn chủ nhân đợi lệnh, Dương Triệu khổ tâm tổ chức ở chỗ này, cũng có được mấy tên tâm phúc trung can nghĩa đảm.
Đã làm phải làm tới cùng, Dương Triệu suy nghĩ nếu như có thể đoạt lấy quyển sổ hủy diệt bằng chứng, có lẽ vụ án này cũng chưa chắc đã thua, bèn nghiến răng một cái, gật đầu thật mạnh.
– Tuyệt không thể để cho gian thần vu hãm Dương Tổng Đốc!
Ngô lão Đại hò hét khản cổ, dẫn dắt thân binh Tổng Đốc phủ lập tức ùa lên.
Số lượng thân binh Tằng Tỉnh Ngô và Tần Lâm mang theo rất ít, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực lập tức rút Xế Điện Thương ra, rất là khẩn trương hộ vệ trước người Tần Lâm.
Tình thế nguy cấp!
– Ôi chao không tốt!
Trương Tiểu Dương quát to một tiếng, ôm lấy đầu mình, lập tức ngồi chồm hổm xuống đất.
Thế nhưng Tần Lâm thân giữa trùng vây vẫn không hề tỏ ra hoảng hốt, hắn đưa tay đỡ Tằng Tỉnh Ngô lui một bước, ánh mắt nhìn Dương Triệu tràn đầy vẻ khinh thường.
Địch nhiều ta ít, làm sao ngăn cản?
Chợt có một người từ trong đám đông lao ra, tốc độ nhanh như ngựa chạy, cơ hồ không thấy rõ động tác thân hình. Mọi người chỉ kịp nhìn thấy sau lưng người này để lại đạo đạo tàn ảnh, đã như cơn lốc xông vào trong trận thân binh Tổng Đốc phủ.
– Bảo vệ Dương Tổng Đốc!
Ngô lão Đại la hoảng lên, cùng mấy tên thân binh phản ứng nhanh nhẹn cầm đao thương cố gắng ngăn trở đối phương.
Kiếm quang như rắn độc phóng vút lên cao, cuốn lên hàn khí như gió bấc Đại Mạc, ép cho đối phương ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn gấp bội. Kiếm quang như cầu vồng phá không khiến cho người ta chói mắt, đám thân binh chỉ cảm thấy trên tay nhẹ bỗng, binh khí rơi xuống đất loảng xoảng.
Kiếm quang như đạo đạo thiểm điện xé rách trường không đột nhiên thu lại, hiện nguyên hình một thanh bảo kiếm. Lúc mọi người định thần nhìn lại, mũi kiếm sắc bén đã chỉ vào cổ Dương Triệu.
Chuôi kiếm nằm trong lòng bàn tay Thích Kế Quang, lão đứng thẳng người hai chân không ra chữ Đinh không ra chữ Bát, tuy vóc người không cao lớn mà khí thế thâm sâu tựa bể. Nụ cười lấy lòng hay nở trên môi lúc này đã biến đi đâu mất, toàn thân giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng.
Một kiếm ngang trời tinh đẩu hàn, giỏi cho Thích Đại Soái đánh đâu thắng đó đạp bằng sóng gió.
– Lão… lão lại dám động kiếm với lão phu?
Dương Triệu cả kinh trợn mắt há mồm, không tự chủ được lui về sau một bước, nhưng kiếm trong tay Thích Kế Quang vẫn bám sát không tha, vẫn chỉ vào cổ họng y cách chừng nửa tấc, kiếm khí bức người khiến cho y phải nổi da gà.
Thích Kế Quang cười nhạt một tiếng, nghiêm nghị nói:
– Dương Tổng Đốc, ngài thân là đại quan triều đình, chẳng lẽ không biết động võ đối với Khâm Sai là tội ngang với tạo phản mưu nghịch hay sao? Loạn thần tặc tử ai ai cũng có thể tru diệt, Thích mỗ bất quá là ăn lộc vua lo chuyện nước mà thôi.
– Còn không bỏ vũ khí xuống?
Thích Kim cũng dẫn dắt thân binh biên quân ép tới.
Keng keng… thân binh Tổng Đốc phủ rối rít bỏ vũ khí xuống, xuôi tay không chống cự.
– Hay, hay lắm!
Tần Lâm vỗ tay cười lớn vượt qua đám đông tiến ra, giơ ngón tay cái lên:
– Đây mới là Thích lão ca ‘Lòng không vương vấn công danh, chỉ mong biển lớn yên bình như xưa’!
Dương Triệu chó cùng cắn càn, Tần Lâm không hề lo lắng. Từ trước tới nay Thích Kế Quang ẩn nhẫn không phát chính là vì cố kỵ chính cục trong triều, sợ cuốn vào đảng tranh, nhưng về sau đã tìm được bằng chứng Dương Triệu phạm tội, lão còn có cái gì cố kỵ?
Có Thích Đại Soái thiên hạ vô địch ở chỗ này, còn sợ Dương Triệu có thể lật mình sao? Nực cười!
Thích Kế Quang thu kiếm vào vỏ, khí thế nhướng mày xuất kiếm trên người lão thình lình biến mất không thấy, cười híp mắt chắp tay, khom lưng cực thấp tỏ ra khách sáo vô cùng:
– Tần Khâm Sai thực tâm tra án, đối với triều đình hết dạ trung thành. Thích mỗ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, trước đây cố tình giấu diếm thay Dương Triệu, hiện tại hết sức xấu hổ, kính xin Khâm Sai Đại lão gia giáng tội…
Giỏi cho lão Thích…
– Thích lão ca!
Tần Lâm tiến lên đỡ lão dậy, hết sức thành khẩn nhìn chằm chằm vào mắt lão:
– Huynh đệ hiểu được lão ca khổ cực ở Kế Trấn, những lời khách sáo này xin miễn cho. Nếu nói có cái gì xấu hổ, cũng không phải là lão ca có lỗi với triều đình, mà là triều đình có lỗi. Lão ca bất tất phải nhọc lòng, ngài và các huynh đệ dưới quyền cứ yên tâm ra sức giết giặc, giữ vững một tấm lòng son đền nợ nước, tương lai sẽ không còn đám khốn như Dương Triệu cỡi trên đầu các ngươi tác uy tác phúc nữa.
