Xu Hướng 3/2023 # Đọc Chương 180: Chó Săn Nhỏ (63) # Top 5 View | Dhrhm.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Đọc Chương 180: Chó Săn Nhỏ (63) # Top 5 View

Bạn đang xem bài viết Đọc Chương 180: Chó Săn Nhỏ (63) được cập nhật mới nhất trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Nghiêm Viêm kéo cô lại, ấn cái nút bên cạnh, gọi gấu trúc quét dọn mặt đất nói: “Cẩn thận một chút.” Lý Tiểu Ngư nắm chặt tay, thân thể khẽ run, cảm xúc phức tạp giống như cơn bão nuốt chửng cô, đột nhiên ngẩng đầu, cô hơi hơi hé miệng vừa định nói ra mọi chuyện, lại đối diện với khuôn mặt lạnh băng của hắn. Ngay sau đó là cản giác trời đất quay cuồng, ngón tay lạnh băng của Nghiêm Viêm chạm vào vành tai cô, đó là tai nghe mini, còn chưa phản ứng lại, Lý Tiểu Ngư đã bị người kia bảo vệ trong ngực, hai lỗ tai bị người bịt chặt, lại không che được tiếng nổ đinh tai nhức óc kia. Cản giá choáng váng làm Lý Tiểu Ngư trở tay không kịp, chờ khi cô lấy lại tinh thần, chất lỏng ấm apr nhỏ xuống mặt, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt hắn đầy máu, từ sợi tóc nhỏ xuống mặt coi. Nghiêm Viêm mở to mí mắt nặng trĩu, nhìn cô hoàn hảo không sao, khóe miệng cong lên, giọng nói trầm thấp mỏng manh. “Em… Em không sao là tốt rồi.” Lý Tiểu Ngư mê mang vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng chanh vào gương mặt kia, người kia chậm rãi ngã xuống, máy nhiễm đỏ áo blouse trắng của hắn, xung quanh là những mảnh vỡ, không còn gì nguyên vẹn. “……” Coi hơi hơi hé miệng, lại không phát ra một tia thanh âm, kéo người trên mặt đất lên, lại nhìn thấy sau lưng hắn bị rất nhiều mảnh kính đâm vào, có một mảnh trực tiếp cắm xuyên ngực, máu chảy đầm đìa nhiễm đen ngực, không có hơi thở. Nghiêm Viêm? Đây nhất định là mơ, tớ nhắm mắt lại, tỉnh giấc, cậu nhất định còn đang chờ tớ ăn đồ ngọt. Em hãy đợi tôi, tôi hất định sẽ tỉnh lại. Lý Tiểu Ngư nằm liệt ngồi dưới đất, hai mắt trống rỗng, hóa ra…… hóa ra đây là cảm giác mất đi người quan trọng a, tuyệt vọng, bi thương, hối hận……

“Tớ…… Tớ không muốn thử, thật sự rất đau, rất đau.” “Nghiêm Viêm…… Giấc mơ này thật chân thật…… Tớ còn chưa tỉnh lại……”–Ánh sáng chiếu vào phòng, chiếu xuống người con gái đang nằm trên giường. Sắc mặt cô tái nhợt, tóc đen mềm mại xoa trên gối, ánh sáng làm sắc mặt cô tươi tỉnh hơn, mí mắt giật giật, đột nhiên ngồi dậy. Động tác quá mức mãnh liệt làm coi cảm thấy choáng váng, Lý Tiểu Ngư thở phì phò chống giường, xốc chăn lên định đi xuống giường. Mu bàn tay khẽ động, Lý Tiểu Ngư kéo kim tiêm xuống, vừa đặt chân xuống đất, hai chân nhũn ra nhưng được gấu trúc đỡ lấy. Gấu trúc kéo cô ngồi xuống mép giường, nói: “Chủ nhân chủ nhân, cô còn chưa khôi phục, đừng đứng dậy.” Lý Tiểu Ngư hít vào một hơi thật sâu, “Gấu trúc, ta mơ một giấc mơ.” “Mi biết Nghiêm Viêm ở đâu khônh?” Sau khi thở phào, cô hỏi gấu trúc. Gấu trúc không nói, đứng ở kia không nhúc nhích. Lý Tiểu Ngư đẩy nó ra đi ra ngoài, đi vài bước lại ngã xuống mặt đất, cả người nhũn ra, không có sức lực. Gấu trúc chạy đến trước mặt cô, kéo tay cô nói: “Chủ nhân, cô không thể đi lại.” Lý Tiểu Ngư chống sàn nhà, tóc đen rũ ở hai vai che đi sắc mặt của coi: “Nghiêm Viêm ở đâu?” Gấu trúc chỉ vào phòng bên cạnh nói: “Chủ nhân lớn ở…… Phòng này đọc sách.” Lý Tiểu Ngư đỡ vách tường đứng lên, đẩy ra phòng bên cạnh đi vào, nhìn đến thấy người đang ngồi trên giường, trong tay người nọ cầm một quyển sách, nghe được thấy tiếng động ngẩng đầu, cặp kính phản quang, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn.

Đọc * Chương 1 *

“Người chú ở quê nói đây là thằng bé nhà họ Trì, ngày nào cũng cởi trần cởi truồng, người cha nát rượu không còn được minh mẫn, uống nhiều lại đánh con.”

Lạnh quá. Đào Hoài Nam nằm nghiêng, người co rúm ró ở hàng ghế sau, cậu đắp chiếc áo khoác của anh, bên ngoài ồn ã, cậu nghe thấy tiếng anh trai mình nói chuyện với người khác. Cửa sổ chiếc xe van không đóng chặt, gió lùa bốn phía, Đào Hoài Nam kéo chiếc áo khoác, rúc nửa gương mặt vào. Áo anh trai ám mùi khói, còn có mùi tro giấy. Mấy hôm nay họ đốt rất nhiều giấy, trên người anh trai luôn thoang thoảng mùi khói nồng này, người Đào Hoài Nam cũng ám mùi khói. Cửa xe bị kéo ra, Đào Hoài Nam mở to mắt nhìn, cho dù cậu không nhìn thấy gì cả. Mở mắt chỉ để biểu thị mình đã tỉnh giấc rồi. ―― Cậu là một cậu bé mù. “Dậy rồi à?” Ấy là giọng của anh trai. Đào Hoài Nam cảm thấy vững dạ, cậu ngồi dậy, duỗi tay ra đưa chiếc áo đắp trên người cho anh. Anh cậu bảo: “Em đắp đi.” Đào Hoài Nam vẫn duỗi cánh tay: “Anh mặc đi.” Đào Hiểu Đông chỉ mặc mỗi chiếc áo len, người anh lạnh lẽo, anh không ngồi bên cạnh, nhận lấy áo từ trong tay cậu rồi tiện tay khoác lên người: “Có đói không?” Đào Hoài Nam nói, “Em không đói.” Đào Hiểu Đông đợi người mình ấm lên rồi mới ngồi xuống, xoa đầu cậu. Đào Hoài Nam nghe thấy anh bảo: “Dậy rồi thì xuống đi, lát nữa lại cúi lạy ba mẹ.” Đào Hoài Nam gật đầu, đáp “Vâng”. Hai hôm nay Đào Hoài Nam được anh trai nắm tay, không biết đã dập đầu lạy bao nhiêu lần rồi. Cậu không nhìn thấy gì cả, chỉ biết xung quanh lúc nào cũng có rất nhiều người, những người này cứ thở dài cảm thán mãi không thôi. Tai Đào Hoài Nam rất thính, mấy người đứng cách đó không xa nói số cậu khổ, nói sau này hai anh em cũng không dễ dàng gì, nói đứa mù như cậu sẽ làm liên lụy tới anh trai cả đời, Đào Hoài Nam nghe thấy hết. Cậu nắm chặt tay anh trai, bàn tay anh lúc nào cũng ấm áp. Hôm trước họ quay trở về nơi này, quay về chôn tro cốt ba mẹ. Ba mẹ Đào Hoài Nam đã đi từ nửa năm trước rồi, giờ cậu chỉ còn anh trai. Anh lớn hơn cậu nhiều lắm, anh thương cậu nhiều lắm.

