Xu Hướng 12/2023 # Câu Chuyện Cảm Động Về Chú Chó Hachiko # Top 12 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Câu Chuyện Cảm Động Về Chú Chó Hachiko được cập nhật mới nhất tháng 12 năm 2023 trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Bạn đã bao giờ đến Nhật Bản và đi qua ga tàu Shibuya chưa? Có lẽ bạn không để ý, nhưng ở phía bên ngoài nhà ga này, có một bức tượng của 1 chú chó rất nổi tiếng và được tôn kính như một biểu tượng dân tộc tại xứ sở hoa anh đào.

Tên của nó là Hachiko, và khoảng 100 năm trước, chú chó giống Akita này đã đi vào lịch sử dân tộc, trở thành chú chó đáng yêu và trung thành nhất từng được biết đến.

Hachiko sinh ra tại một trang trại vào năm 1923 và được nuôi dưỡng bởi một vị giáo sư rất tốt bụng đó là giáo sư Hidesaburo Ueno.

Mỗi ngày, giáo sư cùng chú chó Hachiko lại đi bộ tới ga tàu Shibuya, nơi mà ông sẽ mua vé để đi đến nơi làm việc. Lần nào cũng vậy, ông lại vuốt ve chào tạm biệt Hachiko rồi sau đó mới lên tàu. Chú chó Hachiko sẽ ở đó đợi ông chủ đến tận khi ông quay trở về vào cuối ngày.

Khi Hachiko chờ đợi ông chủ của mình ở đó, nó nhanh chóng trở thành người bạn thân thiết của cả khu phố. Khi một ai đó đi ngang qua nhà ga, dù là những người công nhân hay những vị khách du lịch đều sẽ dừng lại để vuốt ve và thỉnh thoảng thì cho chú đồ ăn.

Mọi việc cứ diễn ra đều đặn như vậy trong nhiều năm, cho đến một ngày giáo sư Ueno không còn trở về vào buổi chiều như mọi ngày.

Chú chó Hachiko không hề biết rằng ông chủ yêu quý của mình đã qua đời sau một cơn xuất huyết não. Ông sẽ mãi mãi không thể trở về được nữa…

Nhưng Hachiko không bao giờ từ bỏ hi vọng. Vào mỗi buổi chiều, đúng thời điểm như mọi ngày, Hachiko lại đến nhà ga, hi vọng để nhìn thấy ông chủ của mình bước xuống từ 1 toa tàu nào đó…

Năm này qua năm khác, mọi việc cứ diễn ra như vậy, đến tận năm 1935, chú chó Hachiko đã qua đời sau 9 năm đằng đẵng kiên trì chờ đợi ông chủ của mình trở về.

Vào thời điểm Hachiko qua đời, rất đông người dân địa phương đã đến cầu nguyện trước thân thể của chú chó trung thành, tiếc thương trước sự ra đi của chú chó và vinh danh chú chó như một vi anh hùng.

Người ta không nỡ chôn Hachiko, thay vào đó, thân xác của chú chó đã được bảo quản và trưng bày tại một bảo tàng Akita nổi tiếng. Bằng cách này, câu chuyện về chú chó Hachiko sẽ không bao giờ bị lãng quên.

Nhưng người dân địa phương còn muốn làm nhiều hơn thế. Để tưởng nhớ chú chó trung thành, một bức tượng đồng đã được dựng lên. Nó được đặt ngay bên ngoài nhà ga Shibuya, ở vị trí chính xác nơi Hachiko từng chờ đợi chủ nhân của mình mỗi ngày.

Bên cạnh ngôi mộ của giáo sư Ueno, một đài tưởng niệm cũng đã được dựng lên với rất nhiều hình ảnh của Hachiko. Bằng cách này, Hachiko và ông chủ yêu quý của mình có thể được ở bên nhau mãi mãi.

Không chỉ dừng lại ở đó, người dân ở đây còn trang trí lại ga tàu Shibuya để tưởng nhớ sự ra đi của Hachiko.

Họ cũng đặt tên là một trong những đường ray xe lửa của tại ga Shibuya là đường ray Hachiko.

Mặc dù hiện nay có rất nhiều địa điểm công cộng khác ra đời ở Nhật, tuy nhiên rất nhiều người vẫn tin chọn nơi có bức tượng đồng làm nơi nghỉ ngơi và thư giản. Hay đơn giản họ đến đó chỉ là để nói tiếng “xin chào” với Hachiko.

Cho đến tận hôm nay, người ta vẫn tổ chức các nghi lễ thường niên để tưởng nhớ chú chó trung thành. Sự kiện này thường thu hút hàng ngàn người tham gia.

Và đến năm 2023 – năm kỷ niệm 90 năm ngày mất của giáo sư Hidesaburo Ueno và kỷ niệm 80 năm ngày Hachiko qua đời. Đại học Nông nghiệp Tokyo đã dựng một bức tượng đồng với hình ảnh Hachiko vui mừng chồm lên người chủ khi cả hai gặp lại nhau, đặt trong khuôn viên trường.

Hy vọng rằng câu chuyện đẹp về chú chó Hachiko và ông chủ của mình – giáo sư Ueno sẽ mãi mãi được tôn vinh và lưu truyền đến các thế hệ sau như một bài học quý giá về sức mạnh của tình yêu thương và lòng trung thành.