Đọc Truyện Ác Quỷ Bên Em
Vừa ra tết, Vy Vy đã tấtbật đến lớp. Vì là năm cuối cấp nên thời kì học kì hai rất vất vả. Chuyện chọntrường không có gì lăn tăn. Vy vy quyết định nghe theo ba mẹ thi vào ngành Kinhtế đối ngoại, sau này về công ty ba làm việc. Gì thì gì, dù là nữ nhân của Quỷcũng phải kiếm tiền mà sống. Vy Vy có chết cũng không thể uống máu mà sống,cũng không thể dùng phép biến giấy thành tiền như Ken, cái này chẳng khác gìlừa đảo. Ken bị Vy Vy cấm ra ngoài, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng sau đó cũng phảingoan ngoãn ở nhà đề phòng bị Quỷ Vương đánh hơi được.
-“Vy Vy.” Vừatới lớp, My My khều khều Vy Vy, mắt hấp háy cười.
-“Sao thế?”
-“Để Ken ở nhàkhông sợ cậu ta phát chán àk?”
-“Chán cũng phảichịu thôi. Ra về sẽ mua sô cô la cho cậu ta”
Vy Vy cười cười nhúnvai. Từ hôm valentine tới giờ, ngày nào Ken cũng ý ới đòi ăn sô cô la. Lúc đầucòn kén chọn bắt Vy Vy làm, sau đó Vy Vy bảo không làm nữa, mua về mà không ănthì từ nay cấm tiệt. Thế nên cậu ta bây giờ đành ngậm ngùi ăn sô cô la Vy Vymua về. Nhưng dù sao cũng phải nể phục Ken. Dáng người ác quỷ quả thật là mêhoặc lòng người. Mặc dù ăn không ít sô cô la nhưng tuyệt nhiên không hề béolên. Về điểm này phải thừa nhận là Vy Vy rất khâm phục.
Ngày hôm đó là ngày màthời tiết trở nên kì lạ nhất trog đời Vy Vy. Sáng sớm rõ ràng là trời rấttrong. Đến một chút mây cũng không có. Thế nhưng đến trưa, mây ở đâu đã ùn ùnkéo đến. Nhà trương vốn dĩ cho rằng đây chỉ là một trận mưa nhỏ thôi. Thế nêncác buổi học vẫn diễn ra bình thường. Sau giờ ăn, Vy Vy vừa về tới cửa lớp đãgặp ngay một người, phải nói là người mà cô bây giờ ngại gặp gỡ nhất.
Luke hình như đến tìmcô. Cứ ngó nghiêng vào trong lớp. Sau đó như ra chiều thất vọng, định quay đi.Vy Vy lúc đó trên miệng đang gặm dở cây xúc xích, thấy Luke quay lại kinh ngạckhi thấy mình, lập tức đến nhai cũng không muốn nữa. Thật mất mặt quá. Hìnhtượng của Vy Vy có lẽ sụp đổ ghê gớm lắm. Đường đường là thiên kim đại tiểuthư, thế mà lại ăn uống như thế này.
-“Vy Vy.” Lukedường như không để ý đến khuôn mặt Vy Vy đang chuyển hồng, cất tiếng gọi. Cậuchàng có vẻ đỡ hơn lần gặp gần đây nhất. Ít ra thì đã có phần chăm chút bảnthân rồi.
-“Ơ. Anh tới tìm aihả????”
-“Tất nhiên là tìmem. Vy Vy. Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện.”
Sân cỏ sau trường luônlà nơi lí tưởng để nói chuyện. Nơi này vốn dĩ là nơi Vy Vy thường lui tới lúcbuồn. Cũng ít người ra đây, thế nên chỗ này trước kia thường được trưng dụnglàm chỗ nghỉ trưa cho Vy Vy với My My. Vừa ra đến sau trường, Luke đã đem ánhmắt ảo não nhìn Vy Vy.
-“Vy Vy. Em thật sựnhẫn tâm như vậy àk?”
-“Luke. Chuyện nàyem thật lòng xin lỗi. Thế nhưng nếu tiếp tục, em thật lòng sẽ rất áy náy vớianh.”
-“Anh không cầnbiết. Vy Vy. Có phải là em giận anh chuyện gì? Trước đó còn rất vui vẻ với anhmà?”
-“Không phải. Luke.Đừng nói chuyện này nữa được không? Em đã có người khác rồi. Thật đấy. Nếu cóthể, chúng ta có thể làm bạn không?”
-“Không thể. Vy Vy.Đừng lừa anh. Anh biết em chỉ lừa anh thôi.”
-“Luke. Anh đừngnhư thế…”
Nhìn thấy Luke đau lòngvì mình như thế, Vy Vy quả thật có chút không đành lòng. Luke thực chất là mộtngười tốt. Đối xử Vy Vy cũng rất tốt. Chỉ có điều, Dù Vy Vy có tình cảm với cậuta, chưa chắc cậu ta đã yêu Vy Vy chứ không pphair là yêu đôi mắt giống vớingười cũ. Luke định mở miệng nói gì đó. Thế nhưng đúng lúc đó đã xảy ra mộtchuyện khiến cậu ta sau này Vy Vy mãi mãi không thể biết.
Bóng mây đen bất chợtxao động khôn cùng. Cứ như có một vòi rồng cuộn tròn lấy mây đen, xoáy nó thànhvòng xoáy. Bụi bay mù mịt, Đất dưới chân Vy Vy bắt đầu rùng chuyển. Lát sau, VyVy đã biết chó chuyện gì xảy ra. Lúc trước vừa về tới nhà, Ken đã tống cho Vy Vymột loạt những cuốn sách dày cộp ghi lại nhưng cách đối phó với những thứ quáivật nguy hiểm của địa ngục. Khi đó Vy Vy quả thật không thể hiểu. Thế nhưng Kenmột mực bắt cô nghiên cứu những thứ đó, còn bắt cô học thuộc một đống nhưng câuthần chú khó nhằn. Tới bây giờ thì Vy vy mới hiểu. Ken biết thế nào cái thứquái vật đang gầm gừ nhô lên từ từ từ dưới đất lên kia sẽ tới tìm cô. Ken hẳnsợ cô không biết cách đối phó sẽ không thể an toàn về với cậu. Luke bên cạnhnhìn con quái vật với đôi mắt mở to kinh hãi. Cậu ta run lẩy bẩy ngã xuống, đưangón tay run rẩy chỉ vào con quái vật với đôi mắt đỏ lòm bây giờ đã gần hiện rahết, ý chừng muốn hỏi Vy Vy đó là cái giống gì nhưng lại không thể mở miệng. VyVy ngao ngán nhìn cậu chàng. Quả thật lúc đó cô có chút kinh hãi. Nếu khôngnhìn thấy hình ảnh của nó ở trong những cuốn sách đó, cô hẳn cũng như cậu ta,chỉ có điều, không phải là sợ đến nỗi không nhìn thấy cái bảng lủng lẳng trêncổ nó chứ? Chiếc bảng màu đỏ máu, nổi lên nhưng con chữ xương xẩu, lúc ẩn lúc hiệnqua lớp bờm của con quái vật đó, lúc nó vừa xuất hiện, Vy Vy đã nhanh chóngnhìn qua xác định xem có phải như cô nhìn thấy hay không. Quả nhiên, trí thôngminh với chỉ số IQ 150 không lừa cô. Cái bảng to bằng bàn tay ghi rất rõ
“Chó ngao 3 đầuCerberus”
Vy Vy lắc đầu ngao ngán.Cớ sao cái tên Luke đang lắp bắp không nên lời kia không ngất đi cho rồi. Cứ ởđó chỉ trỏ. Vy Vy tiện tay vung lên, nhanh chóng dùng phép làm cho hắn ta ngấtđi.