Theo tập tục ở quê, chuyện ma chay vừa dài lại vừa rườm rà, bọn họ phải ở quê thêm một tuần nữa. Đào Hoài Nam chưa từng về đây, cậu không sinh ra ở nơi này, cũng chưa từng sống ở đây. Nơi này với cậu mà nói quá xa lạ, cậu chẳng quen một ai ở cái xứ này. Nơi này rất lạnh, Đào Hoài Nam đội chiếc mũ len, vị trí trước mặt có khuy bấm, chỉ cần cài lên là sẽ che kín cả gương mặt, chỉ chừa lại đôi mắt. Mặc dù mặc kín như vậy, nhưng Đào Hoài Nam vẫn cóng đến độ đau mũi, phần sống mũi giữa hai mắt bị gió thổi rát buốt. Mùa đông giá rét, mọi người đứng ở bên ngoài nói chuyện đều cứng đờ người giữa làn gió buốt, bờ môi và lưỡi dường như cũng không thể cử động linh hoạt như bình thường. Giọng Đào Hoài Nam khàn khàn, cứ thi thoảng lại ho sù sụ, mới về ngày đầu cậu đã bị cảm rồi, uống thuốc mấy buổi mà vẫn chưa khỏi. Đào Hiểu Đông bận rộn lo toan nhiều chuyện, không thể lúc nào cũng để mắt tới cậu được. Chính lúc này Đào Hoài Nam gặp được cậu trai ấy, trước linh cữu cha mẹ, vào một ngày mùa đông lạnh thấu da thấu thịt. Lúc đó cậu đang đứng bên ngoài cầm cốc sữa lên uống, khuy bấm trên mũ cởi ra, miếng vải che trước mặt rủ xuống dưới cằm, hơi nóng nghi ngút của cốc sữa phả lên gương mặt. Sau lưng cậu vẫn là nhà bạt đám ma ồn ã, cốc sữa nóng khiến đôi tay Đào Hoài Nam không còn lạnh buốt nữa, lòng bàn tay ấm áp, khiến cậu không nỡ uống. ―― Lúc cốc sữa trong tay bị người ta giật lấy Đào Hoài Nam bị dọa hết hồn, cậu kinh ngạc co rúm người lại. Cậu không nhìn thấy gì cả, ở nơi xa lạ xảy ra sự cố như vậy khiến cậu vô cùng sợ hãi. Sữa đổ một ít lên mũ và vạt áo, Đào Hoài Nam hoang mang vội vã cất tiếng gọi “Anh ơi”. Đó là một cậu bé trần truồng, thấp hơn Đào Hoài Nam một chút, gầy đến mức như chỉ có da bọc xương, xương sườn lồi ra, trên người loang lổ những vết tím xanh, gương mặt sưng đỏ không được khỏe mạnh. Hai tay cậu ta cầm lấy chiếc cốc của Đào Hoài Nam, tu ừng ực từng ngụm sữa bò, bàn tay nứt nẻ, lại còn rất bẩn. Người chú ở quê quát to một tiếng, Đào Hoài Nam lại run người lên vì tiếng quát bất chợt này. Đào Hiểu Đông chạy tới ôm lấy cậu, Đào Hoài Nam lập tức dựa sát vào người anh trai. Người chú ở quê nói đây là thằng bé nhà họ Trì, ngày nào cũng cởi trần cởi truồng, người cha nát rượu không còn được minh mẫn, uống nhiều lại đánh con. “Nhà họ Trì?” Đào Hiểu Đông hỏi, “Trì Chí Đức?” “Đúng vậy, cháu còn nhớ à?” Đào Hiểu Đông kém tay nát rượu nhà họ Trì kia có mấy tuổi, hồi nhỏ từng đánh nhau một trận, anh còn từng đập bể kính nhà người ta. Nhà họ Trì đời đời nát rượu, uống nhiều là lại đánh vợ đánh con, Trì Chí Đức đã bị cha mình đánh đến điếc một bên tai từ nhỏ. Trước giờ Đào Hiểu Đông không ưa người nhà họ, đi ngang qua đều tránh đường vòng. “Con anh ta đã lớn chừng này rồi cơ á?” Đào Hiểu Đông nhìn cậu bé, cậu bé trần truồng từ đầu tới chân, đến một miếng vải che thân cũng không có, mấy vết thương và sẹo trên người kia vừa nhìn đã biết do bị đánh đập. Đào Hiểu Đông không nhìn nổi, anh đặt Đào Hoài Nam xuống, cởi chiếc áo trên người mình ra, khoác lấy người cậu bé. Cậu bé cứ run lên cầm cập, cơ thể run lẩy bẩy với biên độ rất lớn, răng va vào nhau phát ra thành tiếng răng rắc. Chiếc áo khoác mang theo hơi ấm bao bọc cơ thể cậu, trong tay cậu vẫn còn đang cầm cốc sữa còn lưu hơi ấm của Đào Hoài Nam, cậu bé ngước lên nhìn Đào Hiểu Đông. Đào Hiểu Đông cũng nhìn cậu bé, cậu bé này giống cha mình, trông khó coi, cũng không được lòng người khác. Mặc dù Đào Hiểu Đông không muốn quản chuyện nhà người ta, nhưng trời lạnh như vậy để thằng bé trần truồng chạy lông nhông bên ngoài, nếu không để ý sẽ bị lạnh chết mất. Đào Hiểu Đông nhìn chú chim non rúm ró tím tái giữa hai chân cậu bé, phơi ngoài trời lạnh mấy tiếng trời, chim non không tàn cũng phế. Anh muốn đưa cậu bé vào trong nhà ấm ngồi, nhưng còn chưa kịp mở lời, cậu bé đã quay đầu bỏ chạy mất rồi. Chiếc áo khoác và cốc sữa bị quăng xuống đất, dính lấy tuyết và bùn bẩn dưới đất. Ông chú ở quê to tiếng mắng chửi mấy câu, nhặt đồ lên bảo rằng: “Chán chẳng muốn dính vào cái nhà này, thằng bố nó thần kinh, lên cơn gặp ai cũng đánh.”