Tình yêu và lòng trung thành của chú chó Hachiko xứng đáng được ghi nhớ cho tới muôn đời sau!

Câu chuyện về chú chó cũng đã nhiều lần được dựng thành phim và thu hút sự chú ý của đông đảo khán giả, trong đó đáng chú ý là phiên bản Hachiko Monogatari sản xuất năm 1987 và Hachi: A dog’s tale sản xuất năm 2009.

Theo OhayTV

Nguyễn Thu Hương Chưa xác định sản phẩm bán chạy, tiêu điểm.

HTML source

Câu Chuyện Cảm Động Về Chú Chó Hachiko Trung Thành

Hachiko là 1 chú chó nhỏ, lông màu trắng chào đời vào tháng 11 năm 1923 ở tỉnh Akita, Nhật Bản. Câu chuyện xảy ra vào năm 1925, tại nhà ga Shibuya.

Chú chó Hachiko được giáo sư Ueno của trường đại học Tokyo nuôi dưỡng. Gia đình giáo sư không có con trai (không biết có một người con gái như trong phim hay không) nên ông coi Hachiko như con ruột

Hachiko không được phép theo giáo sư đến Đại Học Hoàng Gia (nay là Đại Học Tokyo), nơi ông đang giảng dạy, và chiều cũng vậy, cứ đến 3 giờ chiều , Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư về. Nhưng vào ngày 12 tháng 5 năm đó, giáo sư Ueno đã qua đời sau một cơn đột quỵ khi đang hảng bài trên giảng đường ở trường đại học và mãi mãi không thể trở về được. Còn Hachiko cứ như mọi ngày, vẫn đến nhà ga vào lúc 3 giờ chiều để đón chủ nhânvề. Nhưng hôm đó đã qua 3 giờ rất lâu, bao nhiêu chuyến tàu đã đi qua, trời đã tối mà không thấy giáo sư về. Và Hachiko, chú cho trung thành không hề nản lòng, Hachiko vẫn đứng đợi và đợi.

Hachiko linh cảm rằng có chuyện gì chẳng lành đã xảy ra, tuy vậy nó vẫn ra ga đợi chủ nhân vào lúc 3 giờ chiều mỗi ngày. Chẳng bao lâu sau, những người xung quanh bắt đầu để ý tới sự chờ đợi vô vọng của Hachiko đối với người chủ nhân đã qua đời của mình. Lần lượt, từ người làm vườn trước đây của giáo sư, đến giám đốc nhà ga và những người dân trong vùng đã cho Hachiko ăn và thay phiên nhau chăm sóc nó.

Câu chuyện về chú chó trung thành nhanh chóng được lan truyền khắp nơi và Hachiko được coi như một tấm gương sáng về lòng trung thành. Người ta tìm đến Shibuya chỉ để nhìn Hachiko, cho nó ăn, hoặc nhẹ nhàng xoa đầu vào đầu nó để chúc may mắn. Năm 1932, khi Hachiko đợi chủ nhân được 7 năm, 1 sinh viên của giáo sư Ueno đã viết 1 bài báo kể về chuyện cảm động này và gửi đăng ở 1 tờ báo lớn ở Tokyo . Ngay lập tức có rất nhiều người quan tâm lo lắng cho chú chó trung thành này. Cũng từ Hachiko mà người Nhật thêm vào từ điển từ mới “chukhen” – chú chó nhỏ trung thành .

Nhiều ngày, nhiều tháng, rồi nhiều năm trôi qua, Hachiko vẫn có mặt đều đặn ở nhà ga vào lúc 3h chiều, mặc dù nó đã bị bệnh viêm khớp và đã quá già yếu rồi. Cuối cùng vào ngày 8 tháng 3 năm 1935 (1 số tài liệu nói là ngày 8 tháng 3 năm 1935), gần 11 năm kể từ ngày nó nhìn thấy chủ nhân lần cuối cùng, người ta tìm thấy Hachiko -lúc đó đã 12 tuổi -nằm gục chết tại chính cái nơi mà nó đã đứng đợi chủ nhân của mình trong suốt nhiều năm.

Cái chết của Hachiko được đăng lên trang nhất của rất nhiều tờ báo lúc bấy giờ và người đã dành hẳn một ngày để để tang Hachiko. Từ số tiền đóng góp của dân chúng trong cả nước, người ta đã thuê nhà điêu khắc Ando Teru để làm một bức tượng Hachiko bằng đồng. Khi bức tượng được hoàn thành và được đặt trang trọng ở bên trong sân ga, tại chính vị trí nó đã đứng đợi chủ nhân trong gần 10 năm.

Tuy nhiên, vài năm sau đó, Nhật Bản lâm vào chiến tranh, tất cả những thứ gì là kim loại đều bị lấy đi để làm vũ khí, không ngoại trừ bức tượng Hachiko. Sau khi chiến tranh kết thúc, vào năm 1948, con trai của Ando Teru là Takeshi đã làm một bức tượng Hachiko mới. Bức tượng đó được đặt ở ga Shibuya cho đến tận ngày hôm nay.

Bên cạnh mộ của giáo sư Ueno tại nghĩa trang Aoyama cũng có đặt một bức tượng của Hachiko. Có nhiều tin đồn rằng xương của Hachiko cũng được chôn tại đó. Nhưng thực ra bộ xương của Hachiko hiện đang được trưng bày tại Viện Bảo tàng Quốc Gia.