-“Phư… phư…”
Con chó thở ra phì phò,ư ử như hát trong họng. Vy Vy đứng trước nó có phần kinh hãi. Con chó màu đen,6 con mắt đỏ lòm chăm chú nhìn Vy Vy. Dù gì cô cũng là con dâu Quỷ Vương, nhấtthời nó không thể vừa gặp đã mạo phạm. 3 chiếc đầu của con chó lắc lư, lôngtrên người nó dài nhưng bết lại. Nếu nhìn kĩ còn có thể thấy, thứ làm lông conchó đó bết lại không đơn giản chỉ là bùn, nó còn là máu. Rất nhiều máu.
Vy Vy nhanh chóng trởlại với thái độ lạnh lùng không mấy sợ hãi. Vốn dĩ làm gì có thứ gì làm cho côcó thể sợ. Cho dù Ngao Cẩu cũng thật đáng sợ, thế nhưng Vy Vy đã sớm biết, muốntrở thành vợ của Ken, những thứ như thế này cô không những phải quen nhìn màcòn phải khống chế được chúng.
Con chó ngao đưa ánh mắtnhìn Vy Vy. Hình như nó có phần cảnh giác. Vy Vy cũng không thể manh động. Ngaocẩu vốn là thứ quái vật thông minh. Vy vy bây giờ một thân một mình, tuyệtnhiên đành tự lực cánh sinh. Thế nhưng chỉ mới trở thành quỷ hơn một tháng. Erằng đối phó với quái vật cạnh giữ cổng địa ngục Có phần không tương xứng. Dùtrước nay những ai trở thành con dâu Quỷ Vương, đã đeo vào tay chiếc nhẫn ÁcMa, sau này tất sẽ trở thành hùng mạnh để có thể phò trợ Quỷ Vương, thế nhưngchỉ mới hơn một tháng, hiển nhiên những gì Vy Vy học được vẫn còn rất ít. Bâygiờ Vy Vy mới thấy có chút chút hối hận. Viết thế này ngày đên bắt Ken dạy hếtcho cô những tuyệt xảo của cậu cho rồi. Đang lúc Vy Vy bối rối không biết làmthế nào, Ngao cẩu lên tiếng.
-“Thái tửPhi.”
Vy Vy kinh ngạc nhìn.Ngao Cẩu tuyệt nhiên không mở miệng. Tiếng nói như truyền ra từ đất dưới chân.Rất xa vời nhưng lại cũng rất gần. Từng con chữ Vy Vy đều nghe rõ. Gọi Vy Vy làThái tử Phi. Nhất định là Quỷ Vương đã ra lệnh sắc phong Ken lên làm Thái tửđịa ngục. Nếu như Ken nghe thấy tin này ắt hẳn không mấy hài lòng.
-“Ngươi tới là đểtìm người?”
-“Đúng. Thái tử phiquả thật thông minh.”
-“Người ngươi cầntìm, đáng tiếc, ta không thể giao ra.”
-“Thái tử phi. Đừngnên ôm hoạ vào mình.”
-“Hoạ này quả thậtta rất thích.”
Ngao Cẩu không nói gìnữa, đưa mắt đánh giá Vy Vy. Thái tử phi quả nhiên quật cường. Nhất định khônggiao ra Thái tử. Quả nhiên chỉ có cô mới có thể làm cho thái tử mê đắm như vậy.Ngao Cẩu dù chỉ là quái vật, thế nhưng rất coi trọng những người như Vy Vy. Chỉđáng tiếc. Quỷ Vương đời thứ nhất có ơn cưu mang hắn. Ơn này chỉ có thể dùng cảđời hắn, canh giữ tốt cho địa ngục, phục tùng những Quỷ Vương đời sau mới cóthể báo.
-“Thái tử phi.Người nhất định không giao người?”
-“Ngươi nghĩ ta cóhay không?”
-“Vậy thấtlễ.”
Ngao cẩu vốn đã sớm đoánđược Vy Vy sẽ không chịu dẫn hắn tới chỗ Thái tử. Trận chiến này không thểkhông đánh. Thế nhưng dù gì Thái tử phi cũng là mới gia nhập Quỷ giới hơn mộttháng. Hắn nhiên chưa thế học hết mọi chiêu thức. Ngao Cẩu khẽ hừ một cái trongbụng. Chiếc đuôi rồng ve vẩy. Thái tử phi đường đường là người thái tử hết mựcyêu thương. Làm sao có thể kém cỏi như vậy. Nếu đã như thế, hôm nay Ngao cẩuquả thật muốn xem xem, rốt cuộc Thái Tử Phi của Quỷ giới rốt cuộc bản lĩnh tớiđâu.
Ngao cẩu bắt đầu xuấtchiêu. Con mắt thứ 3 mọc ra ở cái đầu chính giữa. Trước đây Vy Vy có đọc quatài liệu về Ngao Cẩu. Bây giờ cũng may có thể mang ra dùng. Con mắt thứ 3 cũngđược dùng tới. Lần này chắc hẳn Ngao Cẩu muốn cùng cô đấu một trận ra trò.
-“Khoan đã.”Vy vy lên tiếng.
-“Có chuyện gì?Chẳng lẽ Thái Tử Phi muốn giao người?”
-“Chuyện này tấtnhiên không xảy ra. Ta chỉ muốn chắc chắn. Chỗ này không tiện đánh nhau. Sẽ gâyra thương tổn cho người vô tội.”
-“Thái tử phi quảthật nhân từ. Ác Quỷ nhân từ âu cũng là chuyện tốt. Vậy theo ta vào không gianảo.”
-“Không gianảo?”