Đào Hiểu Đông hỏi: “Mẹ nó đâu rồi?” “Bị bố nó đánh bỏ nhà đi rồi, ai muốn sống với tên điên chứ, chạy lâu rồi.” Đào Hiểu Đông mặc lại chiếc áo khoác, cũng không màng bùn bẩn dính phía trên, anh ngồi xổm xuống bế lấy Đào Hoài Nam. Bàn tay Đào Hoài Nam vẫn còn mang theo hơi ấm từ cốc sữa ban nãy, lòng bàn tay ấm nóng ôm lấy cổ Đào Hiểu Đông. Đào Hiểu Đông hỏi cậu: “Sợ hết hồn ấy nhỉ?” Đào Hoài Nam gật đầu, nhỏ giọng nói: “Dọa em nhảy lên luôn.” Thế là Đào Hiểu Đông ra sức xoa đầu cậu cách lớp mũ, dỗ dành: “Vuốt lông rồi em đừng sợ nữa.” Thời điểm đó Đào Hoài Nam được anh trai bao bọc như một đứa trẻ, một đứa trẻ mù quá yếu ớt, ngày nào Đào Hiểu Đông cũng dẫn theo bên mình bảo vệ. Con trai từng tuổi này bình thường đã chạy loạn khắp nơi, lông bông khiến ba mẹ tức đến mức kéo về đánh cho một trận vẫn chưa hả giận, hồi nhỏ Đào Hiểu Đông cũng như vậy. Nhưng mà thực tế không phải ai cũng như vậy, cậu bé mù không cha không mẹ nào được sống như vậy, “chú chó” bẩn thỉu có ba mẹ cũng như không kia đâu được hồn nhiên như thế. Suy cho cùng mỗi người một số mệnh, tốt số cũng có đủ kiểu tốt, mà xấu số cũng có đủ kiểu thảm thương. Đào Hoài Nam uống cốc sữa nóng hổi anh trai pha lại, cậu được chăm chút kỹ càng lắm, ngày nào cũng uống một cốc sữa to, uống đến mức trắng hồng trắng hào, trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi sữa thơm. Uống sữa no rồi chiều ngủ một giấc thật dài, được anh trai bồng lên giường, đắp lấy chiếc chăn nhỏ. Trong mộng ngoài đời thi thoảng lại có tiếng hát tang từ nhà bạt đám ma ngoài sân vọng lại, thi thoảng thầy cúng đột nhiên hô lên khiến cậu đang say giấc cũng co vai rụt người lại. Bởi vì chiều ngủ say, tối đến trằn trọc không vào giấc. Cho dù đôi mắt không nhìn thấy gì, giữa ban ngày và ban đêm với cậu mà nói vẫn có điểm khác biệt, ánh sáng yếu ớt trước mắt có thể giúp người mù phân biệt được ngày hay đêm. Buổi tối Đào Hiểu Đông không ngủ, anh khoác chiếc áo bông bộ đội màu xanh lá mạ dày cộp của chú, cổ áo dựng lên che tai và mặt, ngồi bên chậu lửa vừa túc trực linh cữu cho cha mẹ, thi thoảng lại châm lửa đốt tiền giấy. Anh vào xem Đào Hoài Nam một lần, Đào Hoài Nam nghe thấy tiếng anh đi tới, đưa tay sờ lên người anh, nhỏ giọng bảo: “Anh à em ra với anh.” Anh trai chạm mu bàn tay lên tay cậu, dỗ dành: “Ngoài trời lạnh lắm.” “Em mặc áo bông.” “Mặc rồi vẫn lạnh, ở trong phòng ngủ đi.” Đào Hiểu Đông ngồi bên cạnh cậu mấy phút, được một lúc rồi lại trở ra. Mãi mà Đào Hoài Nam không vào giấc, hồi chiều cậu ngủ nhiều quá. Cửa kính ở quê không đóng kín, tối đến gió lùa. Chiếc giường đất dưới thân sưởi cơ thể người nóng rát, nhưng tay và mặt lộ ra ngoài chăn lại lạnh căm, chóp mũi cũng buốt lạnh. Cứ chốc chốc Đào Hoài Nam lại đưa tay ủ lên mũi, lòng bàn tay mang theo mùi củi lửa cách chiếc giường. Lúc tiếng bà cụ khóc lóc từ xa xa vọng lại Đào Hoài Nam rụt người vào trong chăn. Tiếng khóc the thé mà già yếu khiến Đào Hoài Nam cảm thấy lạnh hơn, rồi cậu còn nghe thấy tiếng đàn ông rống giận chửi rủa. Tiếng bước chân đan lẫn tiếng người hỗn loạn, mỗi lúc một tới gần.

Người đàn ông mắng chửi “Ranh con”, gào lên, “Mẹ kiếp hôm nay tao phải đánh chết mày.” Bà cụ gào khóc van xin anh ta đừng đuổi theo, thi thoảng lại nhắc nhở, “Mau chạy đi.” Đào Hoài Nam nằm yên ở đó lắng nghe, đôi mắt trợn to trong bóng đêm. Cậu muốn tìm anh trai, anh trai không ở bên cạnh khiến cậu luôn cảm thấy thấp thỏm trong lòng. Trong sân dựng nhà bạt chứa linh cữu, mấy hôm nay cổng sân không đóng, cứ mở rộng như vậy. Lúc cổng sân bị đâm “rầm”, Đào Hiểu Đông đang ngồi khoanh chân hút thuốc trước chậu lửa. Anh ngước mắt nhìn sang, vẫn là đứa trẻ nhà họ Trì hồi ban ngày. Đứa trẻ trần truồng chốn vào trong chân tường, ba thằng bé đuổi theo, bị bà cụ túm tay kéo về. Bà kéo mà không được, ngược lại còn bị lôi xềnh xệch lảo đảo đi theo cùng. “Đừng đánh mà! Đánh nữa nó chết mất! Chí Đức à!!” Bà cụ khóc lóc, vừa khóc vừa đấm yếu ớt lên lưng người đàn ông. Người đàn ông nồng nặc mùi rượu, hùng hùng hổ hổ chạy theo hướng thằng bé. Đào Hiểu Đông còn chưa hút xong điếu thuốc, anh vẫn ngồi nguyên tại vị trí. “Chí Đức à, nó là con trai con đấy!” Bà cụ gào đến mức giọng khàn đặc, mỗi lần cất cao giọng lại mang theo sự tuyệt vọng. Một già một trẻ một kẻ nát rượu, đứng trong sân dựng nhà bạt đám ma giống như đang diễn một vở kịch ầm ĩ bi thương. Đào Hiểu Đông hờ hững nhìn hồi lâu, cũng phiền họ không cảm thấy hai chiếc quan tài trong sân đáng sợ. Đào Hiểu Đông lại châm lửa đốt một xấp tiền vào trong chậu. Đây là nơi Đào Hiểu Đông sống ngày còn nhỏ, khoảng sân và hai gian phòng này là căn nhà anh ở hồi bé. Anh ở nơi đây chạy nhảy nghịch ngợm “nhảy lên đầu lật ngói”, rồi bị cha mình mắng mỏ dọa đánh mông hai cái, bàn tay đánh xuống còn phải giữ sức. Sâu rượu đời trước trong nhà họ Trì là cha của Trì Chí Đức, ông ta uống nhiều rồi lại đánh con, mỗi lần Trì Chí Đức bị đánh cũng chạy đi khắp nơi. Lúc ấy nếu gặp được cha Đào Hiểu Đông nhất định cha anh sẽ ngăn cản, mắng có giỏi thì ra ngoài làm việc, say rượu đánh thằng nhỏ nô đùa thì có gì giỏi giang chứ. Mỗi lần Trì Chí Đức trông thấy cha Đào Hiểu Đông đều trốn phía sau người ông, khóc lóc gọi “chú Đào à”. Lúc này trước mắt anh lại là cảnh Trì Chí Đức đánh con trai, thằng bé so ra còn thảm hơn anh ta ngày bé nhiều. Không có “chú Đào” bảo vệ, trốn sau chiếc quan tài đựng tro cốt. Đứa trẻ khóc lóc kêu gào cứu mạng năm ấy nay lại thành con sâu nát rượu đời sau, cặp mắt đỏ quạch trợn trừng lên không giống người một chút nào. Thực sự vừa buồn cười lại vừa đáng thương, trò hề trước mắt cũng mang theo cảm giác số phận nghiệt ngã cách một thế hệ. Hút xong điếu thuốc, Đào Hiểu Đông ném tàn thuốc vào chậu lửa, anh đứng dậy, tiện tay cầm cây gậy bên cạnh chậu lên. Thằng bé chạy không suy nghĩ, đôi chân lạnh cóng không thể chạy nhanh, muốn vòng qua người Đào Hiểu Đông mà không được, đâm đầu vào người Đào Hiểu Đông. Lúc Trì Chí Đức ngoác miệng mắng chửi chạy tới, Đào Hiểu Đông đột nhiên quật cây gậy vào cổ anh ta, anh đánh con sâu rượu kia ngã xuống đất không kịp hoàn hồn. “Cút.” Đào Hiểu Đông lạnh lùng nhìn con sâu rượu đang co mình che cổ dưới mặt đất, chỉ gậy ra ngoài cổng sân, “Đừng khóc lóc om sòm chỗ cha mẹ tao.”Lời tác giả: Lại một câu chuyện, trúc mã chậm nhiệt, lần này chúng ta cùng dõi theo quá trình trưởng thành của hai cậu bé đi. Bất luận bạn sủng công hay sủng thụ ở một mức độ nhất định đều không hợp đọc bộ này. Hai bạn nhỏ phải học cách lớn lên, trong quá trình trưởng thành sẽ phạm sai lầm, khó tránh khỏi.M: Truyện đang tiến hành. Cập nhật hằng ngày tại blog chúng tôi cập nhật ở wattpad hên xui.