Còn tại nhà ga Shibuya, chú chó trung thành Hachiko vẫn đứng đó, mãi mãi chờ đợi chủ nhân của mình. Nơi đó , ngày nay còn được biết đến như một điểm hẹn ở Shibuya, nơi người ta đến đó và ngồi đợi bạn của mình. Và cũng vì nơi đây quá đông người mà người ta không tìm thấy nhau để rồi lại phải vò võ quay về trong nỗi đợi chờ giống như Hachiko.

Sự nổi tiếng

Năm đó, một sinh viên cũ của Ueno đã trông thấy Hachikō và được nghe về câu chuyện của cuộc đời chú. Sau buổi gặp gỡ, anh đã công bố một bản điều tra số lượng còn lại của giống chó Akita tại Nhật bản, theo đó chỉ còn lại 30 con thuộc giống Akita thần chủng bao gồm cả Hachikō. Sau đó, anh vẫn tiếp tục đến thăm chú chó và tiếp tục công bố những bài viết về sự trung thành tuyệt đối của Hachikō. Đáng chú ý là vào năm 1983, một trong số những bài viết này đã được đăng tải trên tờ báo Asahi Shimbun – một tờ nhật báo nổi tiếng của Tokyo với số lượng độc giả rất lớn – đã khiến cho mọi người biết tới

Hachikō. Lòng trung thành của chú đã gây ấn tượng cho tất cả mọi người, các giáo viên đã lấy Hachikō như môt tấm gương sáng về lòng trung thành cho trẻ noi theo, các nghệ sĩ nổi tiếng đã bắt đầu tạc tượng chú, trên cả nước dấy lên phong trào phát triển giống chó Akita, và danh hiệu Chūken ( chú chó trung thành) cũng ra đời…

Cái chết

Cuối cùng , ngày 8 tháng 3 năm 1935, Hachikō đã có thể gặp lại người chủ của mình. Chú chết tại chính nơi hơn 10 năm trước chú đã tiễn ông chủ đi lần cuối cùng do mắc chứng giun chỉ. Xác Hachikō đã được nhồi bông và bảo quản tại Bảo tàng tự nhiên quốc gia thuộc quận Ueno, Tokyo. Tại quê nhà của Hachikō, một bức tượng tương tự cũng được đặt ngay phía trước nhà ga Odate. Năm 2004, một bức tượng mới cũng được dựng lên trên bệ đá từ Shibuya ngay trước Bảo tàng các loài chó giống Akita tại thành phố Odate.

Năm 2004, Hachikō trở thành nhân vật trong cuốn truyện dành cho thiếu nhi, Hachikō: câu truyện thật về một chú chó trung thành (tựa tiếng Anh: Hachikō: the true story of a loyal dog) của nữ tác giả Pamela S. Turner, minh họa bởi Yan Nascimbene, công ty Hougton Mifflin xuất bản. Cũng trong năm này, một cuốn truyện khác có tựa Hachiko waits cũng được xuất bản với tác giả Leslea Newman, Machiyo Kodaira minh họa, công ty Henry Holt & Co. xuất bản.

Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ: Câu Chuyện Cảm Động Về Lòng Trung Thành

Hachiko – Chú chó đợi chờ là một quyển sách thiếu nhi của nhà văn Luis Prats, lấy cảm hứng từ câu chuyện truyền kì có thật tại Nhật Bản về một biểu tượng của sự trung thành vào thế kỉ trước.

Mười năm ở ga tàu Shibuya của Hachiko

Hachiko là giống chó Akita quốc khuyển của xứ sở Hoa Anh Đào, được sinh ra tại một trang trại cách thủ đô Tokyo gần năm trăm cây số. Từ khi chỉ mới vài tháng tuổi, Hachiko đã được đưa đến Tokyo và sống với người chủ mới của mình là giáo sư Eisaburo Ueno cho đến khi ông bất ngờ qua đời vào năm 1925 do căn bệnh tai biến mạch máu não trong lúc đang công tác tại trường Đại học Tokyo.

“Đơn giản, Hachiko có một tình cảm nguyên sơ với chủ mình và ông chủ cũng là người rất yêu nó”.

Như một thói quen, mỗi ngày giáo sư cùng Hachiko mỗi sáng đều cùng nhau tản bộ ra nhà ga Shibuya. Hachiko lúc nào cũng ngồi đợi cho đến khi ông mua xong vé và đi khuất thì mới chịu an tâm đi về nhà.

Rồi đến giờ tan tầm, Hachiko lại một mình ra ga tàu và ngồi trên tấm bục nhỏ trước ga để đón giáo sư về. Ngày nào cũng vậy, sáng tiễn giáo sư đi làm, chiều lại lặng lẽ vội ra đón chủ. Dường như đó là công việc mà Hachiko đã làm trong suốt mười năm trời.

“Khi ông giáo sư nông nghiệp của trường Đại học Todai ngủ dậy, Hachiko ngồi chống chân trong bếp nhìn ông đun trà. Tiếp đó đến lượt nó, ông chủ lấy bữa sáng cho nó vào một cái bát to màu đỏ. Sau khi ngấu nghiến xong bữa sáng vào khoảng tám giờ rưỡi, con chó theo chân ông ra ga Shibuya.