Ngao cẩu đưa vuốt tátmột cái vào không khí. Ngay sau đó, không khí rách ra như một tờ giấy. Vết ráchnhanh chóng mở rộng ra, bên trong là không gian ẩm ướt tối đen, có phần ghê.Ngao Cẩu nhanh chóng nhảy vào. Vy Vy cũng bước theo. Bước vào rồi, cô mới biết.Đứng bên ngoài nhìn vào đây so với đứng trong này, quả thật như đang ngắm nhìnmột bức tranh đẹp đẽ. Cảnh vật ở đây còn kinh khủng hơn nhìn từ bên ngoàinhiều. Mùi ẩm mốc hôi thối làm Vy Vy như muốn nôn thốc ra. Xương người chôn vùidưới đất như thể tích tụ lâu năm. Vy Vy thiếu điều muốn đâm đầu lao ra ngoài.Thế nhưng lòng tự trọng không cho phép cô làm như thế. Đường đường là vợ tháitử, chạy trốn thì đâu còn chút uy danh?
Ngao Cẩu không nói thêmgì, lao vào Vy Vy. Vy Vy lập tức lôi từ không khí ra chiếc roi da mà Ken tặngcho cô. Ken bảo là vợ của cậu chẳng lẽ không có vũ khí sao. Chiếc roi vun vútlao trong không khí, đánh vào những điểm trọng yếu trên cơ thể Ngao cẩu. Chiếcroi như liếm lấy da thịt Ngao cẩu. Hắn có phần ngạc nhiên. Roi Vương Ma? Chẳngphải đây là chiếc roi trong truyền thuyết của Quỷ Hậu đời thứ 3 sao? Chiếc roinày Ngao Cẩu đã có lần được diện kiến. Lúc Quỷ Giới đánh nhau với Thiên giới,chính chiếc roi này đã đả thương Zeus. Bây giờ nằm trong tay Thái tử phi, côlại còn có thể điều khiển nó nhuần nhuyễn như vậy quả thật không đơn giản.
Ngao Cẩu tránh né nhữnglần quất tới tới tấp của Roi Vương Ma. Bờm rắn bắt đầu uốn ** ma mị. Ngao Cẩuđồng nhất ngoác 3 chiếc mõm rộng tới mức có thể nuốt chửng Vy Vy ra, phả càongười cô thứ khí màu xanh.
Có độc. Quả nhiên những gìtrong sách ghi đều không ngoa. Sách cũng có đề cập tới cách thu phục Ngao Cẩu.Thế nhưng người sử dụng được chiêu thức đó cần phải rất thông minh, hơn nữa cònphải có duyên.
Roi Vương Ma trước đâyvốn là bảo vật của Vương Hậu đời thứ 3. Bà cũng đã từng khuất phục Cerberus nổidanh. Đã đến nước này đành phải liều thôi. Vy Vy lẩm nhẩm dùng phép thu nhỏ RoiVương Ma, quấn tròn thành một chiếc tiêu nhỏ. Chiếc tiêu màu đen long lánh,chạm trổ tinh xảo. Vy Vy đưa lên môi, bắt đầu thổi.
Ngao Cẩu ngay lúc nhìn thấyVương Ma tiêu đã biết chuyện không ổn. Hắn gầm lên, lửa trong miệng phun rahòng thiêu đốt Vy Vy. Vương Ma Tiêu đã một lần thu phục hắn, lần này hắn nhấtđịnh phải cẩn trọng.
Âm thanh từ Vương MaTiêu phát ra ma mị, lẩn khuất. Có chút gì đó bi ai, lại có chút gì đó hoan hỉ.Bản nhạc này tuyệt nhiên không giống bản nhạc đầy thị uy trước đây Quỷ Hậu đờithứ 3 dùng. Thế nhưng giai điệu chỉ có hơn chứ không kém. Ngao Cẩu dù đã phongbế, không để cho lọt vào tai một chút âm điệu nào, nhưng giai điệu lúc cứngcáp, lúc mềm mỏng công kích hắn tới mức đầu óc bắt đầu gai gai. Ngao Cẩu gầmlên, vung đuôi rồi về phía Vy Vy. Bờm rắn độc cũng hung hăng lao tới nhằm đoạtlấy Vương Ma Tiêu. Thế nhưng Vy Vy không phải hạng vừa. Kinh nghiệm bao năm họcvõ giúp cô nhẹ nhàng tránh né. Giai điệu từ chiếc tiêu bắt đầu dồn dập. NgaoCẩu ngày càng trở nên điên cuồng. Hắn như muồn lao tới nhai nát đầu Vy Vy nhưnglại không thể. Vừa tới gần đã bị giai điệu làm cho choáng váng. Đầu óc Ngao Cẩukhông phải chịu đau đớn hành hạ tới mức rệu rã như lúc bị Quỷ Hậu đời thứ 3 thuphục, thế nhưng giai điệu len lỏi, vuốt ve lấy từng sợi thần kinh trong đầu quảnhiên có tác dụng. Ngao Cẩu bắt đầu kiệt sức. Vy vy cũng bắt đầu nhẹ nhàng lạigiai điệu. Cuối cùng kết thúc bằng một thanh âm cao vút, biến Ngao Cẩu thànhmột chú chó nhỏ, vốn là hình dạng ngoan hiền của Ngao Cẩu. Vy Vy lúc này mớimừng rỡ. Không ngờ giai điệu cô sáng tác ra lại có thể lợi hại đến như vậy. Chúchó nhỏ được Vy vy bế trong lòng, cơ hồ không thể cử động được nữa. Vy vy hí hửng,dùng Roi Vương Ma rạch một đường trong không khí, từ đó bước ra Trần giới thânyêu, ra sức hít thử lấy không khí trong lành.
Đọc Truyện Sói Săn Mồi
Tối hôm đó, Sài Gòn đón chào cơn mưa phùn nho nhỏ, cộng thêm không khí lạnh nên cái vẻ tấp nập hàng đêm trên những con phố chẳng còn, thay vao đó là vài ba cặp tình nhân chở nhau đi nhanh trong đêm rồi chui tọt vào một cái hotel 1 giờ 50, hai giờ 70 gì đó… Thần giờ đây đang núp trên bậc thềm của một hiệu thuốc tránh mưa, mắt nhìn về phía một xe bánh bao thơm lừng ở gần đó mà chảy nước miếng, cậu đói đến run cả tay chân.
Một lúc sau, lấy hết can đảm và vì quá đói, Thần bước về phía xe bánh bao.
“Dì… dì ơi… ” Thần run rẩy gọi.
“A… sao con… ăn mấy cái… loại nào” bà bán bánh nở nụ cười thân thiện nhìn cậu, con cái nhà ai mà kêu đi mua mà không cho nó mang cái dù hay cái áo mưa.
“Dì… con đói quá… cho… cho… cho con” Thần run rẩy nhìn vào những chiếc bánh thơm phứt trong nồi xin, vẻ mặt bà bán bánh chuyển từ nụ cười sang nhíu mày rồi nhìn thấy cậu đang ngửa tay nên hai mắt trừng to.