Đọc Chương 23: Cho Chó Ăn Chè

Tiêu lão gia càng nhìn người trước mặt, nỗi buồn năm xưa lại ùa về, phủ kín đôi mắt ông bằng mây đen. Thằng hầu năm đó bỏ đi biệt tăm, cậu ba cho người đi tìm khắp nơi mà không thấy, thì ra nó trốn đến đây. Trốn đi như một thằng hèn, để không phải đau đớn vì quá khứ nữa. Còn Tiêu Hách và Lê Diễm Quỳnh? Ai trả lại cho họ những mất mát kia? “Này, cậu phải gọi lão gia là ông. Gọi là cậu hoá ra lại bằng con ông à?” Anh lái xe bất bình lên tiếng, vì anh ta không biết Lý Hải là thằng hầu cũ của ông chủ. “Nó muốn gọi thế nào kệ nó. Mày giúp vợ chồng anh chị Vương ôm lúa vào nhà, còn thằng Hải, mày theo tao.” Tiêu lão gia lên tiếng, sai anh lái xe đi giúp ông bà Vương ôm thóc. Còn mình cùng thằng hầu cũ đi vào nhà gã xem xét. Căn nhà ba gian xập xệ, lập mái ngói xác xơ. Đồ đạc cũ kỹ, chẳng có gì đáng giá. Hoạ chăng chỉ có bộ ấm chén mang ra đồng nát bán thì được mấy xu. Bàn thờ nhỏ, có ba bài vị. Của cha mẹ thằng Hải và bà cả Diễm Quỳnh. “Mày dám thờ cả vợ tao? Mày nghĩ vợ tao ngủ với mày là trở thành vợ mày à? Để tao nhắc cho mày nhớ, Lê Diễm Quỳnh là vợ của Tiêu Hách, không phải của Lý Hải.” Tiêu lão gia cười khẩy khi nhìn ba chữ Lê Diễm Quỳnh nắn nót trên tấm bia gỗ. Ở nhà thờ Tổ của Tiêu gia, bà cả được treo ảnh, tụng kinh và cầu siêu hằng ngày. Có hai nơi thờ bà cả, vậy bà sẽ an nghỉ bên nào? “Con lạy cậu, con trót dại. Con thương mợ thật lòng.” Lý Hải quỳ xuống, xúc động rơi nước mắt. Đứng trước cậu cả cao quý, phận gã đã hèn mọn lại càng hèn mọn hơn. “Tao không yêu Diễm Quỳnh, đó là sự thật. Sau khi mày bỏ đi không lâu thì mợ mất. Mày biết đúng chứ? Đám tang của mợ, tao đã làm rất to, loan tin khắp Trung Hoa, để nó đến tai mày, để mày lập được cái bia này đấy?” Tiêu lão gia chua chát rút một nén hương, cắm vào bát của bà cả. Thì ra bà cả có một nơi trú ngụ tốt hơn nhà thờ Tổ của Tiêu gia. “Diễm Quỳnh yêu mày, tao cũng biết. Và cái ngu của tao là mắt nhắm mắt mở cho qua. Rồi một ngày bà phát hiện và bung bét.” Tiêu lão gia vẫn không thể thừa nhận trước mặt Lý Hải, ông còn yêu gã nhiều hơn bà cả Lê Diễm Quỳnh. “Con lạy cậu, con lạy cậu…” Lý Hải chắp tay lên trán, thút thít mà van xin. Lão gia nói một câu, gã lạy ông một tiếng. Gã dành cả cuộc đời chỉ để sám hối, dằn vặt. Gã dành cả cuộc đời để cầu xin Tiêu lão gia. Tiêu lão gia ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại tĩnh tâm. Ông không muốn mất bình tĩnh trước mặt người này. Ông không muốn nhìn Lý Hải rơi nước mắt. Thằng Hải mít ướt ông biết có một đôi mắt long lanh, nụ cười ngố ngố, rất dễ xúc động. Cậu ba năm đó từng chết chìm trong mặt hồ sâu thẳm nơi đáy con mắt long lanh của người kia. Cậu ba, mợ ba đều yêu Lý Hải. Thật sự, cậu ba năm đó vô cùng cay cú. Còn cay đắng gì hơn khi bị người mình thương thầm và người vợ kết tóc của mình phản bội. Một cậu ba lừng danh Trung Hoa bị thằng hầu và vợ cắm một cái sừng vừa ngứa vừa đau. Lê Diễm Quỳnh, Lý Hải, hai người hại cậu ba thê thảm quá.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai con người này để lại trên đời cho Tiêu lão gia một báu vật, là cậu cả. Ông không thể phủ nhận bản thân mình vô cùng thương yêu Tiêu Chiến. Phải, Tiêu Dật và Tiêu Chung tuy là con ruột của ông, nhưng đều không thể thắng được vị trí của Tiêu Chiến. Có phải hay chăng vì khuôn mặt đẹp đẽ của cậu từ một khuôn với Lý Hải mà ra? Cơ mà thế quái nào tính tình của thằng quý tử lại giống cậu ba thế? “Cậu cho con hỏi, đứa bé năm đó… con của con và mợ, nó thế nào rồi?” Lý Hải không khi nào là không nhớ tới con của mình và Lê Diễm Quỳnh. Nếu không nhầm, đó chính là cậu cả Tiêu Chiến? Bà cả năm đó có chịu giữ lại con của gã và mợ ba không? “Con của mày ư? Vợ của tao lại sinh ra con của mày? Ha, dù nó là con của mày đi chăng nữa, thì trên danh nghĩa nó là con của tao. Ăn nói cho cẩn thận.” Sâu thẳm trong tâm Tiêu Hách, Tiêu Chiến là con của ông và Lý Hải. Ông tự huyễn hoặc mình như vậy, để bản thân chai lỳ với thực tại. Nhưng câu hỏi của Lý Hải lại kéo ông về với sự thật, không cáu mới lạ. “Vâng…con lỡ lời.” Lý Hải trong lòng trùng xuống, cúi gằm mặt. Lão gia nói như vậy, đứa bé vẫn còn sống sao? “Tiêu Chiến là cậu cả, con của Diễm Quỳnh. Nó đang chơi bên nhà họ Vương. Mày có thể đứng từ xa ngắm nó. Nhưng bỏ ý định cướp nó khỏi tao, hoặc nói ra sự thật đi. Tao không muốn nó nghĩ ngợi hay buồn bã.” Tiêu lão gia không bao giờ muốn Tiêu Chiến biết sự thật, sợ cậu cả sẽ rời khỏi ông, sợ cậu cả…sẽ hận ông. “Vâng, con lạy ông, con đội ơn ông.” Còn niềm gì sung sướng hơn khi biết mình vẫn còn một đứa con trên đời. Dù nó không thể hương khói sau này cho gã, nhưng trong lòng Lý Hải đã trào lên một tình thương mãnh liệt với giọt máu rơi của mình. Tiêu lão gia thở dài, nhìn một lần nữa xung quanh mái tranh xập xệ. Đúng là nhà của đàn ông, thiếu hơi ấm người phụ nữ, nó lộn xộn và bẩn thỉu thấy ớn. Tiêu Hách cảm thấy không đứng được ở đây nữa, liền bỏ ra ngoài. Trớ trêu thay, ngoài cửa có một bóng người đứng hoá đá ở đó từ bao giờ. Vương Nhất Bác đã nghe thấy mọi chuyện. Vương Nhất Bác nghe lời mẹ mang sang nhà Lý Hải bát canh cua, chứ để gã ăn cơm với cà không thì xót ruột lắm. Ai ngờ thầy Vương đi tới cửa thì thấy chú Hải của cậu đang quỳ mọp dưới đất, lão gia đứng trên xối xả sỉ vả vào mặt gã. Nghe tới thông tin cậu cả là con của Lý Hải, thầy Vương suýt thì làm đổ bát canh, may mà giữ lại được. Chuyện đời đâu ai ngờ, không thể ngờ được, lão gia…quá cao cả. “Thầy coi như không nghe thấy gì đi, tôi về trước.” Tiêu lão gia bình tĩnh vỗ vai Vương Nhất Bác, xốc lại áo rồi về nhà họ Vương. “Chú…” Vương Nhất Bác không biết phải đối mặt với Lý Hải thế nào, đành đặt vội bát canh lên bàn, rồi chạy một đường về. Mặt cậu tái mét, không ngờ lần này về nhà lại biết thêm được một bí mật gia tộc. Vương Nhất Bác mặt như đưa đám thất thểu ngồi vào mâm cơm. Tiêu Chiến đang cắm mặt vào húp lấy húp để bát canh cua nấu mùng tơi mướp, vừa húp vừa nức nở khen. Chú Hải cũng vô cùng thích canh cua mùng tơi mướp, đây là cha con giống nhau ư?