Khi giáo sư khuất bóng trong đám đông, nó trở về nhà và chờ ông đến năm giờ mười lăm chiều. Lúc đó, cứ như thể nó có một chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ trong đầu và hai tai là hai chiếc kim đồng hồ, nó bắt đầu cào cửa để bà Yaeko mở ra cho nó phóng như tên lửa ra ga”.

Và ngày mà chẳng ai ngờ đến, đó chính là lúc giáo sư Ueno từ giã cõi đời. Nhưng Hachiko nào hay biết, chú vẫn chờ đợi ròng rã ngày này qua tháng nọ, vẫn nuôi trong chú một niềm hy vọng, rồi sẽ đến lúc giáo sư sẽ về với mình.

Mười năm chờ đợi trong mỏi mòn, cuối cùng Hachiko cũng đã về với chủ của mình ở một miền đất khác. Nơi mà chú cùng giáo sư Ueno sẽ vĩnh viễn bên cạnh nhau không thể tách rời. Đã là người Nhật thì không ai không biết đến tài sản quốc gia vô cùng quý báu tượng trưng cho lòng trung thành, tình bạn cao cả và là niềm kiêu hãnh của xứ sở Phù Tang.

“Trong thời khắc đó, rất nhiều hành khách lại gần Hachiko, gãi đầu nó hay cười với nó, nhưng nó vẫn nhìn đăm đăm vào cánh cửa lúc mở ra, lúc đóng vào, phát ra những tiếng động của kim loại mỗi khi có người đi qua. Nó chờ nghe tiếng gõ của cây ba toong của giáo sư Eisaburo Ueno.”

Trong suốt một thập kỉ đằng đẵng dài ấy, đôi mắt của Hachiko vẫn luôn lấp lánh một niềm tin, rằng chỉ chút nữa thôi, vị giáo sư già đáng kính kia sẽ đến và xoa đầu nó, sẽ khen nó đã phải vất vả rồi.

Nhưng nỗi đau ấy vẫn chưa dừng lại, từ khi giáo sư mất, gia đình của ông cũng chuyển nhà đi nơi khác, Hachiko được một gia đình khác nhận nuôi. Nhưng chú vẫn luôn tự cắn đứt dây buộc để trở về nhà cũ, nơi đã từng đầy ắp những kỷ niệm của Hachiko và giáo sư.

“Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu và Hachiko luôn bắt đầu một ngày mới, một tháng mới và một năm mới theo cùng cách như vậy. Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ.

Nó mơ thấy những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, mơ về những con bướm và giáo sư Eisaburo, về những cây anh đào đang nở hoa và những bài ca với giai điệu vui vẻ, nhưng chủ yếu nó mơ thấy lúc ông giơ tay thật cao chào nó và nói với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông trở về.”

Kể từ đó, Hachiko trở thành chú chó không nhà. Chỉ có thể sống nhờ chút thức ăn của mọi người ở ga tàu Shibuya. Mười năm chờ đợi nhưng chưa bao giờ thấy Hachiko ngừng nuôi hi vọng hay từ bỏ dù chỉ một ngày.

Tuy vậy, chẳng có gì thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo của thời gian. Hachiko đã dần trở nên già cỗi, những bước chân của nó không còn nhanh nhẹn thoăn thoắt như thuở nào nữa mà thay vào đó Hachiko bước đi chậm chạp, lếch thếch.

Dù nắng hay mưa, dù bão tuyết có đến nhưng Hachiko vẫn ngoan cường chờ đợi ở ga Shibuya ấy, chú chưa bao giờ lùi bước.

“Hachi ngủ ở đâu, ăn những gì, chẳng ai hay biết. Nhưng cứ khi chiều xuống, Hachi chắc chắn sẽ xuất hiện chờ giáo sư. Cả trong mưa, trong gió, cả trong tuyết lạnh…Hachi chờ giáo sư đã mười năm”

Rồi vào một buổi sáng nọ, trời vẫn đẹp như bao ngày nhưng Hachiko đã nói lời giã từ trần thế. Hachiko nằm cô quạnh trong cái rét buốt và trong khoảnh khắc đó, hẳn là giáo sư vì không muốn nó đau khổ nữa nên đã đến và đưa Hachiko rời đi.

Câu chuyện về chú chó trung thành ấy dưới giọng văn êm đềm, trìu mến của tác giả Luis Prats cùng những bức tranh màu nước đã tạo nên một điểm nhấn ấn tượng và làm cho độc giả dễ dàng đắm chìm vào câu chuyện vốn đã vô cùng cảm động.

Sự tôn vinh dành cho mười năm chờ đợi

Một năm trước khi Hachiko qua đời, chính quyền địa phương đã tạc một bức tượng đồng nhằm tôn vinh cho chú chó. Thậm chí, Hachiko cũng có mặt tại lễ ra mắt.

Tuy nhiên, trong Thế chiến II bức tượng đã bị nung chảy để làm đạn dược và đến khi chiến tranh kết thúc, một bức tượng mới đã được làm lại và lễ ra mắt cũng được tổ chức.

Ở đại học Tokyo, người ta cũng dựng lên một bức tượng Hachiko- chú chó đợi chờ đang vui đùa cùng giáo sư Ueno.