“Cút… cút ngay… tối giờ chưa bán được cái nào đây này… xin… mẹ mày chứ xin… tin tao cho mày què luôn không… cút mau” mụ hét lên làm Thần hoảng sợ, chỉ là xin thôi mà, cậu chạy nhanh như bị ma đuổi khi thấy mụ rút cây gậy sắt ra…
“Bốp” Thần đâm sầm vào một gã CA đang đi tuần phía trước.
“Này… cháu cẩn thận chứ… đi đâu giữa trời mưa mà không mang dù?” gã nghi vấn đặt câu hỏi với cậu bé vừa chạy nhanh giữa trời mưa.
Này… cháu cẩn thận chứ… đi đâu giữa trời mưa mà không mang dù?” gã nghi vấn đặt câu hỏi với cậu bé vừa chạy nhanh giữa trời mưa.
“Này… không nghe chú hỏi sao?” thấy Thần im lặng, gã nắm lấy tay cậu.
Thần hoảng hốt, cậu sợ sẽ bị bắt về cái căn biệt thự kinh khủng đó.
“Làm sao đây? Chạy… chạy thôi” Thần dằng ra thoát khỏi tay gã CA rồi chạy nhanh, cậu cắm đầu chạy mặc kệ đằng sau có là gì đi nữa, cậu chạy, chạy mãi… đến lúc cậu chạy xuống một hầm cầu lúc nào không hay, quá kiệt sức và đói, cậu ngồi xuống một gò đất thở dốc.
Hơn 12h, Thần nằm co ro lạnh run ở dưới gò đất, cậu không còn sức để đi nữa rồi, đói và khát làm cho cậu xay xẩm cả mặt mày, đột nhiên Thần nghe được tiếng xe máy từ xa đang chạy tới, ‘phải làm gì đây, la lên cho họ cứu rồi sau đó sẽ phải về cái biệt thự kia và mẹ chắc chắn sẽ bị mắng mỏ hay là im lặng’, Thần suy nghĩ nhưng chả biết làm sao.
“Kịch” Tiếng gạt chân chống làm cậu chú ý, qua ánh đèn bên trên hắt xuống thì là một đôi nam nữ.
Thần tròn mắt nhìn gã đàn ông bước xuống xe, gã nhanh chóng cởi nịt rồi tụt quần dài xuống, chẳng lẽ đi đái cũng phải cởi cả quân ra như thế.
Đến lúc cô gái ngồi đắng sau chống hai tay vào xe rồi hểnh mông cao lên đợi gã đàn ông tiến lên thò tay vào váy cô gái làm gì đó làm Thần trợn mắt, họ đang làm gì vậy.
Ư… ư… a” Tiếng rên rỉ của cô gái làm cho Thần há hốc mồm, chẳng lẽ gã đàn ông đánh cô, nhưng cậu có thấy hắn làm gì đâu, hai tay chỉ nắm lấy hông cô rồi hai người nhịp bên dưới như một điệu nhảy nào đó.
“Chít… chít… Aaaaaaaaa” Một con chuột cống từ đâu chạy qua làm Thần giật mình hét lên.
“Ai… thằng chó nào dám rình tao chơi gái?” Gã đàn ông giật mình nhìn về phía Thần quát lên. Đậu xanh tốn vài trăm quất em này cho đỡ vã mà không ngờ cũng bị rình xem.
Thần kinh hãi nhìn gã, mỉnh sẽ bị đánh như người phụ nữ kia sao.
“Em… em… ” Thần không biết trả lời ra sao.
“Đi bụi à… nhìn mày anh thấy mặt trắng, tay chân mềm yếu thế này thì chắc con nhà khá giả cơ mà… ông già không cho mày yêu bé nào à… nhà ở đâu” Gã trêu chọc.
“Em… không… em đói… anh… anh đừng đưa em về… em về mẹ bị mắng nữa mất… huhu” Cậu khóc lên làm gã đàn ông sững sờ, cậu về thì mẹ mừng chứ sao lại bị mắng.
“Đi… một tháng rồi chưa được địt đến lúc đang địt thì lại gặp mày… coi như duyên số… anh giúp mày lần này… ” Gã đàn ông dìu Thần ra xe rồi chở cậu đi, cuộc đời Thần sang trang mới nhờ cuộc gặp gõ định mệnh đó.
“Không… đừng mắng mẹ nữa… không… ” Thần giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng, trong mơ cậu thấy mẹ bị ‘bà ngoại’ chửi rủa thậm tệ vì để cậu trốn đi…
‘Ô, đây là đâu’… Thần nhìn xung quanh căn phòng xa lạ mà cậu chưa bao giờ thấy, căn phòng nhỏ xí chỉ để được một cái nệm cậu đang nằm và áo quần ngổn ngang khắp nơi, mùi mồ hôi và ẩm mốc trong phòng làm cậu khó chịu.
Thần nhớ lại lúc được gã đàn ông kia bế lên xe thì cậu đã ngất đi, lắng nghe động tĩnh, hình như bên ngoài hình như có tiếng gã.
“Alo… được rồi… tí nữa anh sẽ có hàng… yên tâm… hàng ngon mà”
“Cộp… Hey nhóc… sao rồi? Khỏe chưa?” Gã đàn ông mở cửa bước vào làm Thần giật mình, bây giờ cậu mới nhìn rõ gã, gã cao tầm 1m75, da ngăm đen, tóc đuôi ngựa lãng tử và lông mày rậm trông ‘chất’ như mấy ca sĩ hát rock trên tivi.
“Em… em đang ở đâu?” Thần rụt rè nói.
“Tất nhiên là nhà anh rồi… là đàn ông con trai mà sao như con gái thế… mạnh mẽ lên… anh tên là Thiên, bọn nó thường gọi anh là Thiên điên… haha”
“Vâng… anh Thiên… cảm ơn anh” Thần rất lễ phép với Thiên, nếu đêm qua không có hắn thì cậu không biết sao nữa, xem ra hắn là người tốt.
“Hắc hắc… cảm ơn thì không phải nói miệng là xong… có muốn về nhà không?” Thiên nhìn vào ánh mắt đượm buồn của Thần hỏi, thường ở độ tuổi này thì mấy thằng nhóc này thường phải có ánh mắt ranh mãnh sao lại có ánh mắt như một ông già đã trải qua đắng cay ngọt bùi như vậy được.
“Em… em không… anh có việc gì thì cứ cho em làm… xin anh đấy” Hai từ ‘về nhà’ làm Thần giật bắn người, cậu nhào tới ôm lấy chân Thiên, giờ đây một người xa lạ lại được cậu xem như ông bụt trong những câu chuyện với hy vọng có thể cứu cậu.