Chương 20: Chó Săn Rắn Độc

“Em đang trách anh lâu lắm rồi không trở về à?” Phó Kính Thù thấy Phương Đăng cúi đầu ngắm hoa hồi lâu không nói, liền quay sang hỏi.

Phương Đăng lắc lắc đầu, “Trông tiệm cả ngày nên em hơi mệt.”

Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Phương Đăng không hề dối lòng, cô chưa từng giận Phó Thất vì quá lâu không đến bên mình. Khi một người đàn ông càng thành công, thời gian riêng tư của anh ta sẽ càng ít. Cô biết mối quan hệ giữa họ sẽ không vì khoảng cách mà thay đổi, giống như Phó Thất hiểu rất rõ cho dù hắn làm gì, chỉ duy nhất Phương Đăng thực lòng không trách hắn, cho dù bao lâu hắn không quay lại, chỉ duy nhất Phương Đăng luôn chờ đợi hắn.

Có điều cô đã là người phụ nữ gần ba mươi, chẳng còn là cô bé con ngày nào, mỗi lần gặp lại là nước mắt ướt hàng mi. Những lần đầu chia xa luôn đong đầy lưu luyến, nhưng mấy năm nay cô đã dần quen với cuộc sống một mình bình lặng đơn sơ. Trước đây Phương Đăng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chịu nổi cuộc sống như vậy, nhưng bây giờ nó lại chính là cái cô mong muốn. Thậm chí cô không thấy cô đơn. Phó Kính Thù của hôm nay phiêu bạt đâu đó nơi đỉnh cao danh vọng rực rỡ, thây kệ hắn. Phương Đăng chỉ cần cái cậu bé vẽ tranh bên mái đình đổ nát, mỉm cười dưới dàn hoa ngày xưa là đủ. Mà Phó Thất của ngày xưa ấy, cô đã giấu kĩ vào đáy tim rồi.

Phương Đăng giờ đây thích nghi hoàn toàn với ly biệt. Từ khoảnh khắc cô vì hắn mà cởi chiếc nút áo đầu tiên trước mặt Lục Ninh Hải, nhiệt thành khuyến khích hắn bay đến phương trời mới, cô đã tự hiểu rằng, cô sẽ trở thành người không thể thay thế trong tim hắn, nhưng vĩnh viễn không thể là một nửa cùng hắn sánh vai dưới ánh mặt trời. Nếu muốn trách, chỉ có thể trách chính mình ngày ấy. Dĩ nhiên, phụ nữ là như vậy, nghĩ thông suốt là một chuyện, thi thoảng trong lòng dấy lên chút hi vọng ngông cuồng lại là chuyện khác. Miệng họ nói trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng trong lòng cứ mong người đàn ông ấy đừng đi.

Qua tấm gương trên bồn rửa mặt, Phương Đăng trông thấy Phó Kính Thù vẫn đang tỉ mỉ chăm sóc chậu hoa chuối tây. Hắn sao lại không hiểu, tham vọng lớn nhất của cô chỉ là cùng hắn sống cuộc sống bình thường, mỗi ngày bên nhau chờ hoa nở. Đáng tiếc cô vĩnh viễn chẳng thể có được cái hạnh phúc của một cặp vợ chồng bình thường, sớm tối quấn quýt, đến độ nhìn đâu cũng thấy tật xấu của nhau.

Ngày hôm sau, Phương Đăng dậy thật muộn. Phó Kính Thù sáng sớm đã ra ngoài, lần này trở về hắn còn bận công việc. Họ đã hẹn tối nay cùng đến quảng trường náo nhiệt nhất ở trung tâm thành phố, cùng đợi chuông đồng hồ điểm báo Giao thừa.

Đến chập tối,Phương Đăng nhận được điện thoại, hắn hỏi cô có thể đến khách sạn đợi hắn một lúc

Phương Đăng còn biết làm sao. Phó Kinh Phù phái người tới đón, xe đã chờ sẵn sàng dưới nhà. Cô đi ra mới phát hiện tái xế là Phó Chí Thời.