“Tôi đã khóc khi đọc cuốn sách này, có lẽ hình ảnh chú chó đứng đợi sân ga đã chiếm trọn trái tim tôi và khiến tôi không thôi ám ảnh về nó!’ và đây có lẽ chính là điều thành công nhất của tác giả, khi đã lấy đi những giọt nước mắt từ độc giả của mình.”

Đặc biệt, một bộ phim mang tên Câu chuyện về chú chó Hachi đã ra đời. Bộ phim do tài tử Richard Gere thủ vai Parker Wilson, và đây cũng là một phiên bản được làm lại từ phiên bản năm 1987.

Câu chuyện về Hachiko – Chú chó đợi chờ là những thước phim chậm rãi, nhẹ nhàng diễn ra dưới tiếng piano du dương, dễ hiểu, dễ ngấm. Bộ phim không có quá nhiều chi tiết phô trương, không cầu kì, không biểu lộ tình cảm một cách quá đà.

Mà ngược lại, những gì ta cảm nhận  được chính là cảm xúc chân thật cùng những rung động bởi trái tim vì tình bạn sâu sắc giữa Hachiko và người chủ của mình.

Hachiko – Chú chó đợi chờ chính là một câu chuyện đầy cảm động về chú chó đã không ngừng nuôi hy vọng trong suốt gần mười năm. Mười năm chờ đợi và cuối cùng Hachiko cũng đã tìm thấy giáo sư của mình.

Cuốn sách nhẹ nhàng và vô cùng thích hợp cho những ai muốn kiếm tìm một tình bạn chân thành, đủ sức làm rung động trái tim của hàng triệu người trên thế giới.

Đông Nghi

Chuyện Cảm Động Về Chú Chó Hachiko Sống Mãi Trong Lòng Người Nhật

Nếu ai đó đã từng đi đến Nhật và qua nhà ga quận Shibuya, Tokyo. Chắc hẳn sẽ thấy dòng chữ “Hachiko Entrance”. Ngoài nhà ga bức tượng chú chó nổi bật và đã trở thành bất tử về lòng trung thành đối với người dân Nhật Bản. Đó là câu chuyện có thật, câu chuyện cảm động về chú chó Hachiko sống mãi trong lòng người Nhật.

Câu chuyện cảm động của Hachiko

Chú chó Hachi, biệt danh của Hachiko là một chú chó nhỏ thuộc giống Akita thuần Nhật màu vàng-nâu. Hachi được giáo sư nông học Hidesaburo Ueno nhận nuôi. 

Ông Ueno mang Hachi từ quê nhà Odeta lên quận Toyotama, nay là phường Shoto 1, quận Shibuya, thủ đô Tokyo, sinh sống. Sáng nào cũng vậy, Hachi cùng chủ nhân đi bộ đến ga Shibuya. Hachi thường đợi chủ qua cổng soát vé để bắt chuyến tàu đi làm rồi mới về. Chú chó không được theo chủ đến giảng đường. Do vậy đến buổi chiều, Hachi lại ra ga Shibuya chờ đón ông Ueno về dù thời tiết lạnh giá hay tuyết rơi dày.

Cuộc sống vẫn êm đẹp trôi đi nhưng rồi điều không ngờ xảy ra. Vào tháng 5 năm 1925, khi Hachi 18 tháng tuổi, giáo sư Ueno bị đột quỵ khi đang giảng bài và qua đời tại đại học Tokyo. Người chủ yêu quý đã mãi mãi không thể trở về bên chú chó Hachi được nữa.

Sau đó, Hachi được một người khác nhận nuôi và liên tục bị đổi chủ. Đến năm 1927, Hachi đã có được chỗ ở ổn định tại nhà của Kobayashi – người làm vườn cũ của giáo sư Ueno. 

Nhưng dường như chú không bao giờ quên được hình ảnh người chủ cũ yêu dấu của mình. Nhiều lần, Hachi trốn khỏi nhà Kobayashi để tìm về nhà cũ của giáo sư Ueno. Không thấy ông Ueno ở nhà, Hachi lại đến nhà ga Shibuya, nơi chú đã gặp chủ nhân lần cuối. 

Từ đó trở đi, trong suốt 10 năm đằng đẵng, ngày nào Hachi cũng đến ga Shibuya ngóng đợi người chủ Ueno trong vô vọng. Bất kể là mưa gió, nắng, tuyết,…

Những tháng ngày chờ đợi tại ga Shibuya. Hachi đã gây nên sự chú ý. Hirokichi Saito – một sinh viên cũ của giáo sư Ueno, đã bắt gặp Hachi rất nhiều lần ở ga và nảy sinh tò mò. Saito đã theo chân Hachi đến căn nhà của người làm vườn cũ của giáo sư Ueno và ghi lại câu chuyện cảm động này.

Năm 1932, một trong những bài báo của Saito được đăng trên tờ Asahi Shimbun – Nhật báo lớn nhất Nhật Bản thời bấy giờ. Và hình ảnh chú chó Hachi đợi chờ người chủ cũ đã trở thành một hiện tượng quốc gia. 

Hachi được người dân Nhật Bản bày tỏ tình thương và sự quan tâm, chăm sóc. Người dân gửi đến chú những cái ôm, những ổ bánh mì và đệm lót để ngủ ở nhà ga. Hachi còn được đổi tên thành Hachiko, với từ “ko” thêm vào biểu thị lòng kính trọng trong tiếng Nhật.