“Từ từ… này nhóc… kể anh nghe xem… được không?” Thiên từ tốn xoa đầu Thần an ủi, có lẽ cậu đã chịu nhiều uất ức lắm, nếu một cậu bé ham chơi mà bỏ nhà đi thì ánh mắt không thể hốt hoảng và sợ hãi như vậy được.
“Anh… anh sẽ không đưa em về nhà chứ” Thần ngây thơ nhìn Thiên, chỉ cần không về chỗ đó thì bảo gì cậu cũng làm.
“Em nên nói cho anh biết vì sao như vậy đã”
…
Thần kể lại căn biệt thự và những con người độc ác bên trong, đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu vì sao mình và mẹ bị đối xử như vậy nữa, tại sao cũng là con của mẹ mà Lợi và cậu lại được đối xử khác biệt như vậy, một cậu bé 13 tuổi thì sao hiểu được sự bất công của cuộc đời.
Thiên lắng nghe câu chuyện, gã sao không hiểu được chuyện gì chứ, một gia đình giàu có như vậy tất nhiên sẽ thù ghét một đứa bé không có dòng máu của họ trong người, đứa bé ấy lớn lên biết đâu lại tranh dành tài sản với họ thì sao, ở đó làm gì có tình yêu thương mà chỉ là những toan tính làm sao được nhiều tài sản nhất mà thôi.
“Được rồi… em không muốn về thì anh cũng không ép… từ giờ em sẽ là em của anh… anh cũng có một đứa em ruột chết sớm… nếu nó còn sống cũng bằng tuổi em bây giờ” Thiên thở dài, gã nhớ lại đứa em bệnh tật mà mất sớm của mình, cũng vì thế mà mẹ đau buồn quá nên không lâu sau cũng bỏ lại gã mà đi.
Thần nghe Thiên nói nên thầm thở phào, không về là tốt rồi, nhìn căn nhà bừa bộn, cậu lại nhớ đến mẹ, từ nay cậu không còn được nhìn mẹ, được mẹ xoa đầu và thơm lên má nữa, Thần rươm rướm nước mắt.
“Không… không… em không về… em phải kiếm thật nhiều tiền rồi cứu mẹ ra” Thần gạt đi nước mắt quả quyết nói trong ánh mắt kiên định làm Thiên thoáng sửng sốt.
…
Thấy Thiên cứ đi qua đi lại, Thần tò mò không biết gã đang làm gì.
“Haizzz… chả có cách nào… này Thần… anh định cho em đến trường học xong phổ thông trước … em có muốn đến trường không?” Thiên hỏi Thần, nếu cậu muốn thì hắn chẳng có cách nào khác ngoài đi làm giấy tờ giả để cậu đi học một trường cùi cùi nào đó.
“Không… anh cho em đi làm với… đợi em học xong thì chắc mẹ em đã già rồi… xin anh đấy… anh Thiên” Thần cầm lấy tay Thiên năn nỉ làm gã lại tiếp tục đắn đo suy nghĩ.
“Được… kiếm tiền chứ gì… thế thì mày theo anh… đâu cần phải đi học cũng nhiều tiền như anh” Thiên cười nói với Thần. Gã không ngờ quyết định ngày hôm đó của mình lại thay đổi vận mệnh của cả một gia tộc giàu có.
Đọc Truyện: Phách Chiến Tam Giới
Tác giả: Luyến Thuật
Chương 6: Ưng phi chó sủa (hạ)
Rất nhiều tộc nhân đều đã bị sợ choáng váng, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua cái gì ác điểu có thể có bực này bổn sự, cái này cũng thật là đáng sợ. Lục La thét chói tai vang lên lảo đảo bay về phía không trung, cổ chân đột nhiên bị một cái thịt núc ních bàn tay nhỏ bé bắt được, người đến dĩ nhiên là so nàng còn thấp hai cái đầu Hổ oa.
Hổ oa kêu lên: “Lục La mau xuống đây! Gà mau chạy!” Đồng thời đem một căn đại gậy gộc ra sức đánh tới hướng không trung quái điểu.
Hổ oa vừa rồi cách Lục La rất gần, phản ứng cũng rất nhanh. Hắn gặp cung tiễn không ngăn cản được con quái điểu này, mà hai cái gà mái còn không có chạy đi, có thể là nhớ tới ngày hôm qua tộc trưởng răn dạy, hoặc là vì chính mình mất một con gà cảm thấy không có ý tứ, thuận tay ôm cây côn tựu vọt tới muốn đem hai cái gà đuổi chạy.
Cái này cây côn có người thành niên cánh tay thô, cơ hồ dài gần bằng thân thể của hắn, nhỏ như vậy hài tử có thể có khí lực gì, hắn cơ hồ là kéo lấy gậy gộc chạy tới đấy. Mà Lục La chạy trốn so với hắn mau hơn, siêu tại hắn phía trước, bị quái phong xoáy lên thời điểm vừa mới bị đằng sau chạy tới Hổ oa bắt được cổ chân.
Hổ oa vốn không có khả năng đem cái kia cây côn vung đến ba trượng không trung, mà lúc đó có một cổ lực lượng vô hình cuốn hướng lên, hắn thuận thế sẽ đem căn lại thô lại cứng gậy gộc quăng đi ra ngoài. Gậy gộc trên thực tế là bị quái điểu chính mình nhiếp đi, thay thế vừa rồi Lục La, ngay sau đó “BA~” một tiếng bị điểu trảo cầm toái. Lúc này lại có mấy chi toa thương mang theo tiếng gió liên tiếp bắn đến, quái điểu duỗi trảo vung cánh đem toa thương nhao nhao bắn ra.
Được cái này chỗ trống, Lục La rơi xuống trên mặt đất, nện trúng Hổ oa cái mông đít. Nàng thuận thế lăn vòng lại thét chói tai chạy đi, mà hai cái gà mái cũng đã sớm vẫy cánh trốn thoát. Vừa rồi cái kia quái điểu hẳn là thi triển nào đó thần thông pháp thuật, thế nhưng mà vừa rồi bị Hổ oa gậy gộc cùng với mọi người toa thương đã cắt đứt, Lục La mới có thể đào thoát.
Quái điểu cách mặt đất ước chừng hơn ba trượng, mặc dù có thể cách không nhiếp người nhưng có khả năng thi triển lực lượng cũng có hạn, miễn cưỡng có thể xoáy lên một cái Lục La, lại thêm một cái Hổ oa cũng có chút cuốn không được rồi. Lục La chạy ra, gà mái cũng bay mất, trên mặt đất chỉ còn một cái ngồi ở chỗ kia Hổ oa. Quái điểu vung cánh đẩy ra đợt thứ hai toa thương bay đến, lại thi triển cách không nhiếp vật chi năng cuốn hướng về phía hắn.