Phó Chí Thời xuống xe mở cửa cho Phương Đăng, niềm nở cất giọng: Cháu chào cô. Đây không phải lần đầu tiên Phương Đăng nghe thấy cách xưng hô này, hiện giờ Phó Chí Thời lúc nào cũng gọi Phó Thất là “Chú Bảy” ngọt xớt. Theo lẽ thường, cô là “chị họ” của Phó Thất, Phó Chí Thời gọi cô băng “cô” chẳng có gì ngược với luân thường đạo lý, nhưng bỗng dưng được gọi như vậy đúng là khiến người ta có hơi muốn lộn mửa.

Phương Đăng ngồi ghế sau, suốt đường đi Phó Chí Thời đã thử gợi chuyện hàn huyên, nhưng thấy cô tỏ vẻ chán ngán, liền biết điều im miệng. Phương Đăng tự thấy mình chẳng có “sở thích ác ôn” như Phó Thất, rõ ràng rất ghét một người, còn cố tình bắt người đó lượn qua lượn lại trước mặt mình để sai khiến. Nếu là cô, cô chỉ muốn tránh càng xa càng tốt. Phó Chí Thời chẳng rõ vô tình hay cố ý liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, bị phát hiện, liền nhanh như cắt lảng ánh nhìn đi chỗ khác. Ngược lại, Phương Đăng lạnh lùng công khai quan sát kẻ ngồi phía trước mà chẳng thèm kiêng nể gì.

Thời gian trôi đi, ai cũng thay đổi, Phó Chí Thời càng không ngoại lệ. Hắn béo lên khá nhiều, dáng người cao to, nếu bỏ nụ cười nịnh bợ giả tạo kia đi, nhìn tổng thể cũng ra tấm ra món. Nghe nói hiện nay công ty E.G phát triển rất mạnh, trong vài năm ngắn ngủi đã tạo được chỗ đứng trong thị trường quốc nội, thậm chí gần đây còn có tin đồn E.G chuẩn bị thu mua công ty dược phẩm nổi tiếng trong nước Cửu An Đường. Đoán chắc Phó Chí Thời trong mắt người khác cũng là nhân vật được yêu mến kính trọng, con đường hoạn lộ trải dài thênh thang.

Được biết hai năm trước Phó Chí Thời đã kết hôn với một cô nhân viên vốn là gái quê lên tỉnh. Cô gái kia rất coi trọng cái danh “bà Phó”, dĩ nhiên sẽ đội hắn lên đầu mà nịnh nọt, không dám trái ý nửa lời. Nói một cách khác, Phó Chí Thời bây giờ nhờ ơn mưa móc của “Chú Bảy” mà được sống đời thoải mái, dẫu thi thoảng phải khom lưng uốn gối trước vài người cũng có là gì, kể cả mấy người đó từng là thứ “Chuột cùng một tổ” mà hắn chẳng xem ra gì.

“Chú Bảy đối với cô đúng là hết ý. Chú bận đến thế này, vẫn sợ cô vì đợi chú mà bỏ bữa tối. Đấy, lại còn bắt cháu đến đón nữa chứ.” Phó Chí Thời chuyên tâm lái xe được một lúc, lại cố tìm cớ bắt chuyện.

Mấy lần trước Phương Đăng không nhận ra hắn có hứng nói chuyện đến thế, bèn im lặng đợi xem rốt cuộc hắn muốn nói gì.

Phương Đăng lạnh lùng đáp: “Đó là chuyện riêng của anh ấy. Đừng nói là tôi, đến bố mẹ ruột anh ấy có sống lại cũng chưa chắc nhúng tay vào được, phận cháu như cậu việc gì phải lưu tâm.”

Phó Chí Thời chẳng để ý đến vẻ lạnh nhạt của Phương Đăng, lại nói tiếp: “Có chuyện này chẳng biết cô đã nghe nói chưa, lần này chú bảy không về một mình….”

“Anh định nhắc đến cô Tư Đồ?”

Phó Chí Thời có lẽ không ngờ rằng Phương Đăng biết chuyện từ trước, lại đủ bình tĩnh ngắt lời hắn. Điều này khiến hắn cảm thấy nan giải, dừng một lát, hắn vẫn quyết định nói tiếp.

“Nếu cô đã biết đến cô Tư Đồ, chắc cô cũng biết rõ Tư Đồ là con gái chủ tịch của Cửu An Đường. Cô ta đi theo chú bảy còn là chuyện ngày một ngày hai. Dĩ nhiên, ý cháu không nói chú bảy thích cô này cô kia là không được, nhưng đàn ông ấy mà, có những thứ tiện tay thì chơi đùa một tí cũng không có gì lạ, cô nói có đúng không?”

“Anh muốn nói gì.” Phương Đăng không muốn nghe hắn vòng vo thêm, càng không thể nhịn thêm cái bản mặt đắc ý kia, hắn tưởng đã khiến người ta hoang mang được bằng mấy lời rẻ rách ấy.

“Cô đúng là người thẳng thắn…”

“Đủ rồi, tôi không phải là cô cúng gì của anh cả, đừng có giở cái giọng ấy ra với tôi.”

Đến nước này, Phó Chí Thời chỉ còn cách lỳ mặt tiếp tục: “E.G luôn muốn thu mua lại Cửu An Đường, chuyện này đối với công ty phải nói là trăm đường lợi không có một đường hại, nếu chú bảy không đồng ý thì chỉ là…”

“Anh quan tâm đến lợi ích của công ty như thế, sao không mang những câu này ra trước mặt chú bảy của anh mà nói.”

Phương Đăng bật cười chế giễu, “Anh biết chú bảy của anh trước giờ làm việc có cách riêng của mình, nếu anh ấy nghe lời tôi, thì chuyện của E.G chắc gì đã đến lượt anh nhọc lòng. Đã như thế, việc anh ấy từ bỏ thu mua Cửu An Đường vì một cô Tư Đồ, ai mà can được?”

Phó Chí Thời bị bức vào thế bí một cách ngọt ngào, e rút lui không nổi, định nói lời xoa dịu, lại sợ Phương Đăng chẳng nể mặt, đành gượng cười không nói gì thêm.

Phương Đăng làm gì không nghe ra ý tứ bên trong của Phó Chí Thời. NẾu con rùa này không bị áp lực bức bách, còn lâu mới dám táo bạo thăm dò cô như vậy. Hắn cũng là người thông minh, có lẽ nghĩ rằng lòng đố kỵ bẩm sinh giữa phụ nữ với nhau sẽ khiến cô cảm thấy không vui vì sự tồn tại của Tư Đồ Quyết, bất kể cô là “chị họ” hay là gì của Phó Kính Thù đi nữa. Phải nói rằng, suýt chút nữa hắn đã thành công, mặc dù không thể khiến Phương Đăng ra mặt can thiệp vào công việc của Phó Thất, nhưng ít nhất đã khiến lòng cô bực bội rồi.

Đáng tiếc Phó Chí Thời không biết rằng, Phương Đăng chẳng quá quan tâm đến việc cô gái nào đang ở bên Phó Kính Thù. Chỉ cần bà Trịnh còn sống một ngày, chỉ cần hắn còn mang họ Phó, thì hắn không thể nào cưới cô làm vợ. Với cương vị người kế tục nhà họ Phó, sớm muộn hắn phải kết hôn sinh con, bất kể cô sợ hay không sợ, ngày ấy thể nào cũng đến. Nếu đã là như vậy, hắn ở bên ai thì có gì là quan trọng?