Nhiều ngày, nhiều tháng, rồi nhiều năm trôi qua, Hachiko vẫn có mặt đều đặn ở nhà ga vào lúc 3h chiều, mặc dù nó đã bị bệnh viêm khớp và đã quá già yếu rồi. Cuối cùng vào ngày 8 tháng 3 năm 1935, gần 11 năm kể từ ngày nó nhìn thấy chủ nhân lần cuối cùng, người ta tìm thấy Hachiko lúc đó đã nằm gục chết tại chính cái nơi mà nó đã đứng đợi chủ nhân của mình trong suốt nhiều năm.

Lòng trung thành bất diệt của Hachiko xuyên thời gian

Câu chuyện cảm động về chú chó Hachiko được đăng lên trang nhất của rất nhiều tờ báo lúc bấy giờ và người ta đã dành hẳn một ngày để để tang Hachiko. Từ số tiền đóng góp của dân chúng trong cả nước, người ta đã thuê nhà điêu khắc Ando Teru để làm một bức tượng Hachiko bằng đồng. 

Khi bức tượng được hoàn thành và được đặt trang trọng ở bên trong sân ga, tại chính vị trí nó đã đứng đợi chủ nhân trong gần 10 năm. 

Ngoài ra bức tượng, ảnh vẽ, thú nhồi bông… chú chó Hachiko được dựng lên nhiều nơi trên đất nước “mặt trời mọc” biểu tượng bất diệt về lòng trung thành đáng trân trọng. Cùng với đó các bộ phim về chú chó Hachiko đã trở thành đề tài mà nhiều đạo diễn khai thác. 

Dù đã qua những diễn biến thăng trầm của lịch sử, của những chiến tranh, biến động của thời gian. Chuyện cảm động về chú chó Hachiko vẫn bất diệt đối và là biểu tượng xuyên thời gian trong lòng người Nhật.

Vào năm 2023, Nhân kỷ niệm 90 năm ngày mất của giáo sư Ueno và 80 năm ngày Hachiko qua đời, Hachiko và giáo Ueno cuối cùng đã được đoàn tụ cùng nhau mãi mãi. 8/3/2023, một bức tượng đồng với hình ảnh Hachi mừng rỡ chào đón chủ được dựng tại khuôn viên khoa Nông nghiệp Đại học Tokyo, quận Bunkyo. Cô Mari Toya, 30 tuổi, chủ một nhà hàng ở Nagoya, đã bày tỏ niềm xúc động: “Họ cuối cùng cũng đã đoàn tụ sau 90 năm. Tôi thật hạnh phúc thay cho họ”.

Tình cảm của chú chó Hachiko thật đáng quý, đó không chỉ dừng lại về lòng trung thành của chú chó với chủ, mà đó còn có sức lan tỏa của tình cảm ấy đối với người dân xứ sở hoa anh đào và người dân trên khắp thế giới.

4.2

/

5

(

5

bình chọn

)

Câu Chuyện Cảm Động Về Người Đánh Giày Câm Nuôi Chú Chó Mù

Những ngày qua, hình ảnh một chú nhỏ nằm ngoan ngoãn trong hộp đánh giày đã khiến cộng đồng mạng cực kì xúc động và chia sẻ liên tục lên mạng. Ngay sau đó, thông tin về chủ nhân của chú chó nhỏ này nhanh chóng được “truy lùng”, và từ đó, một câu chuyện tưởng chừng như chỉ có trong cổ tích đã xuất hiện giữa Sài Gòn phồn hoa.

Xuất phát từ bức ảnh được gửi về cho một trang mạng với những câu chuyện thú vị về đất Sài thành, hình ảnh chú chó nhỏ trong hộp giày đã khiến nhiều người cực kì xúc động. Và câu chuyện phía sau bức ảnh này càng khiến mọi người bất ngờ hơn khi biết về hoàn cảnh sống của người chủ đang chăm sóc chú chó nhỏ tội nghiệp này: đó là một người đàn ông câm, bị tật ở tay và ngay cả chú chó dễ thương cũng bị mù cả hai mắt.

Theo tìm hiểu, người đàn ông này là anh Trần Khắc Ân (38 tuổi, ngụ quận 2, TP. HCM). Sau một tai nạn lúc 5 tuổi, anh Ân đã không còn nói được và phải dùng dấu hiệu tay để trò chuyện. Ngoài ra, tay phải của anh Ân đã bị liệt, chân đi khập khiễng nên cuộc sống mưu sinh của anh cũng rất khó khăn.

Anh Ân làm nghề đánh giày đã gần 20 năm, mỗi ngày thu nhập của anh cũng khoảng 100 ngàn đồng. Sau khi đi đánh giày khắp nơi, anh tìm đại mái hiên nhà, gầm cầu để ngủ. Thời gian gần đây, nhân viên của một khách sạn thương tình nên cho anh ngủ nhờ dưới góc hầm cầu thang. Gia tài của anh chỉ có cái mền, bộ đồ nghề và một chú chó con bị mù hai mắt.

Đối với nhiều người trên đường Thái Văn Lung (quận 1), hình ảnh anh Ân xách giỏ đi đánh giày có chú chó bên trong đã trở nên quá quen thuộc.