Hổ oa còn không có đứng lên đâu rồi, bộ dáng phi thường sợ hãi, nhưng hắn vẫn không có bịt kín con mắt, mà là vẫn nhìn thiên không quái điểu. Quái điểu khiếp người động tác đặc thù rất rõ ràng, hai cánh hướng phía dưới khép lại, trên mặt đất mang theo xoay quanh quái phong, đồng thời một đôi điểu trảo vươn về trước phát ra một cỗ hấp lực, đối diện lấy Hổ oa phương hướng.
Hổ oa nhìn thấy cái kia đôi điểu trảo cách không chộp tới chính mình, bản năng liền nhớ lại Lục La vừa rồi tao ngộ, thuận thế hướng bên cạnh lăn vài vòng. Chỉ thấy trên mặt đất xoáy lên một cỗ bụi đất, hắn vậy mà tránh qua! Đúng lúc này, quái điểu đột nhiên phát ra một tiếng tê minh, trong thanh âm mang theo đau đớn cùng vô cùng phẫn nộ, trên không trung ra sức vung cánh giống như muốn đem cái gì đó theo trên người vung xuống, đồng thời quay đầu mổ hướng về sau lưng.
Phía sau lưng của nó lại có một đầu chó đuôi hoa, Bàn Hồ rõ ràng nhảy lên rồi! Bàn Hồ nguyên bản nhảy không được cao như vậy, thế nhưng mà nó vừa rồi trước nhảy lên bên cạnh nóc nhà, lại tại trên nóc nhà chạy lấy đà vài bước ra sức bay lên không, tại lúc quái điểu bổ nhào xuống muốn nhiếp Hổ oa lập tức vừa đúng rơi vào trên lưng của nó.
Quái điểu tuy lớn nhưng phía sau lưng cũng không tính quá rộng, mà lại chính trên không trung tấn công, Bàn Hồ rất khó đứng vững. Cẩu chân lại không thể giống tay người như vậy trảo đồ đạc, nó lập tức một ngụm tựu cắn quái điểu cánh phải, bốn vó loạn đạp đọng ở quái điểu trên người. Bàn Hồ lần này một tiếng đều không có sủa, nhưng cái này một ngụm thế nhưng đủ trọng, răng nhọn thật sâu khảm tiến vào cốt nhục.
Quái điểu cổ chuyển động góc độ phi thường đại, sắc nhọn mỏ đã mổ trúng Bàn Hồ đầu vai, đúng lúc này chợt nghe có người hét lớn một tiếng: “Định!”
Bàn Hồ vẫn đang cắn cánh đọng ở quái điểu phía sau lưng loạn đạp, mà quái điểu thân thể lại trong nháy mắt này phảng phất đã mất đi ý thức khống chế, tựu bảo trì trước kia tư thế bất động rồi, ôm lấy phong rơi xuống mặt đất. Chỉ thấy tộc trưởng Nhược Sơn chậm rãi đã đi tới, trong tay cốt trượng chỉa thẳng vào con này quái điểu, mới vừa rồi là hắn chỗ thi pháp thuật.
Rất nhiều người chính ở chỗ này ngốc nhìn xem, mà Bá Tráng, Trọng Tráng các loại thường xuyên đi theo tộc trưởng săn bắn tộc nhân đã kịp phản ứng, dẫn theo thô cỡ trứng gà trầm trọng toa thương nhào tới. Quái điểu còn không có rơi xuống đất liền bị hai chi toa thương nặng nề mà cắm vào lồng ngực, thân thể của nó chấn động giống như muốn tránh thoát trói buộc, nhưng lúc rơi xuống đất lại bị người giơ lên một tảng đá lớn nện ở trên đầu, rốt cục bất động rồi.
Quái điểu mỏ dài cùng móng vuốt đều sắc bén vô cùng, bao trùm tại trên người trường vũ cũng phi thường cứng rắn, nhưng nó bị Nhược Sơn pháp lực trói buộc thi triển không được thủ đoạn, khoảng cách gần liền không cách nào ngăn cản Bá Tráng, Trọng Tráng như vậy cường tráng dũng sĩ dùng toa thương trực tiếp cắm vào thân thể. Bàn Hồ trên lưng bị mỏ điểu mở ra một đường vết rách, máu tươi chảy ròng, khá tốt Nhược Sơn xuất thủ kịp thời, nó chỉ thương đến da thịt, giờ phút này còn cắn cánh không có nhả ra đây này.
Nhược Sơn đi qua vỗ cái mông của nó thoáng một phát nói: “Được rồi, không cần lại cắn, nhanh đi Thủy bà bà chỗ đó trị thương!”
Bàn Hồ cái này mới có hơi không cam lòng mà nới lỏng miệng, trong cổ họng phát ra hai tiếng gầm nhẹ, đứng dậy nhe răng trợn mắt, hiển nhiên miệng vết thương rất đau. Nó rụt lại bả vai mở ra hai cái chân sau một đường chạy chậm, đi tìm Thủy bà bà rồi. Nhược Sơn theo trên mặt đất nâng dậy Hổ oa, vỗ vỗ trên người hắn bụi đất nói: “Không có bị dọa sợ a?”
Hổ oa làm sao có thể không có sợ, oa một tiếng khóc lớn lên, một bên khóc một bên đáp: “Sợ hãi!”
Nhược Sơn đưa hắn bế lên nói: “Vậy ngươi vừa rồi như thế nào không khóc?”
Hổ oa: “Ô ô… Vừa rồi không kịp…”
Nhược Sơn nhịn cười không được, vỗ Hổ oa phía sau lưng nói: “Biết rõ sợ hãi là tốt rồi! Ngươi đã như vậy sợ vừa rồi tại sao không có nhắm mắt lại đâu này?”
Hổ oa: “Ô ô… Nhắm mắt lại thì càng sợ, như vậy cũng xem không lấy chim to rồi, nó sẽ đem ta bắt đi đấy…”
Nhược Sơn có chút thoả mãn gật gật đầu, vừa rồi Hổ oa rất sợ hãi, thậm chí sợ đến quên đi khóc, nhưng hắn vẫn một mực nhìn qua con này quái điểu, nếu không cũng trốn không thoát cái kia cách không khiếp người tấn công. Mà Nhược Sơn đã sớm ở một bên nhìn xem rồi, Lục La bị cuốn lấy thời điểm, hắn đã giơ lên cao cốt trượng chuẩn bị xuất thủ, không ngờ Hổ oa lại đến rồi như vậy một màn, hắn tạm thời liền không có thi pháp, muốn nhìn một chút phản ứng của mọi người.