Phương Đăng càng hiểu rõ rằng, Phó Kính Thù là một người khá bảo thủ trong tình cảm, phụ nữ và những thứ thuộc về tình cảm không phải là điều hắn khát khao nhất. Với những điều cô hiểu về hắn, nếu có một ngày hắn thực sự bước vào cuộc sống hôn nhân với một người phụ nữ, thì hành động đó xuất phát từ lợi ích chứ không phải tình yêu.

Tư Đồ Quyết sẽ không phải là người phụ nữ đó. Nửa năm trước Phương Đăng từng gặp cô ta, và nghe A Chiếu nhắc đến một lần. Lúc ấy A Chiếu hỏi cô: “Chị, chị có thấy cô gái đó trông hơi giống chị không, phải cái đen hơn một tí.”

Kỳ thực Phương Đăng chẳng cảm thấy Tư Đồ Quyết và mình giống nhau. Từ nhỏ cô gái đó sống trong nhung lụa, tính tình thuần khiết chân thành, vốn không phải mẫu người của Phó Kính Thù. Phương Đăng chỉ lấy làm lạ tại sao ngay cả Phó Thất cũng nói, cô và cô gái ấy nhìn thoáng qua có nét hao hao? Chỉ vì thế mà thậm chí hắn đồng ý với người chị họ Phòng Nhì đưa tay giúp đỡ một kẻ chưa hề quen biết. Càng hoang đường là, khi Tư Đồ Quyết gặp khó khăn ở Mỹ, Phó Thất từng đề nghị nếu cô muốn kết thúc cuộc sống nhập cư bất hợp pháp, cô có thể lấy già Thôi hiện đã được hắn sắp xếp dưỡng già tại Los Angeles, vậy mà Tư Đồ cũng đồng ý. Một cô gái nếu không đến bước đường cùng, tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Việc cô ấy ở lại bên Phó Kính Thù cũng tuyệt đối không phải theo cách mà Phó Chí Thời nói đến.

Phương Đăng vốn không quan tâm chuyện E.G và Cửu An Đường, cô càng chưa từng hỏi thăm đến công việc của Phó Kính Thù. Ngược lại Phó Kính Thù biết A Chiếu nhanh mồm nhanh miệng, hắn sợ cô nghe được lại nghĩ ngợi, nên chẳng biết vô tình hay cố ý chủ động nhắc đến vài chuyện về Tư Đồ Quyết trước mặt cô. Chính nhờ đó mà Phương Đăng mới biết, sau khi con trai nuôi của cha Tư Đồ mất đi, Tư Đồ Quyết rất hy vọng được tiếp quản Cửu An Đường, mong Phó Kính Thù trợ giúp mình đạt thành tâm nguyện. Phó Thất nhất thời chưa đưa ra quyết định, đúng lúc phía E.G lại muốn thu mua Cửu An Đường, chẳng trách Phó Chí Thời sốt ruột.

Đến khách sạn Phó Kính Thù chỉ định sẵn, Phương Đăng xuống xe, chẳng thèm để ý đến Phó Chí Thời nữa. A Chiếu đứng chờ sẵn trước cửa, vừa gặp mặt, nó liền cười tươi như hoa. A Chiếu trưởng thành rồi, bé chuồn chuồn ngày xưa giờ cứ như một người khác, dáng người thẳng băng như ngọn thương, nụ cười như mùa thu tỏa nắng. Từ khi còn ở cô nhi viện nó đã luôn đi theo Phương Đăng, ba năm Phương Đăng đến Malaysia, nó lăn lộn khắp nơi, làm việc bán thời gian kiếm sống qua ngày. Phương Đăng từng cậy nhờ Phó Kính Thù, rằng cô có thể không ở bên hắn, nhưng nếu được, mong hắn để A Chiếu ở bên mình. A Chiếu tính tình hiếu động giản đơn, sơ sểnh một cái là gây rắc rối, nhưng bản tính nó lương thiện, lại rất nghe lời Phương Đăng và Phó Kính Thù. Có Phó Kính Thù ở bên, nó ít nhiều sẽ học được vài thứ, mà Phó Kính Thù cũng có thêm một người có thể tin cậy.

“Chị, chưa ăn cơm đúng không? Anh Bảy bảo chị cứ ở nhà một mình là ăn uống chẳng có giờ có giấc chi hết. Anh bảo công việc chốc lát nữa là xong, chị cứ vừa ăn vừa đợi, nhanh thôi.”

“Giờ này rồi còn công việc gì nữa?” Phương Đăng thuận miệng hỏi.

A Chiếu đáp: “Nghe nói anh Bảy muốn mua một miếng đất, người quản lý đất hẹn đến đây bàn bạc, có vẻ anh Bảy xem trọng vụ này lắm.”

“Mọi chuyện ổn thỏa cả chứ?” Phương Đăng nghe nói Phó Thất rất coi trọng việc này, liền hỏi thêm một câu.

A Chiếu nhún vai, “Thấy bảo có đối thủ cạnh tranh, cũng là tay sừng sỏ, nên trước lúc đấu giá người quản lý mới hẹn phụ trách của hai bên ra. Em nghĩ anh Bảy mà đã đích thân ra tay thì gạo phải xay ra cám hết.”

“Cậu đấy, chị đã bảo cậu thường ngày cố mà đi theo học hỏi…”

Hai người vừa đi vừa khẽ giọng nói chuyện, tới trước cửa một phòng tiệc, vừa đúng lúc cánh cửa bật mở từ bên trong, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi xăm xăm bước ra, phía sau là hai tùy tùng mặc vest đi giày da.

Người tiếp theo xuất hiện là Phó Kính Thù.

“Nếu sếp Hướng có việc bận, hôm khác chúng ta gặp lại vậy.” Hắn ung dung khom người tiễn khách.

Phương Đăng dừng chân nhìn theo, người phụ nữ được Phó Thất gọi là “sếp Hướng” dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài búi đơn giản đằng sau đầu, tác phong nhanh nhẹn dứt khoát, trông rất ra dáng phụ nữ thành đạt, chưa phải là đẹp, nhưng gương mặt trái xoan, cười lên cũng có nét duyên dáng. Có điều nụ cười của cô ta lúc này hơi gượng gạo, lại đầy ẩn ý.

“Dĩ nhiên rồi, ông Phó đây đã có lòng, sau này có cơ hội nhất định phải gặp nhau, để tôi tỏ rõ tấm lòng mến khách chứ.”

Phó Kính Thù cười mỉm, dáng vẻ khiêm cung, “Xin kính chờ dịp ấy.”

Người phụ nữ kia gật gật đầu, đi ra với vẻ gấp gáp, khi bước qua Phương Đăng, bỗng quay sang nhìn một cái.

“Em đến rồi à.” Phó Kính Thù nhìn Phương Đăng, gương mặt hắn giãn ra, “Cơm trưa em vẫn chưa ăn, anh nói có sai không? Phải đưa em đến bắt ăn bằng được mới xong. Em sang phòng bên đợi anh một lát, đồ ăn anh gọi cả rồi, có chuyện gì bảo A Chiếu gọi anh.”

Phương Đăng hỏi: “Vẫn chưa bàn xong ư?”

“Làm sao được, ông chủ tịch Cục Tài nguyên Quốc gia còn chưa đến.”