Từ khi hoàn cảnh của anh Ân được chia sẻ rộng rãi trên mạng, cũng có rất nhiều người đã tìm gặp cũng như mong muốn phần nào giúp đỡ được cho cả anh và chú chó nhỏ đáng thương này. Cụ thể nhất, mới đây, trên trang cá nhân, chị Hoàng Mỹ Uyên đã kể lại một câu chuyện đầy cảm động khi tự mình đã chứng kiến được tình cảm của anh Ân dành cho chú cún cưng.

Nội dung câu chuyện như sau:

“Sáng đứa bạn gọi liên hồi trên Facebook vì điện thoại bận suốt. Tưởng cháy nhà, nó biểu đi kiếm anh đánh giày câm và con chó mù cho nó. Lúc này, mình thấy anh đánh giày đó đi loanh quanh ngay dưới quán. Chạy xuống thì chỉ thấy anh đang đi lơn tơn, nên hỏi ‘Ủa có anh thôi hả? Con chó đâu rồi?’. Anh liền dẫn mình đi tới một chút. Lúc này, mình thấy ‘cậu nhỏ’ 1 tháng tuổi bị mù đang ngủ say sưa trong bộ áo có lẽ là mới được tặng.

Hỏi anh ăn cơm chưa? Anh kêu ăn rồi.

Lúc đi ngang tủ bánh ướt, chị bán bánh réo ‘Ê thằng kia, không trả 60 ngàn tao bắt con chó của mày nhe’.

Anh không nói gì, ra dấu hiệu cho tôi ngồi chơi với con chó, còn lấy 100.000 từ cái bóp đem đi trả cho chị bán bánh ướt. Nhìn trong bóp, tôi thấy có hai ba tờ mệnh giá 100 ngàn đồng gì đó. Anh khoe tờ tiền nước ngoài cùng với nụ cười tươi trên môi, rồi cất nhanh vào bóp.

Tôi hỏi có phải, cánh tay bên phải của anh không sử dụng được đúng không? Lúc này, anh đưa 5 ngón tay lên và gật đầu…

Mình nói, ‘bạn em muốn phụ anh nhưng sợ anh để tiền trong người, nguy hiểm. Bạn ấy trả hết tiền cơm tháng chỗ anh hay ăn, rồi cứ mỗi ngày tới đó ăn nhe được không?’. Lúc này, anh lắc đầu và giải thích là hàng ngày đi đánh giày suốt nên thấy đâu ăn đó. Mỗi bữa ăn 25 ngàn đồng, một ngày kiếm được cỡ 100.000 đồng.

Câu chuyện đang nói thì mấy bạn ở nhà hàng gần đó lớn tiếng nói qua:

– Bốn triệu bán con chó không? Anh lắc đầu nguầy nguậy.

– Giá chót năm triệu?

Anh nhăn nhó bực mình cúi đầu hút thuốc không cười nữa.

– Nó mù, mà mình không nuôi được để người ta nuôi, chữa cho nó không tốt à.

Anh quay qua tôi, diễn tả là 1 tháng trước nó bị vứt gần đây, anh lượm nuôi, nó rất thích anh. Xong anh dẫn tôi lại coi cái giỏ. Anh cho coi mấy bịch sữa tươi, hủ sữa chua dang dở anh lấy túi ni-lông sạch đậy lại.

Anh kéo tiếp ra 2 hộp thức ăn khoe và vẻ như khẳng định là anh nuôi được. Anh nói mọi người thấy đều thích nó nên hay cho sữa nó uống. Tôi chỉ anh cái quán và bảo quán có buồng tắm, anh có muốn hàng ngày ghé qua tắm rửa không? ‘Em có một ít quần áo đàn ông, em tặng anh. Mỗi ngày lên đó ăn cơm, mỗi phần tính 10.000 đồng thôi, nha. Em không có cho, em nấu cơm nhà, cho rẻ nha?’ Anh cũng nhất định không chịu.

Trong lúc ngồi chơi với anh thấy nhiều bạn gái trai chạy qua gửi anh tiền mua sữa cho con chó. Mỗi người trăm ngàn. Mấy bạn gặp được anh thấy mừng ra mặt. Tuy nhiên, cũng có cô trung niên đi qua buông câu lạnh lùng ‘giờ coi bộ khỏi đánh giày cũng có tiền rồi’.

Khi đó, gương mặt anh lại buồn và có cả giận. Cậu chó nhỏ thức giấc chạy lon ton, anh cười rạng rỡ khoái chí nựng nó… Sài Gòn thật quá đỗi Sài Gòn. Có những góc đời dễ thương, có những người trẻ dễ mến, cũng chẳng thiếu người thân thể lành lặn mà tâm hồn khuyết tật.

Mỗi ngày thấy anh thu nhập khoảng 100.000 đồng thì tương đối ổn. Anh rõ ràng có tự trọng của mình. Hơn nữa lại đang kiếm tiền bằng sức lao động của mình. Xin hãy cân nhắc khi sử dụng lòng tốt và tiền của mình. Đừng gây nguy hiểm cho người đang sống trên đường phố như anh và cả con chó đáng yêu. Đừng xáo trộn những gì đang an lành theo cách của nó. Chia sẻ nhau để thấy cuộc đời dễ thương thôi mọi người”.