Trong tộc các dũng sĩ phản ứng đều rất nhanh, nhưng Nhược Sơn cũng không nghĩ tới Bàn Hồ có thể theo nóc nhà nhảy đến lưng điểu như vậy cắn một ngụm, mắt thấy quái điểu uy hiếp đến Bàn Hồ, hắn mới kịp thời xuất thủ giải quyết tràng diện. Lúc này Bá Tráng cầm trong tay mang huyết toa thương đi tới xin chỉ thị: “Sơn gia, điểu đã bị làm thịt, lớn như vậy gia hỏa nên xử lý như thế nào?”
Nhược Sơn: “Đây không phải tầm thường ác điểu, trước phóng tới trên tế đàn, ta một lát sau lại lại đến xem nên xử lý như thế nào.” Sau đó lại vỗ Hổ oa phía sau lưng nói, “Hảo hài tử, ngươi hôm nay cứu được Lục La… . Đừng khóc, trở về nghỉ ngơi trong chốc lát.” Hắn đem Hổ oa ôm trở về nhà đá.
Hôm nay rạng sáng trong thôn đã xảy ra một cái như vậy hiếm thấy đại sự, các tộc nhân nhao nhao nghị luận, nhưng khá tốt hữu kinh vô hiểm, cuối cùng thành công săn giết quái điểu cũng không có người bị thương, chỉ là Bàn Hồ trên lưng có một đầu lỗ hổng mà thôi. Thủy bà bà đã xử lý Bàn Hồ miệng vết thương, dùng một khối sạch sẽ vải đay theo trước ngực của nó vây quanh đến phía sau lưng băng bó kỹ.
Thủy bà bà lại đến trong thôn trước tế đàn, gặp Nhược Sơn đang tại cùng tộc nhân túm tụm nghiên cứu cái con kia bị săn giết quái điểu, nàng nhíu mày hỏi: “Ngươi nhận thức đây là loại nào cầm loại sao?”
Nhược Sơn: “Đây là Bạch linh Cổ điêu, thế nhưng lớn như vậy lại rất ít gặp, thôn chúng ta còn chưa từng có săn được qua. Ta đang nghiên cứu hắn huyết nhục vật tính, hẳn là có thể ăn, theo ngươi thì sao?”
Thủy bà bà lấy ra một thanh sắc bén cây đao, theo Bạch linh Cổ điêu trên người cắt xuống đến một phiến thịt mỏng, cắm ở mũi đao cẩn thận ngưng mắt nhìn, lại nhắm mắt cảm ứng nửa ngày, lúc này mới gật đầu nói: “Đương nhiên có thể ăn, hơn nữa…”
Nhược Sơn: “Hơn nữa cái gì?”
Thủy bà bà nhìn hắn một cái nói: “Đại bổ!”
Lớn như vậy một con chim, đương nhiên là các tộc nhân khó được mỹ thực, nhưng là hôm nay cái này điểu rất đặc biệt, Nhược Sơn cũng không có giống thường ngày như vậy lập tức lại để cho các tộc nhân xé xác mà ăn. Mà là dẫn người dùng sắc bén nhất khí cụ, dị thường cẩn thận mà đem cái này Bạch linh Cổ điêu phân giải, thịt đều cắt thành khối nhỏ chứa vào chuyên môn dụng cụ đặt ở bên trên tế đàn. Điểu cốt cùng với rất nhiều lông vũ đều nguyên vẹn mà giữ lại, đưa đến bộ tộc trong nhà kho.
Nhược Sơn lại suất lĩnh các tộc nhân bái tế sơn thần, lúc này mới khiến mọi người bắt đầu nấu cơm. Vì phòng ngừa trân quý thực vật biến chất bị hư, bình thường tươi mới thú thịt đều muốn tận lực ăn trước, chỉ có thật sự ăn không hết thời điểm mới có thể bị hơ cho khô bảo tồn, đợi đến mai kia tiếp theo lại ăn. Nhưng cái này chích quái điểu lại không giống với, thịt của nó trước dùng để tế sơn thần, tại tế phụng quá trình phảng phất đã qua đặc thù xử lý, đây có lẽ là sơn thần thần lực gây nên a, các tộc nhân tại cùng ngày cũng không có lấy ăn.
Hổ oa hôm nay biểu hiện đáng giá tán thưởng, mặc dù không có trứng gà ăn, lại ăn vào suốt nửa chỉ luộc chim cắt mỏ đỏ, cảm giác đừng đề cập có bao nhiêu thơm, liền súp đều uống đến một giọt không dư thừa! Nhưng hắn cũng không có quên bị thương Bàn Hồ, phân cho con chó này một cái cánh cùng một nửa súp, cẩu ăn được một bên rầm rì một bên thẳng liếm mép.
Hổ oa cùng Bàn Hồ tại trong phòng nhỏ ăn thịt ăn canh thời điểm, tộc trưởng Nhược Sơn nhìn thấy Lục La đứng tại chính mình nhà đá cửa ra vào, hắn hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”
Lục La năm nay chỉ có sáu tuổi, nàng hôm nay cũng bị dọa, đợi phục hồi tinh thần lại lại có rất nhiều vấn đề nghĩ mãi mà không rõ, bởi vậy mới chạy đến tìm tộc trưởng, giờ phút này nháy mắt nói: “Sơn gia, hôm nay cái kia xấu điểu đến thời điểm, ngươi một mực tựu đứng ở bên cạnh, sớm có thể bắt nó cho đánh xuống rồi, tại sao phải đợi đến cuối cùng mới động thủ đâu này?” Nói xong lời cuối cùng, vành mắt của nàng đã đỏ rồi, hiển nhiên là hồi tưởng lại cái kia tràng diện nhưng cảm giác được sợ hãi cùng ủy khuất.
Nhược Sơn đi qua sờ lên tóc của nàng, vẻ mặt ôn hoà nói: “Nếu ta cuối cùng là như làm như vậy, vậy lúc ta không tại trong tộc, các tộc nhân lại nên làm cái gì bây giờ?”
Những lời này hàm nghĩa đối với Lục La có lẽ quá sâu. Lục La khó hiểu, hỏi ngược lại: “Sơn gia, ngài như thế nào sẽ không ở đây? Ngài tựu là tộc trưởng của chúng ta a!” Đừng nói là Lục La, mà ngay cả trong tộc những lão giả kia khái niệm, Sơn gia cũng một mực là thành trại tộc trưởng, hơn nữa phảng phất vĩnh viễn cũng sẽ là tộc trưởng.
Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Truyện Cẩm Y Vệ trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!