“Vậy người vừa đi là… người đang ganh đua mua miếng đất đó với anh?”

“Ừm.”

Phương Đăng không kiềm được cảm giác khó hiểu, “Nếu thế sao bây giờ cô ta đã bỏ đi rồi?” Nói đến đây, trong lòng cô lại ngộ ra mấy phần, “Anh đã làm gì?”

Phó Kính Thù cười nói: “Không có gì, anh chỉ tốt bụng nhắc nhở cô ấy, rằng người nhà hiện đang điều trị phục hồi chức năng trong bệnh viện của cô ta biết đâu sức khỏe lại gặp trục trặc bất ngờ.”

“Chẳng trách.” Phương Đăng hiểu rõ mọi chuyện. Nhớ lại ánh mắt của người phụ nữ đó, bỗng nhiên cô cảm thấy gai cả sống lưng. Phương Đăng thoáng chút lo âu, “Có nhất thiết phải giành bằng được miếng đất ấy không?”

“Hướng Viễn là một nhân vật ghê gớm, đi với bụt mặc cà sa, đi với ma phải mặc áo giấy. Anh từng nói rồi, đánh rắn phải đánh dập đầu.” Khi nói những lời này, Phó Kính Thù vẫn giữ nguyên vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu không nhanh cũng không chậm, nhẹ nhàng tự nhiên như thể đang nói chuyện về hoa chuối tây với cô tối qua.

Phương Đăng cảm thấy khang khác trong lòng, chưa nghĩ ra nên nói gì, bỗng có người từ cửa khách sạn bước vào, đứng bên thì thầm vào tai Phó Kính Thù mấy câu. Phó Kính Thù nghe xong, lặng lẽ gật đầu.

Nếu sự xuất hiện của Phó Chí Thời chỉ khiến Phương Đăng cảm thấy buồn nôn, thì cái kẻ đứng bên Phó Kính Thù lúc này hoàn toàn khiến đầu óc cô nổ tung. Mặt Phương Đăng đột ngột biến sắc, người đó vẫn chưa đi khỏi, cô hỏi luôn: “Sao hắn lại ở đây?”

Người đứng sau Phó Kính Thù nhìn thấy Phương Đăng, chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, hắn nở nụ cười tươi rói quen thuộc, khẽ khom người, “Chào cô Phương, lâu lắm rồi mới gặp.”

“Phó Thất, em hỏi anh lần nữa, tại sao con người này lại có mặt ở đây?!”

Phó Kính Thù quay sang đánh mắt ra hiệu, người đó lập tức hiểu ý, mau chóng biến mất hỏi tầm mắt của Phương Đăng.

“Em xem em kìa, sao phải nóng.” Phó Kính Thù vừa cười vừa nhìn Phương Đăng mà lắc đầu. Sau ấy hắn kéo cô sang một bên, Phương Đăng lúc này mặt mày đang tái xanh, “Anh không muốn thấy em thế này, nên vẫn chưa tiện dịp nhắc đến hắn.”

Phương Đăng hất tay hắn ra, nghiêm giọng: “Anh không nhớ hắn là ai, hay đầu óc anh lú lẫn rồi? Ngày xưa anh suýt chết trong tay hắn đấy!”

“Phương Đăng, vụ bắt cóc đó chúng ta vốn không có chứng cứ kết tội hắn.” Phó Kính Thù khẽ nói.

“Chính vì không có chứng cứ nên hắn mới ung dung đến tận ngày hôm nay! Trong lòng anh thừa biết, hắn là thứ cặn bã, sao lại còn qua lại với hắn… Đừng nói với em giờ hắn là tay chân của anh!”

Phó Kính Thù không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Phương Đăng giận dữ lắc đầu. A Chiếu rụt cổ chuồn mất. Xem ra chuyện Thôi Mẫn Hành đi theo Phó Kính Thù chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ có cô cứ u mê không biết gì cả mà thôi.

Phương Đăng cảm thấy máu toàn thân dồn lên não. Thôi Mẫn Hành là kẻ thủ đoạn bẩn thỉu thì đã rõ, cô tin chắc giả dụ hắn không đứng sau xúi bẩy, ông Phương Học Nông cha cô sẽ không như bị ma xui quỷ khiến, liều lĩnh bắt cóc Phó Thất, để rồi phải chết bất đắc kỳ tử như vậy. Biết bao lời nói dồn nén trong lòng ra đến miệng, lại không biết nên nói từ đầu, chỉ đành đỏ mắt nín lặng.

“Sao anh lại như thế…” Tiểu Thất của cô, dù trong lòng có những cố chấp riêng, dù dùng mọi thủ đoạn để bảo vệ những người mình quan tâm, nhưng chưa bao giờ là người xấu. Sao hắn lại có thể kề vai nhỏ to với loại người như Thôi Mẫn Hành?

Dáng vẻ hiện giờ của Phương Đăng khiến Phó Kính Thù cảm thấy hóc búa hơn vạn phần những cơn phẫn nộ mọi khi của cô. Hắn đặt tay lên vai cô định vỗ về, lại bị hất ra lần nữa.

“Em nghe anh nói đã, anh biết hắn ta là người thế nào. Nhưng đối đầu trực diện còn hơn cười nói rồi đâm sau lưng nhau, để người như hắn bên mình ngược lại mới là an toàn nhất. Hắn chỉ cần một chữ “lợi” mà thôi. Anh cho hắn thứ hắn muốn, hắn sẽ cúc cung tận tụy với anh. Mấy trò du côn vặt làm sao dám giương oai trước mặt anh, thêm nữa có những việc chỉ có loại người đó làm mới hiệu quả thôi.” Phó Kính Thù cố giải thích.

Phương Đăng không thể chấp nhận kiểu nói như vậy, “Người nhà đối thủ của anh bị sự cố là do hắn làm phải không?”

“Hắn biết nên làm ở mức độ nào, anh không để hắn vượt quá giới hạn. Đây chỉ là chút tiểu xảo trong nghề, chẳng qua là mánh khóe lường gạt thôi. Em nghĩ Hướng Viễn tốt đẹp lắm sao, anh không ra tay, thì cô ta cũng sẽ…”

“Đủ rồi!” Phương Đăng không muốn nghe nữa, cô nhìn người trước mặt với đôi mắt thất thần. Hai người họ thực sự đã quá lâu không gặp, cô vẫn tưởng có những thứ sẽ không thay đổi, nhưng liệu hắn có còn là Tiểu Thất ơ vườn nhà họ Phó ngày xưa?

“Em cứ coi như không thấy hắn là xong mà?” Cảm giác bẽ bàng khiến Phó Kính Thù mím chặt môi, “Tóm lại anh quyết không để hắn làm hại đến em. Phương Đăng, anh đã nhẫn nại rất lâu rồi. Anh không thể để em lại vùng lên làm những chuyện điên rồ vì mình nữa. Một bãi cỏ xanh non khiến ai nấy đều muốn giẫm đạp lên cho thỏa thích. Anh phải cho đám người đó biết, mặt cỏ mềm mại phẳng lặng còn có rắn ẩn nấp. Thôi Mẫn Hành chính là con rắn mà anh đang nuôi đó!”

Phương Đăng lạnh lùng nói: “Phó Chí Thời là con chó, Thôi Mẫn Hành là con rắn độc anh nuôi. Phó Thất, em với anh là gì đây?”

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Chương 180: Chó Săn Nhỏ (63) trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!