Và câu chuyện của chị Uyên cứ thế mà được chia sẻ khắp các trang mạng. Có thể nói, giữa Sài Gòn bộn bề lo toan, người ta thường hay hơn thua với nhau từng chuyện nhỏ nhặt nhất. Thì vẫn còn đâu đó những hình ảnh, câu chuyện đẹp lay động lòng người, như người đàn ông bị câm đánh giày nuôi chú chó mù hai mắt.

Câu Chuyện Về Lòng Trung Thành Của Chú Chó Hachiko

Tùng Lộc Pet – Hachikō (tiếng Nhật: ハチ公) hay Chūken hachikō (tiếng Nhật: 忠犬 ハチ公) là một chú chó giống Akita sinh ngày 10 tháng 11 năm 1923 tại thành phố Odate, tỉnh Akita, Nhật Bản và chết ngày 8 tháng 3 năm 1935 tại quận Shibuya, Tokyo – nổi tiếng khắp Nhật Bản và được xem như là một biểu tượng của lòng trung thành.

Năm 1924, Hidesaburō Ueno, giáo sư thuộc khoa nông nghiệp trường Đại học Đế quốc Tokyo (nay là trường Đại học Tokyo), đã mua và đưa Hachi (tên thân mật của Hachikō) tới Tokyo. Trong suốt khoảng thời gian sau đó, chú và ông chủ đã trở thành những người bạn không thể tách rời. Mỗi buổi sáng, Hachikō theo tiễn chủ tới tận nhà ga Shibuya nơi ông chủ đi tới nơi làm việc và chờ đón ông tại đó đến khi ông trở về vào cuối ngày.

Những ngày hạnh phúc đó cứ tiếp diễn cho đến một ngày định mệnh vào tháng 5 năm 1925, khi ông chủ bị nhồi máu đột ngột, từ trần ngay tại nơi làm việc và vĩnh viễn không thể nào trở về nhà. Nhưng như thường lệ, Hachikō vẫn tới nhà ga để chờ đón người bạn thân thiết của mình song không thấy. Và cứ mỗi ngày sau đó, chú vẫn đều đặn lặp lại trong vòng hơn 9 năm dài cho đến khi chết vào ngày 08/03/1935. Xác Hachikō đã được nhồi bông và bảo quản tại Bảo tàng Quốc gia về Thiên Nhiên và Khoa học Nhật Bản thuộc quận Ueno, Tokyo.

Tượng đồng Hachikō

Bức tượng đồng đầu tiên của Hachikō – tác phẩm của nhà điêu khắc nổi tiếng Nhật Bản Ando Teru – được dựng vào tháng 4 năm 1934 tại nhà ga Shibuya, và chính Hachikō cũng có mặt trong buổi lễ khánh thành hôm đó. Song, trong thời kỳ Thế chiến thứ 2, do sự khan hiếm nguyên liệu để phục vụ chiến tranh, tất cả những gì có thể dùng đã bị nấu chảy trong đó có cả bức tượng này.Nhưng Hachikō vẫn không bị quên lãng, sau chiến tranh, tháng 8 năm 1948, bức tượng mới đã được dựng lên tại chính chỗ này với sự tham gia của nhà điêu khắc Ando Takeshi – con trai của Ando Teru. Bức tượng này tồn tại đến ngày nay, lối vào chính nhà ga gần bức tượng được đặt tên là “cửa ra Hachikō” (ハチ公口 – Hachikō- guchi) và là một trong năm cửa chính của nhà ga.

Tại quê nhà của Hachikō, một bức tượng tương tự cũng được đặt ngay phía trước nhà ga Odate. Năm 2004, một bức tượng mới cũng được dựng lên trên bệ đá từ Shibuya ngay trước Bảo tàng các loài chó giống Akita tại thành phố Odate.

Hachikō trên các phương tiện truyền thông

Năm 1987, bộ phim Hachikō Monogatari đã kể lại cuộc đời của Hachikō từ khi chú được sinh ra đến khi chết đi và tiếp tục, linh hồn của chú đã gặp lại được linh hồn của vị giáo sư – ông chủ, người bạn thân thiết của chú.

Năm 2004, Hachikō trở thành nhân vật trong cuốn truyện dành cho thiếu nhi, Hachikō: câu truyện thật về một chú chó trung thành (tựa tiếng Anh: Hachikō: the true story of a loyal dog) của nữ tác giả Pamela S. Turner, minh họa bởi Yan Nascimbene, công ty Hougton Mifflin xuất bản. Cũng trong năm này, một cuốn truyện khác có tựa Hachiko waits cũng được xuất bản với tác giả Leslea Newman, Machiyo Kodaira minh họa, công ty Henry Holt & Co. xuất bản.

Năm 2009, Mỹ đã làm lại từ phim của Nhật Hachiko sang phim lấy tựa là Hachiko – A Dog’s Story

Một công ty xe buýt công cộng tại Shibuya cũng mang tên Buýt Hachikō (Hachiko Bus (ハチ公バス Hachikō Basu?)) cũng chạy cả tuyến đường mà trước đây hàng ngày Hachikō đã đi.

Cập nhật thông tin chi tiết về Câu Chuyện Cảm Động Về Chú Chó Hachiko trên website Dhrhm.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!